Cửu Linh

Chương 17



Sương Ngọc nhìn thấy nước mắt của nó rơi xuống, sắc mặt tức khắc trắng đi một phần. Phong Ly không ngừng khóc, cho đến khi nhận ra cái bóng lớn của hắn phủ lên người mình... Sương Ngọc sắc mặt âm trầm, đưa tay kéo Ly nhi:

“ Không được khóc... Triệu Phong Ly... ngươi không được khóc...”

Tay của hắn lạnh ngắt, chạm vào da thịt của y như hàn băng. Sương Ngọc nâng mặt y lên ép hắn đối diện với mình. Tiểu Phong Ly có đôi mắt như tinh tú, bây giờ ngập tràn ánh nước lại càng thêm lấp lánh, rất đẹp, hắn rất thích.

Nhưng bây giờ, hắn lại vô cùng ghét.

Sương Ngọc lau mãi cũng không hết nước mắt, sự phẫn nộ kéo lên cao, cho đến hắn trực tiếp bóp cằm của Phong Ly.

“ Chỉ làm cô ta bị thương thì con đã như thế, bổn chưởng môn thực sự rất tò mò nếu ta giết cô ta, có phải con cũng sẽ giết ta hay không?”

Phong Ly ngơ ngẩn nhìn thúc thúc của y, tựa như đã có một cái gì đó thay đổi giữa 2 người, không biết là tốt hay xấu, nên hay không nên.

Trò khôi hài cuối cùng cũng kết thúc bằng việc Sương Ngọc phất tay áo kéo Phong Ly ra khỏi điện Dĩ Lạc, ép hắn lau sạch nước mắt đi đến buổi tiệc sinh nhật hoành trắng mà hắn dành công chuẩn bị cho y. Điện Dĩ Lạc vẫn bị cấm chế bao vây, không cho bất cứ ai bước vào.

................

“ Sinh thần vui vẻ”

Mọi người cầm rượu đưa lên cao, bỏ qua cảm giác không vui vì chính chủ cùng chưởng môn nhân đột nhiên biến mất. Phong Ly cũng cầm rượu lên, một hơi uống cạn.

Sẽ không ai để ý đuôi mắt đỏ rực của thiếu niên, Ly nhi sẽ nhẫn nhịn, yên phận hoàn thành trách nhiệm của cháu trai của một Phong chủ Trạch Linh môn.

Kết thúc sinh thần đắng ngắt kia, y không nhìn Sương Ngọc lấy một cái, trực tiếp trở về điện Dĩ Lạc tìm người. Hắn nhìn thấy bóng lưng vội vã của y, sắc mặt cũng trầm xuống.

..............

“ Tịch Linh!!Tịch Linh!!”

Mấy tiếng gọi liên tục bên tai cứ giục mãi, nàng cố gắng mở mắt ra... giọng nói yếu ớt như đèn tàn trước gió:

“ Phong Ly... đừng gọi nữa...ta vẫn chưa chết ”

Hắn mừng đến suýt khóc: “ còn sống là tốt... còn sống là tốt...”

Nàng suýt nữa bật dậy đánh vào đầu y, nhưng thực sự cơ thể vừa cử động liền đau, thúc thúc đó của hắn thực sự quá ác với nàng rồi.

“ Phong Ly, hay là ngài đưa ta xuống núi đi... ở đây với ngài, ta thực sự không đủ mạng để chơi với thúc thúc của ngài đâu”

“ Nếu ngươi biết như thế, sao còn dám giở trò lôi kéo Phong Ly “

Sương Ngọc không biết từ lúc nào đã đứng ở đó, trừng mắt lên nhìn 2 người, sắc mặt Phong Ly lập tức tái mét đứng phắt dậy, vô thức lấy tay chắn cho nàng.

“...” – Sương Ngọc không vui, không khí như nổ ra điện.

Tịch Linh thực sự rất mệt, khẽ rên lên một tiếng: “ Phong Ly... đỡ ta ngồi dậy.”

Phong Ly trực tiếp bỏ qua Sương Ngọc, cẩn thận từng chút đỡ nàng ngồi dựa vào người, y nhanh chóng vận nguyên khí cho nàng, khỏi phải nói sắc mặt Sương Ngọc biến đổi như thế nào. Tịch Linh thậm chí có thể nghe được tiếng nghiến răng ken két của hắn.

“ Chưởng môn đại nhân, ta muốn nói chuyện với Phong Ly đại nhân, hy vọng ngài cho chúng ta một không gian riêng”

“ Nằm mơ!!” Sương Ngọc còn chưa đợi nàng nói hết đã rít lên, sát khí trực tiếp hướng thẳng vào nàng.

Tịch Linh nhăn mày, cảm giác này không lạ... nàng ngước mắt lên nhìn hắn, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Thiên đạo... ngươi quản lí nhân quả... quản lí đến tận mức này sao?

Phong Ly nhăn mày nhìn thúc thúc của hắn, ánh mắt tràn ngập cảnh giác, tay lại ôm Tịch Linh chặt thêm một chút.

Rõ ràng y đang công khai uy hiếp Sương Ngọc.

Sương Ngọc siết chặt nắm tay đến nổi gân, phất trường bào bỏ ra ngoài.

Chờ hắn ra ngoài, Tịch Linh mới trấn an Phong Ly: “ Đồ ngốc, ta không sao, thúc thúc của ngài thực sự không quá mạnh tay với ta”

Chỉ là ngũ tạng đảo lộn, gãy vài cái xương, Tịch Linh cảm thấy bản thân vẫn còn may chán. Thực lực của hắn là nguyên anh hậu kì cũng đã sắp hóa Hóa thần... nếu thực sự muốn giết nàng, không biết Tịch Linh đã chết biết bao nhiêu lần.

“...”

“ Phong Ly, các người rốt cuộc quen nhau từ khi nào?”

“ Thúc ấy nuôi ta từ nhỏ đến lớn, đều ở trong Vân Di, Tịch Linh... cô thực sự không sao chứ...?”

Nàng lại thở dài... người không sao mới là các người, không phải ta.

Ở vạn năm trước, đệ đệ Tịch Ly của nàng và chủ thượng ma giới Trường Mục có nghiệt duyên, Tịch Ly vì chết thay nàng nên bỏ mặc hắn, Trường Mục hình như cũng đã vẫn diệt theo Hồng triều...

Thiên đạo quản lí nhân quả, nhân quả của Tịch Ly và Trường Mục thực sự không biết đã kéo dài bao nhiêu kiếp, xem ra kiếp này hắn vẫn chấp niệm với việc y bỏ mặc hắn... cũng vô thức ác ý với nàng.

Phong Ly không còn là Tịch Ly, hắn cũng không phải Trường Mục, nàng không phải thần nữ...

Chỉ hy vọng 2 người họ có kết cục tốt đẹp.

Một lúc lâu sau, Sương Ngọc gần như phát ra u quang ở trước cửa, ở trong đó lâu như thế là muốn làm gì, hắn giống như muốn điên lên.

Phong Ly cuối cùng cũng đẩy cửa bước ra, còn chưa kịp để hắn nói gì, Phong Ly đã lên tiếng gọi, sau đó đi thẳng ra sau điện nấu thuốc.

“ Thúc thúc, Tịch Linh nói muốn gặp người”