Cửu Thế Ma Thiên

Chương 36: Thề chết không lui



Bởi vì Thông Uy lại không có thể thi đấu cho nên, Minh Thanh chiến đội cũng chỉ có thể chiến đấu với sáu người còn lại, mặt khác Lạp Xa chiến đội lại còn đủ cả bảy người, lúc này thế trận hoàn toàn thuộc về Lạp Xa.

Nhưng có là như vậy thì trên mặt Lương Bính vẫn không có một tia sợ hãi, Thông Uy nói hắn phải chiến thắng trận đấu này, cho nên bằng giá nào hắn cũng phải chiến thắng để không phụ Thông Uy thay hắn đỡ một tiễn kia.

"Không Lĩnh, ta khiêu chiến với ngươi, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, coi như trận này ngươi thắng." Lương Bính ngữ khí lạnh lùng, trong đó mang theo mười phần tức giận, hắn tức giận cũng không phải là Không Lĩnh, mà là bản thân hắn, tức giận vì bản thân quá yếu đuối cho nên mới đặt đồng đội vào nguy hiểm.

"Được."

Không Lĩnh cũng sảng khoái đáp ứng một tiếng, hắn vốn muốn cùng Lương Bính so tài đã rất lâu, nay có cơ hội, hắn nào bỏ qua, nếu như chiến thắng hắn có thể chứng minh được bản thân thực lực, lại không có bị đem ra cùng người khác so sánh.

Hai vị đội trường quyết đấu, đám người khác thì lui ra phía xa, để chừa chỗ cho bọn hắn chiến đấu, Lương Bính từ đầu đến giờ vẫn không có sử dụng binh khí, giờ phút này hắn lại lấy ra một cái thanh kiếm, thanh kiếm là cao giai binh khí, mang theo khủng bố sát khí, nhìn thấy thanh kiếm Không Lĩnh cũng theo đó biến sắc.

"Thanh kiếm kia..."

Cảm nhận được trên đó sát khí nồng nặc, Không Lĩnh không khỏi nhíu mày, đây phải là giết chóc cỡ nào mới có thể có được như vậy sát khí, đến cả chủ vị đài vẫn luôn im lặng, giờ phút này lại mở miệng, "Thị Sát Kiếm, quả nhiên là ở trong tay Lương Bích Tiên, hắn vậy mà để lại cho Lương Bính tên tiểu tử này." Mở miệng nói là một cái lão giả ngồi ở vị trí thứ tám.

Lão giả chính là thành chủ của Huyền Khanh Thành lần trước bị Lương Bính chiến đội này đánh bại, hắn sở dĩ ngạc nhiên như vậy nói ra là vì lúc trước cùng tổ đội của Huyền Khanh Thành thi đấu, Lương Bính không hề sử dụng Thị Sát Kiếm.

Thị Sát Kiếm lai lịch nói ra khiến không ít người ánh mặt hâm mộ nhìn vào trên người Lương Bính, hận không thể đem Lương Bính đánh cướp lấy Thị Sát Kiếm, sàn đấu phía dưới loang lổ vết chiến đấu còn sót lại, giờ này lại bị hai đạo thân ảnh tiếp tục đối với nó tạo thành phá hư.

Lương Bính cầm lấy Thị Sát Kiếm, một kiếm chém ra, mang theo bàng bạc sát khí hóa thành một cái kiếm quang màu đỏ, Không Lĩnh thì đem một tiến khác gắn lên Kim Huyết Tiên Cung, bắn ra với tốc độ nhanh gấp mấy lần mũi tên trước, cùng kiếm quang va chạm.

"Bành."

Tiễn kia bay ngược về phía sau, rơi xuống dưới đất liền phá toái thành mảnh nhỏ, kiếm quang bị một tiễn chặn lại cũng theo đó tiêu thất, lần thứ nhất va chạm, cả hai bên đều ngang tài ngang sức, cả hai cũng không có chần chờ gì lần nữa thi triển ra chiêu thức.

Lương Bính thì sử dụng một cái trung phẩm võ kỹ kiếm pháp Hoa Khai Vi Kiếm, hắn một kiếm đánh ra tựa như một cái bông hoa đang nở, cũng là bởi vì hắn nắm giữ kiếm pháp này chưa thuần thục, nếu không đóa hoa kia hoàn toàn nở ra uy lực lại sẽ tăng mấy lần, nhưng như vậy cũng đã đủ để đối phó Không Lĩnh.

Hoa Kiếm sắp đến, chỉ thấy Không Lĩnh cũng đem cung hóa thành một cái cây roi đánh thẳng về phía Hoa Kiếm, Hoa Kiếm mạnh mẽ bị cản lại trong chốc lát, nhưng lại nhanh chóng hướng về phía Không Lĩnh tiến đến, cái này là Lương Bính toàn lực thi triển ra nào có dễ dàng bị phá giải như vậy.

