Cửu Dĩ Hữu Tình

Chương 37: Tụ họp



Editor: Gió

Bởi vì còn có Mẫn Thiều Kỳ và Ngu Tiêu vậy nên không thể chọn những nơi mang tính ăn chơi quá mạnh, thêm nữa, Cố Ngạo hiện tại cũng coi như người đã có giá đình, không thể như trước kia đến những nơi quá nhộn nhịp chơi bời được. Vậy nên Ngu Dịch và Ngu Tiêu cùng bàn bạc, chọn một quán cơm chuyên về những món xưa, điều kiện cũng khá ổn.

Ở mỗi địa phương sẽ có một số ít đồ ăn bản địa, thành phố N cũng không ngoại lệ, những món ăn đặc sắc ấy là những kí ức xưa cũ trong lòng người dân thành phố N, vậy nên những quán ăn món bản địa như quán cơm này cũng rất nhiều. Mỗi người dân ở thành phố N đều có những món ăn từ ngày xưa mà bản thân vẫn luôn yêu thích, là sự lựa chọn khi tụ họp với bạn bè thân thiết.

Thế hệ những người như Cố Ngạo ấn tượng đối với những món ăn thành phố N đã rất nhạt nhòa rồi, không giống như những bậc cha chú vẫn luôn có chút cảm tình. Nhưng vẫn khá thích, chỉ là sẽ không thường đi ăn mà thôi.

Quán cơm mà Ngu Tiêu chọn là quán cơm mà cha Ngu rất thích, không có việc sẽ cũng những người bạn cũ gặp mặt ở đây, hoặc là tiếp đãi đối tác từ nơi khác đến cũng sẽ mời họ ăn thử. Vị trí quán cơm này hơi kém, vậy nên tính riêng tư cũng rất ổn, rất nhiều người có địa vị cũng rất thích tới đây ăn, vậy nên ở đây rất dễ gặp người quen.

Khi Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ đến, bọn Ngu Dịch đã đến cả rồi.

“Mọi người đến sớm thật đấy.” Bước vào gian phòng, Cố Ngạo cười nói.

“Gặp cậu và tam thiếu phu nhân nhất định phải đến sớm chứ.” Ngu Dịch trêu đùa.

Mẫn Thiều Kỳ ngượng chín mặt, trong lòng hiểu rõ Cố Ngạo đã nói chuyện hai người quay lại.

Cố Ngạo cười nói: “Chỉ có cậu lắm điều thôi.”

Ngu Dịch cười ha ha một tiếng, nói: “Nói trước nhá, không chấp nhận bất cứ hành vi khoe ân ái.”

“Kệ cậu chứ.” Cố Ngạo kéo Mẫn Thiều Kỳ qua, cởi áo khoắc và mũ giúp cậu rồi treo lên một bên, sau đó cởi áo khoác của mình ra treo ở bên cạnh, mới hỏi: “Gọi món hết chưa?”

Ngu Tiêu cười nói: “Gọi một ít rồi, các em xem còn muốn gọi thêm gì nữa.”

Cố Ngạo gật đầu, kéo Mẫn Thiều Kỳ cùng ngồi xuống, nhận thực đơn Hoắc Tinh đưa, đưa cho Mẫn Thiều Kỳ để cậu gọi món.

Ngu Tiêu nhìn Mẫn Thiều Kỳ một lượt, tuy là nhìn qua thần sắc Mẫn Thiều Kỳ không được ổn lắm, trông người dường như còn gầy hơn trước kia một chút, nhưng tinh thần cũng khá ổn. Nghĩ đến có sự chăm sóc của Cố Ngạo thì chắc chắn có thể hồi phục được.

Cố Ngạo cùng Hoắc Tinh và Ngu Dịch nói về mấy chuyện vui trong dịp Tết, Cố Ngạo cũng chẳng có gì để nói, nên cơ bản cũng chỉ là đang ngồi nghe mà thôi.

