Cướp Nam Chính Trong Tiểu Thuyết

Chương 3: 4 chương phiên ngoại



Một người đàn ông khoảng 35 tuổi bước vào, hắn mặc áo dài nam màu đen trên thân thêu hoa sen màu vàng nhạt, phong cách áo dài trong tác phẩm được Mộng Mộng cũng chính là mẹ đẻ của Người yêu hoàn mỹ sáng tạo rất phá cách, không cố định vào đúng một kiểu. Như bà Hai mặc áo rất giống Áo Dài các cô các bà mặc ngày xưa, còn bộ cánh khoác trên người Giran được cách điệu theo phong cách Áo Dài nam hiện đại, đường may cứng cáp vuông vức rất đẹp. Vóc người Giran khá cao nhưng không vạm vỡ như cha của cơ thể này, khuôn mặt rất được, nếu hắn ở thời hiện đại rất có thể sẽ được săn đón gia nhập giới giải trí, đặc biệt khí chất trên người toát ra trông rất có phong phạm của kẻ đứng đầu một vùng.

Người như này tại sao lại dễ dàng cho thụ nửa vùng lãnh thổ thế nhỉ? Đúng là chỉ có tác giả mới đủ bản lĩnh sắp xếp được chuyện này.

Bộp.

Có tiếng vỗ bàn nhẹ vang lên, Cẩn giật mình quay trở về thực tại, lúc này cậu mới phát hiện mình đang nhìn chằm chằm vào Giran, hắn cũng đang hướng ánh mắt về phía cậu.

Cẩn tuy không phải là người khôn ngoan nhưng cậu vẫn nhận ra được trong ánh mắt của Giran hiện tại có chút gì đó hiếu kỳ, lát sau liền chuyển qua hứng thú, đến cuối cùng ẩn chứa một điều gì đó khiến Cẩn lạnh người.

“E hèm!” Chúa ho nhẹ. “Bà Hai mang Cẩn về phòng.”

Dứt câu ông hướng về phía Cẩn. “Về phòng nghỉ ngơi đi con, không có lệnh của ta đừng ra ngoài.”

Khuôn mặt người này rất nghiêm khắc, lời ông nói ra không cho phép bất cứ ai phản kháng lại, trong vô thức Cẩn vâng lời ông ta đứng lên, cúi đầu xem như chào hỏi, rồi theo bà Hai rời khỏi bàn ăn.

Lúc đi lướt qua Giran, cậu liếc nhìn hắn chỉ thấy khóe môi hắn nâng lên, nụ cười ấy đầy toan tính, Cẩn sợ hãi vội bước nhanh hơn.

Rời khỏi phòng ăn Cẩn thở phào, không khí nơi đó đúng là không tốt cho một người mới tới như Cẩn.

“Cậu Cẩn.”

Bà Hai bất ngờ lên tiếng. “Cậu cố gắng tránh xa ngài Giran một chút, ngài ấy là địa chủ quản lý vùng đất phía tây, sản lượng mỗi năm cống nạp về cho phủ Chúa rất lớn, đặc biệt vùng của ngài ta còn có đặc sản được các thương nhân phương tây săn đón nên rất có tiếng nói. Người này có tài nhưng cũng có tật, ham mê sắc đẹp, nam nữ đều không tha, hiện tại trong phủ của hắn đã có hơn 10 người đẹp cả nam lẫn nữ. Dù nuôi hậu cung nhưng bên ngoài hắn vẫn nói với người ta mình độc thân. Địa chủ này nếu thấy ai đẹp đều muốn tóm về làm của riêng, cậu nên cẩn thận. Dù cậu có là con của Chúa nhưng cũng không chắc được sẽ bình an.”

Mộng Mộng không hề miêu tả kỹ càng về Giran nên Cẩn không hiểu lắm con người này, đến khi hắn chết cậu còn thấy hắn thật đáng thương vì một người như thụ mà chết, nhưng xem ra đời sống cá nhân của tên địa chủ này cũng không đẹp cho lắm.

Cẩn gật đầu rất vâng lời bước vào phòng, ở nơi này ngay bây giờ để có thể sống sót Cẩn cần cẩn thận với tất cả mọi người chứ không riêng gì Giran.