"Phốc."

Không Lĩnh trực tiếp nhận lấy Hoa Kiếm, trên người quần áo bị xẻ tung, để lộ ra vết thương hình bông hoa màu đỏ máu, hắn sở dĩ không có né tránh là bởi vì sau lưng hắn còn có đồng đội phía sau, mà hắn cũng biết lấy đám người đó thực lực hoàn toàn không thể ngăn chặn đòn đánh này. ×— QUẢNG CÁO —

Lương Bính cũng theo đó thay đổi cái nhìn về Không Lĩnh, vốn hắn tưởng rằng Không Lĩnh sẽ né sang một bên, rồi lại từ đó phát động tấn công hắn, nhưng lại ngoài dự đoán xuất hiện tình huống này để hắn cảm thấy bất ngờ.

"Đội trưởng!"

Lạp Xa chiến đội phía sau đồng loạt hét lên, nhưng Không Lĩnh lại ra hiệu cho bọn hắn không sao, tiếp đó hắn lấy máu tươi của bản thân vẩy lên Kim Huyết Tiên Cung, theo đó Kim Huyết Tiên Cung khí văn nở rộ, tản mát ra bàng bạc tiên khí, lần nữa đặt lên một tiễn, nhưng hắn lại không nhắm vào Lương Bính mà là trên không trung bắn ra.

"Băng—"

"Ông."

Ban đầu chỉ có một cái mũi tên bắn ra, bay đến một cái độ cao nhất định lại hóa thành đầy trời mưa tên, đem cả sàn đấu bao phủ phía dưới, cho dù là muốn né tránh cũng là khó khăn, Thị Sát Kiếm trong tay Lương Bính lại reo hò vui mừng, gặp phải đối thủ mạnh như vậy, nó đương nhiên là phấn khích.

Lương Bính thi triển ra Hoa Khai Vi Kiếm chiêu thức, một cái bông hoa nở rộ ở giữa sàn đấu đem toàn bộ Minh Thanh chiến đội che lại, chặn lại nhưng cái mũi tên đang không ngừng rơi xuống kia.

"Ầm ầm."

Mũi tên cùng bông hoa va chạm, toát ra đại lượng hỏa hoa, Hoa Khai Vi Kiếm không chỉ có thể tấn công mà còn có thể phòng ngự, dưới chân Lương Bính sàn đấu lại sụp đổ xuống, lún xuống phía dưới chừng ba mét, mưa tên kia liên tục tấn công như vậy khiến cho bọn hắn càng chìm sâu vào trong đất.

Phải biết sàn đấu lần này đã được khắc lên đó rất nhiều trận văn, kiên có có thể nói là cường, nhưng chỉ có Minh Thanh cùng Lạp Xa chiến đội này mới tạo thành như vậy phá hư, Lương Bính thì máu từ khóe miệng chảy ra nhưng hắn ánh mắt lại chăm chú vào Không Lĩnh trên thân, hoàn toàn không để ý đến thương thế trên thân.

Không Lĩnh cũng cảm thán đối với Lương Bính, chịu thương thế như vậy mà vẫn có thể đứng thẳng người, Không Lĩnh hắn trước giờ vẫn không có gặp qua, "Làm sao phải cố chấp như vậy, chịu thua ta có thể cho nó ngừng lại." Không Lĩnh cũng đã cảm thấy tôn trọng đối thủ này, đưa ra cho hắn một cái lựa chọn.

Nhưng Lương Bính nào có dễ dàng khuất phục, còn thêm Thông Uy đã nói hắn nhất định phải đem được chiến thắng trở về, hắn lại càng không thể lui. "Ngươi còn chưa bại, ta làm sao có thể dễ dàng chịu thua." Lương Bính lúc này Hoa Kiếm đổi thủ thành công, đem toàn bộ mũi tên sắp rơi xuống đánh nát.

"Bành Bành."

Không Lĩnh lập tức động, đem Kim Huyết Tiên Cung lần nữa hóa thành roi, hướng Lương Bính đánh đến, Lương Bính cũng không chậm vung ra Thị Sát Kiếm đón đỡ, bầu trời thì Hoa cùng Tiễn lẫn nhau triệt tiêu, lẫn nhau đấu đá, phía dưới bọn chúng lại có hai cái thiếu niên đang chiến đấu cũng không thua kém gì.

"Ầm."