Thấy Cố Ngạo không có ý xem thực đơn, Mẫn Thiều Kỳ tự gọi thêm ba món theo ý mình.

Trước khi những món gọi trước đó được mang ra, Cố Ngạo gọi thêm cho Mẫn Thiều Kỳ một bát cơm, để cậu ăn cùng. Có cơm ăn cùng thức ăn, Mẫn Thiều Kỳ có thể ăn nhiều hơn một chút.

Tay Mẫn Thiều Kỳ vẫn không tiện, Cố Ngạo vừa nói chuyện vừa giúp cậu gắp thức ăn, múc canh.

Trọng tâm của cuộc trò chuyện cũng không phải là chuyện là gì quan trọng, nói xong chuyện tết nhất, Ngu Dịch lại nói đến chuyện gần đây Ngu Tiêu đang học làm bánh, quả thực khiến cho mọi người có chút bất ngờ. Ngu Tiêu mặc dù không phải loại người mà gạo đậu không phân biệt được, nhưng quả thực là không biết nấu cơm, từ trước đến giờ vẫn luôn mang hình tượng của một người phụ nữ mạnh mẽ, ai cũng ngờ được rằng ấy vậy mà cô lại đi học làm bánh.

Ngu Tiêu cười nói: “Chị thấy có và món bánh trông rất đẹp mắt, cũng rất ngon, nhưng không thể lần nào cũng bay tận sang nước ngoài để ăn được. Vậy nên nghĩ là tự mình học một tí cũng được, muốn ăn thì có thể làm mà ăn.”

“Chị học thì em cũng đồng ý thôi, nhưng chị có thời gian hả?” Ngu Dịch cười hỏi. Chị của hắn là một người vô cùng bận rộn.

“Nếu em chia sẻ công việc với chị chị có thời gian ngay thôi mà.” Ngu Tiêu nói.

Bây giờ Ngu Dịch ở công ty có cái danh Phó tổng, những cẳn bản không tham gia vào công việc quản lý. Mỗi ngày đến báo danh, sau đó chờ tan làm. Có những hôm dậy muộn không muốn đi thì ăn vạ xin nghỉ, người chị như cô cũng không nỡ lòng trách móc hắn nặng nề, dù sao ngoại trừ việc không đi làm đúng giờ ra, Ngu Dịch cũng chưa từng làm việc quá đáng nào, không làm thì không làm vậy.

Ngu Dịch cười mỉa nói: “Chị cũng biết mà, em có phải Hoắc Tinh đâu, làm không có nổi.”

Hoắc Tinh nhấp một ngụm trà nói: “Không phải cậu làm không nổi mà là lười.” Hoặc có thể nói là không để tâm đến vấn đề này, vẫn chỉ muốn chơi thôi.

Ngu Dịch vô cùng ân cần gắp cho Hoắc Tinh một con tôm nói: “Anh em với nhau đừng nói toạc ra như thế.”

Hoắc Tinh dứt khoái lộ tôm, hoàn toàn không có ý nhận đồ ăn mà bị chặn miệng, nói: “Có lẽ mấy năm nữa, tâm tính cậu ổn định rồi, chị Ngu cũng có thể nhẹ nhõm hơn.” Thực ra nói về chuyện kinh doanh, Ngu Dịch cũng rất thông minh, có những lúc hắn gặp chỗ khó có thể chọn chuyện để nói với Ngu Dịch, Ngu Dịch cũng sẽ cho hắn một vài ý kiến hữu ích. Chỉ là đến chuyện của nhà mình, có Ngu Tiêu chắn ở phía trước, người em trai Ngu Dịch này mới hời hợt hết mức.

Ngu Dịch cũng không để ý, cười nói: “Tôi thấy hiện tại rất tốt. Chị tôi ở trong giới mở mang hiểu biết mới không dễ bị đám cặn bã lừa gạt.”

