Cựu Hảo

Chương 2



Edior: Tây An

Trên đường hồi kinh Diệp Chi Đình nghĩ người này dù rời xa phàm trần tục thế, nhưng lòng lại suy nghĩ đến thấu đáo. Nhẹ nhàng một cái, bèn khiến người ta nhớ cả đời. Lại không biết công phu mồm mép không nhường ai chút nào này, có phải là sở học sư môn?

Diệp Chi Đình cho người đi tìm sách, qua gần nửa tháng, người kia tìm được bảy tám phần, mới mang vẻ mặt đau khổ đến tìm Diệp Chi Đình.

“Tướng quân ơi, y thuật trận pháp này còn dễ tìm. Tiểu thuyết này tất cả đều là nổi nhất thời, đồ chơi cũ mười năm trước, khó tìm. Lật sách khắp thành cũng không tìm đủ, còn mấy quyển vẫn chưa viết xong mà viết xong rồi cũng không biết cho chôn ở chỗ nào...”

Diệp Chi Đình ngồi thẳng tắp sống lưng, suy nghĩ lại lung la lung lay, đi đến bên trong sơn cốc mờ mịt tuyết. Trước khi cô lên núi, mười năm.

Cái tên Trịnh Tịch Phương này, thỉnh thoảng cũng là chuyện trà dư tửu hậu giữa các đại thần. Nói một mình chạy lên núi, đây không phải là ni cô không cạo đầu thì là cái gì. Nói thiên phú dị bẩm thế này cũng không biết là họa hay phúc, tính gia thất nhân duyên cho người ta, mình lại không nhà không thân. Lại có người nói các người cũng chớ có tranh cãi nữa, người ta lại tính ra một bản vạch tội cho các người. Mọi người cười một tiếng, nâng ly cạn chén. Sự cô độc của người khác, cũng liền thành trò cười.

Diệp Chi Đình nghe không ít, nhưng không hề để vào trong lòng. Tướng quân đại nhân nhìn quen sinh tử, đối với nhi nữ tình trường luôn lãnh đạm hơn người bên ngoài. Chuyện tình cảm, sớm bị Diệp Tướng quân vứt cho chó ăn.

Nhưng hắn sống đến tuổi này, chỉ cảm có hai lần nội tâm an ổn.

Lần thứ nhất ở đại mạc Tái Bắc, xuất chinh thảo phạt. Móng ngựa vung ra, trường thương cô hồn. Sinh tử và quốc gia cùng tồn tại, lòng mới lặng như nước. Hắn mang theo thiên quân vạn mã đạp trên thi thể quân địch, leo lên cửa thành, xa xa trông thấy ánh tà dương hoàng hôn đỏ quạch như máu.

Lần thứ hai trong không sơn tuyết cốc, vạn vật cùng tồn tại. Đạp tuyết vô ngân, đào nở về phía tây. Không sống cũng không chết, chỉ lẳng lặng, giống cộng sinh cùng thiên địa. Lẻ loi một mình, lại hơn được thiên quân vạn mã. Cây khô giếng chết, có người hỏi ngài có cần một chén trà nóng không.

... Diệp Chi Đình nghĩ, có lẽ người này, chính là hoàng hôn sau cuối.

Ngày hôm đó Trịnh Tịch Phương còn trong mộng, cơ quan trận pháp lại bị mở ra, bước chân lộn xộn như trong sương mù. Trịnh Tịch Phương nhíu nhíu mày xoay người thiếp đi, chỉ cho rằng con thú nào ngu xuẩn lại vào nhầm trong trận. Chẳng to tát, chờ tỉnh ngủ rồi đi thả nó. Trong núi sương mù vây quanh, tiếng mưa rơi róc rách. Trịnh Tịch Phương dần dần ngủ sâu, lại nghe thấy trong trận có một tiếng kêu mắng, ranh con đây là thứ quái quỷ gì thế.

Trịnh Tịch Phương ngồi dậy từ trong mộng, không kịp suy nghĩ bèn chạy ra khỏi cửa, không bung dù, không đi giày. Sư phụ cô lúc đi loạn trong trận, đi đâu là mắng chỗ đó. Thấy Trịnh Tịch Phương, bắn hai ánh mắt như đao lại rồi đổ ập xuống mắng một chập.

“Không nhìn thấy trời mưa à? Lăn vào nhà đi giày đi.”

