Cửu Thế Ma Thiên

Chương 46: Mộc nhân chiến sĩ



Đường Thần hắn thật sự là khổ, thương thế vẫn chưa kịp khôi phục lại bắt gặp một cái đối thủ mạnh mẽ, mà lại, đối phương thực lực là bí ẩn, vẻn vẹn mấy quyền đem hắn đánh ngã ra đất, coi như là đối phương đã tung ra hết sức lực, tu vi ít nhất cũng phải là chín mươi khiếu trở lên.

Càng thêm xui xẻo là tựa như không chỉ có một người mà có đến hai, hắn cũng bắt đầu cảnh giác đến cực độ, linh khí vận chuyển lưu thông, cảm giác đau nhức cũng giảm bớt, hắn bật người dậy, lấy tốc độ nhanh nhất muốn đào tẩu, tình huống bây giờ chỉ có chạy thoát mới có thể suy nghĩ ra hướng giải quyết.

Tuy là hắn tốc độ nhanh nhẹn nhưng vẫn bị một cái bóng đen vụt qua chặn lại, Đường Thần ánh mắt ngưng tụ, đối thủ trước mắt hắn không phải là nhân loại, mà lại một khúc cây, mang hình dáng tương tự nhân loại, trên thân tản mát ra bàng bạc sinh mệnh khí tức, nhưng lạ là, nó không có khuôn mặt, chính là trơn lì một mặt cây.

Toàn thân màu nâu đặc trưng của những gốc đại thụ, Đường Thần không khỏi ngưng trọng, Ma Huy Lạc Kiếm đem ra, "Mộc Nhân Chiến Sĩ, thật không ngờ ở đây cũng cũng có thể bắt gặp được loại này chiến sĩ." Hắn nhìn chằm chằm Mộc Nhân Chiến Sĩ phía đối diện, bất ngờ vung ra một kiếm, mang theo sát khí khủng bố ập đến.

Mộc Nhân Chiến Sĩ lúc này chỉ có một vị, cho nên hắn muốn bằng tốc độ nhanh nhất đem nó kết thúc, bằng không đến lúc những cái khác đến, hắn gặp chính là đại thảm họa, chưa từng có ai thoát ra được từ trong Mộc Nguyên Sâm Lâm, mà Mộc Nguyên Sâm Lâm chính là nơi uẩn dưỡng ra những vị Mộc Nhân Chiến Sĩ cường đại này.

Mộc Nhân Chiến Sĩ khẽ động, nó lấy tay làm kiếm cũng thuận theo đó đem một kiếm chém ra, mà nó chém ra một kiếm này tựa hồ so với Đường Thần mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, thật sự không có cách, Mộc Nhân Chiến Sĩ tu vi lại quá cao, đối với Đường Thần bây giờ khó mà đem nó đánh bại trong chốc lát, thậm chí là không thể đánh bại nó.

"Ầm."

Kiếm khí va chạm, đem xung quanh một số gốc đại thụ bị chẻ ra, sâu đến thân cây muốn sụp đổ, Đường Thần nhận dư ba trùng kích, không ngừng lui về phía sau, hắn mỗi chân bước ra đều để lại trên đất những cái vết chân sâu, hiển nhiên là vừa rồi giao phóng hắn hoàn toàn rơi vào hạ phong.

"Mạnh thật, không tốt!"

Cảm giác được thân thể đau nhức trở lại, hắn tâm thần không khỏi kéo căng, thật sự là hắn chiến đấu quá nhiều, cơ thể này lại quá mức yếu ớt, cho dù đã rèn luyện qua nhưng như cũ vẫn lộ ra sự bất lợi, Mộc Nhân Chiến Sĩ vẫn như cũ không nhúc nhích, nó trên thâm thậm chí còn không dính chút bụi.

"Soạt."

"Soạt."

Từng cái Mộc Nhân Chiến Sĩ lần lượt xuất hiện, thoáng chốc đã lên đến hai mươi cái, lúc này lấy hắn làm trung tâm xung quanh đừng lui đèu bị phong tỏa, muốn chạy thoát được, thật sự là khó,càng thêm là hắn bản thân vẫn đang mang trọng thương, tình huống xác thực là không ổn.

Xuất hiện càng nhiều Mộc Nhân Chiến Sĩ, bông hoa tám cánh kia càng thêm run rẩy, cảm nhận được điều đó, Đường Thần không khỏi đem nó lấy ra, vừa lấy ra, nó đã cuộn tròn lại, trên thân hương thơm cũng theo đó giảm bớt mấy phần, hương thơm tỏa ra chính là theo nó cảm xúc mà tăng giảm.

"Thì ra ngươi chính là Cửu Ngọc Hương, chẳng trách Mộc Nhân Chiến sĩ lại vì người mà đuổi đến."