Cánh cửa phòng Cẩn khép lại, bà Hai nhíu mày, cậu Cẩn hôm nay có gì đó khác thường, cậu chưa từng cười với bà, dù được gọi xuống ăn sáng cậu cũng rất lề mề chứ không đi nhanh như hôm nay.

Tính tình cậu cũng không tốt đẹp như những gì vừa thể hiện trên bàn ăn, sinh ra là con Chúa đất giàu có xinh đẹp nhưng lại bị câm nên cậu Cẩn rất khó tính, món ăn nào không hợp khẩu vị cậu sẽ ném đũa có khi hất tung cả bàn ăn. Cũng may nhờ có Chúa và anh trai yêu thương nên cậu Cẩn vẫn sống tốt mặc cho tính tình tệ hại, nhưng hôm nay cậu biết cười với bà, còn biết vươn tay ra hiệu cho bà đi trước.

Bà Hai thở dài, không rõ chuyện gì đã thay đổi cậu Cẩn chỉ sau một đêm, lẩm bẩm:

“Chúa mẫu có phải ngài không nỡ nhìn thấy con mình sống như vậy nên đã hiện về trong giấc mơ của cậu Cẩn nhắc cậu ấy phải không?”

Bà Hai vẫn không thể nào có đáp án cho sự thay đổi của Cẩn, nhưng bà rất vui vì sự thay đổi này, nên như thế thì cuộc sống của Cẩn mới có thể tốt hơn.

Cẩn ngồi lên giường sắp xếp lại suy nghĩ của mình, bối cảnh trang phục, Chúa đất và cách gọi cậu. Đây là cách gọi trang trọng chỉ dành cho con cái nhà quyền quý trong tiểu thuyết Người yêu hoàn mỹ, nên không nghi ngờ gì nữa, cậu đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, hiện tại chắc chắn cậu mang họ Phiêu, nếu không có tên đệm cậu sẽ được gọi là Phiêu Cẩn, cha là vị Chúa đất cùng anh trai Cẩn vẫn chưa biết tên họ, nên tạm thời cậu phải thật cẩn thận, còn bà Hai chắc chắn là người hầu trong nhà.

Cấu tạo của phủ chúa Cẩn đã quan sát sơ qua khi đi cùng bà Hai trở về phòng, khu vực mà bà dẫn cậu qua lại vừa rồi chỉ là một tòa nhà nhỏ, xung quanh còn có nhiều tòa nhà tương tự như này tồn tại.

Trong cuốn tiểu thuyết, Mộng Mộng tuy miêu tả H là chính, nhưng có vài phân đoạn tác giả có nói qua về kiến trúc, đặc biệt là phủ đệ nhà thụ chính.

Gia đình thụ chính chỉ là một Địa chủ dưới trước Chúa đất họ Êm, nhưng sau đó nhờ mối quan hệ của thụ chính Thanh Thư lấy được về rất nhiều tài nguyên và đất đai, giúp cho cha của Thanh Thư xưng bá lập ra vùng lãnh địa của riêng mình, lên làm Chúa thoát ly hoàn toàn sự khống chế của Chúa Êm.

Nói đúng ra cuộc đời của Thanh Thư không khác gì một công cụ để cha cậu ta đạt được tham vọng, trong tác phẩm Mộng Mộng chưa một lần nói về cảm nghĩ hay thế giới nội tâm của Thanh Thư, cậu ta hệt như một con búp bê tình dục chỉ biết làm những việc cần làm. Cẩn hơi nghi ngờ về nhân vật này, nếu là trước kia khi chỉ đọc truyện và xem những cảnh H, Cẩn sẽ không nghĩ ngợi như vậy, nhưng giờ đây khi ở trong thế giới này, Cẩn vì muốn được sống tốt đã cẩn thận ngẫm nghĩ cốt truyện không có não của Mộng Mộng, có quá nhiều vấn đề ở nhân vật Thanh Thư, con người mà Cẩn cho là lẳng lơ này rốt cuộc có cuộc sống thật sự như thế nào.