Trường Tiên đánh trúng mặt đất liền để lại một cái rãnh to, mặt khác bị Thị Sát Kiếm chém trúng cũng đồng dạng để lại một cái rãnh sâu, cả hai bọn hắn chiến đấu không biết bao lâu, đến cuối cùng Hoa trở nên lụi tàn, mưa tiễn cũng ngừng lại, phía dưới hai cái thiếu niên vẫn không có ngừng, ngươi tới ta đi chiêu thức. ×— QUẢNG CÁO —

Bọn hắn lúc này chiến đấu đã không cần binh khí, Thị Sát Kiếm bị đánh văng ra cắm ở một góc trên sàn đấu, còn Kim Huyết Tiên Cung rơi ở xa xa, bọn hắn dùng nhục thân lực lượng, quyền đối quyền, chưởng đối chưởng, bằng mọi cách cũng muốn đem đối phương đánh bại.

Bọn hắn thề chết cũng không có lui lại nửa phần, ai cũng muốn chứng minh bản thân mình mạnh mẽ hơn đối phương,

"Ma Tiêu Quyền."

"Liệt Hải Phá Phong Quyền."

"Bành."

Hai cái thiếu niên này chiến đấu để cho người ta cảm giác được, bọn hắn hoàn toàn là không có để ý đến tính mạng, hai cái trung phẩm võ kỹ cường hoành, được hai cái thiên kiêu thực thụ thi triển ra, uy lực đương nhiên là mạnh đến mức không tưởng.

Bọn hắn đánh nhau đến máu chảy khắp người, Lương Bính một cánh tay bị gãy, nhưng hắn lại không chút nào lo lắng rằng thương thế sẽ nặng thêm, Không Lĩnh một cái chân bị đánh cho sắp tàn phế nhưng giống như Lương Bính hắn không hề lui lại một bước.

Ý chí bừng bừng, nhưng cả hai nào lại còn sức lực chiến đấu, ngã ra trên đất, trực tiếp ngất đi, thành viên cả hai đội đồng loạt chạy lên đón đỡ, Sa Hỉ trọng tài dựa theo bọn hắn ước thúc trước đó mà đưa ra kết quả. "Trận này đội trưởng của cả hai đội đều mất đi sức chiến đấu, trận đấu này xem như hòa, cả hai đội đều có tư cách tiến vào vòng trong."

Quan chiến đài thì reo hò vui mừng trận đấu này mang lại cho bọn hắn thật nhiều cảm xúc, có vui, có buồn, có lo lắng,... nhưng không ngờ là Sa Hỉ trọng tài lại đưa ra một cái ý định khiến cả hai bên đều thỏa mãn, đem nuốt vào một viên tam phẩm chữa thương đan dược, cả hai vị đội trưởng thương thế từ từ khôi phục lại.

Cũng bởi vì sàn đấu đã bị phá hư đến mức nặng nề cho nên các trận đấu sau đó cũng bị tạm hoãn, chờ đến lúc sàn đấu được sửa xong thì lại tiếp tục, nhìn thấy được trận chiến giữa các đại thành, Vân Đô chiến đội cũng ý thức được bản thân là cỡ nào yếu ớt.

Cho nên phải tăng cao thực lực của chiến đội, đồng thời mỗi người đều phải ăn ý lẫn nhau mới có thể tối ưu hóa lợi thế, bằng không chiến đấu rời rạc không nghi ngờ là mười phần chắc chín phần thua, mà mấu chốt chính là Đường Thần, hắn tu vi quá thấp nếu như hắn cũng có tu vi như Phong Tinh Hiền, Tiền Đông thì nào có phải cực khổ như vậy.

Đang lúc cả đội đau đầu suy nghĩ thì nghe được một cái tin tức, Trần Hoàng Yến tu vi lại có đột phá, nàng tu vi lúc đầu là tám mươi chín khiếu, trải qua trận đánh trước đó với Vạn Học, nàng thụ thương nghiêm trọng, nhưng đến hồi phục lại thì tu vi đột phá đạo bình cảnh cuối cùng, bước vào hàng ngũ cường giả.

Cả đám như gặp được cứu tinh, nhanh chóng hướng về phía gian phòng Trần Hoàng Yến để chúc mừng, Tề Hoành thì trên mặt vẻ vui sướng càng thêm rõ nét, Trần Hoàng Yến tu vi đột phá đương nhiên là tốt, mà lại nếu như nàng cũng đã có được tu vi cùng hắn sàn sàn với nhau thì hắn có thể chân chính hướng nàng ngỏ lời.

Tề gia sau lưng chắc chắn sẽ giúp hắn đạt được, mà lại nói, cùng Trần gia thành chủ kết thành thông gia, có thể nói là một bước lên mây, nghĩ đến đây Tề Hoành không tự chủ được mà nhìn về phía Đường Thần, khuôn mặt mang theo chút cười nhạt.