×

— QUẢNG CÁO —

Đường Thần mắt sáng lên, đem nó nhận ra, Cửu Ngọc Hương là một loại tiên dược, chỉ khi nở ra đủ chín cánh hoa mới chân chính gọi là tiên dược, mà Mộc Nhân Chiến Sĩ ưu thích là Cửu Ngọc Hương, có thể giúp nó lột xác trở thành chân chính sinh vật, không còn là một khúc cây, bởi vì khi Đường Thần hắn cảm giác được nguy hiểm chính là Mộc Nhân Chiến Sĩ nhắm vào.

Nhưng hắn cũng không có đem nó vứt bỏ, không phải bởi vì hắn tiếc loại trân quý linh dược này, mà là qua trước đó hành động của nó khiến hắn cảm giác được nó có nhân tính, để hắn cảm giác được vui vẻ, bởi vậy nên dù thế nào hắn cũng không thể luyện hóa nó, càng thêm không thể để cho đám Mộc Nhân Chiến Sĩ này lấy được.

Đem nó thu hồi, hắn ánh mắt mới hướng xung quanh nhìn lại, hơn 20 vị Mộc Nhân Chiến Sĩ vây công, hắn mọc cánh cũng khó thoát, cho nên hắn đưa ra một cái quyết định nguy hiểm, thậm chí có thể nói là đem cả mạng sống đặt cược vào, chính là mở ra một con đường máu mà trốn thoát.

Ma Huy Lạc Kiếm hoành ngang, trên đó khí văn nổi lên lần lượt, đạt đến 40 đạo mới ngừng lại, ma khí ngút trời tuôn ra từ thanh kiếm, xoay người hướng đến chuẩn xác một cái phương vị chém ra, bàng bạc ma khí cùng kì dị khí tức đan xen, muốn đem một vị Mộc Nhân Chiến Sĩ chém đứt, Mộc Nhân Chiến Sĩ phản ứng cũng đủ mau lẹ, đối mặt hắn bất ngờ chém ra một chém mà vẫn xuất chiêu cùng lúc đánh ra.

"Bành."

"Răng rắc."

Hứng chịu trực tiếp Đường Thần một kiếm, vị Mộc Nhân Chiến Sĩ kia lui lại mấy bước, trên thân còn có xuất hiện một số vết nứt, nhưng rất khó để mà nhìn thấy, nhưng Đường Thần cũng không có vậy mà cao hứng, lấy mắt thường nhìn thấy trên thân nó những vết rạn nhanh chóng khôi phục, nháy mắt một cái vết thương chính là hoàn toàn biến mất.

Nó sau đó hai tay đánh ngực, như muốn chứng tỏ bản thân, sau đó nó lại một quyền đánh ra, nhưng Đường Thần lại hết sức kiêng kị, mặt khác những vị Mộc Nhân Chiến Sĩ cũng rục rịch, muốn ra tay đánh bại Đường Thần cướp lấy Cửu Ngọc Hương.

Đối mặt một quyền như thái sơn đè xuống, hắn ánh mắt chăm chú nhìn, hắn bản thân biết rõ hơn ai hết quyền này ẩn chứa bao nhiêu lực lượng, cho dù là trung giai binh khí cũng chỉ sợ phải méo mó, thân thể của hắn tiếp nhận mấy chiêu cũng có dấu hiệu muốn vỡ nát, nhưng lại cũng không có hoảng loạn, hắn Ma Huy Lạc Kiếm lại động.

"Kiếm Lưu."

"Kiếm Xuyên."

Liên tục ra hai kiếm, hắn chặn được một quyền này của nó, đồng thời, một tay bỏ nắm kiếm, bóp thành quyền, Phá Quyền tam thức không giữ lại mà toàn lực thi triển, liên tục ba quyền, đem vị Mộc Nhân Chiến Sĩ này đánh bay, trên thân nó vẫn còn in mấy dấu tay.

Nhân cơ hội này, hắn thể nội linh khí tàn thừa đem sử dụng, kích phát ra thân pháp cao nhất bỏ chạy, nhưng vừa kịp động đã thấy một cái Mộc Nhân Chiến Sĩ khác xuất hiện chặn đường, đành phải cắn răng đem Ma Huy Lạc Kiếm chém ra một đạo kiếm khí, đem vị kia đánh lui.

Những cái khác thì là nhao nhao đuổi theo Đường Thần không để hắn trốn thoát, nhưng là cho dù có mạnh hơn, bọn hắn cũng chưa từng học qua võ kỹ, cùng thân pháp, chỉ biết dùng man lực mà đánh, cho nên bọn hắn bởi vậy mới khát vọng trở thành một sinh vật chân chính.

Nhưng là, bọn hắn lại mượn nhờ sức lực cường đại đó để đuổi theo Đường Thần, chỉ thấy dưới chân bọn chúng xuất hiện một cái hố nhỏ, hiển nhiên là bọn hắn phóng đi, lại cứ tiếp tục như vậy, càng ngày khoảng cách của hai bên ngày càng gần.×

— QUẢNG CÁO —

Một tên Mộc Nhân Chiến sĩ áp sát được Đường Thần, hai chân cong xuống, dùng lực nhảy lên, hai tay nắm lại, một nện đánh xuống, muốn đem hắn đánh cho trọng thương, để cho hắn lại không thể trốn thoát.

