Cút Xa Chút

Chương 2: Ghê tởm



Edit: Mihn

- -----------------------------------------------------------------------------------------

"Lão Hạ, mày đến rồi." Thể Uy nhìn thấy hắn đầu tiên, quan tâm bảo hắn ngồi xuống.Thẩm Thanh ngồi bên cạnh cảm thấy có chút không thoải, bàn tay trắng nõn nắm chặt góc áo, y theo bản năng muốn đứng dậy nhưng cuối cùng vẫn ngồi yên tại chỗ không dám nói gì cả.

Hạ Tuần gật đầu với y, hắn lịch sự nhưng lạnh nhạt cười một cái rồi ung dung ngồi bên cạnh Thể Uy, nguyên bản có những tiếng ồn ào của căn phòng khiến hai người bối rối, vẫn là Lão Chu phá vỡ bế tắc trước, anh nở nụ cười và đưa cho Hạ Tuần một ly rượu.

"Tao ngừng uống rượu rồi." Hạ Tuần xua tay, giọng điệu vẫn như thường ngày: "Vị kia ở nhà không cho tao uống nhiều."

"Yo, Lão Hạ, mày nói chuyện đó lúc nào vậy? Tại sao không nói với anh em một tiếng?" Thể Uy cười và huých khuỷu tay vào cánh tay hắn, sau đó anh lại ngồi hóng chuyện: "Chị dâu người kia? "Hạ Tuần không phủ nhận cái danh chị dâu kia, hắn nheo mắt xoa sợi dây đỏ trên cổ tay: "Có thời gian sẽ đưa chúng mày tới gặp."

Những lời Hạ Tuần nói không phải giả, quả thật trong nhà có người không cho y uống nhiều, chẳng hạn như cha mẹ và anh trai của hắn.

Thẩm Thanh ở đối diện mím chặt môi, y lặng lẽ đút đôi tay run rẩy vào trong túi áo. Họ đã chia tay tròn 123 ngày, vừa rồi tại hôm nay y mới nhận ra rằng họ đã thực sự chia tay rồi.Hạ Tuần đã có một khởi đầu mới, sự ôn như trước kia và sở thích vô ý kia của hắnđều trao cho một người khác.

Y sắp không kìm được sự đau đớn, hối hận và sợ hãi.Những cảm xúc này giống như một cái máy bơm mở, một khi tuôn ra sẽ không thể nào thu về được, y biết rằng mình đã sai khủng khiếp.Thiếu niên Hạ Tuần đã bị y đánh mất rồi, Hạ Tuần trưởng thành bị y làm tổn thương đến thương tích đầy người.Sự hối hận mọc lan ra trong lòng giống như cỏ dại, nó kéo dài từ trong ra ngoài khóe mắt, sợ bị người khác để ý, y chỉ biết cúi đầu xấu hổ nuốt nước mắt vào trong.

Đây là mày tự chuốc lấy, Thẩm Thanh.

Y tự nhủ với bản thân như vậy.

Thể Uy thao thao bất tuyệt, anh cố tình nói lớn tiếng: "Mày được lắm tên tiểu tử này, đợi đến khi nghỉ hè hẹn một thời gian, bọn tao đến gặp chị dâu".

Thể Uy ghét Thẩm Thanh là một điều dễ thấy, chính xác mà nói anh em của Hạ Tuần cũng không thích y, trong mắt bọn họ Thẩm Thanh còn chằng bằng một con chó hoang, thậm chí mấy kẻ bán mông còn tốt hơn Thẩm Thanh.

Hạ Tuần mỉm cười gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra trả lời tin nhắn, thân hình gầy gò mảnh mai ẩn một nửa trong bóng đêm, sự ôn nhu trên mặt không lừa được ai.

Mọi người ở bên dưới xì xào có vợ thì quên mất anh em rồi, khó trách vừa gặp nhau đã nhắn tin cho chị dâu rồi.Thẩm Thanh thoáng nhìn hắn một cái, y đã từng thấy qua ánh mắt đó, lúc dậy sớm, lúc ôm, lúc hôn môi, lúc □□, ánh mắt hắn khi nhìn Thẩm Thanh vừa thâm tình lại ôn nhu.

Nhưng tất cả những điều tốt đẹp của tuổi niên thiếu đều chiến thắng ở lúc gặp nhau ấy, khi Hạ Tuần ôm trái tim rực lửa lảo đảo học cách yêu một người.Y lại ở thời điểm Hạ Tuần ngày đêm yêu y mà dùng cái suy nghĩ đáng xấu hổ ấy làm tiêu hao đi tình yêu của hắn, đứng ở trên cao nhìn hắn liều lĩnh lao vào hết chông gai này đến chông gai khác.

Hạ Tuần người này khoác trên mình lớp da Nhị thế tổ, bên trong lại là một thiếu niên ngây thơ.

Nếu cho hắn một chút ngọt ngào hắn sẽ hận không thể đưa tất cả sự ôn nhu của mình cho y, nhưng cuối cùng Hạ Tuần vẫn lựa chọn buông tay để lại y một mình trên con đường đi tới ánh sáng yêu Hạ Tuần.

Hạ Tuần không cho y cơ hội, hắn kéo y vào danh sách đen, mây bay nước chảy* chuyển nhà đến một thành phố khác.Y mặt dày đi hỏi bọn lão Chu, chịu đựng ánh mắt kinh thường và những lời nói hằn học cũng không thể lấy được thông tin gì của Hạ Tuần.

🐙*mây bay nước chảy <行云流水>: 1 câu thành ngữ trung chỉ sự tự nhiên không gò bó, giống như mây trôi và nước chảy.