Ngu Tiêu cười gắp đồ ăn cho Ngu Dịch, nói: “Em quý trọng mấy năm này đi. Đợi đến khi chị tìm được đối tượng kết hôn thích hợp rồi, chắc chắn sẽ không còn quản được nhiều việc như thế nữa đâu, đến lúc đó em chỉ có thể tự mình chống đỡ mà thôi.”

Đều là người mình, Ngu Tiêu đương nhiên là nghĩ thế nào nói như thế, hơn nữa cô còn là người nói được làm được. Dù cô không phải là kiểu con gái chỉ ở nhà không, nhưng nếu kết hôn, thì vẫn phải bồi dưỡng tình cảm sau kết hôn, không thể ngày nào cũng loanh quanh ở công ty tăng ca được.

“Đến lúc ấy rồi tính.” Dù sao Ngu Dịch thấy mấy năm tới, Ngu Tiêu chắc vẫn chưa kết hôn đâu. Hơn nữa năm năm sau còn chưa biết sẽ thế nào, quan tâm nhiều như vậy để làm gì chứ.

Dáng vẻ này của Ngu Dịch mọi người cũng đã quen rồi, cũng sẽ không có ai nói gì hắn, trọng tâm câu chuyện lại chuyển về chuyện Ngu Tiêu học làm bánh.

Hoắc Tinh hỏi: “Tìm giáo viên dạy riêng hay lên lớp?”

“Dạy riêng. Dù sao thì thời gian của chị cũng không ổn định, nên không thể lên lớp học được.” Ngu Tiêu nói.

Mẫn Thiều Kỳ rất có hứng thú với chuyện này,  đoạn hỏi: “Học kiểu gì ạ? Giáo viên tới nhà sao ạ?”

Gần đây hứng thú của Ngu Tiêu rất nhiều, Mẫn Thiều Kỳ hỏi cô, cô đương nhiên sẵn lòng nói nhiều hơn một chút. Hơn nữa cô vẫn còn nhớ là Mẫn Thiều Kỳ biết làm bánh, trước đây Tam thiếu còn đặc biệt được thưởng thức.

“Giáo viên không đến nhà, muốn học thì hẹn trước thời gian với giáo viên.” Ngu Tiêu nói.

“Học cùng nhiều người không ạ?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi, kiểu học này rất hay, sắp xếp thời gian cũng khá tự do.

“Học theo lớp thì học cùng rất nhiều người, đại đa phần là muốn học xong làm việc hoặc là những bà nội trợ, Căn cứ vào hình thức lớp học khác nhau mà những gì được học cũng khác nhau, từ dễ đến khó đều có cả. Còn với kiểu học một đối một như của chị, thường là những người hạn hẹp về thời gian, năng lực kinh tế khá ổn, nam nữ có cả, học xong đa phần đều là tự làm cho mình ăn, không phải dựa vào cái này mà kiếm sống.” Ngu Tiêu cười nói: “Quan giọng là giáo viên đều rất đẹp trai, có thể dựa vào gu mà chọn.”

Thực ra Ngu Tiêu cũng sẽ có một mặt của một người con giá, giả dụ như việc đôi lúc cũng sẽ mê trai…

“Thế lớp này là bán mặt hay bán tay nghề?” Cố Ngạo cười hỏi. Sao lại nghe như mặt của giáo viên còn đáng giá hơn tay nghề thế.

“Tam thiếu, cậu không hiểu đâu. Hai cái này từ phương diện nào đi chẵng nữa hoàn toàn không xung đột với nhau, ngược lại còn dễ dàng kiến học sinh càng thêm tích cực hơn. Dù sao cũng đều là người đã trưởng thành, thưởng thức cũng chỉ là thường thức, không đến mức quá u mê.” Ngu Tiêu nói: “Cái này giống như lễ tân ở công ty vậy, chắc chắn phải đẹp, đây là vấn đề ấn tượng đầu tiên.”