"Đùng."

Đường Thần lách mình, né tránh qua một bên, một nện kia đánh xuống khiến cho mặt đất rung chuyển, một cái hố to chừng hai mươi mét xuất hiện, mà ở trung tâm chính là vị kia Mộc Nhân Chiến Sĩ.

"Thật mạnh, đòn vừa rồi nếu trúng, coi như lấy ta nhục thân bây giờ chỉ sợ cũng là nát như tương." Hắn kinh hãi, nhìn xem bên trong cái hố, đồng thời cũng vì vậy mà khiến những cái Mộc Nhân Chiến Sĩ phía sau bị chậm lại, tranh thủ cho hắn thời gian đào thoát.

Lần nữa thôi động thân pháp, lấy tốc độ như thiểm điện vọt đi, đến lúc khói bụi tan hết, thân ảnh Đường Thần đã biến mất không còn tung tích, Mộc Nhân Chiến Sĩ tức giận dòm ngó xung quanh, nó đánh vài quyền vào mặt đất để trút giận khiến cho mặt đất nhấc lên vô số khói bụi.

Mặc dù đã trốn đi, nhưng hắn vẫn như cũ cảm nhận được lực lượng trùng kích đến, không ngờ rằng nó vẫn còn như vậy nhiều sức. Hắn không ngừng thở dốc, vừa rồi thật sự là nguy hiểm, nếu như không có Cửu Ngọc Hương nhắc nhở, hắn làm sao có thể né tránh được một đòn kia.

"Thật sự là cảm ơn ngươi, vừa cứu ta một mạng, đáp lại ta sẽ không có đem ngươi luyện hóa, để ngươi phát triển đến cánh hoa thứ chín lại có thể chân chính hóa thành hính dáng thật thụ." Đem Cửu Ngọc Hương lấy ra, nâng nó trên tay, Đường Thần hắn lần đầu tiên cảm giác được sinh tử ở kiếp này.

Cửu Ngọc Hương như hiểu được lời của hắn, lại rung động cánh hoa, tựa như đang cười, nó bảy cánh hoa gật gật, muốn nói là đồng ý, đồng thời nó cái rễ nhỏ xíu kia len lỏi vào bên trong vạt áo, lấy ra một cái cánh hoa, đưa nó đến miệng của hắn.

"Đây là..." Đường Thần kinh ngạc, không ngờ Cửu Ngọc Hương lại vì hắn mà không tiếc hi sinh bản thân một cánh hoa, muốn trợ giúp hắn hồi phục, phải biết, Cửu Ngọc Hương muốn tu luyện đến tiên dược phẩm chất, cần phải có thời gian dài đằng đẵng, hi sinh một cái hoa, không nói là khiến nó tự thân nguyên khí hao tổn, mà lại thời gian cần tu luyện lại nhiều hơn gấp đôi.

Bởi vậy, hắn càng thêm không nỡ mà muốn vứt bỏ nó, đem nó đặt xuống dưới đất, hắn cầm lấy cánh hoa kia, lại không ngần ngại mà nuốt vào, vận chuyển công pháp hấp thu, nhìn thấy Đường Thần nuốt vào cánh hoa, Cửu Ngọc Hương mới cắm rễ xuống đất, lại bắt đầu tỏa sắc, hương thơm ngào ngạt phát ra, nhưng được nó khống chế cẩn thận, không để lọt ra bên ngoài.

Không thể không nói, cánh hoa kia dược lực lại quá mức kinh người, chỉ vừa mới hấp thu một phần rất nhỏ, thương thế đã khôi phục lại không ít, bên cạnh đó tu vi cũng đề thăng không ít, toàn thân hắn bên ngoài nhàn nhạt hương thơm phát tán, chính là dược lực trong quá trình hấp thu bị thừa ra, không để lãng phí, Cửu Ngọc Hương đem những cái đó hấp thụ vào. Truyện Huyền Huyễn

Nó trên thân quang hoa càng thêm nhiều, thân thể từ héo rũ mà cũng trở nên tươi tốt, cánh hoa thứ tám lại mọc ra một chút, nhưng vẫn chỉ là một chút, khoảng cách đến cánh hoa hoàn chỉnh phải còn rất xa, cả hai sau đó lại lẫn nhau tu luyện, Đường Thần thì càng lúc hấp thu càng nhanh, tu vi cũng có rất lớn đề thăng, hắn bây giờ đang ở 69 khiếu đỉnh, một cái nhẹ nhàng va chạm liền đột phá bảy mươi khiếu.

Mà tăng lên lớn nhất có thể nói là nhục thân của hắn khôi phục lại thương thế, hắn nhục thân lại có tăng lên, càng thêm rắn chắc so với lúc trước. Thể nội linh khí không ngừng thanh lọc, số lượng liên tục giảm bớt, nhưng lại càng thêm tinh thuần, có thể so sánh với những võ giả tu vi tám mươi, chín mươi khiếu, cũng bởi vì công pháp tu luyện đjawc thù mới có được tình huống như vậy.