Cứu Vớt Mỹ Cường Thảm Nam Chủ

Chương 2: [Thế giới thứ nhất] thiếu gia giả trong tiểu thuyết vườn trường (2)



Bên trong phòng thí nghiệm, bức màn đóng kính.

Duỗi tay ra cũng không thấy năm ngón tay, mà chỉ là một màu đen kịt.

Trong không khí còn có nước sát trùng gay mũi.

Có thể nghe thấy âm thanh của Alpha ngồi trong góc, thâm trầm đạm mạc, đôi mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm về hướng phát âm thanh kia, giống như một đầm nước yên tĩnh, lặng yên không một chút gợn sóng.

Lại là gì nữa đây?

Kỷ Vọng hiếm thấy suy nghĩ mêng mang, tùy ý tự hỏi…… Con gián? Hay chuột? Nước hoa khiến cho tin tức tố Alpha xao động? Hoặc lại là rắn?

Nghĩ vậy, hắn chán ghét rũ mắt xuống, lông mi ở trên mắt phủ xuống nét mặt trở nên tối lại, cuối cùng một chút cảm xúc còn dư lại cũng bị bóng tối cắn nuốt.

Kỷ Niên vẫn chỉ biết lấy những thủ đoạn như vậy.

Ghê tởm, không dám ở trước mặt mà làm.

“Kẽo kẹt, kẽo kẹt, kẽo kẹt chi chi ——”

Cửa sổ lâu năm chưa được sửa chữa bị đẩy ra.

Sột sột soạt soạt âm thanh khác lại vang lên, một cái túi nilon rất lớn bị đồ ăn đặt bên trong làm cho túi có chút nhô lên, từ bên ngoài cửa sổ đưa vào, thức ăn trong túi toả ra mùi hương thật nồng, nguyên liệu nấu ăn đa dạng, có đậm có nhạt.

Nhìn cái túi căng phồng, Kỷ Vọng thu hồi tầm mắt, không có phản ứng gì.

Ngoài cửa, người đưa túi hồi lâu mà không có người nhận, rốt cuộc cũng chịu mở miệng.

“…… Kỷ, Kỷ Vọng ca ca”, một giọng nữ mềm mại yếu ớt vang lên, hơi sợ hãi mà còn có chút rùng mình, như sợ bị người khác phát hiện: “Em là Tiểu Mỹ, anh còn nhớ em không?”

Hệ thống: “?”

Hệ thống: “???”

Hả?

Tiểu Mỹ?

Tiểu Mỹ là ai?

Cốt truyện có sao?

Ngoài cửa sắt, dựa vào tường, Lâm Ngôn đang cầm nhánh cây run lẫy bẩy mà khóc huhu, thành thục mà nói chuyện với hắn bằng giọng nữ: “…… em biết anh đã quên em rồi, nhưng em vĩnh viễn sẽ không quên ân tình ngày đó của anh.”

“Em vừa rồi ở trong trường học, vô tình nghe thấy có người nói đem anh nhốt lại trong tòa nhà thực nghiệm, Kỷ Vọng ca ca, thực xin lỗi, em không có biện pháp cứu anh ra, chỉ có thể đem qua cho anh một chút đồ ăn, anh mau nhận đi, đồ ăn đang còn nóng.”

Nam sinh ở phía sau cửa vẫn giữ bộ mặt thờ ơ.

Cái thân phận Tiểu Mỹ này là Lâm Ngôn lâm thời bịa ra, người cả đời này không có khả năng nhớ rõ hoàn toàn những việc đã từng làm của chính mình, phần lớn là đều là mặc kệ chẳng thèm quan tâm, cậu tùy tiện xếp thân phận giả của mình vào những người đã từng được Kỷ Vọng giúp đỡ, nghĩ rằng Kỷ Vọng cũng không thể nào xác thực được.

Hiện giờ Kỷ Vọng cảnh giác rất cao, sẽ không tùy tiện mà nhận đồ ăn của người khác.

Hôm nay Lâm Ngôn tới, cũng không nghĩ đến hắn thật sự có thể đặt niềm tin vào cậu, hắn vẫn sẽ chọn đi trên con đường thứ hai —— thôi.

