Cửu Gia Truy Thê: Trói Buộc Em Bên Mình

Chương 74: Khúc ca phân cao thấp



"Thế này đi, dạo gần đây cháu cũng được bố cho đi học đàn, còn chưa từng đàn khúc này, giờ cô với cháu cùng thi, nếu cháu gảy đàn thắng cô thì chứng tỏ bố Lâm chỉ cần có cháu và mẹ Hoan ở bên là đủ! Không cần người thừa nào khác!"

Trần Niệm Lâm ngồi một chỗ nhìn cô con gái nhỏ đang ‘thị uy’ với ai kia, hàng lông mày khẽ giương lên, tuy miệng vẫn mím chặt vô cùng nghiêm nghị, thế nhưng hiển nhiên không còn lên tiếng ngăn cản cô bé nữa.

Con gái của anh, anh hiểu rõ nhất.

Trần Tĩnh Di từ nhỏ đã ương bướng, láu cá, lại thêm được cụ nội chiều chuộng dẫn tới cô nhóc vô pháp vô thiên. Từ nhỏ đến lớn, sau khi biết cụ nội nói dối, Cố Diệp Uyển không phải mẹ ruột của mình, con bé trở nên cực kỳ nhạy cảm và bài xích mỗi khi có người nhắc tới ba chữ ‘Cố Diệp Uyển’. Với tính cách thất thường này, người khác càng cấm nó sẽ càng làm trái ý, mà thực ra đây cũng là hiệu quả Trần Niệm Lâm mong muốn.

Vốn dĩ Trần Niệm Lâm còn nể mặt thế lực phía sau lưng gia chủ nhà họ Cố, chủ động cho Cố Diệp Uyển một cái cớ rút lui an toàn, thế nhưng ai bảo cô ta lại không biết thức thời. Trên đời này anh chán ghét nhất là những kẻ mưu mô, căm hận nhất là bị lừa dối. Vừa hay nhà họ Cố đã phạm phải cả hai điều cấm kị này.

Trần Niệm Lâm chờ đợi cuộc ‘binh biến’ tiếp theo.

Ở phía bên kia, ông cụ Trần đã lên tiếng giải vây cho cô chắt nhỏ:

“Không thể nói là thi được, chẳng qua Tiểu Di từ nhỏ đã đam mê với đàn tranh, lại biết Diệp Uyển là kỳ tài trong nghề, muốn mượn khúc nhạc này để thỉnh giáo mà thôi!”

Lời vừa nói xong, Cố Diệp Uyển đã tái mặt! Nếu lời nói con trẻ chỉ là đùa, thế thì lời nói của bậc tiền bối như Trần Triết Viễn đã chặn đường lui của cô ta rồi. Khúc nhạc đó vốn là tiểu tiện nhân kia diễn tấu thay cô, làm sao cô có thể diễn tấu đạt tới trình độ đó được? Nhưng có lẽ 5 năm trôi qua, Trần Niệm Lâm có lẽ chẳng còn nhớ rõ giai điệu đó nữa rồi, cùng lắm thì lấp liếm qua chuyện.

Nghĩ vậy, Cố Diệp Uyển mới cười gượng gạo, lên tiếng: “Tiểu Di, con vẫn còn bé, hơn nữa ban nãy con cũng nói rồi, con mới chỉ học đàn gần đây, bài này con còn chưa tập lần nào, cô thi với con chẳng phải bắt nạt con hay sao?”

Cô nhóc chu môi: “Cô không cần kiếm cớ bàn lùi, nếu là thi đấu, vậy thì có chơi có cược, cháu chỉ hỏi cô một câu thôi, cô thi hay không thi?”

Cố Diệp Uyển nghe thấy bốn chữ ‘có thi có cược’, trong lòng lóe lên một suy nghĩ. Dù sao trẻ con hiếu thắng, đấu một ván chắc chắn có thể thắng nó, còn có thể ép nó phải chấp nhận cô làm mẹ kế, vậy cũng không tính là thiệt.

“Vậy con thua đừng có khóc nhè nha!”

“Còn lâu.” Trần Tĩnh Di hất mặt.

Cố Diệp Uyển bèn thuận thế hỏi: “Vậy cược cái gì?”

Cô nhóc giơ một ngón tay lên: “Đơn giản lắm! Nếu cháu thắng, vậy không cần mấy người thừa thãi xuất hiện trong cuộc sống của bố!”

Nghe thấy mấy từ ‘người thừa thãi’, sắc mặt Lục Cẩm Hoa và Cố Diệp Uyển trở nên u ám.

Trần Triết Viễn vội chen vào: “Cố phu nhân, Diệp Uyển, lời trẻ nhỏ không để ý trước sau, đừng để bụng nhé!”

Cố Diệp Uyển kìm nén cơn giận trong lòng, vẫn cười dịu dàng như xưa: “Thế nếu cô thắng thì sao? Có phải Tiểu Di sẽ đồng ý với một thỉnh cầu của cô không?”

“Nếu cháu thắng, vậy thì… cháu sẽ xin lỗi cô!”

Như vậy chẳng phải thắng hay thua Cố Diệp Uyển đều không chiếm được món hời nào sao?

Thế nhưng trước mặt trẻ con cô không thể so đo, đành nuốt cục tức vào bụng, điềm đạm gật đầu: “Được, thi thì thi.”

“Cụ nội nói rồi, cô là khách, cô đàn trước đi.”

