Cửu Linh

Chương 37



Nghe tiếng Tịch Linh gọi, hắn lập tức thanh tỉnh lại.

“ Vận lực cho 3 người bọn họ theo lời của ta, ngài làm được không?”

“ được”

“ Tốt”

Hắn giúp nàng dựng 3 bọn họ ngồi dậy, Tịch Linh rút ngân châm, bắt đầu châm vào kỳ mạch của Hữu Du.

“ ngài điều linh lực thành một dòng chảy nhỏ, đưa nó chảy xuyên qua mạch sinh cơ của Phượng Minh, đem cửu chuyển đan trong người huynh ấy kích thích, lực lượng của ngài chia thành năm nhánh, cho xuôi theo ngũ mạch của huynh ấy”

“ Tiếp theo, hướng theo ngân châm, rẽ theo cảnh tư mạch xuôi về đan điền của Hữu trưởng lão, từ từ ép độc của ngài ấy ra, đừng lo, tủy đan sẽ giữ lại đan điền, bảo vệ ngũ tạng của ngài ấy”

Trán của Chu Thành Diễm liên tục nhỏ ra mồ hôi nặng hạt, Tịch Linh niệm tịnh liên kinh, hắn điều khí cho chưởng môn, ba mươi sáu nguồn mạch đều có chi lực cứu mạng bọn họ.

Ít nhất đã qua một canh giờ, Chu Thành Diễm chậm rãi mở mắt, tay vẫn còn điều dạng linh khí cho bọn họ, ánh sáng từ trận pháp khiến hắn nhìn rõ nàng, Tịch Linh vẫn khẽ niệm tịnh liên kinh, nhưng sắc mặt nàng ta trắng bệch dọa người, đến giọng cũng run run.

Hắn vẫn không ngờ thiếu nữ trông chưa đến 20 này đã cứu sống tất cả bọn họ, vượt qua Khống linh trận, đồ trận trấn thủ, ngân châm cứu người, luyện đan siêu phàm, kiến thức uyên bác... còn kiên cường kinh người.

Thiếu nữ tựa như kinh hồng tuyệt diễm an tĩnh ngồi ở đó, trấn định tâm thần của hắn, khiến Chu Thành Diễm tưởng như nàng từng một mình chống đỡ cả một thế giới,ban phát sinh mệnh.

4 canh giờ sau đó, Tịch Linh dừng lại, Chu Thành Diễm cũng dừng lại, bọn họ đã qua khỏi hiểm cảnh, chờ đợi tỉnh lại. Trong lúc chờ bọn họ, nàng mới lên tiếng hỏi Chu Thành Diễm:

“ Phải rồi, các người rốt cuộc làm gì ở đây? Là thứ gì có đủ sức mạnh ép mọi người đến mức này?”

Thành Diễm đỡ nàng dựa vào vách đá, sau đó mới thở dài chỉ vào bóng đen bất tận phía trước.

“ Là thú sao? Đem một đan sư, một thuần thú sư và Phượng Minh thay vì Trù Anh, các người vốn đâu có ý định giết nó”

“ Nó có dị động, chúng ta nhất định phải đi trấn áp, không có khả năng để giết thì nhất định phải giữ nó yên một chỗ”

Hắn lại thoáng nhớ tới trận chiến mấy tháng trước của 4 người, không khỏi cả người lại thấy lạnh ngắt.

“ Đan dược của ta không thể khống chế nó quá lâu, kết giới của Phượng Minh bị phá vỡ, bị nó một chưởng chụp lấy, Hữu Du bị cào trúng, chưởng môn vì che chắn cho chúng ta khỏi hắc khí bào mòn nên tự mình đón nhận tất cả”

Ghê gớm đến vậy sao?

Tịch Linh lặng người lục trong đầu của mình, cố gắng nhớ lại xem còn có yêu vật nào có hắc khí bào mòn thời thượng cổ mà nàng bỏ qua hay không. Thành Diễm thấy nàng yên lặng không nói gì, trong lòng vì chuyện lúc nãy nên sinh ra kính trọng nàng, cũng không hỏi vì sao nàng có mặt ở đây.

Hữu Du là người tỉnh lại đầu tiên, hắn mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là ngồi phắt dậy: “ Chưởng môn!!”

Tịch Linh và Chu Thành Diễm chợp mắt một lát liền nghe thấy tiếng hắn thất thành cũng giật mình tỉnh lại, nàng chỉ về bên cạnh hắn:

“ Chưởng môn đang hồi phục, nằm bên cạnh ngài kìa”

“...”

Nhìn thấy chưởng môn đại nhân và Phượng Minh không sao, Hữu Du mới thở ra một tiếng, sau đó hắn mới bắt đầu nhận ra những sự bất thường trước mắt mình.

“ Chờ đã?! Ta chưa chết?!”

Hắn mò khắp người mình, nhận thấy vết thương khổng lồ ngay bụng mình đã khỏi liền đơ người, sau đó hắn sực nhớ đến giọng nữ lạ kia mới giật mình ngẩn đầu lên, tiếp theo liền đờ ra.

“ Tịch Linh?!! Cô-“

Nàng cũng lười nói, Chu Thành Diễm ngồi bên cạnh mới nói sơ lược tình huống trước mắt.

“Tịch Linh đến cứu chúng ta, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, ngươi không tin được đâu”

Hữu Du có lẽ dạo ra tử môn quan vài vòng nên vẫn còn sợ hãi, phải đến một lúc lâu sau mới bình tĩnh mà nhớ ra mọi việc. Chu Thành Diễm càng bất ngờ hơn khi Hữu Du nói đã cầu cứu thông qua ngọc bội tùy thân giao cho Tịch Linh.

“ Nếu đã như thế... sao cô và Thành Diễm không đưa chúng ta ra ngoài?”

Chu Thành Diễm nhắm mắt nhắm mở dựa vào vách đá, nói như đùa giỡn: “ đi không nổi nữa, nàng ấy không vác nổi mấy đại nam nhân như chúng ta, ta dùng pháp lực nhiều như thế... thực sự đi không nổi nữa”

Tịch Linh nhắm mắt dựa trên vách đá, hình như đã ngất đi. Hữu Du tinh ý nhìn thấy dưới lớp tay áo của Thành Diễm, tay của hắn vẫn còn run run. Thời gian vừa qua thực sự không có ai dễ dàng.

Lại thêm 1 canh giờ nữa trôi qua, Sương Ngọc và Phượng Minh tỉnh lại, nhưng Tịch Linh không tỉnh lại.

KHi Thành Diễm phát ra hắn không cảm nhận được hơi thở của Tịch Linh, nàng chỉ còn một tia sinh lực đứt đoạn...

Khác với Thành Diễm và Phượng Minh, Sương Ngọc không mấy bất ngờ khi nhìn thấy Tịch Linh ở đây, dù sao hắn cũng biết thừa nàng ta sẽ không để cho Chu trưởng lão của nàng chết.

Hữu Du chẩn mạch cho Tịch Linh, không thể không nói sắc mặt của nàng ta thực sự kém đến đáng sợ.