“Hức hức hu hu hu……” Cố nén cảm xúc thẹn thùng, vành tai Lâm Ngôn đỏ bừng bắt đầu giả vờ khóc.

Sinh hoạt không dễ, đa tài đa nghệ a.

Nghiêng tai nghe động tĩnh trong phòng, cửa sắt cách âm thật tốt, cậu không xác định được cảm xúc của Kỷ Vọng hiện tại là như thế nào, suy nghĩ một chút, rồi lại khóc tiếp: “Hức hức hu hu hu…… Kỷ Vọng ca ca, anh sao lại không nói lời nào, anh không sao chứ?”

Sao lại không nói vậy?

Kỷ Vọng không thấy phiền sao?

Cậu đã toả ra vẻ mềm yếu như vậy rồi, không thể nào, Kỷ Vọng sẽ không phải bị lãng tai đi?

Hệ thống đã xem cậu diễn nãy giờ mà tê rần.

Không hổ là nhân viên ưu tú.

Không chỉ có kĩ năng cải trang tuyệt vời—— thay đổi giới tính, còn nắm giữ được cách vận dụng triệt để thân phận cải trang hiện giờ.

Lâm Ngôn do dự cau mày, khóc như vậy hoài cũng có chút mệt mỏi, cậu lấy tay còn lại cầm lấy nhánh cây trên tay kia bởi vì chịu lực lâu lắm, tay không chịu nổi bắt đầu run lên, giống như người bệnh Parkinson*, run không thể ngừng được.

Âm thanh sột soạt của bao nilon cùng với tiếng khóc huhu của Lâm Ngôn, hai thứ trộn lẫn vào nhau, nếu đây là nghĩa địa thì quỷ cũng bị tiếng khóc làm cho tỉnh.

Kỷ Vọng rốt cuộc vẫn có cảm quan của một người bình thường nên cũng chịu không nổi.

Lâm Ngôn cuối cùng cũng nghe được tiếng bước chân như ý nguyện, chậm rãi đi tới, ngừng ở sau cửa sắt.

Alpha lấy túi nilon khỏi nhánh cây, cảm thấy trên tay nhẹ đi, Lâm Ngôn chậm rì rì thu hồi tiếng khóc nức nở, lại run lên mang theo giọng nức nở: “Kỷ Vọng ca ca, anh rốt cuộc cũng chịu tin em rồi sao?”

Apha bên trong cánh cửa không đáp một lời.

Giả làm một đứa con gái cũng là một việc tốn sức, Lâm Ngôn thấy chuyển biến tốt liền dừng lại, đem phần cơm chiều của Kỷ Vọng đưa cho hắn, cậu nhanh chóng mở phần cơm của mình ngồi xuống mặt đất.

Cậu chỉ mua cho chính mình một phần cơm thịt bò Gyūdon, nước sốt của thịt bò xào được rưới lên trên phần cơm, ấm áp thơm ngon, nuốt một ngụm xuống bụng, tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Cửa sổ trên cửa sắt được làm từ chất liệu đặc biệt, nhìn từ bên trong ra bên ngoài thì là một mảnh mơ hồ, còn nhìn từ ngoài hướng vào trong lại rất rõ ràng, cũng chỉ có thể mở ra từ bên ngoài.

Sau khi thu hồi nhánh cây lại, Lâm Ngôn liền đóng cửa sổ, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ bằng ngón cái.

Chẳng sợ Kỷ Vọng ở phía sau cửa, cậu cũng không sợ thân phận mình cải trang bị lộ.

Vứt luôn thân phận giả ở đó, cũng không sợ gì cả.

Cậu ăn cơm giống như con hamster nhỏ, gương mặt phình phình, đuôi mắt hồ ly hiện lên một chút kiều mị, viền mắt hơi ửng đỏ, đồng tử tròn tròn, nhìn vào có cảm giác vô tội, lương thiện.

