Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 158: Nhất định là Tả thừa tướng!



“Hừ...”

Hạ Thiên vẫn đứng yên, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.

Tào Mã vô cùng vui mừng.

Hoang Châu Vương, một con mọt sách không có võ công - Đi chết đi!

Về phần Lô Thụ và Cao Phi ở bên cạnh Hoang Châu Vương đều là võ tướng cấp tam, căn bản không thể ngăn cản được thương của hắn ta.

Ở trong này, người duy nhất mà Tào Mã phải kiêng dè chính là cao thủ của nhà họ Tư Mã.

Nhưng lúc này, có lẽ họ đang phải bảo vệ tiểu thư nhà mình ở phía sau.

Nhưng các cao thủ võ đạo bình thường cũng chỉ có đường chết khi gặp chiến trận ky binh thôi.

"Vụt...

Tào Mã cho rằng đây là cú đâm hoàn hảo nhất kể từ khi hắn ta bắt đầu luyện tập thương thuật đến nay.

Một thương này giống như một con rồng ẩn nấp ra khỏi hang, mũi thương xuyên thủng không gian một cách hoàn hảo, phát ra một tiếng rít gào tuyệt vời.

Người ngựa hợp nhất, sức mạnh vô địch.

Giết được Hoang Châu Vương, hắn ta sẽ được phụ thân Tào Uy khen ngợi, được gia tộc giao phó trọng trách, trở thành

người được tín nhiệm trong gia tộc.

Sau đó, hắn ta sẽ thủ tiêu ca ca Tào Báo, tiếp nhận tước vị của phụ thân, trở thành Hữu thừa tướng của Đại Hạ.

Không! Nhất định là Tả thừa tướng!

Bởi vì hắn ta muốn kế thừa tham vọng của cha!

Mọi sự tốt đẹp của cuộc sống trong tương lai đều bắt đầu từ một thương này.

Ánh mắt Tào Mã nóng rực. Đúng lúc này lại xảy ra một sự thay đổi đột ngột.

Một cây thiết côn không biết từ đâu xuất hiện và chặn mũi thương của hắn ta.

"Răng rắc..." Đầu thương sắc bén của hắn ta vỡ nát.

Giống như một quả trứng gà đập vào một tảng đá cứng rắn.

Đồng thời, hắn ta nhìn về phía Hoang Châu Vương đang mở miệng lạnh lùng nói: 'Muốn bắt trộm thì bắt vương trước."

"Đánh chết rồi cho bầy sói đói ăn." "Vâng!" Lời còn chưa nói xong.

Một người đàn ông to lớn cầm thiết côn trong tay xuất hiện trong con ngươi của hắn ta.

Là hắn ta! Là hắn ta! Chính hắn ta đã... chặn được đòn chí mạng của mình.

Khiến cho giấc mơ của mình vỡ tan thành từng mảnh như mũi thương kia vậy.

Thật đáng hận!

"Không ổn”

Tào Mã nhìn thấy gã to lớn từng bước tiến lên, hiện ra trước mặt như một bóng ma, hai chân đạp một cái bay vụt lên cao, chặn mất ánh sáng lẽ ra phải thuộc về Tào Mã.

Một cái bóng khổng lồ bao phủ đỉnh đầu của hắn ta.

Tốc độ của người này nhanh quá!

Nhanh đến mức khiến hắn ta tuyệt vọng.

Có lễ, ngay cả tên đại ca khốn kiếp Tào Báo của hắn ta, võ tướng hạng nhất hàng đầu Thanh Châu cũng không nhanh như vậy!

Như một tia chớp.

"Xoẹt..."

Âm thanh chói tai của cây côn xé toạc không khí lọt vào †ai hắn ta.

Trong lòng Tào Mã trầm xuống!

Hắn ta chỉ có thể ngẩng đầu lên theo bản năng... Hóa ra người này có hai cây thiết côn.

Chẳng trách tiếng xé gió lại vang dội như vậy. Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Tào Mã. "Bùm..."

Hai cây thiết côn của Triệu Tử Thường rơi xuống đầu hắn ta, hoàn thành việc giết người.

Óc và máu tươi bắn ra khỏi đầu, rực rỡ như hoa.

Đầu của Tào Mã nổ tung, rơi xuống khỏi ngựa.

Triệu Tử Thường nhướng mịi, hắn ta vung hai cây thiết côn, giống như một cơn lốc bất khả chiến bại bắt đầu phản công, một côn một đầu ky binh.

Còn chiến mã của Tào Mã thì không hề bị tổn hại gì cả.

Bởi vì Vương gia nói chiến mã của kẻ địch là chiến lợi phẩm, là của mình, tuyệt đối không được làm tổn hại.

Nếu lỡ tay giết thì tổn thất sẽ rất lớn! Triệu Tử Thường sâu sắc nghĩ như vậy.

Quả nhiên Vương gia và hắn ta là người có cùng lý tưởng.

"Bang bang bang..."

Tiếng thiết côn đập vào đầu lâu không ngừng vang lên.