Cửu Ca Nan

Chương 2



Ta vô thức nhìn biểu cảm của Thẩm Tranh, nàng ấy bị Ô Đạt bế ngang, tay ôm cổ hắn, đôi mắt đen láy lại xuyên qua vai Ô Đạt nhìn thẳng vào đại hoàng tử.

Trầm tĩnh im lặng, không có hoảng hốt lo sợ, không có kịch liệt phản kháng, dường như nàng ấy cứ yên tĩnh như vậy, tiếp nhận vận mệnh của mình.

Ta nhớ đến đại ca Thẩm Am của nàng ấy cố thủ Ngọc Môn Quan bốn mươi ngày, cuối cùng bị đâm thành con nhím ở ngoài cổng, sau khi chết cũng chưa từng quỳ xuống, cao ngạo bất khuất, tuy Nữ Chân bọn ta rất hận hắn, nhưng cũng kính trọng hắn.

Nhưng muội muội này của hắn giống như Thỏ Ty Thảo, mềm mại dịu dàng, ta nhắm mắt, không nhìn nổi nữa.

Đợi Ô Đạt ôm nàng ấy vào lều nỉ phía sau, trong doanh trướng lại khôi phục tiếng nói cười, thậm chí còn có người hỏi đại hoàng tử: "Điện hạ, Ô Đạt thử xong, ta có thể cũng đi thử không?"

Trong doanh trướng cười ồ lên, ánh mắt ngầm hiểu giữa nam nhân với nhau bẩn thỉu không chịu nổi.

Giữa ồn ào náo nhiệt, ta nhìn biểu cảm của đại hoàng tử, ngài ấy ngả lưng tựa vào lưng ghế, thờ ơ ngắm nghía ly rượu trong tay, nhưng như thể chẳng có gì, ta vẫn bắt được một vài ánh mắt ngài ấy ném về phía doanh trường đằng sau.

m u tĩnh mịch, tối tăm không rõ.

Lúc này tiếng hét thảm thiết vang lên, ai ai cũng đều có thể nghe ra đó là Ô Đạt. Đại hoàng tử bỗng đứng dậy đi ra doanh trướng đằng sau, ta đi theo sau ngài ấy.

Lúc vén màn che ra, Ô Đạt y sam không chỉnh tề đứng giữa phòng đang hét thảm, tay phải bịt mắt trái, máu tươi theo kẽ tay không ngừng chảy xuống, một cây trâm cài tóc đang hung tợn đâm vào mắt trái của hắn.

Thẩm Tranh ôm chăn ngồi trên chiếc giường phía sau, áo ngoài đã bị xé rách, nhưng áo trong vẫn hoàn chỉnh, đôi mắt đen láy an tĩnh nhìn màn kịch ồn ào này.

Không biết vì sao ta lại thở phào một hơi.

Ô Đạt cực kì đau đớn, gào thét muốn nhào qua giết Thẩm Tranh, là đại hoàng tử cản hắn lại, ngài ấy nắm cổ tay Ô Đạt.

Thật kì lạ, Thẩm Tranh đâm tướng soái của Nữ Chân, nhưng ngài ấy ngược lại cũng không phải dáng vẻ rất giận dữ, lần đầu tiên ta thấy ngài ấy cười vui vẻ đến thế.

Ngài ấy nhìn Thẩm Tranh một cái, sau đó thong thả ung dung nói với Ô Đạt: "Không phải ngươi thử rồi đấy sao? Thế nào? Xương của nàng mềm hay cứng?"

Sau đó người đầy lều đều lui xuống, trong doanh trướng chỉ còn lại đại hoàng tử và Thẩm Tranh, ta thấy đại hoàng tử đi qua ngồi xuống bên giường nàng ấy, đưa tay xoa mặt Thẩm Tranh.

Ngài hỏi Thẩm Tranh: "Tại sao nàng không dùng trâm đâm ta?"

Thật ra Thẩm Tranh muốn đâm chắc cũng sẽ không dễ dàng thuận lợi, đại hoàng tử không phải Ô Đạt, thân thủ của ngài ấy nhanh nhẹn và cảnh giác, có điều cũng không chắc, chuyện trên giường, nam nhân sướng lên thì ai có thể nói chính xác được.

Nhưng Thẩm Tranh nhìn chằm chằm đại hoàng tử, tốc độ nói chậm nhưng rõ ràng, nàng nói: "Ta thay Đại Lương đến hoà thân, điện hạ, theo quy tắc của Đại Lương, ta là thê tử của ngài. Ta là của một mình ngài."

