Cửu Linh

Chương 8



Tịch Linh mơ màng nhìn trần nhà lạ hoắc, dưới thân là cảm giác của chăn nệm... chỗ nàng đang nằm là một cái giường hoàn chỉnh.

“ Cô nương tỉnh rồi?”

Bên cạnh có tiếng của nữ nhân, Tịch Linh giật mình ngồi phắt dậy làm nàng ta hết hồn.

“ Ây ây!! Cô vẫn chưa khỏe hẳn sao lại ngồi dậy?!”

Tịch Linh ôm đầu một hồi mới quay sang hỏi khẽ nàng ta: “ Là cô... nhặt được ta sao?”

Lần cuối cùng nàng nhớ chính là vô tình ngất đi trên Hoán Qua núi, bây giờ lại tỉnh lại ở chỗ này.

“ Bọn ta nhìn thấy cô nằm ở đó, bị một đám yêu thú đó vây quanh, là sư huynh chủ ý cứu cô về”

Tịch Linh khẽ nhăn mày, nhìn y phục trên thân bọn họ... không giống công tử tiểu thư, cũng không giống người bình thường.

“ Các người... là người tu chân sao...?”

“Phải, chúng ta là đệ tử ngoại môn của Vân Di sơn – Trạch Linh tông, sư huynh ta biết y thuật nên mới cứu được cô”

“ Bây giờ tôi đang ở đâu?”

“ Cô đang ở dưới núi Vân Di, sư huynh nói ở tông môn mới có đủ dược liệu chữa trị cho cô”

Sắc mặt của Tịch Linh tức khắc xám ngoét, ngàn tránh vạn tránh cuối cùng cũng không tránh khỏi dính líu với người tu chân. Tịch Linh cầm lấy tay của đối phương nói nhanh: “ Cảm tạ ơn cứu mạng, tiếc rằng không thế báo đáp, nếu có cơ hội gặp lại thì xin được hậu tạ sau này”

Cô ấy còn ngơ ngác thì Tịch Linh đã nhảy khỏi giường, laomra bên ngoài cửa lớn.

“ Chờ đã!! Sư huynh nói cô bị thương rất nặng, đừng xuống giường!!”.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Hồng Tự hết hồn đuổi theo kéo tay của Tịch Linh, nhưng nàng ta có linh khí và nội công, còn nàng chẳng bằng cả phàm nhân... bị vô tình kéo lại, không còn kim thân hộ thể,Tịch Linh cảm thấy tay như như sắp bị vặn gãy. Nàng đổ đầy mồ hôi lạnh sau lưng, nhưng vẫn dịu dàng nói với Hồng Tự.

“ Tiên tử, ta chỉ là bệnh cũ, không cần phải phiền đến tiên gia sư huynh muội của mọi người, cô buông ta ra, ta thực sự không sao”

“ Cô nương, cô cứ tin ở sư huynh ta, huynh ấy thực sự sẽ chữa khỏi giúp cô, cô sẽ không sao đâu!” – Hồng Tự lắc đầu, cứ giữ tay như thế.

Nhưng cô cứ nắm như thế thì ta sẽ thực sự có sao đấy...

Tịch Linh nhịn đau cũng thành quen, nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình tĩnh nhỏ giọng với nàng:

“ Cô buông ta ra trước, ta sẽ ở lại”

“...”

Thấy đối phương thành thật, muội tử kia cũng buông tay, nhưng vừa buông tay, Tịch Linh đã vụt chạy ra bên ngoài. Nàng trời sinh mềm dẻo, trơn trượt như cá chạch nên dễ dàng lách đi khỏi muội tử kia. Tịch Linh lao ra bên ngoài liền ngẩn người, một đám người ở bên ngoài nói cười vui vẻ, ăn mặc giống nhau. Nàng đỡ trán, ở Tử Anh điện một mình nên quên mất đây là địa bàn của người ta, không có nhiều người mới là lạ đấy.

“ Cô nương!! Cô sợ cái gì thế?! Đừng chạy!!”

Ta sợ cô đấy tiểu cô nương...

Hồng Tự chạy ra ngoài rồi kéo lấy nàng nhìn một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mới thở ra an tâm.

Không sợ rắc rối, chỉ sợ rắc rối không đến một mình, sư huynh của Hồng Tự cũng đã cầm theo dược liệu xuống núi. Tịch Linh thực sự không thể từ chối bọn họ.Sư huynh của Hồng Tự tên là Diệp Anh, cũng được coi là một người thông minh chính trực. Bây giờ hắn bắt mạch cho nàng, chung quy vẫn là lắc đầu.

“ Tiểu cô nương, ta thực sự không thể hiểu được vì sao ngũ tạng của cô vì sao có thể trở thành cái dạng như thế... thực sự..” không thể nhìn nổi.

Mấy chữ sau không có nói ra, nhưng Tịch Linh cũng thừa biết. Nàng lắc đầu nói với hắn: “ Công tử đừng lo, chỉ là bệnh trạng từ xưa, ta còn sống đều là nhờ cơ duyên và ân đức trời cao thương xót, thương được bao lâu thì ta sẽ sống bấy lâu, không có ý cưỡng cầu”

“...”

Trời ạ, nhìn tiểu cô nương người ta đi, còn trẻ như thế đã không còn tham sinh, nhìn thoáng cả sống chết...

Tịch Linh nhìn vẻ thương xót tràn ra trong mắt của bọn họ liền bật cười: “ không cần nhìn ta như thế, những gì cần làm đã làm, cần nhìn cũng đã nhìn... các công tử tiểu thư đừng thương hại ta, ta bây giờ sống rất tốt”

Hồng Tự giật mình vỗ đầu bọn họ: “ thu lại ánh mắt vô lễ của các huynh đi”

Bọn họ cũng hoàn hồn, lập tức xin lỗi nàng rồi luống cuống lui ra bên ngoài. Tịch Linh thở dài dựa vào ghế, nàng phải nhanh chóng rời khỏi Vân Di sơn... Cho đến khi Tịch Linh đứng trước cánh cửa của Trạch Linh môn, nàng mới biết bản thân xong đời.

Lần thứ 2 cảm thán câu nói... không sợ họa đến, chỉ sợ họa không chỉ đến một mình. Tịch Linh ngửa đầu nhìn trời, cố gắng nhịn không nói thiên đạo xem đối phương có thực sự thương mình hay không?

Nàng đột nhiên bị ngất ngay trước giờ tạm biệt, Hồng Tự và Diệp Anh trực tiếp đưa nàng lên thẳng Trạch Linh môn, nơi nàng ngàn tránh vạn tránh.

Có phải Tịch Linh ở Tử Anh điện quá lâu rồi nên có tư tưởng lạc hậu phải không? Dạo này người tu chân

thường nhiệt tình như thế sao?

“ Hồng Tự cô nương, ta thực sự không hợp với chốn tiên môn, cô thương xót cho ta thì đưa ta xuống núi đi”