Cửu Thiên

Chương 5: Cửu nguyên chính điển



Dịch: VoMenh

“Phương Quý ca ca...”

Tiểu Lý phát hiện có người bên ngoài, liền đình chỉ vận công, nhìn ra ngoài cửa sổ cười một cách rạng rỡ.

“Tiểu Lý, tới đây nhanh lên...”

Phương Quý tỏ vẻ thần bí, vẫy tay gọi tiểu Lý từ bên ngoài cửa sổ.

Tiểu Lý nhảy xuống khỏi giường, chạy đến trước mặt Phương Quý, hỏi: “Hôm nay lại chơi trò ném đá sao?”

Phương Quý khụt khịt mũi, khinh thường: “Mấy trò chơi của bọn con nít đó thì chơi làm gì, ca không thèm chơi!”

Tiểu Lý nói: “Chẳng phải mấy ngày nay ca dạy muội chơi trò đó sao?”

Phương Quý nói: “... Vì muội là con nít!”

Hắn vừa nói vừa kéo tay Tiểu Lý rón rén chạy về phòng chứa củi. Tại đó, một cái giỏ tre nhỏ được giấu nửa kín nửa lộ bên trong đống cỏ dại khô. Phương Quý ôm lấy giỏ tre, đưa cho Tiểu Lý với một vẻ mặt trịnh trọng như trao tặng bảo vật. Sau đó, hắn cười hì hì, vén lớp cỏ dại đang phủ trên miệng giỏ trúc ra. Tiểu Lý tò mò nhìn vào, sau đó nét mặt nàng chuyển từ ngạc nhiên sang hí hửng.

Bên trong khóm cỏ dại ấy là những chú thỏ rừng với chòm lông trắng như tuyết; bọn nhỏ này còn khá non, tựa như vừa thay lông tơ vậy, khá là đáng yêu. Dường như chúng nó bị lạnh hay sao ấy mà run rút lại với nhau sưởi ấm. Phương Quý vểnh mặt lên nói:

"Ca mất cả buổi trưa mới bắt được đó, muội thấy chơi có vui không?"

Tiểu Lý cẩn thận dùng ngón tay chọt chọt vào con thỏ, cười tươi tắn trả lời: "Vui!"

Phương Quý nắm lấy lỗ tai của một con thỏ nhỏ rồi nhét vào lòng tiểu nha đầu, nói: "Vậy muội cứ nô đùa cùng mấy bé này đi!"

Nói xong, Phương Quý ngồi một bên ngắm nhìn Tiểu Lý đùa nghịch cùng bọn thỏ. Nàng ta ôm bọn thỏ chọt chọt một hồi, rồi sau đó bắt tay xây cho chúng một căn nhà nhỏ, rồi đút cỏ cho bọn chúng ăn, rồi đặt tên cho bọn chúng. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của nàng luôn cười tươi rạng rỡ, rõ ràng đây là triệu chứng yêu thích không nỡ rời tay nha.

Phương Quý cười híp cả mắt nhìn nàng, cũng tự cảm thấy vui vẻ.

Một lát sau, hắn chờ đến thời điểm thích hợp, khi lão bà bà áo đen và nàng thị nữ áo xanh đã yên ắng chữa thương, bèn cười hì hì hỏi tiểu nha đầu: "Muội chơi vui hông?"

Tiểu Lý gật đầu một cái thật mạnh: "Vui lắm nha!"

Phương Quý cười nói: "Không những vui, mà còn ngon nữa đó muội! Muội muốn ăn thịt thỏ kho hay là xào?"

"..."

Tiểu Lý bối rối, ngơ ngác nhìn Phương Quý.

Hắn lại cười gian xảo: "Hay là ca đem đi nướng nha, xong rồi rắc một ít tiêu lên, ngon lành luôn đó!"

Vẻ hoảng sợ dần dà hiện lên trên gương mặt Tiểu Lý: "Tại... tại sao huynh đòi ăn thịt thỏ con?"

Phương Quý đáp: "Vì ăn rất là ngon"

Tiểu Lý bắn đầu thút thít: "Thỏ con dễ thương mà...!"

Phương Quý lại nói: "Vì thế huynh mới nói là ăn ngon..."

Hắn vừa nói vừa giả bộ vươn tay bắt thỏ trong khi Tiểu Lý nhanh nhạy chộp lấy thỏ con giấu ở phía sau lưng theo phản xạ. Phương Quý cũng không có nhào tới giành giật mà gãi đầu nói: "Muội giấu làm gì? Là do Thanh nhi tỷ tỳ và lã bà bà bảo huynh phải săn sóc cho muội. Mấy ngày trước huynh còn nướng châu chấu cho muội ăn cơ mà, lúc đó muội còn khen ngon nữa! Vì thế nên huynh mới đi tìm thêm thỏ để nướng cho muội ăn, để muội tẩm bổ!"