Sư phụ Trịnh Tịch Phương là thế ngoại cao nhân, dạo chơi Cửu Châu. Ngoài tính tình này là tu hành không tốt, nói không chừng chết rồi còn có thể đứng vào hàng tiên ban. Trước khi thoái ẩn, từ Giang Nam dẫn Trịnh Tịch Phương đi, dạy hết sở học suốt đời, từ ấy không thấy tăm hơi. Cho nên người này đột nhiên tới chơi, lại dọa Trịnh Tịch Phương phát sợ. Trịnh đại nhân bình thường ngạo khí không chịu nổi, lúc này thành thành thật thật, ngồi trên ghế đi giày.

Nhìn qua thiếp chiêm tinh của Trịnh Tịch Phương, lại đọc thư mỗi lần cô gửi đến hoàng thành. Đồ nhi này không khiến ông mất mặt, sắc mặt tốt hơn mấy phần, lúc này mới nhớ tới chuyện chính sự không tính là chính sự.

“Chuyện lần trước con nhắc kia, thật ra ta tìm được trong một cuốn sách xưa. Nhưng linh hay không, xem như hai chuyện.”

Nói đoạn, đưa đơn thuốc viết tay cho cô. Trịnh Tịch Phương xem xét qua, không khỏi bật cười.

“Chảy nhiều máu như vậy người này còn sống được không đây?”

“Ta cũng chả biết, nhưng ta nghĩ tờ đơn này con cũng không phát huy được tác dụng. Chuyện đảo ngược thời gian, là nghịch thiên. Dùng mạng người đổi, không thiệt thòi. Nhưng con nói cho vi sư nghe, con có ý nghĩ cần lấy mạng đổi lúc nào?”

“Con đây cũng chỉ là thuận miệng hỏi thử... Sư phụ thầy đừng làm y như nội vụ phủ thế chứ.”

“Dù thế nào cũng không phải nhớ nhà chứ hả?”

Sư phụ cô lời này hỏi đến là tuyệt. Khi Trịnh Tịch Phương còn bé không ít lần khiến người ta gọi là đồ điên quái thai. Tuổi còn nhỏ, lúc mơ cứ nửa đêm là thét lên. Dần dà, ngay cả cha mẹ của cô cũng cảm thấy cô là quái thai. Thêm chuyện không thích nói chuyện, quái gở sợ người lạ, không khiến người ta yêu quý được. Nhưng phải nói đây là vết sẹo của Trịnh Tịch Phương, bị sư phụ bóc ra cũng không thấy đau. Mấy chuyện cũ trước kia, sớm chả còn trong trái tim Thất Khiếu Linh Lung của Trịnh đại nhân. Theo cô hiện tại mà nói, ấy cũng chẳng phải chính là một tên điên quái thai sao.

“Sư phụ thầy cả nghĩ, con ở đây tốt lắm, thầy nói xem con cũng thuận tiện, muốn thăm nhà, ban đêm nhắm mắt lại là có thể thấy trong mơ.”

Sư phụ cô lại nghe đến cay mũi khó hiểu, chuyển sang hỏi chuyện khác. Trịnh Tịch Phương suy nghĩ một phen, kể lại chuyện khi Diệp đại tướng quân nghỉ đêm trong viện cô lại mơ thấy mộng đẹp. Sư phụ cô ồ lên một tiếng, chuyện này kỳ quặc.

“Anh ta ngủ ở trong viện, con thật sự không mơ thấy mộng gì?”

Trịnh Tịch Phương gật đầu.

“Con đối với anh ta có tí xíu thích nào không?.”

Trịnh Tịch Phương dở khóc dở cười: “thầy không nói thầy xem bói cho con nói con cô độc sống quãng đời còn lại à.”

“Quẻ tướng là ý trời, nhưng, chuyện là do người làm mà.”

Tới hoàng hôn, sư phụ ngủ lại trong núi. Nhưng cũng không có thể nào ở lại chỗ Trịnh Tịch Phương, Trịnh Tịch Phương đốt đèn lồng dẫn ông đến một hang động khô ráo tránh gió. Thấy sư phụ cúi đầu chỉnh trang đệm chăn, Trịnh Tịch Phương không đành lòng: “Sư phụ thầy lên chỗ con ở đi... Mộng thấy con cũng không nói với thầy.”