Khi xuyên qua thời không đã hao phí không ít tinh lực, hơn nữa đêm nay lại vận động khá nhiều, lúc ăn Lâm Ngôn không khỏi phát ra chút âm thanh, ăn xong ngụm cơm cuối cùng, cậu lấy đậu phộng lúc nãy mua bỏ vào miệng nhai, thuận tiện dựng lỗ tai nghe động tĩnh của Kỷ Vọng trong phòng.

Âm thanh trong phòng rất nhỏ, nên cũng không biết Kỷ Vọng có ăn hay không.

Nửa ngày trời không nghe thấy âm thanh gì, Lâm Ngôn suy nghĩ, đứng dậy thu dọn sạch sẽ túi đựng rác dưới đất, xách cái túi chuẩn bị rời đi.

Cơm cậu đã đưa đến, ăn hay không ăn chính là lựa chọn của Kỷ Vọng.

Trước khi đi, cậu còn không quên sắm tốt hình tượng mà cậu cải trang: “…… Kỷ Vọng ca ca, anh nhất định phải kiên cường nha, em đi trước, về sau lại có người khi dễ anh, Tiểu Mỹ sẽ đến đưa cơm cho anh.”

Nice.

Vì để thuận tiện cho lần tiếp theo gặp mặt, cậu đã làm tốt chuẩn bị.

Nói xong, Lâm Ngôn lại đợi một lát, người ở sau cánh cửa kia vẫn không hề đáp lại, Kỷ Vọng trước sau như một, nhàn nhạt, bình tĩnh, giống như tùy thời đều có thể bị gió đem đi.

Hết thảy, hắn không thèm để ý đến chuyện thế gian, bất luận cực khổ như nào, chửi rủa bao nhiêu, đã không thể đả động đến hắn nữa. Chờ đến khi hắn hoàn toàn thất vọng đối với thế giới này, hắn liền kết liễu chính mình, không cần phải chịu đựng những ác ý đặt lên người hắn nữa.

Đệt.

Tên đầu cứng.

Lâm Ngôn hùng hùng hổ hổ rời đi.

Trọng sinh giả, xuyên thư giả, các ngươi mẹ nó đều đáng chết, đcm.

……

Cuối cùng chút âm thanh bên tai kia cũng biến mất.

Mọi thứ đã quay về yên tĩnh.

Bên tai mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gió đi qua trên hành lang.

Kỷ Vọng dựa vào vách tường, mí mắt mệt mỏi rũ xuống, che khuất đồng tử hắc ám âm u, màu da hắn tái nhợt, cánh môi cũng nhợt nhạt, trên khuôn mặt chỉ có đôi mắt, lông mi, là đen quá mức, đậm như dùng mực nhuộm lên.

Bao nilon cầm trên tay.

Nóng hôi hổi.

Dần dần, độ ấm mà đầu ngón tay có thể cảm nhận được càng giảm dần.

Rốt cuộc, túi thức ăn tiện lợi để đến khi lạnh cũng không có ai mở ra.

Lần hành động thứ hai thật nhanh diễn ra.

Thân phận của Lâm Ngôn là học sinh năm 3 lớp 33 ban xã hội, cao trung Kim Minh khác với cao trung bình thường, hai mươi lớp trước thuộc ban khoa học tự nhiên, mười ba lớp sau thuộc ban xã hội, toàn khối sẽ theo thứ tự xếp hạng cấp bậc mà phân lớp.

Lớp 33 chính là nơi tập trung học sinh yếu kém, thời gian trên lớp qua đi, trong lớp 33 âm thanh ầm ĩ, đầu tóc học sinh đủ loại màu sắc, ăn mặc quái dị, giờ thể dục coi như không khác mấy tiết khác.

Ngẫu nhiên có giáo viên từ hành lang đi ngang qua, thấy một màn sôi nổi này liền nhíu mày, đáy mắt tràn ngập chán ghét.

Lâm Ngôn nhận được tin nhắn, là Mã ca lúc trước, kêu cậu chạy nhanh tới rừng cây nhỏ tập hợp.

Rừng cây nhỏ ở phía sau sân vận động bên cạnh, lúc Lâm Ngôn vội vàng đuổi tới, tổ ba người Mã ca kia đã đến đông đủ, đang ở đó nói chuyện.

