Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 477: Quả nhiên rất hợp!



Nhưng lần này bọn họ rời núi cùng Hoang Châu Vương không phải vì muốn chết mà là để được sống.

Tìm kiếm sự sống của chính mình! Cũng là tìm kiếm sự sống cho người Hán trong núi! Bọn họ không muốn làm những dã nhân ở trong núi qua ngày nữa!

Bọn họ không muốn sống những ngày tháng làm con mồi mỗi lần người Thiên Lang xâm chiếm nữa.

Bọn họ không muốn sống cuộc sống thù địch lẫn nhau với thành Hoang Châu, đến cả rời khỏi núi cũng không dám nữa!

Bọn họ sẽ không để thế hệ sau của mình phải sống cuộc sống như thế này. nữa.

Lúc này đây, chuyện Hạ Thiên giết chết thần long trong núi Thần Long đã khiến bọn họ vô cùng chấn động.

Tô Lão đã nói trong Minh Hội, người có thể giết được thần long nhất định là thánh nhân mang theo thiên mệnh từ trên trời giáng xuống.

Hoang Châu Vương đã giết thần long chính là người đó. Người Hán trong Thập Vạn Đại Sơn chỉ có đi theo thánh nhân từ trên trời giáng xuống mới có thể nghịch thiên cải mệnh, đường đường chính chính rời núi làm người.

Tô Lão là bậc trí giả của Thập Vạn Đại Sơn, không ai dám hoài nghỉ lời ông ấy đã nói.

Vì vậy, trại chủ của hàng trăm trại Hán gia trên núi đều nghiến răng nghiến lợi thề rằng phải rời núi chinh chiến cùng Hoang Châu Vương, dùng chiến công này để nghịch thiên cải mệnh.

Nhìn những tinh binh giản dị chất phác trong núi trước mặt, Hạ Thiên mỉm cười!

Có sự quy thuận của các sơn trại Hán gia ở Thập Vạn Đại Sơn. Trận chiến bảo vệ Hoang Châu lại có thêm một cơ hội chiến thắng nữa. Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Được!”

“Nếu các ngươi đều đã là người của phủ Hoang Châu Vương, thì cũng đều là người thân của bổn vương.”

“Bổn vương tuyệt đối không bạc đãi các binh sĩ từ trong núi!” Trên mặt các chiến binh vùng núi đều lộ ra vẻ vui mừng! Vương gia nói chuyện nghe thật thoải mái!

Quả nhiên rất hợp!

Lúc này, Tô Tuần lấy một túi từ trong tay tùy tùng, đưa cho Hạ Thiên: “Phụ thân có nói, bảo vật này chỉ có thể thuộc về Vương gia!”

“Năm đó, một phu tử kỳ lạ của Tắc Hạ Học Cung đã kể câu chuyện về một thất phu vô tội lại phải gánh một tội trạng vô lý!”

“Nếu bọn ta lấy bảo vật này thì sẽ mang họa sát thân!”

“Giết Thiên Lang vì quốc gia là chuyện mỗi người Hán nên làm!” Hạ Thiên hơi nheo mắt lại.

Phu tử kỳ lạ của Tắc Hạ Học Cung... rốt cuộc người này là ai? Lúc này, tùy rằng Hạ Thiên không thể gặp được Tô Lão.

Nhưng đã vô cùng kính trọng con người dù bị lưu đày đến tử địa như Hoang Châu vẫn nghĩ đến quốc gia này.

Hạ Thiên dứt khoát thu hồi ngọc tỷ Cửu Long: “Bổn vương sẽ ghi nhớ lời Tô Lão đã nói!”

- Lúc này Tô Tuần mới thở phào nhẹ nhõm: “Vương gia, phụ thân còn một thỉnh cầu.” “Cứ nói ra đi!” “Thứ mà phụ thân ta không yên tâm nhất chính là Kỳ Nhi...” “Phụ thân!”

Lời nói của Tô Tuần bị Tô Kỳ ngắt lời: ^#ương gia đã từng nói, nếu như con sẵn lòng, có thể trở thành phụ tá bên cạnh Vương gia, cha đừng ăn nói lung tung!”

Hạ Thiên sửng sốt: “Đúng vậy! Bổn vương đã nói như vậy!”

“Đầu óc Tô Kỳ thông minh, nếu như trải qua rèn luyện, tương lai có thể trở thành một nữ tướng!”

'Trên mặt Tô Tuần lộ ra vẻ do dự, rút lại lời định nói.

Sau đó, ông ta quay trở lại đại quan trong núi, mọi người đều đã ra ngoài, đang xếp hàng phía sau.

Tuy rằng đội ngũ sắp xếp không trật tự, nhưng khí thế trên người lại bay thẳng lên trời cao.

Hạ Thiên càng nhìn càng thích! Đầu là hạt giống binh sĩ tốt!

Chỉ cần được huấn luyện bài bản, có thể trở thành một đội quân sắt bất khả chiến bại.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Âm Sơn.

Người Thiên Lang, có lẽ các ngươi nằm mơ cũng sẽ không ngờ rằng, Hoang Châu lúc này đây vì sự xuất hiện của bổn vương mà có một đội quân như vậy phải không?

Hô Diên Đóa Nhi, cứ chờ máu của ngươi được trải trên đất Hoang Châu đi!

Vào lúc này, Tô Tuần hét lớn: “Mọi người, từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là binh lính của phủ Hoang Châu Vương, phải nghe theo mệnh lệnh của Vương gia.”

“Bây giờ, ra mắt Vương gia!”

“Âm...”

Ba ngàn chiến sĩ vùng núi quỳ gối trên mặt đất, luống cuống tay chân làm ra các tư thế bái lạy, không có chút thống nhất nào, cũng không có lễ nghi nào đáng kể.

Tô Tuần dùng vẻ mặt ngượng ngùng giải thích: “Vương gia, đều là những đứa trẻ lớn lên trong núi, không hiểu lễ nghĩa, ngài đừng trách!”