Cố Diệp Uyển đi về phía cây đàn đã được bày sẵn một bên, vuốt tà váy, ngồi xuống.

Tầm mắt của tất cả mọi người trong phòng đang đổ dồn vào cô ta. Cố Diệp Uyển hít một hơi, bàn tay đặt lên dây đàn, khẽ ghìm xuống một chút rồi bắt đầu gảy. Âm thanh trong trẻo vang lên, tiết tấu thiên nhanh, thế nhưng lại không thấy được cảm tình của người diễn tấu trong đó, chỉ đơn giản là trả bài cho thầy, từng nhịp, từng nhịp vang lên.

Thời gian đàn càng kéo dài, lông mày của Trần Niệm Lâm càng chau lại.

Rõ ràng không phải âm thanh trong ký ức…

Cho đến khi khúc diễn tấu kết thúc, Cố Diệp Uyển nhìn cũng không dám nhìn Trần Niệm Lâm lấy một cái, đi về ngồi xuống ghế.

“Diệp Uyển nhiều năm không động vào đàn mà vẫn có thể đàn chính xác như vậy.”

Lời khen của ông cụ Trần nghe thế nào cũng cảm giác có chút không đúng!

Trần Tĩnh Di thấy đối thủ đã kết thúc, bèn đi tới ngồi xuống ghế, người hầu bên cạnh giúp cô bé chỉnh ghế cao lên, còn đặt một bản nhạc phổ phía trước mặt. Trần Tĩnh Di thành thạo gắn những móng tay giả trợ gảy lên, chỉ một lúc sau, khúc tấu “Phượng Cầu Hoàng” từ từ vang lên.

Cô nhóc này mới chỉ đàn được chưa đầy một phút, Cố Diệp Uyển đã cảm giác có điều không ổn, mà những người khác cũng nhận ra ngay.

Cố Diệp Uyển xuất thân từ học viện âm nhạc chính quy, về lý khả năng diễn tấu phải hơn hẳn một đứa trẻ bốn, năm tuổi đầu. Tuy là phong thái lúc gảy đàn còn hơn gượng gạo, đôi bàn tay nhỏ bé khó phủ hết dây đàn, mỗi lần chuyển dây đều hết sức vội vã, thế nhưng khả năng nắm bắt tiết tấu và năng khiếu cảm thụ âm nhạc của Trần Tĩnh Di đã vượt xa cô ta!

Điều quan trọng là lần diễn tấu này là lần đầu tiên con bé gảy “Phượng Cầu Hoàng”

Cùng một khúc đàn, phân rõ cao thấp!

Tiếng đàn cuối vừa dứt, Trần Triết Viết đã đi lên ôm lấy cô công chúa bé bỏng: “Ôi cục cưng của cụ giỏi quá! Đúng là thiên phú! Thiên phú!”

Trần Tĩnh Di ngồi trên ghế đàn, mắt cười híp lại: “Cô Cố, cô thua rồi!”

“…”

“Thua rồi thì phải thực hiện lời hứa.”

“…”

“Ở bên cạnh bố có cháu và mẹ Hoan là đủ rồi!”

Sắc mặt Cố Diệp Uyển lúc xanh lúc trắng.

Lục Cẩm Hoa bên cạnh không ngồi ngoài được nữa, lớn tiếng: “Ông cụ Trần, Cửu gia, hôm nay hai mẹ con chúng tôi đến đây là có thiện chí muốn bồi dưỡng tình cảm, thế nhưng mấy người dạy dỗ con cháu kiểu gì thế này? Tương lai Diệp Uyển gả về đây, há chẳng phải nó càng quá đáng hơn nữa?!”

Trần Triết Viễn cười ái ngại: “Cố phu nhân, trẻ con không hiểu chuyện mà! Cục cưng nhà tôi năm nay mới hơn 4 tuổi, vậy mà thiên phú với đàn tranh lại cao như vậy, nó nhất thời tự đắc cũng là bình thường! Bà đừng so đo với một đứa bé!”

“Không hiểu chuyện là thế nào?!” Lục Cẩm Hoa phẫn nộ: “Nếu đây là cháu tôi, vô lễ với vợ mới của bố nó như thế, tôi nhất định đã cho nó mấy trận giáo huấn, cho nó…”

Lục Cẩm Hoa còn chưa nói xong, Trần Niệm Lâm đã đột ngột cắt ngang:

“Cố phu nhân, hình như bà có chút hiểu lầm gì đó.”

Lục Cẩm Hoa và Cố Diệp Uyển đều nhìn về phía Trần Niệm Lâm. Cuối cùng, vẫn là Cố Diệp Uyển dịu dàng đi lên, vô cùng hiểu chuyện khoác tay Trần Niệm Lâm:

“Niệm Lâm, mẹ nhất thời lo lắng thay em thôi, nhưng lời vừa rồi của anh… là sao?”

Trần Niệm Lâm hạ tầm mắt nhìn người phụ nữ thấp hơn mình một cái đầu, bỗng nhiên anh nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to long lanh của Cố Diệp Uyển, gằn giọng:

“Tôi - còn - chưa – ly – hôn – vợ! Lấy đâu ra cách nói ‘vợ mới’ hả?”

Đoàng!

Bầu không khí trong căn phòng lặng ngắt như tờ.

Cố Diệp Uyển sững sờ che miệng: “Anh… anh…”