Cố Ngạo nhún nhún vai, anh cũng không để ý công ty, cũng không có vị trí lễ tân này. Còn về lễ tân ở Cố thị thì anh đã còn chả nhớ mặt mũi người đó trông thế nào nữa rồi, nói không chừng còn đã thay đổi rất nhiều người rồi.

Ngu Tiêu nhìn Mẫn Thiều Kỳ đem đậu phụ không ăn hết gắp sang đĩa để thức ăn của Cố Ngạo, lại nói đùa nhưng lại như an ủi: “Tam thiếu yên âm, mấy người giáo viên đó so với Tam thiếu thì cũng không tính là đẹp trai. Dù cho Thiều Kỳ có học thì cũng sẽ không để ý đến bọn họ.”

Cố Ngạo cười cười, thật ra anh cũng không để ý đến mấy người giáo viên đó, không phải là anh không có tự tin mà là anh tin tưởng Mẫn Thiều Kỳ.

“Muốn học sao?” Cố Ngạo hỏi Mẫn Thiều Kỳ.

Mẫn Thiều Kỳ ngược lại không vội quyết định ngay, chỉ nói: “Để suy nghĩ thêm đã.” Cậu rất có hứng thú với việc làm bánh, nếu như đi học thật, thì về giảm lượng đường đi rồi làm cho Cố Ngạo ăn cũng được.

Ngu Tiêu uống một ngụm canh, nói: “Nếu như em muốn học, có thể tìm lúc nào đó đi học thử với chị, nếu thấy phù hợp thì đăng ký.”

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, “Vâng”. Giờ tay cậu vẫn chưa khỏi, dù cho thật sự muốn học, cũng phải đợi khỏi hẳn rồi mới tính tiếp được.

Đến khi mọi người đã cơm no rồi, Hoắc Tinh nâng chén trà lên, nói: “Hôm nay mọi người đều lái xe nên không tiện uống rượu, vậy thì lấy trà thay rượu, chúc Tam thiếu cùng Thiều Kỳ luôn ngập tràn hạnh phúc.”

Ngu Tiêu và Ngu Dịch cũng nâng chén lên, cười nói: “Ngập tràn hạnh phúc.”

Cố Ngạo mỉm cưởi, Mẫn Thiều Kỳ cũng cười nhẹ, cũng nâng chén, năm chén trà chạm vào nhau, trong đó là lời chúc chúc từ những người bạn, vừa nồng nhiệt lại vừa cảm động.

Cơm nước xong, Cố Ngạo thanh toán, năm người lại cùng nhau đi ra bên ngoài. Lúc đang xuống tầng, thì thấy một đám người xông vào, vừa nhìn thì thấy không phải kiểu người lương thiện gì cho cam.

Nhân viên không biết rõ đám người đó muốn làm gì, những chắc chắn không phải tới ăn cơm. Chủ quán vừa hay có mặt ở đó, liền trước tiên đi nghênh đón bọn họ, để tránh quấy rầy những người khách khác dùng bữa.

Người đàn ông dẫn đầu lườm ông chủ một cái rồi hỏi: “Mẫn Kính Trình có phải đang ăn cơm ở đây không? Ở phòng nào?”

Ông chủ vừa nghe là tới tìm người, không phải nhằm vào quán cơm bọn họ, cả người cũng nhẹ nhõm đi phần nào, hỏi: “Các vị là bạn của Mẫn nhị thiếu ạ?”

Người đàn ông đó không kiên nhẫn mà giận dữ nói: “Lắm chuyện, mau nói số phòng ra.”

Nghe thấy tên của Mẫn Kính Trình, Cố Ngạo hơi nhíu mày, anh không nghĩ rằng hôm nay Mẫn Kính Trình cũng tới đây ăn cơm, nhưng xem bộ dạng của đám người này, rõ ràng là địch chứ không phải bạn.