Cậu cái gì cũng chưa nghe thấy, chỉ có thể cẩn thận mà đi hỏi nam sinh mặt mụn thoạt nhìn có chút dễ nói chuyện.

Nam sinh mặt mụn tên Trần Lãng, lớp 20 ban khoa học tự nhiên, nam sinh đi cùng Mã ca vẫn là người tên Trương Nhất Minh học cùng một ban, khó trách ba người tới nhanh như vậy, thấy cậu hỏi, Trần Lãng nói: “Bọn người Chu ca lớp họ có tiết bóng rổ, đang làm kiểm tra ở trong sân vận động, nhiệm vụ của chúng ta là làm ai kia không thể đi học.”

Ai kia chính là ám chỉ ‘Kỷ Vọng'.

Chu ca chính là người đứng sau xem bọn họ như pháo hôi mà sai sử.

Nghe nói Chu ca cùng Kỷ Vọng tựa hồ là học cùng một lớp.

Trần Lãng: “Đừng trách tao không cùng mày nói a, nhiệm vụ lần này không phải Chu ca giao đâu, là Mã ca tự mình chủ trương. Việc hoàn thành nếu Chu ca biết khẳng định rất cao hứng, đến lúc đó chúng ta liền có tiền thưởng, nhưng nếu chúng ta có sai sót, một đồng cũng lấy không được, về sau lại có loại chuyện như này Chu ca nhất định sẽ không gọi cho chúng ta nữa……

Đây là cơ hội chúng ta nắm bắt, mày nếu là lại giống như lần trước ngơ ngơ ngác ngác, lần sau thật sự sẽ không mang mày theo nữa.”

Thoáng thấy Mã ca cùng Trương Nhất Minh như có như không nhìn lại đây, Lâm Ngôn trong lòng hiểu rõ, làm như lo lắng nói: “Đừng không mang tôi theo, tôi biết tôi xuất lực ít, các cậu ăn thịt, tôi có thể uống ngụm canh là được.”

Trần Lãng nháy mắt lộ ra ý cười, cùng hai người nam sinh bên kia liếc nhau, nói: “Vậy phải xem biển hiện lần này của mày rồi, tao cũng không giấu gì mày, cho mày một lần để chứng minh, kế hoạch chúng ta lần này có chút nguy hiểm, mày đến lúc đó phải nhanh nhẹn một chút, đừng cứ trốn phía sau bọn tao.”

“Được, tôi hiểu rồi.”

Nói xong, Trần Lãng chủ động dẫn cậu đến chỗ Mã ca cùng Trương Nhất Minh, vừa đi đến, Lâm Ngôn liền ngửi được mùi thuốc lá thấp kém cực nồng từ trên hai người bọn họ, nồng như từ bên trong người thoát ra, làm Lâm Ngôn phải từ từ thả chậm hô hấp.

Thật thúi.

Phản ứng vừa rồi của cậu rất hợp tâm ý của bọn họ, Mã ca khó có được kiên nhẫn, nhìn cậu lần nữa lặp lại kế hoạch: “Giờ thể dục lúc này còn chưa kết thúc các giáo viên thể dục đều ở sâu thể dục, chúng ta lẻn vào phòng thay đồ, tìm quần áo cùng giày của Kỷ Vọng làm chút chuyện, cần có hai người trông chừng, hai người đi vào làm, ai đi vào đây?”

Ánh mắt hắn như có như không rơi xuống người Lâm Ngôn.

Lâm Ngôn cũng hiểu ra mấy người này rõ ràng tham lam như vậy, vì cái gì muốn kêu cậu tới để phân một chén canh.

Nói chung là muốn cậu đi vào bên trong gây án nha.

Lần trước ở tòa nhà thực nghiệm, trời tối đen, bốn phía im ắng, đúng là thời gian dùng quỷ kế gây án, một khi Kỷ Vọng vào phòng thí nghiệm, liền giống như bắt ba ba trong rọ, tính nguy hiểm gần như rất thấp.

Nhưng hôm nay không giống vậy, hôm nay là ban ngày, trong sân vận động nói không chừng còn có giáo viên đi trực ban, khả năng bị phát hiện rất cao.