Tiểu Lý cũng không thạo việc giành giật, chỉ có thể nói liên tục: "Không... không ăn thỏ con nha huynh, được không hả huynh?"

Phương Quý trơ mặt nói: "Lão thái thái trong thôn đã ngang ngược, giờ tiểu nhà đầu muội cũng ngang ngược. Có phải con thỏ này là của huynh hay không?"

Tiểu Lý đắn đo một chút rồi gật đầu.

Phương Quý tiếp tục lấn áp: "Nếu là thỏ của huynh, vậy tại sao huynh không được nướng?"

Tiểu Lý cúi đầu, nhưng hai tay vẫn ôm chặt thỏ con.

"Muốn huynh không nướng cũng được, chỉ có điều..."

Phương Quý híp hai mắt lại, cố ý kéo dài giọng điệu.

Tiểu Lý vui mừng, ngẩng đầu lên tức khắc.

Phương Quý ra vẻ hào phóng: "Thỏ là của huynh, huynh dĩ nhiên là muốn ăn. Nếu mấy con thỏ này thuộc về muội, huynh muốn ăn cũng không được. Tuy vậy, huynh chính là người bắt được thỏ, nếu muội muốn thì phải lấy đồ ra trao đổi..."

Tiểu Lý vội vàng giật chiếc ngọc bội khắc hình phượng hoàng đang đeo bên hông xuống, đưa cho Phương Quý bằng bàn tay nhỏ bé xinh xinh.

Phương Quý tiện tay chộp lấy, rồi lắc đầu nói: "Miếng đá nát này chỉ có thể đổi được một con thỏ thôi, còn mấy con này..."

Tiểu Lý lại do dự, cúi đầu.

Phương Quý càng lúc càng đắc ý, thì thầm dụ dỗ: "Thôi thì ca chịu thiệt một chút, muội dạy ca tiên pháp của nhà muội đi, ca cho muội hết tất cả bọn thỏ này, muội nghĩ sao?"

Tiểu Lý đắn đo trong lòng, im lặng thật lâu vẫn chưa trả lời hắn.

Không rõ nàng đang nghĩ gì, cũng không biết nàng phải can đảm đến nhường nào; chỉ là khi nhìn vào bầy thỏ con đáng yêu bé bỏng kia, tiểu nha đầu cuối cùng đành gật đầu ưng thuận.

Phương Quý nhất thời mừng rỡ, đưa ngón tay ra: "Một lời đã định, ai mà đổi ý sẽ là con lươn nhỏ! Muội nhớ nghen, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, đừng có nói cho lão bà bà và tỷ tỷ áo xanh nghe nha. Nếu không... Huynh sẽ lập tức mần thịt thỏ!"

"Muội hổng dám..."

Tiểu Lý cuối đầu thì thầm: "Không thì phụ thân cũng sẽ mắng muội!"

"Phụ thân muội thật tốt!"

Phương Quý càng thấy hưng phấn hơn, ép buộc Tiểu Lý phải ngéo tay, sau đó phụ nàng dựng nhà cho thỏ.

Tiểu Lý cũng còn nhỏ, dù phụ thân nàng đã dặn đi dặn lại là không được phép truyền thụ trấn gia chi pháp cho người ngoài, nhưng tiểu nha đầu này nghĩ câu nói ấy cũng tương tự như bảng nội quy gia tộc dài hàng trăm điều kia thôi, không thật sự hiểu được tầm quan trọng của môn công pháp này.

Hơn nữa, nếu Phương Quý đã muốn dỗ dành, thì chắc chắn sẽ là vô cùng ngon ngọt, thân thiết; thậm chí đến nỗi bà góa họ Hoa tại Ngưu Đầu thôn kia còn bị hắn lời ngon tiếng ngọt lừa gạt hết mấy lần, hướng chi là Tiểu Lý nhỏ bé chưa trải đời. Sau đó vài ngày, quả thật Tiểu Lý coi Phương Quý như một trong những người thân thiết nhất của mình vậy; lúc trước là do sợ sự uy nghiêm của phụ thân, không dám truyền ẩu, nhưng một khi đã đồng ý thì tiểu nha đầu này truyền dạy công pháp vô cùng tỉ mỉ, chân thành.

Tuy nhiên, công pháp gia truyền của nàng lại vô cùng thâm ảo, khó hiểu, khó gấp trăm lần so với Dẫn Pháp quyết của lão bà áo đen. Ban đầu, Phương Quý còn bảo Tiểu Lý giảng giải từng câu, nhưng sau đó hắn định bụng trước hết nên thuộc lòng toàn bộ.