Lúc đó Lão Chu nói với y: "Thẩm Thanh, cậu không xứng, cậu không có tư cách."

Y biết lão Chu không sai, y không nên lợi dụng Hạ Tuần, mà không phải y không có sự lựa chọn nào khác, y tưởng rằng Hạ Tuần sẽ luôn là đường lui của y, nhưng y không bao giờ nghĩ rằng sau khi Hạ Tuần mất hết hy vọng sẽ lựa chọn yên bình rời đi.

Tình yêu của hắn nồng nhiệt, nó tùy ý xâm chiếm mọi mặt trong cuộc sống của hắn, nhưng khi rút lui hắn lại dứt khoát không để lại bất kì dấu vết gì.

Tình yêu của niên thiếu có thể trải qua bao mùa.Dưới tán tùng phủ đầy tuyết có nụ hôn mang hương nước ngọt vị cam, bên trong phòng học nhàm chán tối mờ họ nắm lấy tay nhau ấm áp trốn trong bóng tối, trong những đám mây của buổi chiều hoàng hôn, quấn lên chiếc khăn có mùi xà phòng.

Sự lừa dối và bịa đặt ở tuổi trưởng thành đã khiên tình yêu của hắn mài giũa đến không còn mấy, thỉnh thoảng khi Hạ Tuần vô tình nhìn Thẩm Thanh, ánh sáng le lói trong mắt hắn sớm đã biến mất từ ​​lâu chỉ còn lại lời từ chối lễ phép và xa lạ của người cách xa ngàn dặm.

Căn phòng lại trở nên náo nhiệt, mọi người nhộn nhịp muốn chơi Truth or Dare, Thể Uy giễu cợt một tiếng, hắn ghét bỏ cái trò chơi vớ vẩn này

Lớp phó sinh hoạt có quan hệ rất tốt với Thẩm Thanh.Cô vỗ vai Thẩm Thanh giúp hắn thả lỏng rồi sau đó kéo Thẩm Thanh vào trò chơi, Thể Uy liếc qua Thẩm Thanh, chẹp miệng một tiếng rồi dọn bài sạch sẽ để mọi người tùy ý chơi.

Hạ Tuần không may bị bắn ở vòng đầu tiên, hắn chọn nói thật.Lớp phó sinh hoạt dè dặt hỏi hắn:" Đối tượng hiện giờ của cậu sống chung một chỗ với cậu phải không?"

"Thẩm Giai Nghi, cậu quan tâm đến đời sống riêng tư của Lão Hạ như vậy sao?" Lão Chu uống một ngụm rượu, nở một nụ cười giả tạo nhìn chằm chằm vào mặt cô:"Là cậu muốn hỏi?Hay là thay lớp trưởng Thẩm hỏi vậy?"

Thể Uy ở bên cạnh phụ họa, anh thích thú xem náo nhiệt mà không quản chuyện lớn*

🐙* câu này t không chắc là mình có dịch chuẩn nghĩa hay không nhưng cụm 看热闹不嫌事大 này có nghĩa để chỉ hóng chuyện nhưng không có ý định khuyên ngăn vì đấy không phải là chuyện của mình.

"Đúng, đúng, nếu không cậu cũng hỏi sinh hoạt của tôi với đối tượng của tôi như thế nào đi?"

Những người này nói chuyện thật quá đáng, họ chỉ biết chà đạp nơi đau nhất của Thẩm Thanh hết lần này đến lần khác như thể nhìn thấy hắn đau khổ thì bọn họ mới vui vẻ vậy.

Trong mùa hè nắng nóng chói chang này này, Thẩm Thanh giống như rơi vào hầm băng, từ ngón chân cho đến đáy lòng lạnh đên mức y không thể nói thành lời, lưng của y theo bản năng cứng lại, mồ hôi lạnh rơi từ trên trán xuống, y không dám tùy ý động đậy, chỉ dám cúi thấp đầu lo sẽ lại chọc giận những người này thì những lời nói sẽ càng xúc phạm.

Quang trọng nhất là nó khiến Hạ Tuần khó xử.

Viên Tuấn Kiệt bận chém gió, anh cười giúp mọi người rót rượu.

"Được rồi, được rồi, lão Hạ vẫn chưa nói gì mà, lão Hạ nếu mày không tiện..."

"Không có gì không tiện đâu." Hạ Tấn ngắt lời Viên Tuấn kiệt, hắn bình thản nói: "Cũng không tính là sống chung, thỉnh thoảng khi cậu ấy tới cậu ấy ở với tôi, thỉnh thoảng sang chỗ bố mẹ tôi ở."

Thẩm Thanh đột ngột ngẩng đầu, lời nói của Hạ Tuần khiến y không thở nổi, chỉ có thể gắt gao nắm chặt bàn tay, phải cắn chặt 2 hàm răng y mới có thể giữ được bình tĩnh,móng tay cắm trên tay để lại dấu vết, đau đến mức khiến y hoàn hồn trở lại.

Y biết Hạ Tuần đã đi ra ngoài rồi,thậm chí hắn không hề thể hiện ra một chút phiền chán hay tức giân nào, quá khứ của họ được lật ra như một trang sách vậy, nó có nghĩa là y mãi mãi cũng không bao giờ có thể có được Hạ Tuần nữa.

- -----------------------------------------------------------------------------------------

Hic hic, các chương của bộ này đều không quá dài toàn tầm 3000 từ đổ xuống nhma tác giả sử dụng nhiều từ khó quá tui hold hơm nổi lun á trời.🤧