Cửu Linh

Chương 40



Tịch Linh ngồi ở đó niệm tịnh liên kinh thanh tỉnh tâm trí cho tất cả bọn họ, nhìn những vết nứt trên khóa độ yêu dần dần biến mất, nàng lại nhớ đến tà vật lúc nãy... Nàng nói thứ đó to bằng một cái thủ phủ cũng không nói quá... Một chuyển động cũng như dời trời lấp biển, sức mạnh kinh hồn, bảo sao Sương Ngọc thận trọng như thế.

“ Ầm!!”

“!”

Phượng Minh giật mình mở mắt ra, xung quanh bọn họ rung động mãnh liệt, Tịch Linh nhìn thẳng vào bóng đen phía trước, tựa như có thứ gì tông vỡ vách đá mà lao đến.

“ Không xong, tà vật bắt đầu phá núi!!”

Khóa và xích vẫn chưa sửa xong, bây giờ phân tâm xem như bỏ mạng. Tịch Linh xoay người rút Hỏa Liêm trường cung ghim trên vách đá ra.

“Phượng Minh, giương cung đi!!”

“ Nó không phải là vũ khí của ta, không nghe lệnh của ta!!”

“ Ta giúp ngươi!! Ta không có linh lực, không thể dùng thần khí!!”

Trong cấp bách, 2 người bọn họ dứng chắn trước 3 người kia, Phượng Minh dùng hết sức lực của mình kéo dây cung, quả nhiên không động tĩnh, Tịch Linh tức khắc quát lớn:

“ Hỏa Liêm, linh trí của ngươi khai mở, trong tình huống nguy cấp lập tức nghe lệnh Phượng Minh, bảo vệ chủ nhân của ngươi đi!!”

Nàng dứt lời, dây dung trong tay hắn lập tức bị kéo căng, Phượng Minh không có thời gian để bất ngờ, hắn kéo cung đến cực hạn, phóng ra bạch hỏa tiễn về phía vách đá đang động đậy kia.

Va chạm vào nhau bùng lên lửa trắng điên cuồng, chặn lại khí tà tràn ra từ các vết nứt. Nhưng nó sẽ không chịu được bao lâu, Tịch Linh nhìn Phượng Minh bên cạnh, lại quay đầu nhìn 3 người kia sắp luyện xong khí vật...

“ Phượng công tử, ngài nói xem bọn họ cần thêm bao nhiêu thời gian nữa?”

“ Ba khắc, sư phụ ta sẽ cần ít nhất 3 khắc tới, cô nương, chúng ta có thể làm được gì?”

“ Có phải chúng ta chỉ cần giữ chân Vân Di an ổn, phải vậy không?”

Tịch Linh đột nhiên cất tiếng hỏi, nàng đột nhiên ngừng lại, sau đó nói tiếp:

“ Chỉ cần... đánh tan tà khí, những thứ khác không quan trọng đúng không?”

Phượng Minh không một chút chần chừ gật đầu. Hắn nhìn qua nàng liền ngẩn người. Nữ tử kia... khóe môi khẽ cử động, nàng ta... mỉm cười?

Tình huống ở chỗ của bọn họ khá nguy hiểm, một tiễn kia không trụ được lâu, một khi tràn ra dù có phóng thêm bao nhiêu tên nữa cũng vô ích.

“ Phượng công tử, ngài ở đây giúp ta hộ pháp cho bọn họ”

“ Tịch cô nương, cô muốn đi đâu?”

Tịch Linh để lại hỏa liêm cung hộ thân cho Phượng Minh, quay đầu chạy qua lớp kết giới xông ra Khống linh trận bao bọc bên ngoài. Lí do nàng không gọi người khác... lí do nàng không gọi người khác...

Chính là...

Đại trận đưa nàng đến mắt trận khi nãy luyện tủy đan, Tịch Linh ngồi xuống diện với nó, tay mở thần ấn, miệng đọc thần quyết.

“ Khởi sinh khởi nguồn, vạn hình vạn lực cuốn quanh vận mệnh, mệnh lệnh chi linh thiên địa bổ trợ khí lực, trấn định u quang!”

Linh khí nổi lên như ngàn vạn đốm lửa lấp lánh, Tịch Linh nhắm mắt, bàn tay trắng nõn xoay chuyển khí linh, trực tiếp rót tất cả vào linh mạch như khúc gỗ mục xơ xác của chính mình.

“ Ư...”

Cảm giác như từng đoạn mạch của nàng bị nổ tung ra, máu rỉ ra liên tục từ thất khiếu, thấm đẫm cả hoàng y. Hệt như trăm cân cực độc trực tiếp dồn vào dạ dày, ngũ tạng đều chảy máu. Tịch Linh bây giờ như chìm trong cơn lốc của linh khí, nàng liều mạng ngồi vững, dẫn linh tán ra, kích hoạt toàn bộ tiểu trận của Khống linh cổ trận, bao quanh toàn bộ tháp thất.

Phượng Minh ở bên trong đột nhiên nhìn thấy dưới chân sáng bừng lên, cây cỏ sinh trưởng xanh ngắt mơ hồ phủ toàn bộ mặt đất, bọn họ như chìm giữa thảo nguyên đầy gió và nắng, chỉ còn một vùng đen ngòm dưới chân trời vẫn không thể nào tiêu tan.

“ Đây là... thượng cảnh của cổ trận?”

Cơn chấn động do tà vật khuấy động lui dần, Phượng Minh như thấy được một kì tích nào đó, vẫn còn không tin được tình hình trước mắt...

Tịch Linh điều động linh khí phân bố mệnh lệnh cho trận pháp trấn áp tạm thời thứ bên trong, nhưng chỉ là tạm thời, đây là cách tốt nhất mà nàng có thể nghĩ ra để kéo dài thời gian cho bọn họ.

Linh khí vẫn không ngừng trút vào người như sóng triều đổ trên đầu, hoàng y không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, cả người tiểu nữ tử chìm trong một bể máu. Linh khí với người tu chân là nguồn sống, còn với nàng...chính là cực hình đau đớn...

“ Chân Y... có phải... đó là ngươi hay không...?”

Nàng từ từ ngã xuống mắt đất, linh khí vẫn không ngừng ồ ạt đổ vào, dường như nữ tử đã đau đến nỗi nói năng mơ hồ...