Sau này mỗi khi ta nhớ lại cảnh tượng này đều nhịn không được mà nghĩ, thật sự là nữ nhân càng đẹp càng biết lừa người, nàng ấy dỗ dành người khác thật sự không có chút sơ hở.

Nhưng đại Hoàng tử rõ ràng đã bị lấy lòng rồi.

Ngài ấy vén tóc của Thẩm Tranh từ bên mặt ra sau tai, thấp giọng hỏi: "Nàng là của một mình ta?"

Trong giọng nói hiện rõ ý cười, phảng phất kinh ngạc, lại dường như đang cười sự can đảm của nàng ấy, hoặc là cười kiểu thản nhiên này của nàng.

Nhưng cuối cùng ngài ấy cũng chẳng nói gì, ngài ấy chỉ gật đầu, khẳng định lời của nàng, nói: "Được, nàng là của một mình ta."

Từ đó về sau, đại hoàng tử cũng không đưa nàng ấy ra ngoài tham gia kiểu tiệc rượu thế này nữa.

3

Đội trưởng cận vệ của đại hoàng tử từng lo lắng bí mật nói chuyện phiếm với ta: "Nữ nhân Thẩm gia đó xinh đẹp như thế, đại hoàng tử sẽ không…"

Ta phỉ nhổ hắn một tiếng. Đại hoàng tử anh minh thần võ, đương nhiên sẽ không trầm mê mỹ sắc, đánh mất lí trí, ngài ấy chỉ là cảm thấy…hiếu kỳ với người Thẩm gia.

Lại nói, thật ra ngài ấy không hề thường xuyên đến phòng Thẩm Tranh. Đại hoàng tử có rất nhiều thú vui, cưỡi ngựa, đi săn, trượt băng, ngâm ôn tuyền, nữ nhân trong doanh trướng cũng không ít, Thẩm Tranh cùng lắm chỉ là một người khá đặc biệt trong rất nhiều thú vui của ngài ấy mà thôi.

Lúc trước ta luôn nghĩ như vậy.

Đại hoàng tử lòng mang chí lớn, ngài ấy không phải loại người đem chuyện chiến tranh trút giận lên người nữ nhân, quan điểm chủ nghĩa của đại nam tử bọn họ cho rằng chiến tranh từ đầu đến cuối là chuyện giữa nam nhân, đem Đại Lương trút giận lên người một nữ tử, đây là chuyện chẳng đáng để ngài ấy làm.

Cho nên sau này ngài ấy rất ít làm khó Thẩm Tranh, hơn nữa dáng vẻ ốm yếu bệnh tật đó của Thẩm Tranh, mỗi sáng ta đến phòng hầu hạ nàng ấy đều sợ vừa vén màn ra thì nàng ấy đã toàn thân lạnh toát chết mất rồi, thật sự cũng không cần phải làm khó nàng ấy.

Có một buổi sáng nọ, nàng ấy rất lâu không tỉnh lại, ta cách lớp màn gọi nàng ấy mấy tiếng, nàng ấy cũng không trả lời.

Thật sự nàng ấy ngủ rất nông, lúc đó trong lòng ta sợ hãi, căng thẳng vén màn ra, nàng ấy yên tĩnh nằm đó, ta…ta không nhịn được đưa tay đến dưới mũi nàng thăm dò hơi thở của nàng ấy…

Chính vào lúc này nàng ấy mở mắt ra, ta rất bối rối cứng người ở đó, nàng ấy sững lại, sau khi phản ứng lại đây là tình huống gì thì “phụt” cười một tiếng.

Nàng ấy nhìn ta một cách rất nghiêm túc, nói với ta: “Tang Cát, ngươi đừng sợ, bây giờ ta vẫn chưa chết đâu.”

Lời này nói ra rất kì quái, cái gì gọi là “Bây giờ vẫn chưa chết”? Vậy lúc nào mới chết? Chết mà còn muốn lựa thời cơ thích hợp sao? Có điều lúc ấy ta không chú ý đến những chi tiết này.

Lần đó nàng ấy ngủ rất lâu không tỉnh lại, chủ yếu vẫn là vì đêm trước đại hoàng tử giày vò nàng ấy quá tàn nhẫn.

Đến tối, không biết vì sao đại hoàng tử nghe được chuyện này, ngài ấy cười như không cười nhìn ta, hỏi ta: “Các ngươi đều cho rằng nàng ấy yếu đuối à?”

Quả thật nàng ấy rất yếu đuối, nhưng cũng không phải một mực yếu đuối.