Làm chuyện xấu là một chuyện, mà bị giáo viên phát hiện đưa đi thuyết giáo, gọi phụ huynh, lại là một chuyện khác.

Loại thời điểm này, Lâm Ngôn là một tên không cha không mẹ, là một tấm lá chắn thích hợp nhất để lấy ra chắn súng.

Mã ca nghĩ đến lần hành động trước của cậu, sợ cậu lần này còn sẽ làm hỏng chuyên, vì thế đã an bài đứa có gan lớn chút Trương Nhất Minh cùng cậu lẻn vào trong, là trợ thủ cũng là người giám sát.

Sợ Lâm Ngôn lâm trận bỏ chạy.

Vài giây ngắn ngủn, Lâm Ngôn liền nhìn rõ vấn đề, Mã ca an bài khá hợp ý cậu, cậu gật đầu: “Mã ca, ta đi thôi!”

“Mày được không đó?”

“Tôi muốn thử xem, lần trước đều do tôi kéo chân mọi người, lần này tôi cũng chứng minh một chút thực lực.” Lâm Ngôn nói.

Mã ca vừa lòng, nhìn Trương Nhất Minh gật gật đầu, Trương Nhất Minh lập tức từ trong quần áo lấy ra hai món đồ, thần thần bí bí đưa cho Lâm Ngôn một cái.

“Cầm” ngữ khí của hắn căng chặt, “Cẩn thận một chút, đừng để cho người khác phát hiện.”

Khoé mắt Lâm Ngôn giật giật, không biết nói sao nhìn cây kéo nhỏ trên tay.

…… Con mẹ nó, cầm cây kéo nhỏ này cắt giấy à.

Cắt giấy vệ sinh chắc cũng không cắt đứt được.

Đi cuối cùng là Trần Lãng tựa hồ nhìn ra nghi vấn của cậu, nhỏ giọng giải thích hai câu: “Sự việc hôm nay là lâm thời nảy lòng tham, Mã ca vốn dĩ đi siêu thị nhỏ mua đồ dùng cũng tính toán chi li, nhưng mày thấy đó, không có thời gian a……”

Hiểu rồi.

Vị Mã ca này là một đồng cũng không muốn bỏ ra.

Lâm Ngôn trên mặt làm như chờ mong cười: “Tôi hiểu rồi, đây đều là Mã ca tín nhiệm tôi.”

Thấy cậu như vậy, Trần Lãng cũng không cần phải nhiều lời nữa, dẫn cậu đuổi kịp theo sau Mã ca cùng Trương Nhất Minh.

Trong sân vận động mở điều hoà ổn định 24°, khí lạnh phả vào mặt, ánh đèn sáng tỏ, trên sàn gỗ toàn những thứ linh tinh bị vứt bỏ như bình nước, khăn lông, bóng rổ cùng với những dụng cụ thể thao khác, ở trong không khí nặng mùi hỗn tạp, hệ thống đang bài khí trong gió, âm thanh ong ong, lộn xộn không thôi.

Lâm Ngôn bị huân đến choáng váng cả đầu, Mã ca cũng chau mày, trong miệng không kiên nhẫn lẩm bẩm: “Đm, mấy tên Alpha này……”

Trần Lãng cùng Trương Nhất Minh cũng khó chịu đỡ vách tường.

Có ý gì?

Alpha?

Dưới đáy lòng nhanh chóng tìm tòi những tin tức liên quan, Lâm Ngôn nhớ tới đây là thế giới abo, lúc tiếp thu nhiệm vụ cậu liền được phổ cập kiến thức. Trong thế giới này, tin tức tố Apha là có tính công kích cao, đối Omega, beta đều có tác dụng làm kinh hãi, Omega, beta nào không cảm nhận được tin tức tố của Apha đều bị coi là người tàn tật.

Kỷ Vọng thân là Alpha, tự nhiên sẽ vào phòng thay đồ dành cho Alpha, cũng chính là nơi dày đặc tin tức tố Alpha trong toàn trường.