“Ranh con là lão tử không muốn để con biết lão tử suy nghĩ gì đấy!”

Trịnh Tịch Phương mang theo đèn, một mình đi về. Đèn giấy bị thổi đến lung lay, Trịnh Tịch Phương đi chậm rãi, trước mắt luôn là câu kia, con đối với anh ta có tí xíu thích nào không.

Trịnh Tịch Phương đứng vững ở trước cửa, xa xôi mơ hồ thầm nghĩ.

Nếu như không phải người này, thì sẽ không là ai khác.

Sư phụ nói, người sống một đời, con phải có tí xíu thích như vậy. Sông núi cũng được giang hồ cũng xong, nếu như đúng lúc là một người, còn có thể gặp được, vậy là không gì tốt hơn. Con còn có mấy chục năm thật dài thật lâu, sư phụ không muốn nhìn con một mình đi hết mấy chục năm này. Tịch Phương, gông xiềng đều là cái bẫy tự mình hạ. Con phải đi ra.

Sư phụ còn nói, trước đó vài ngày tính một quẻ, vi sư cũng không còn mấy năm mà sống. Nhưng cũng không cần con tống chung* đâu, tử tướng rất khó nhìn. Đến lúc đó bảo người đưa tro cốt vi sư cho con, con vẩy đi chỗ nào đềuđược. Nếu như cuối cùng con không thể giữ vững người này, sư phụ bảo vệ con an an ổn ổn sống hết cả đời này.

*[送终; tống chung]; chăm sóc người thân trước lúc lâm chung; lo ma chay cho người thân; đưa ma.

Trịnh Tịch Phương cụp mắt xuống, sợ là sẽ gào khóc giống hồi nhỏ bị mang đi. Sư phụ cô không nhẹ không nặng vỗ một cái trên đỉnh đầu cô, cô lại nhịn xuống, chỉ đỏ mắt gật đầu, nắm đấm nắm chặt vô cùng.

Sau khi sư phụ đi không được mấy ngày, Diệp Chi Đình không mời mà tới. Lần này gặp gỡ Trịnh Tịch Phương lại tại chân núi, còn chưa tới kịp mở miệng hàn huyên, liền thấy Trịnh Tịch Phương cau mày, nhỏ giọng nói: “Đi ra là thấy sách, thế là sắp thua à.”

Diệp Chi Đình nhìn rương sách trên lưng ngựa một cái, nhìn qua là nghĩ ngay.

Thần toán đại nhân đi ra ngoài đánh bạc bị tướng quân vừa hay gặp.

Diệp Chi Đình vừa bực mình vừa buồn cười, đi cùng cô.

Đánh bạc đối với Trịnh đại nhân mà nói, chính là việc giết thời gian. Thường ngày, mình thua thắng thua thắng, mài đến sắc trời tan hết mới về. Có chuyện thú vị mấy phần ngây ngô qua ngày như vậy, hôm nay bên người có pho Sát Thần như Diệp Chi Đình đi theo, hạ bài lại không có tận hứng như ngày xưa. Cô bấm ngón tay tính toán liền biết điểm số, nhĩ lực Diệp Tướng quân hơn người có thể nghe ra lớn nhỏ, cuộc đánh cược này vô nghĩa cực kì.

Diệp Chi Đình lại chẳng nói một lời, cùng cô đi dạo qua mấy cái bàn, sau đó lại ăn bữa cơm trưa. Đợi khi ánh trăng lạnh buốt nhuộm khắp thành, hai người mới trở về. Diệp Chi Đình hỏi: “Đại nhân thường đến à?” Trịnh Tịch Phương quay lại nửa gương mặt nhìn hắn, dưới ánh trăng đẹp mắt cực kỳ, Diệp Chi Đình đưa ánh mắt dời đi chỗ khác, Trịnh Tịch Phương không phát hiện: “Không phải, nhưng dù sao cũng phải tìm một cơ hội tiêu chút bổng lộc kia của ta.”

“Quân lương trước nay căng thẳng, đại nhân có muốn làm thiện nhân quyên mấy lạng không?”

Trịnh Tịch Phương lúc này mới dừng lại bước chân, thấy Diệp Chi Đình vẫn là biểu cảm muốn cười không cười.

“... Tướng quân không bằng nói thẳng mang bổng lộc của tại hạ về cho tướng quân quản.”

