Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 461



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Đạo diễn, cô chủ đâu?”

“Tôi không đuổi kịp, chắc con bé đã được người khác đưa đi, cô đi nghe ngóng những bệnh nhân mới nhập viện đi.”

“Vâng, tôi biết rồi.” Triệu Lạp vội vàng đến bệnh viện, Cố Cẩm rơi từ ngựa xuống chắc chắn đã bị thương, đến bệnh viện tìm người là cách tốt nhất.

Nam Cung Mặc lấy chiếc kim ra: “Là ai làm?”

Mọi người đều nhìn nhau, nhìn quay nhìn lại, tất cả đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

*Đạo diễn, đây là đạo cụ gì vậy?”

Nam Cung Mặc nhìn chằm chằm vào Hoa Tình, sau khi Chu Lê rời đi người làm ra chuyện này chỉ có một, đó chính là Hoa Tình.

“Đây là chiếc kim đâm trên thân ngựa, xém chút nữa đã đâm sâu vào thân ngựa.

Người nào làm thì thành thật nhận đi, nếu không tôi sẽ nhờ cảnh sát đứng ra can thiệp, đợi tôi tìm được chứng cứ, đến lúc đó đừng trách tôi trở mặt vô tình!”



Lúc đặt yên ngựa cũng có trợ lý hiện trường, cái kim đó nguy hiểm vậy, sao tôi dám để lung tung được chứ?”

“Đúng đó, tôi có thể làm chứng cho anh Lực, chúng tôi không hề biết chuyện dưới yên ngựa có cây kim này, ít nhất lúc chúng tôi đặt yên ngựa không hề có cây kim nảo.”! “

“Những người khác cũng không nhìn thấy ai để cây kim này? Nếu như nhìn thấy nhát định phải báo lại với tôi!”

“Đạo diễn, tôi không nhìn thấy.”

“Đạo diễn, tôi cũng không nhìn thấy…”

“Được, nếu như đã không có người nhìn thấy cũng không có người chịu nói thật, tôi sẽ báo chuyện này lại với cảnh sát, các người tự mình chờ đi.” Nam Cung Mặc cắt giọng lạnh lùng.

Hoa Tình nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Lam Nguyệt đi vào nhà vệ sinh: “Tiểu Nguyệt, cô đừng có căng thẳng, cô mà cứ như vậy thì sẽ bị người khác nhìn ra sơ hở đó!”

“Chị Tình, chị có nhìn thấy dáng vẻ của đạo diễn Nam Cung không? Chuyện này có chết anh ấy cũng sẽ điều tra tận gốc.”

“Chết tiệt, chiếc kim đó sao lại không đâm sâu vào thân ngựa luôn, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, để cho người khác phát hiện được.”

“Chị Tình, em đã làm theo cách mà chị dặn dò, nếu như xảy ra chuyện gì thật…” Lam Nguyệt không muốn dính liều đến kiện tụng.

Bài học ngày trước của Chu Lê đã quá đủ, cô ta không muốn phải ngồi tù.

“Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tôi sẽ giúp cô làm chứng cứ ngoại phạm, chỉ cần cô không để lòi đuôi là được.”

Lam Nguyệt hoang mang, chỉ cần nghĩ đến sắc mặt của Nam Cung Mặc cô ta đã cảm tháy lạnh cả sóng lưng.

“Tiểu Nguyệt cô bình tĩnh đi, cô yên tâm, chuyện này cũng không có gì to tát cả.

Chỉ là một chiếc kim, cả dấu vân tay còn không tra ra được, vả lại cũng không có camera.

Những người trong trường quay cũng nói không nhìn thấy người khả nghỉ, cô sợ cái gì.

Cô giúp tôi tắt nhiên tôi cũng không bạc đãi cô, tôi biết sức khỏe của ba cô không được tốt, tôi sẽ cho cô hai mươi vạn để cô chữa trị cho ba mình.

Cho dù bên phía cảnh sát có người đến kiểm tra, đến lúc đó cô chỉ cần nói những lời mà tôi đã dặn cô là được.”

Nghe đến việc Hoa Tình sẽ cho mình hai mươi vạn, Lam Nguyệt vô cùng vui sướng.

“Chị Tình, em theo chị nhiều năm như vậy, chị đã quan tâm em rất nhiều.” Cô ta giả vờ cảm kích.