Mấy người bọn họ đều là beta, vẫn là beta ở tầng chót của trường học, một khi hít vào quá nhiều tin tức tố Alpha, thân thể sẽ sinh ra phản ứng ghê tởm, choáng váng, nôn mửa.

Nghiêm trọng hơn là trực tiếp lên cơn sốc tin tức tố.

Đây hẳn là nguyên nhân mà Mã ca kêu cậu tới làm.

Nghi hoặc cuối cùng cũng được giải đáp, Lâm Ngôn giả bộ khó chịu, đi ở cuối đội ngũ. Nối đuôi đi đến phòng thay quần áo trên hành lang, máy lọc đang hoạt động làm tin tức tố tan dần, vài phút sau, áp lực trên người do tin tức tố đã giảm đi rất nhiều.

Mã ca chấn định tinh thần, thúc giục bọn họ: “Mau nhanh lên, tốc chiến tốc thắng!”

Phía sau lưng bị đột nhiên đẩy đi, Lâm Ngôn không kịp phòng ngừa bị đẩy lên đằng trước, cậu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Trần Lãng sợ hãi rụt rè, không dám đối mặt với cậu.

Trương Nhất Minh đi theo sau cậu, Mã ca cùng Trần Lãng đã bất động, đứng ở tại chỗ trông chừng.

Hai bên hành lang phòng thay đồ được phân biệt theo từng lớp Apha, từ bên trong kéo dài đến bên ngoài, mỗi năm cái ban Alpha sẽ xài chung một gian phòng.

“Mày đi đâu vậy?” Trương Nhất Minh bỗng nhiên gọi cậu lại “Qua đây!”

Lâm Ngôn lập tức xoay người, ngữ khí thập phần suy yếu nói: “…… Thực xin lỗi, tôi có chút choáng.”

Trương Nhất Minh không nghi ngờ, nhanh chóng mở cửa phòng ra.

Máy lọc không khí bên trong phòng thay quần áo tiên tiến so với bên ngoài, lọc khí thật nhanh, hương vị không đậm mùi như trên hành lang, hắn bước vào, nhìn thẻ tên trên các tủ đồ, Lâm Ngôn theo sát phía sau, ánh mắt xẹt qua thẻ tên năm 3 (lớp 11-15) Alpha trong phòng thay đồ.

Bố cục của phòng thay quần áo thực bình thường, tủ đồ được dựng thẳng sát vào tường, thẻ tên trên tủ từng hàng chỉnh tề, góc bên phải dán tên học sinh và lớp.

Năm 3 lớp 11 Lý Văn Tú.

Năm 3 lớp 12 Tề Quảng.

……

Năm 3 lớp 14 Lưu Việt Duy.

……

Năm 3 lớp 14 Kỷ Vọng.

“Tìm được rồi” mở tủ quần áo ra, Trương Nhất Minh lại nhắc nhở Lâm Ngôn: “Trong chốc lát hai ta phân công, đem quần áo của Kỷ Vỏng ra cắt. Tao cắt cái bộ nó thường mặc kia, mày cắt bộ dự phòng của nó, đừng động vào quần với giày.”

Hắn nói rồi mở cửa tủ quần áo ra, giọng nói đột nhiên im bặt ——

Ánh đèn trong phòng thay quần áo sáng tỏ, hai bộ quần áo của Kỷ Vọng trong tủ lúc này rậm rạp đầy sâu.

Mấy con sâu lông ve vẫy, còn có mấy con sên lê lết trên thường phục sạch sẽ của Kỷ Vọng, tựa hồ như bị ánh đèn chiếu đến làm hoảng sợ sôi nổi vặn vẹo tản ra một mùi tanh tưởi.

“Chi chi”

“Kỉ kỉ”

Chúng nó thét chói tai.

_____________

*: Là bệnh thoái hoá hệ thần kinh, thường bệnh này xuất hiện trên người già.

Lời của editor: Hôm nay do tui siêng nên mới dàng tận 5 tiếng đồng hồ để edit đó, cứ kiểu này chắc tui ngủm sớm quá. ><

Nhưng mà tui cảm thấy mik thật siêng năng.(⁠・⁠∀⁠・⁠)