Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu

Chương 12: Giải cứu



Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 12_Giải Cứu_

Lâm An quay sang vỗ vai Lam Ly nói “Các cậu đợi tớ ở đây một lát, nhân tiện mấy cậu gọi báo cảnh sát đến đây đi. Có một cô gái bị mấy tên nhìn giống bắt cóc theo dõi. Tớ vào cứu cô ấy trước.”

“Có ổn không vậy?” Mọi người lo lắng hỏi.

Lâm An thể hiện phong thái tự tin để trấn an mọi người, dù sao hiện trên xe này cũng toàn con gái, cô không thể để họ đi mạo hiểm được.

“Không sao đâu, tớ từng học võ mà.”

Thật ra cô chưa từng thật sự học võ mà chỉ học được cách đánh lén, hơn nữa trên người cô lúc nào cũng giấu một con dao hoa quả nhỏ để phòng thân.

Lâm An mạnh mẽ bước xuống xe rồi nhặt một chiếc ống sắt ở gần đấy lên. Thật may là gần đây có công trình đang thi công nên có mấy thứ có thể làm vũ khí như vậy.

Cô lấy khẩu trang ra đeo và vấn tóc lên để tránh bị bọn chúng nhớ mặt bởi cô biết rõ chúng là thành viên của tổ chức bắt cóc chuyên nghiệp từng xuất hiện trên báo kia. Còn lí do tại sao cô lại biết ư? Đơn giản thôi, trong truyện từng có cảnh nữ chính bị một tổ chức bắt cóc, đây cũng là lúc nam chính nhận ra tình cảm của mình dành cho nữ chính và điên cuồng đi tìm cô ấy.

Cô thử ngó qua xem bên trong có bao nhiêu người thì phát hiện bọn chúng có chỉ có ba người.

Có vẻ bọn chúng đang tập trung vào Lâm Song Hà nên không để ý phía sau.

Cô nhẹ nhàng bước đến phía sau tên đứng cuối cùng rồi đập mạnh chiếc gậy sắt vào đầu hắn làm hắn bất tỉnh luôn tại chỗ.

Nghe thấy tiếng động phía sau, tên đứng kế đang định quay mặt ra phía sau thì đã bị cô vung thêm một gậy nữa đánh vào đầu, tuy nhiên sau khi bị đánh mà gã kia vẫn có thể bò dậy được nên cô đã đánh cho tên đấy thêm một nhát vào gáy khiến hắn bất động không còn cử động nổi nữa.

Lâm An cũng không sợ mình giết ra mạng người, đơn giản vì chỗ này hoàn toàn không có camera hơn nữa chúng mới là người bắt cóc, chỉ cần cô giả vờ làm người bị bắt thì sẽ thoát được tội, dù sao cô cũng đã kiểm soát lực đạo nên hai tên kia cùng lắm là bị hỏng não thôi chứ không đến mức mất mạng được.

Tên cuối cùng thấy đồng đội mình đã bị đánh gục nên lập tức giơ súng ra đe dọa.

“Mau bỏ vũ khí xuống rồi giơ tay lên!!”

Trước họng súng Lâm An cũng không dám làm gì quá quắt, cô chỉ đành hạ vũ khí xuống rồi vội ra hiệu cho nữ chính còn chưa bị trói đằng sau cầm thanh sắt gần đấy để đánh lén trong lúc từ từ giơ tay lên.

“Haha, con oắt con này, mày muốn giải cứu người khác thì phải biết tự lượng sức mình chứ…”

Chưa kịp nói xong thì tên bắt cóc cuối cùng đã ngất lịm, cô cũng vội lăn sang hướng khác để đề phòng tên đấy trượt tay bóp cò.

Quả thật tên đó theo phản xạ đã bóp mạnh cò trước khi ngất thật.

Tiếng súng vang lên đã thu hút đồng bọn của chúng ở gần đó.

“Tao nghe thấy tiếng súng, đến xem có chuyện gì mau!”

Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên, cô vội nắm lấy tay Lâm Song Hà chạy về hướng đám bạn đang đứng.

“Cô chạy mau lên, sắp thoát ra khỏi ngõ rồi!”

Chưa kịp thoát ra khỏi ngõ nhỏ thì một tên trong số chúng đã tìm được bọn cô rồi giơ súng lên đe dọa.

“Quay lại mau, chắc hẳn là các cô biết rằng súng không có mắt đâu nhỉ?~”

Cô và Lâm Song Hà đành cắn chặt răng từ từ quay về sau.

“Mau đến đây nào các cô gái~”

Tên đàn ông kia vội dụ dỗ bọn cô đến gần.

Lúc này Lâm An đã thủ sẵn dao trong ống tay áo, cũng may lúc nãy cô thấy lạnh nên Lam Quân đã cho cô mượn áo khoác.

Cô cố giằng co đứng tại chỗ thêm một vài phút để suy nghĩ phương án nên đâm hắn từ hướng nào.

Chưa kịp ra tay thì tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên khiến tên kia vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Lâm An lập tức quay đầu dẫn theo Lâm Song Hà bỏ chạy về hướng có còi xe, dù sao mục đích của cô cũng chỉ là cứu nữ chính chứ không phải trừ khử tổ chức bắt cóc.

“Cứu! Cứu với! Ở đây có bắt cóc!” Lâm An vừa chạy vừa gào khóc nhân tiện xé luôn một bên đầm body của mình để giả dạng thành mình mới là người bị hành hạ thê thảm.

Lâm Song Hà thấy cô làm vậy thì cũng không làm theo, đơn giản vì cô ấy trông đã thảm sẵn rồi.

Cảnh sát nghe thấy tiếng kêu cứu vội đến đỡ hai cô, ở đây chỉ có một hai người nên chắc hẳn những người khác đã đi bắt lũ kia từ hướng khác rồi.

“Hai cô không sao chứ?”

“Chúng tôi sợ quá huhu, các anh nhất định phải lấy lại công đạo cho chúng tôi, nếu không phải gần đấy có vũ khí thì chúng tôi không biết hiện giờ đã ở đâu rồi hức…” Lâm An ôm lấy Lâm Song Hà ngồi bệt xuống khóc như mưa.

Tuy cô đang khóc nhưng trong ánh mắt chẳng có nổi chút sợ hãi nào cả, do bây giờ đã tối nên cảnh sát không phát giác ra mà chỉ thương tiếc cho hai người đẹp này.

“Hai cô mau đứng dậy đi, chúng ta đi sát trùng vết thương được chứ.”

Lâm An vội nức nở gật đầu.

Lâm Song Hà thấy cô khóc dữ như vậy cũng cảm thấy áy náy, một cô gái yếu đuối như vậy không phải do cứu cô thì làm sao gặp nguy hiểm được chứ. Giờ đây dường như cô đã quên mất hình ảnh Lâm An tàn nhẫn dùng gậy đập vào đầu đám bắt cóc rồi.

Quả nhiên không bao lâu sau người của tổ chức bắt cóc đều bị giải ra.

Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều được mang đến đồn cảnh sát để thẩm vấn.

Thấy đám bạn mình không còn xuất hiện ở đây nên Lâm An đã hỏi cảnh sát thì biết được bọn họ đã được đưa đến đồn để lấy lời khai trước rồi.