May mắn là Phương Quý đã từng đi theo Trương tú tài tại Ngưu Đầu thôn được ít chữ nghĩa, cộng với đầu óc lanh lợi, lại biết rõ đây là thứ tốt cần học vì vậy vô cùng tập trung; qua mấy ngày, hắn đã có thể thuộc hết gần nghìn chữ trong phần Cửu Nguyên Luyện Linh thiên. Dù vậy, hắn cứ phải suy đi nghĩ lại về đoạn này, càng nghe càng không hiểu, không rõ tiểu nha đầu này có lừa gạt mình hay không nữa.

Thế nhưng lúc hắn hỏi thẳng tiểu nha đầu, thì câu trả lời của Tiểu Lý lại làm cho hắn xóa bỏ mọi sự nghi ngờ.

"Phương Quý ca tốt với muội như vậy, muội sẽ không bao giờ lừa gạt Phương Quý ca ca đâu!"

Tiểu Lý đang bận bịu đút cỏ khô cho một đầu thỏ nhỏ, lên tiếng đáp lời hắn nhưng cũng không thèm quay mặt lại.

Phương Quý suy nghĩ lại những gì mình từng làm, cũng hơi ngượng ngùng một chút, gãi đầu nói: "Huynh tốt với muội cái gì nè?"

Tiểu Lý mới nói: "Huynh thấy muội bị Yêu sói tấn công, bèn nắm tay muội chạy trốn!"

Phương Quý ngạc nhiên: "Vậy những người khác không kéo muội chạy trốn hay sao?"

Tiểu Lý bỗng nhiên sững người trong thoáng chốc, thì thầm: "Bọn họ chỉ biết đẩy muội ra thôi!"

Nghe tiểu nha đầu trả lời, Phương Quý bỗng thấy nghẹn lời, trong lòng hắn có gì đó nhói nhói.

Một lát sau, hắn cười nói: "Muội ngốc quá, cá chạch nhỏ muội muội phải nhớ kỹ, gặp sói là phải chạy, còn thích ai thì mới tiến về người đó!"

...

Mặc dù Cửu Nguyên Chính Pháp của Tần gia vô cùng huyền ảo, thâm sâu nhưng nội dung cũng không nhiều. Qua mấy ngày, bọn thỏ con này cũng dần dà mập mạp lên, Tiểu Lý cũng đã truyền thụ toàn bộ nội dung của pháp môn này cho Phương Quý, thậm chí chia sẽ một vài kinh nghiệm cá nhân của nàng cho hắn ta. Chỉ là, Phương Quý vẫn lo lắng lão bà bà áo đen và cô nương áo xanh kia phát hiện nên chẳng dám tu luyện ngay lập tức.

Bên cạnh đó, thời gian chữa thương của hai người kia càng ngày càng ngắn. Ban đầu, họ bế quan ba canh giờ mỗi ngày, đến hôm nay chỉ cần một canh giờ là xong. Dù thế, hai vị hầu cận này trông thấy tiểu nha đầu cùng Phương Quý đùa giỡn vui như vậy nên cũng không đến quấy rầy, tựa như để Tiểu Lý có thể vui vẻ trong những lúc rời nhà hiếm hoi như thế này.

Phương Quý âm thầm quan sát quá trình lão bà bà và nàng thị nữ chữa thương. Khi hai vị đó rãnh rỗi, Phương Quý dẫn Tiểu Lý đi đùa nghịch những trò chơi dân dã. Lúc hai người đó bắt đầu tĩnh tọa vận công, từ trò chơi con nít, Phương Quý lập tức chuyển qua hỏi han việc tu luyện tiên pháp ngay tức khắc.

Mặc dù Tiểu Lý còn nhỏ tuổi nhưng có căn cơ vô cùng tốt, tùy thời đều có thể giải thích những đạo lý tu hành vô cùng quý giá cho Phương Quý hiểu rõ. Chỉ có điều nàng khác Phương Quý một điểm; đối với nàng, chuyện tu hành vốn dĩ là phải thế, từ lúc sinh ra là đã biết đến khái niệm này, do đó tiểu nha đầu không hề hay biết những thứ mà mình truyền dạy này quý giá đến nhường nào. Trong mắt nàng, tu hành và ăn cơm uống nước có lẽ cũng không có quá nhiều sự khác biệt đối ứng nhau.

Nàng chẳng qua là thấy vị ca ca Phương Quý lớn hơn mình vài tuổi này thật sự đối xử tốt với mình, khác xa bọn nô bộc trong nhà, hơn hẳn mấy người huynh đệ họ hàng trong gia tộc cứ hay bắt nạt mình.

Hơn thế nữa, huynh ấy cũng không xem thường mình, lại còn biết nuôi thỏ nữa! Quá lợi hại mà!

Dù gì đi nữa thì ngay cả Cửu Linh Luyện Tức quyết mình cũng đã truyền cho huynh ấy rồi, thì mắc gì phải lừa gạt những chuyện khác chi nữa?