Tình cảm của ta đối với nàng ấy thật ra rất phức tạp, có lúc vì nàng ấy là người Hán nên ta không muốn để ý đến nàng, nhưng có lúc đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của nàng ấy –

Một cô nương, một thân một mình bị ném đến doanh địch, đại hoàng tử lại nắng mưa thất thường, không đoán được tâm tư, nếu là ta, phỏng chừng ta không làm được một phần nghìn của nàng ấy bây giờ, cho nên ta lại không nhịn được đối tốt với nàng ấy một chút.

Buổi tối đại hoàng tử đưa nàng ấy đi ngâm ôn tuyền, vì đại phu nói ngâm ôn tuyền có lợi cho việc hồi phục thân thể của Thẩm Tranh.

Sau này nghĩ lại, thật ra manh mối sớm nhất vào lúc này đã hiện rõ rồi, đại hoàng tử không phải người tinh tế, tại sao ngài ấy phải quan tâm tình trạng sức khỏe của một nữ tử nước địch như vậy.

Nhưng ta luôn thuyết phục bản thân, đó chỉ là ý nghĩ nông nổi của ngài ấy, bởi vì ta thật sự không tin, một người như ngài ấy có một ngày cũng sẽ yêu ai đó.

Thẩm Tranh không biết bơi, ôn tuyền nơi ấy là dẫn trực tiếp từ trong núi ra, đào rất sâu, nàng ấy nắm mép hồ mãi không dám xuống.

Đại hoàng tử đang trong ôn tuyền đưa tay ra với nàng ấy, giọng điệu có thể xem là dỗ ngọt, nói với nàng ấy: “Không sao, không sao đâu, ta đỡ nàng, nàng xuống đi.”

Hôm đó đại hoàng tử ôm Thẩm Tranh, ngâm trong ôn tuyền một giờ, cả quá trình đều không buông tay.

Ta nhớ trước đây lúc ở quê nhà, có một dũng sĩ không có mắt chọc giận ngày ấy, sông Khắc Lỗ Luân ở Cửu Nguyệt đã kết một lớp băng mỏng, ngài ấy ấn đầu của dũng sĩ đó làm vỡ lớp băng, nhấn vào trong nước, đợi hắn ngạt thở mới tóm tóc của hắn vớt lên, sau đó lại nhấn vào.

Dũng sĩ có thể tay không đánh chết một con bò rừng, dưới tay ngài ấy đến cả phản kháng cũng làm không được. Mà ngài ấy chỉ thờ ơ nhìn dũng sĩ đó liều mạng giãy giụa dưới tay ngài, đáy mắt đều là sự lạnh lùng khát máu.

Cao cao tại thượng, giống như thần linh không thể chạm vào trên thảo nguyên.

Nhưng hiện tại, trong ôn tuyền ấm áp này, ngày ấy uể oải nửa nằm trong đó, dang một cánh tay cho Thẩm Tranh nắm lấy, ánh mắt dường như là sự vui vẻ và dung túng, cứ như vậy nhìn nàng ấy, mang theo ý cười mông lung.

Bỗng nhiên ta không nhớ ra được đại hoàng tử trong ấn tượng của ta rốt cuộc là người như thế nào.

4

Có lần đại hoàng tử hỏi ta một câu, ngài ấy nói: “Ngươi nói xem, Thẩm Tranh có hận ta không?”

Ta không biết Thẩm Tranh có hận ngài ấy không, nhưng chung quy vẫn sẽ không yêu ngài ấy.

Bọn họ cách nhau gia thù quốc hận, Nữ Chấn giết cha của nàng ấy, nương của nàng vì vậy mà tự sát, mà đại hoàng tử lại giết trưởng huynh của nàng, càng khỏi phải nói đến nhiều bách tính và tướng sĩ Đại Lương như thế.

Nếu là ta, có lẽ là không đội trời chung với đại hoàng tử.

Nhưng Thẩm Tranh tỏ ra rất bình thản, vì vậy ta lại có chút không chắc chắn. Có lẽ nàng ấy chỉ muốn sống thôi nhỉ?

Có điều ta lén nhìn trộm sắc mặt của đại hoàng tử, quả thật không nhịn được nhắc nhở một câu: “Nàng có hận ngài không, đối với ngài mà nói quan trọng sao?”

Ánh mắt đại hoàng tử nhìn qua khiến ta sợ hãi, ta lập tức im như thóc.

Ta nhìn đại hoàng tử trưởng thành, hắn cũng luôn kính trọng ta, nhưng có một số giới hạn, xác thực không phải ta có thể bước qua, nhưng ta thật sự không nhịn được, lại kiên trì nhắc nhở một câu: “Không cùng tộc, ắt khác lòng.”

Đại hoàng tử im lặng.