“Đại nhân có nguyện không?”

Cứ cảm thấy ánh trăng dù lạnh lại sáng, chứa chan đầy mắt, người này lúc ở trước mắt, so với trong mộng lại rõ ràng thêm.

Đường núi Trịnh Tịch Phương quen, không nhìn dưới chân cũng đi nhanh, người bên cạnh không nhanh không chậm đi theo. Giống như mấy năm nay vẫn theo bước, chưa từng rời đi, mà lúc đi hết đường, cũng sẽ đi về tương lai. Cho nên khi một bước đi vào thế trận không thể giải, Trịnh Tịch Phương không suy nghĩ chút nào bèn giật một tay áo Diệp Chi Đình.

Cái gọi là quỷ ảnh bộc phát, bốn đường đều kín. Thật sự cũng không dọa người đến như vậy.

Chỉ là một mảnh đen kịt, nhánh cây trụi lủi giống như treo ngược bóng người. Nhìn kỹ lại không có. Nếu nói sợ, Diệp Chi Đình lại không đến nỗi bị hù dọa. Bị Trịnh Tịch Phương dẫn đi, càng gần sương mù trong trận càng dày đặc, bóng đêm đen nhánh như mực tan không ra, đất ẩm ướt dưới chân rơi xuống. Chỉ là im lặng, giống như chết lặng. Tiếng hít thở không thể nghe thấy, nếu không phải được Trịnh Tịch Phương dẫn đi, bên trong trận này cần phải tìm rất nhiều thời gian. Diệp Chi Đình thấp giọng hỏi: “Bốn đường đều kín, đại nhân phá trận như thế nào.” Trong đêm đen vắng vẻ thấy không rõ cô, nhưng cũng đưa ánh mắt nhìn thẳng ra ngoài, Trịnh Tịch Phương thấp giọng cười: “Đào khai trận là một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Trận không giải được, suy cho cùng, không nơi đi chính là về số không. Cách phá trận này, giao cho tướng quân.”

Đứng vững ở trong trận, bên tai yên tĩnh, trước mắt đen nhánh. Tứ phương không thể phá, nguyên địa chính là đường ra. Lại không biết cần chờ thêm bao lâu. Hai người có lẽ là đứng mặt đối mặt, thấy không rõ lẫn nhau. Đứng trong quỷ trận yên tĩnh này, cách rất gần.

Giống lần đầu gặp mặt, hắn gục đầu xuống.

Gió tuyết bay bay, một căn phòng ấm. Hắn nói, hay là thần toán đại nhân, không chắc được chính là ý muốn của mình thế nào.

Giống lần thứ hai gặp mặt, hắn lại chờ đợi.

Lúc xuân về, trong viện không có sự sống. Hắn nói, không sao, đại nhân cứ tự nhiên.

Giống mỗi một lần, trong mộng, trong tranh.

Trận không giải được, cũng không có đường. Hắn nói, đại nhân có nguyện không?

—— Con đối với anh ta có tí xíu thích nào không.

—— Tịch Phương, gông xiềng đều là cái bẫy tự mình hạ. 

—— Con phải đi ra.

Sư phụ ơi sư phụ, đây là cái bẫy thầy hạ cho con.

Bạch quang từ trên trời giáng xuống rơi bên người, lúc sắp phá trận, Diệp Chi Đình cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô.

Trong lòng Diệp Chi Đình yên lặng đếm nhịp tim, mười bảy lần.

Diệp Chi Đình nghĩ, có lẽ nhiều năm như vậy, hắn đều đang đợi có người cùng hắn, chia một chén rượu kia.

Hai người suốt đường không nói chuyện, không bao lâu cũng đến trước nhà. Vừa mới đi vào trong nhà, liền nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách đánh vào mái hiên, tiếng mưa rơi róc rách, theo núi chảy ra biển. Diệp Chi Đình muốn hỏi có cần đóng cửa sổ không, mới thấy mấy cửa sổ đầu đóng chặt, Trịnh Tịch Phương cũng chẳng ngẩng đầu lên khi mở rương sách kia ra, mới tỉnh táo lại. Có chút buồn cười, thần toán đại nhân tình nguyện bấm canh giờ để trở về trước mưa rơi, cũng không cần mang ô.