Hôm nay, sau buổi cơm trưa, cô nương áo xanh và lão bà bà áo đen lại vào phòng, chốt cửa, chữa trị thương thế lần nữa. Hắn đoán có lẽ đây là lần chữa thương cuối cùng, vì thời gian yên tĩnh của hai người dài đến bất thường.

Do đó, Phương Quý đoán e là những người này sắp sửa phải rời đi rồi. Vì thế, biết cơ hội của mình sắp vụt mất nên hắn vội tranh thủ thời gian hỏi han Tiểu Lý những điểm khó hiểu trong chuyện tu hành.

Bên trong khoảnh sân nhỏ, Phương Quý đang gánh một cái gùi nhỏ trên lưng trong khi Tiểu Lý đang cầm một cây lưỡi liềm be bé. Một người cắt cỏ, một người gánh cỏ; hai bóng dáng nhỏ bé tung tăng tới lui trong cả tòa viện.

"Dưỡng Tức pháp không phải là pháp thuật, chẳng qua là giúp huynh củng cố căn cơ vững chắc mà thôi. Còn mấy cái mà huynh nói như phi thiên độn địa, di sơn đảo hải thì chính là do phép thuật làm ra. Nhưng nếu huynh muốn thi triển pháp thuật thì huynh phải có đủ pháp lực nha. Mà nếu muốn có đủ pháp lực, thì điều này có quan hệ đến Dưỡng Tức pháp đó huynh..."

Tiểu Lý vừa nhanh nhạy cắt cỏ, vừa thuận miệng trả lời những vấn đề mà Phương Quý đang thắc mắc.

Hai người vừa đi vừa nói, trong thoáng chốc đã đi từ bên trong tòa trang viện ra đến hàng rào ngoài sân, đây chính là nơi mà lão bà bà áo đen bày ra tòa cấm trận. Bà ấy cũng ra một mệnh lệnh nghiêm khắc rằng Phương Quý và tiểu nha đầu không được đi ra bên ngoài; đây là địa điểm xa nhất mà hai đứa nhóc này có thể đi.

Phương Quý đang phiền muộn trong lòng; hắn đang nghĩ ngợi xem làm cách nào để có thể hù dọa mọi người ở Ngưu Đầu thôn sau khi quay về. Dù gì đi nữa thì hắn vẫn chưa chính thức bước chân vào việc tu hành, do đó cũng khó hình dung mình có thể làm ra được hình ảnh gì để mà hù dọa. Đang đắn đo trong bụng thì Phương Quý cảm thấy mặt đất run nhẹ, lông tơ cả người dựng đứng, vô thức ngẩng đầu nhìn lên.

Ở góc nhìn hiện tại, hắn thấy ở hướng tây vẫn là trời sáng ngời ngời, có gì bất thường xuất hiện đâu cơ chứ?

Bất thình lình, một âm thanh với âm lượng cực lớn vang lên từ hướng Tây. Trên bầu trời, từng trận rung động xuất hiện tựa như tinh không vỡ nát bởi những vết nứt chằng chịt hiện ra. Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang kinh khủng truyền đến, bầu trời thật sự bị đánh tan nát.

Trên mặt đất xung quanh, từng ngọn cờ bày trận bị văng lên giữa không trung do lực lượng chấn động mạnh mẽ ấy, sau đó chúng bị xé toang, hóa thành những cánh bướm đen phiêu tán giữa không trung. Nửa khắc sau, một vài kẻ choàng áo đen trên người đột nhiên xuất hiện tại hướng Tây đó; tất cả bọn họ đều là nam tử, mình vận giáp đen, đứng giữa họ là một lão đạo sĩ mặc áo bào màu lam.

Ông ấy nhẹ nhàng phất tay một cái về phía trước; một luồng linh lực kinh khủng kéo đến, chẳng những phá tan trận pháp cấm chế của bà lão áo đen, mà còn thuận thế công đến Tiểu Lý và Phương Quý đang đứng trợn mắt nhìn chằm chằm bên dưới.

"Nguy rồi... Kẻ thù đánh tới!"

Phương Quý sợ hãi đến nỗi tê cóng cả người, hai chân tê dại, chực chờ bỏ chạy thoát thân.

Hơn nữa, cái phất tay kia có uy thế vô cùng mạnh mẽ, ống tay áo của lão đạo sĩ kia tựa như một đàn quạ đen khổng lồ đang lao xuống vùn vụt, che kín cả khuôn viên gần mấy chục trượng; dựa vào đôi chắn ngắn cũn cỡn của hắn thì làm sao mà chạy thoát?

Trong khi đó, một điều quan trọng hơn, khi hắn quay đầu nhìn lại, hắn thấy Tiểu Lý đang trong trạng thái hoảng sợ, ngây người, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.