Vì là một gia đình địa chủ nên khi có tiệc tùng gia tộc họ Lâm đều sẽ tổ chức tại tư gia, lốn kiến trúc được Mộng Mộng nhắc qua là tập hợp các nhà sàn lại với nhau, quây quần tạo ra một quần thể đệ phủ của kẻ quyền quý. Hệ thống người hầu ở trong các gia đình giàu có khá tiết chế, đa số chỉ cần một vài người phụ trách việc ăn mặc ở, chuyện dọn dẹp, nói chung không quá phô trương, thế nhưng hệ thống quân đội bảo vệ lãnh địa lại rất được các Chúa xem trọng, ngoài ra còn một nhóm người đặc biệt khác chỉ được Mộng Mộng nhắc qua đúng một lần - Ẩn quân, đây là những quân lính đặc biệt được huấn luyện nghiêm ngặt chuyên hoạt động trong bóng tối, làm nhiệm vụ bảo vệ các Chúa đất và giới Địa chủ.

Hiện tại Cẩn dám chắc bản thân cũng đang được một ẩn quân bảo vệ, điều này càng khiến cậu lo hơn chứ chẳng cảm thấy may mắn.

Cha của Thanh Thư cũng âm thầm đào tạo những ẩn quân như thế này, sau này nhờ tài nghệ của nam chính An Việt cũng là con rể chính thức được ông ta công nhận, đoàn ẩn quân của gia tộc họ Lâm phát triển thành một quân đội hùng mạnh với vũ khí là súng cầm tay do chính An Việt thiết kế. Nhóm ẩn quân này sau đó đổi tên thành - quân đoàn siêu việt.

Với sức mạnh của quân đoàn này, họ Lâm đủ khả năng đánh bại các chúa khác thống nhất thiên hạ, nhưng tới khi kết thúc truyện họ Lâm vẫn chỉ là một Chúa Đất.

“Chết cha còn 4 chương phiên ngoại.” Trong bụng Cẩn kêu thầm.

Vì quá chán ghét cái kết cậu bỏ qua 4 chương này, có khả năng thế giới quyền lực trong truyện sẽ thay đổi ở 4 chương Mộng Mộng viết thêm.

Cẩn khóc trong lòng nếu biết tương lai xuyên vào đây cậu sẽ đọc 4 chương ấy, bây giờ hối hận đã muốn, Cẩn chỉ còn cách đi bước nào tính bước ấy.

Bây giờ dựa vào kết truyện Cẩn tự đặt ra một giả định, nếu họ Lâm thống nhất thiên hạ thì gia tộc của địa chủ họ Phiêu sẽ đi về đâu, Phiêu Cẩn đây sẽ ra sao?

Không một vị vua nào lên nắm quyền mà dám để vua củ cùng con cái của bọn họ sống sót, chắc chắn họ Phiêu sẽ diệt tộc nếu điều đó xảy ra.

Muốn thay đổi được kết cục có khả năng xảy ra này, Cẩn cần phải gặp nam chính, trở thành người được anh ta bảo hộ, như vậy sau này mới có thể tìm cho mình một đường sống.

Cẩn chán nản nằm ra giường, đến xuất thân của nam chính bà Mộng Mộng cũng chẳng thèm nhắc nên giờ Cẩn không biết phải đi đâu tìm người, lúc này khuôn mặt ưa nhìn của Giran hiện ra, đây là nhân vật liên quan tới cốt truyện nếu theo dõi tên này có khả năng sẽ gặp được người cần gặp.

Nhưng khi nhớ lại ánh mắt của Giran nhìn mình Cẩn rùng mình, lý trí khuyên bảo cậu nên tránh xa nhân vật này, kết cục của hắn không chỉ không tốt mà nhân phẩm có vẻ cũng rất tệ.



Sau ba ngày xuyên tới Cẩn cuối cùng đã đủ can đảm bước chân ra ngoài đi dạo, không biết vì lý do gì chủ nhân của cơ thể này bị quản lý khá chặt, khi ra ngoài vẫn luôn có người kè kè đi theo, người đó không ai khác chính là bà Hai.

Hồi mới tới cậu sợ đi cùng bà Hai sẽ để lộ sơ hở nên cứ trốn ở trong phòng, đến hôm nay Cẩn không thể chịu được nữa, cậu phải ngắm nhìn thế giới này, chỉ khi hiểu biết được nó cậu mới có khả năng sống sót vào thời điểm thế giới biến đổi.

Đang thơ thẩn ngắm những vùng hoa mọc hai bên sườn núi, bất chợt Cẩn trông thấy một bóng người quen thuộc, đó chính là Giran công phụ ngu ngốc ngủ với người ta được có một lần đã dâng nửa giang sơn.