Ánh mắt rơi trên người Trịnh Tịch Phương, cô cũng vừa hay ngẩng đầu lên, ánh mắt đối đầu, cô cười hỏi: “Mấy bản này không tìm ra quyển sau à?”

Diệp Chi Đình lại dời ánh mắt đi chỗ khác, hắng giọng một cái trả lời: “Chưa viết xong, tác giả đã đi.”

Trịnh Tịch Phương ồ một tiếng, tựa như không thèm để ý nói tiếp: “Đợi ta có rảnh tính xem bọn họ chết như thế nào.”

“Cũng được.”

Trịnh Tịch Phương nấu trà đậm, màn mưa mang gió, trong núi có trăng, có thể gối ngủ.

Một mình ôm một quyển sách, chén trà rơi trên bàn, một đêm chính là một trang lại một trang. Lúc ấy thời gian chậm rãi trôi, động một cái là nói có thể dùng cả đời trước, để viết ba phong thư, đọc hai cuốn sách, chờ một người.

Linh hồn bị việc vặt chốn phàm trần chơi đùa tung bay giữa không trung, mượn sơn hà biển hồ, thư phòng và tình yêu, từ từ trôi giạt mà hạ phàm, mới gắn cùng tuế nguyệt không tách rời.

Diệp Chi Đình lật tiểu thuyết võ hiệp, trong sách viết cầu mà không được, nếu có kiếp sau.

Nhìn đến nơi đây, khép sách lại. Hỏi Trịnh Tịch Phương: “Quẻ tượng trong số mệnh, có kiếp sau không?”

Trịnh Tịch Phương không biết đọc cái gì, khóe miệng cười nhẹ nhàng, không ngẩng đầu lên đáp: “Không có, ” lại thêm một câu: “Nên tướng quân nếu có gì không thể không làm, đời này nắm chặt lấy.”

“Chí tại non sông, chinh chiến cả đời có từ đầu đến cuối. Về phần chuyện khác, mới vừa làm qua.”

Hắn không đề cập tới còn được, tay Trịnh Tịch Phương lật giấy dừng lại, bất chính đáp câu: “Được rồi.” Diệp Chi Đình dứt khoát khép sách lại, đi đến bên người cô, “Thế nào mới là cách tốt?”

Lấy đi sách từ trong tay cô, vẫn không quên đánh dấu trang sách, cúi đầu, nhìn vào trong mắt cô. Trong đầu Trịnh Tịch Phương hơi loạn như khi sư phụ vừa mới dạy cô nhận biết tứ tượng hai mươi tám tinh tú, phong vũ âm tình vần điệu như thế, như đúng lại sai lại bất chấp khó khăn, nói sai một câu sư phụ bèn đánh một chưởng lên trên.

“... Cũng may sau cơn mưa trời lại trong?”

Diệp Chi Đình thầm bật cười, thấp tiếng nói: “Tại hạ mượn thời cơ, bèn cũng đáp câu hỏi giữ lại lần trước này. Đại nhân hỏi ta không bất ngờ nên là như thế nào.”

“Ta cảm thấy đại nhân tốt như ta vẫn nghĩ.”

“...”

“Tầng thấp nhất rương sách kia, là binh thư ta còn chưa đọc hết, phiền đại nhân cùng thu dọn vào thư phòng.”

“...”

“Có thể san sẻ tủ sách với ta chăng?”

“...”

“Chén trà này, về sau cũng cùng quy cho ta. Đại nhân chớ có dùng để đãi khách.”

“...”

Về sau Trịnh Tịch Phương khi nhớ tới đoạn đối thoại này, vẫn cảm thấy bó tay lại xen lẫn cảm giác khó mà diễn tả bằng lời. Nhưng tựa như một tác giả vô danh không biết hạ màn, tình cảm là mộng đẹp yên tĩnh, không bệnh mà chấm dứt cũng coi như viên mãn. Tóm lại, tháng ngày trong núi, Trịnh Tịch Phương vô số lần nửa đêm bừng tỉnh, đưa tay sờ một bình trà lạnh trên bàn. Cũng giống như người kia vẫn ngồi ở đối diện, châm cho hắn một chén đầy. Tự mình đối mặt với đêm đen vô tận, uống nó vào. Cây khô không gặp xuân, nhân sinh không đắc ý. Đây là số mệnh, cũng để nói sau.