Lần thứ nhất Thẩm Tranh mang thai là cuối năm đầu tiên.

Một khoảng thời gian rất dài nàng ấy chán ăn mê ngủ, lúc đó trong lòng ta đã âm ỉ có chút dự cảm, sau khi đại phu bắt mạch xong nói cho đại hoàng tử, sắc mặt của ngài ấy trầm tĩnh như nước, cho dù ta quen thuộc với con người ngài ấy như vậy, cũng nhìn không ra khoảnh khắc đó ngài ấy đang nghĩ gì.

Thẩm Tranh nghe không hiểu, nhưng có lẽ thấy sắc mặt bọn ta không đúng lắm, cho nên hỏi một câu: “Sao thế?”

Đại hoàng tử cười với nàng, nói: “Không sao.”

Nhưng nàng ấy là người thông minh như vậy, không giấu nổi, lúc đứa trẻ hai tháng đã bị nàng ấy phá đi.

Khi đó ta ngày ngày nói bóng nói gió hỏi dò ý của đại hoàng tử.

Đứa trẻ này sao có thể giữ lại chứ, đại hoàng tử là người kế tục lão khả hãn xem trọng nhất, vẫn chưa lập thê, đứa trẻ này của Thẩm Tranh là trưởng tử của ngài ấy. Sinh hài tử với một người Hán à? Sinh thế nào?

Đến lúc nuôi lớn rồi, để nó thống lĩnh kỵ binh giẫm nát cố hương của nương thân nó, giết người thân của nương nó sao?

Phải, sinh mẫu của nhị hoàng tử Hoàn Nhan Trinh cũng là người Hán, trên người ngài ấy chảy một nửa dòng máu của người Hán, nhưng sinh mẫu của ngài vừa sinh ngài ấy xong liền bị lão khả hãn xử chết rồi.

Cứ như vậy, nhị hoàng tử vẫn vô cùng hứng thú với văn hóa của người Hán, nếu như có mẫu thân người Hán ở bên cạnh dạy dỗ, thế không phải càng không thể cứu vãn sao?

Đại hoàng tử nói ngài ấy có chừng mực.

Nhưng sự thật chứng minh, Thẩm Tranh càng có chừng mực hơn ngài ấy, sau khi đoán được bản thân mang thai, nàng ấy đã tự mình uống thuốc sẩy thai, phá bỏ đứa trẻ.

Đại hoàng tử phẫn nộ không kiềm chế được, sau khi nghe được tin tức liền đi qua, Thẩm Tranh đang nằm trên giường, nàng ấy đắp chiếc chăn mỏng, giữ thể diện nên bọn ta không nhìn thấy nửa thân dưới đang chảy máu của nàng ấy.

Nhưng sắc mặt nàng trắng bệch, trên môi không có một chút huyết sắc nào, đau đến tóc hai bên má ướt đẫm mồ hôi, tôn lên dung nhan như quạ.

Đại hoàng tử cúi người bóp hàm dưới, hung tợn hỏi nàng: “Ai cho nàng tự ý quyết định?”

Nàng ấy khốn khổ cong khóe miệng cười, nàng lặng lẽ nhìn đại hoàng tử, sau đó hỏi ngược: “Nếu không thì sao, sinh ra à?”

Đại hoàng tử lạnh lùng nói: “Nàng cũng xứng sinh con cho ta sao?”

Ngài ấy hung dữ đe dọa, nói từng câu từng chữ: “Ta chỉ không thích nàng tự ý quyết định. Nàng nhớ kỹ, nàng là của ta, từ một cọng tóc đến một tấc da trên người, nàng đều không tự làm chủ được, hiểu chưa?”

Hồi lâu, ta thấy Thẩm Tranh gật đầu.

Cơ thể nàng vốn đã yếu, sau đợt phá thai này tĩnh dưỡng hơn nửa năm mới khiến cơ thể nàng khỏe lại một chút.

Đại hoàng tử không đến thăm nàng ấy nữa, đại hoàng tử không thiếu nữ nhân ôn hương nhuyễn ngọc quấn quít bên cạnh, giống hệt như trước đây, nhưng ngài ấy một chút cũng không vui.

Ngài ấy thường ngóng nhìn rất lâu về một nơi hư không nào đó, không biết đang nghĩ điều gì, thỉnh thoảng cảm xúc xẹt qua cực nhanh nơi đáy mắt, mang máng hoảng hốt.

Ta chưa từng nhắc về Thẩm Tranh trước mặt ngài ấy, không ai nhắc trước mặt ngài ấy cả, chúng ta ngầm hiểu giống như nữ nhân này đã chết rồi.