Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 184: Đúng một nửa



Lúc này.

“Ha ha ha...”

Tân Hồng Y dường như nghe thấy câu hỏi ngu ngốc nhất trên đời, tiếng cười của nàng ta ngập tràn trào phúng: “Hoang Châu Vương muốn trở thành Tông sư võ đạo ư?”

“Đúng vậy.”

“Cho nên, vừa rồi ngươi mới muốn kéo áo của ta ra không phải là vì dâm dê đê tiện mà là muốn dùng y thuật của ngươi nghiên cứu cơ thể của Tông sư?”

“Đúng một nửa”

Tần Hồng Y nhíu cặp mày thanh tú lại: “Nửa còn lại là gì?”

Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta muốn nghiên cứu xem một nữ nhân già bảy mươi, tám mươi tuổi như ngươi làm thế nào mà khuôn mặt vẫn là thiếu nữ?”

“Ta muốn nghiên cứu thử xem cơ thể của ngươi có già yếu hay không?”

Hạ Thiên lộ vẻ tò mò ra mặt.

Bí mật của Tân Hồng Y bị Hạ Thiên nói toạc ra.

Sắc mặt nàng ta ửng hồng, xấu hổ: “Năm đó, khi ta tu luyện tâm pháp nội gia bị tẩu hỏa nhập ma, không hiểu sao dung nhan lại mãi mãi dừng lại như lúc ba mươi tuổi.”

“Sau đó, ta tấn cấp cảnh giới Tông sư, khuôn mặt bắt đầu lão hóa ngược, dung nhan càng ngày càng trẻ ra, tuổi càng ngày càng nhỏ lại”

“Như thế không phải là trẻ mãi không già.”

“Mà là cải lão hoàn đồng.”

Hạ Thiên nhìn khuôn mặt non nớt của nàng ta: “Quả nhiên là một yêu quái già.”

“Ngươi dám mắng bản tông là yêu quái già ư?”

Tần Hồng Y bị chọc giận: “Được.”

“Hoang Châu Vương, kỳ thật sau khi ngươi chào đời, trong điện Cung Phụng của bọn ta có một lão quỷ đã kiểm tra thân thể của ngươi.”

“Kết quả là... Kinh mạch của ngươi bẩm sinh thô to gấp ít nhất mười lần người bình thường, xương cốt bẩm sinh cứng cỏi nên có tỉ lệ thần lực bẩm sinh.”

“Nhưng kinh mạch của ngươi bị bế tắc bẩm sinh, bên trong có tạp chất không thể khơi thông.”

“Cho nên, ngươi bẩm sinh không thể tập võ.” “Bởi vì, chân khí không thể đi qua kinh mạch của ngươi tới

khắp toàn bộ cơ thể, không thể trợ lực cho thân thể, dung hợp trở thành sức mạnh thực sự”

“Ha ha ha...”

Tần Hồng Y nói đến đây, tâm trạng vô cùng khoái trá, thỏa thích mỉa mai: “Cho nên ngươi thậm chí không thể bước vào cánh cửa võ đạo nội gia.”

“Dù ngươi có tu luyện cả đời cũng không thể trở thành võ gia hạng ba.”

“Hoang Châu Vương, những gì ta nói đều là thật, có phải ngươi thấy tuyệt vọng lắm phải không?”

Hạ Thiên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không hề.”

“Bởi vì, nếu như ta luyện võ thì có thể trực tiếp vượt qua cảnh giới võ giả hạng ba.”

Tần Hồng Y không tin: “Nếu như ta là ngươi thì ta sẽ từ bỏ ý định luyện võ.”

“Bởi vì phế vật võ đạo thì dù thế nào cũng vẫn là phế vật võ đạo, dù ngươi có luyện tập chăm chỉ đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ vẫn chỉ là phế vật.”

Tần Hồng Y muốn bóp chết mong muốn luyện võ của Hạ Thiên.

Nhưng Hạ Thiên hoàn toàn không hề để tâm.

Bởi vì hắn tuyệt đối không phải phế vật võ đạo.