Cửu Gia Truy Thê: Trói Buộc Em Bên Mình

Chương 86: Gặp lại



Bệnh nhân ở phòng VVIP số 3 vừa được người nhà đón về để họ hàng đến nhìn mặt lần cuối trước khi rút ống thở.

Cô gái tên Nancy thay một bộ ga giường trắng mới tinh thơm mùi nắng mai, lại đến phòng Vật tư ký nhận một bó tuyết mai tươi tắn về cắm vào chiếc lọ hoa trên bàn cạnh giường bệnh, cô hy vọng những bông hoa nhỏ xíu nở chi chít trên cành nâu khô cứng kia sẽ giúp bệnh nhân mới chuyển đến có tâm trạng tốt hơn.

Lau dọn và sắp xếp căn phòng ổn thoả đã là 3 giờ 45 phút chiều, cô lấy chiếc sandwich trong túi ra, nhoài người ra phía cửa sổ ăn để tránh vụn bánh rơi xuống sàn.

“Bệnh nhân hôm nay tiếp nhận thay Lily có tên là gì ấy nhỉ?”

Vừa nhai miếng bánh cô vừa nghĩ, hình như là một người bị tổn thương hai chân, đã tập vật lý trị liệu một thời gian dài rồi nhưng không tiến triển mấy. Lần này bệnh nhân chuyển sang đây để hội chẩn với chuyên gia và sẽ tiến hành phẫu thuật một lần cuối, nếu trải qua lần phẫu thuật này và tập vật lý trị liệu trong 1 năm nữa mà vẫn không có hiệu quả thì cơ hội hồi phục sẽ chỉ còn 0%.

“Anh ta tên là… Tên là gì ấy nhỉ?” Cô gái tên Nancy nuốt miếng bánh trong miệng, tiện tay thả vỏ đựng vào thùng rác rồi đi tới cầm lấy tập hồ sơ bệnh án, mở ra…

Hai mắt cô lập tức mở to hết cỡ, bàn tay đang cầm hồ sơ bệnh án vô thức bóp chặt. Mà đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân và tiếng bánh xe lăn. Chỉ vài giây sau đó, cánh cửa phòng bật mở, cô quay người lại, nhìn thấy bệnh nhân của mình bằng xương bằng thịt.

Khuôn mặt sắc lạnh và u ám khi xưa có lẽ đã bị biến cố và năm tháng mài mòn, khiến anh ta trông nhu hòa và vô hại hơn. Mái tóc đã được húi sạch, để lại một cái đầu đinh trông giống mấy cậu thanh niên choai choai 23, 24 tuổi. Khi nhìn thấy cô, đôi mắt bệnh nhân toát lên vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ mấy giây sau lại khôi phục dáng vẻ bình thản.

“Xin chào, cô là người Trung phải không? Tôi là Chen, trợ lý của anh Trần đây.”

Người đàn ông đẩy xe lăn chủ động lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng. Cô cũng giật mình bởi câu nói, khôi phục lại trạng thái của bản thân, đi tới nhận lấy xe lăn, đẩy bệnh nhân vào trong, vừa đẩy vừa nói với Chen và cả bệnh nhân của mình:

“Chào anh Chen, chào anh Trần, tôi là y tá của kíp trực ngày hôm nay, Tô Ý Hoan.”

Nancy, hay nói chính xác là Tô Ý Hoan, cô không hề biết lúc nói những lời này giọng cô run đến mức nào. Dường như hiểu được tâm trạng của cô, bệnh nhân phía trước chỉ hơi nghiêng người, cười dịu dàng và lịch thiệp:

“Hân hạnh được gặp cô Tô, quãng thời gian tới đây làm phiền cô rồi.”

“Không có gì, anh đừng khách sáo, đều… đều là đồng bào.”

“Tạm thời cô có thể ra ngoài rồi, tôi hơi mệt, cần nghỉ ngơi.” Giọng người đàn ông bình tĩnh cất lên, mang theo một chút ý cự tuyệt người khác làm phiền.

Cả Chen và Tô Ý Hoan cùng ra ngoài, khép cửa lại. Sau khi trao đổi một số thông tin về thói quen, tình trạng bệnh, thông tin người liên hệ của bệnh nhân, trợ lý Chen cũng ra về. Tô Ý Hoan chầm chậm đi về phòng thay đồ, khi đóng cánh cửa phòng lại, cả người cô như bị rút hết sức lực, tựa vào cửa, người trượt mạnh rồi ngồi bệt xuống sàn.

Trần Niệm Lâm, tại sao anh ta lại ra nông nỗi này?

Anh ta như vậy, vậy bé cưng của cô sao rồi?

…****************…

Trong phòng bệnh…

Tấm lưng đang ngồi thẳng 90 độ của Trần Niệm Lâm hạ xuống, anh hơi ngả người ra sau, nhắm mắt lại, hàng lông mày cau chặt.

Tại sao lại gặp nhau trong tình cảnh như thế này? Tại sao lại để cô ấy nhìn thấy bộ dạng thảm hại như thế này? Trong mắt cô ấy, anh nên là một kẻ cao ngạo, bá đạo và tàn nhẫn, anh nên lưu lại trong lòng cô cảm giác căm hận chứ không phải hoang mang và thương xót như vừa rồi.

Trần Niệm Lâm cảm thấy nhục nhã, ê chề, tôn nghiêm của một người đàn ông đã mất sạch trước mặt người phụ nữ mà anh yêu. Anh bấu chặt tay vào xe lăn, rồi bất chợt chống hai tay dậy, nhoài người về phía trước.

Đúng như anh đoán, cả người đổ nhào xuống đất, đôi chân mất cảm giác vẫn không thể nhúc nhích chút nào, còn chẳng cảm thấy đau khi đập xuống nền đất.

Cuối cùng, sau một vài phút ở tư thế ngã sấp người, anh gồng mình, lật ngửa người lại, nằm im dưới nền đất lạnh, hai mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, mãi cho đến khi trong phòng tối đen, có người đẩy cửa rồi hét lên:

“Bố!”