Ông chủ mau chóng dùng mắt sai người phục vụ bên cạnh, phục vụ lập tức báo số phòng của Mẫn Kính Trình.

Đám người đó cũng không để ý tới ông chủ nữa, liền đi về phía cầu thang bên này.

Người đàn ông dẫn đầu lúc đến gần cầu thang nhìn thấy Cố Ngạo, trước hết là kinh ngạc, sau đó tháo kính xuống, hoàn toàn không còn khí thế lúc vào cửa nữa, cúi đầu khom lưng mà cười nói: “Cố Tam thiếu ạ.”

Cố Ngạo nhìn kĩ hắn, không nhận ra hắn là ai.

Người đàn ông nọ lập tức tự giới thiệu: “Tam thiếu, tôi là đàn em của anh Quan ạ.”

“Quan Hoằng?” Cố Ngạo hỏi.

“Vâng, vâng.” Người đàn ông vôi vàng cười nói: “Không biết Tam thiếu ăn ở đây, làm phiền, làm phiền rồi.”

Cố Ngạo gật gật đầu, nói: “Đi làm việc của các cậu đi.” Chuyện của Mẫn Kính Trình, anh sẽ không quan tâm.

“Vâng, vâng. Tam thiếu đi thong thả, đi thong thả ạ.” Người đàn ông vội làm dấu tay xin mời.

Cố Ngạo cũng không để ý tới hắn nữa, nắm tay Mẫn Thiều Kỳ cùng rời đi.

Ra cửa, Ngu Dịch nhỏ giọng hỏi: “Quan Hoằng là ai?”

Cố Ngạo cũng không để ý lắm mà nói: “Cho vay nặng lãi. Trước có tiếp xúc vài lần, có điều sau này cũng không qua lại nữa.”

“Xem ra Mẫn Kính Trình mượn tiền đám cho vay nặng lãi rồi, không biết làm ra cái trò chống gì mà phải đi vay nặng lãi.” Ngu Dịch rõ ràng có chút khinh thường, nhưng sau đó lại cười nói: “Nhìn những người đó cung kính cậu, vui ra phết.” Trong giới kẻ cung kính Cố Ngạo không ít, đó là bởi vì phía sau Cố Ngạo còn có Cố gia. Nhưng sự nghiệp riêng của Cố Ngạo bọn họ không hiểu rõ lắm, hôm nay nhìn thấy, ít nhiều cũng có chút mới mẻ.

Cố Ngạo nở nụ cười, vẫn không quá để ý mà nói: “Trong nước, trong giới thương nghiệp kẻ dám chọc đến tôi thì vẫn có, thế nhưng ở trong giới kia, người như thế chắc còn chưa xuất hiện đâu.”

Ngu Dịch giơ ngón cái với Cố Ngạo.

Cố Ngạo cũng không dịnh nói nhiều thêm với bọn họ nữa, đoạn nói: “Về thôi, lần sau rảnh thì lại tụ tập, có việc gì thì gọi điện thoái.”

Ngu Dịch và Hoắc Tinh đều đồng ý, Ngu Tiêu vẫy vẫy tay với mọi người. Mọi người lên xe của mình rời đi.

Xe vừa đi được vài mét thì thấy một người vội vã chạy ra khỏi quán cơm, tuy rằng đèn đường không quá sáng, nhưng Mẫn Thiều Kỳ vẫn nhận ra người kia là Mẫn Kính Trình. Chưa đến vài giây sau, đám người xông vào khi nãy cũng đuổi kịp. Phía sau nữa chắc là đám người đi ăn cơm cùng Mẫn Kính Trình, những người này quần áo không chỉnh tề, rõ ràng là từng bảo vệ Mẫn Kính Trình.

Cố Ngạo không có hứng thú với chuyện này, nhấn cần ga xe rất nhanh đã chạy xa rồi.
Gió: Chin nhỗi mọi người ra chậm một hôm vì phải chạy dl của trường:(((