Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 40: Mạc Duật bút ký [Nhị thế]



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thân là một sát thủ, Mạc Duật chưa từng nghĩ mình sẽ chết kiểu này.

Nhưng hắn lại thật sự vô tri vô giác bị một nữ nhân xa lạ đuổi giết, còn bị người hãm hại, một chưởng đánh rơi xuống sườn núi. Nơi đây nổi danh là tử vong chi nhai, phàm là ai rơi xuống đều không tìm thấy thi cốt.

Thời điểm Mạc Duật rơi xuống đã nghĩ rằng, khi còn sống hắn chưa từng bị ai bắt được, ngay cả sau khi chết, thi thể cũng không người nào có thể phát hiện.

Không biết qua bao lâu, Mạc Duật tỉnh.

Thời điểm tỉnh lại, hắn đang ở đầu đường liếm kẹo hồ lô. Thứ này từ sau khi hắn mười tuổi vốn không còn ăn qua. Hắn khó hiểu nhìn cây kẹo ngọt phát ngấy trên tay, lại theo bản năng cắn xuống một ngụm. Từng đoạn ký ức như nước đổ ập vào trong óc.

Thì ra, có một vị cô nương kỳ quái nhặt được hắn.

Mạc Duật không biết mình làm thế nào sống sót được. Nửa năm nay, tuy hắn mất đi thần trí, bất quá thân thể vẫn có ý thức, tự động khôi phục. Đợi cho thương thế của hắn khỏi hẳn, thần trí cũng sẽ phục hồi.

Mặc dù nữ tử từng đuổi giết hắn kia đã đứng ở trước mặt hắn, lạnh lùng đưa hai viên thuốc cho hắn, uy hiếp rằng nếu hắn không uống nó, nàng liền làm cho nương của hắn gả cho một tên hỗn đản. Mạc Duật không thích bị uy hiếp, suýt nữa thất thủ giết nàng.

Nhưng Sở Di Nhân có chủ ý nhiều lắm, hắn nhận lấy thuốc, tương kế tựu kế.

Hắn còn chưa báo đáp ân cứu mạng của cô nương ngốc kia, sao có thể để nàng nhẹ nhàng như vậy gả ra ngoài, ở trên võ đài kén rể thoáng lộ diện, hiệu quả rất tốt giống như trong dự kiến, đáng tiếc không thể tiếp tục lưu lại trong nhà ngốc cô nương, hi vọng nàng không lại quên tưới cây.

******

Từ khi hắn khôi phục thần trí, liền thường xuyên làm một giấc mộng.

Trong mộng, vẫn là tại nhà của ngốc cô nương kia, mặt trời thực nóng bức, ngốc cô nương đang ngủ, mà hắn thì an tĩnh ngồi ở trên xe lăn tỉa hoa. Sau đó, ngốc cô nương vừa ngáp vừa lững thững đi lại đây. Áo ngoài rộng thùng thình của nàng hơi tụt xuống, tiết lộ cảnh xuân vô hạn, nhưng nàng vẫn hồn nhiên không để ý. Thực không coi hắn là nam nhân sao?

Thiếu chút nữa quên, khi đó hắn bị mù.

Trong mộng, hắn dùng đủ loại thân phận bất đồng cùng ngốc cô nương lướt qua nhau.

Thời điểm hắn phong quang vô hạn, nàng đều đứng xa xa liếc mắt một cái.

Thời điểm hắn chật vật, nàng dường như không có việc gì đi ngang qua.

Thời điểm hắn đã chết, nàng cũng chỉ mặt không chút thay đổi hít sâu một hơi......

Cứ như vậy, vẫn bỏ qua, lại vẫn gặp lại.

Dần dần, có một cô nương lặng lẽ ở chỗ sâu trong linh hồn Mạc Duật thật lâu, lâu đến mức hắn đều quên mất.

******

Mạc Duật ở Du Gia Bảo tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, sau đó từ chỗ Du Tông cầm đi một cái vòng ngọc. Một cái vòng ngọc kỳ quái, nhưng lại khiến hắn cảm thấy thực thân thiết.

Không để ý một cái liền đột nhiên phát hiện, mấy ngày nay ngốc cô nương được hoan nghênh đến như vậy. Mạc Duật quyết định hồi báo một chút. La Chi Hoán không phải ưa thích Sở Di Nhân sao? Vậy đem nàng đưa cho thủ hạ của hắn đi. La Chi Hoán vốn là người soi mói, loại cô nương thế này không nên miễn cưỡng hắn. Về phần Phùng Hằng, hắn cũng không lo lắng. Có hắn trông chừng, Sở Di Nhân sẽ không dám đến cửa làm loạn.

Nhưng đối với Vương Tiến Kim, hình như tiền kiếm nhiều lấp cả não, Mạc Duật liền giúp hắn khơi thông một chút. Chuyện trong sơn động nếu ngốc cô nương có thể tự giải quyết, vậy đem vòng ngọc cho nàng đi. Nàng luôn lười mang trang sức. Vật này trắng trong thuần khiết như vậy, hẳn là sẽ không cự tuyệt.

Nhìn Sở Di Nhân không ngừng bày ra cạm bẫy, hắn liền thuận tay thúc đẩy một phen. Núi dựa của nàng - Vương Tiến Kim đã chết, cửa hàng vũ khí bị niêm phong, Sở Gia đã không còn cơ hội lật ngược tình thế. Không tiền nửa bước cũng gian nan, Mạc Duật khó được lúc giúp Sở Di Nhân chọn lựa vài khách hàng tốt, trợ nàng sớm ngày thoát ly cảnh khổ. Nhìn xem, Sở Di Nhân trong khoảng thời gian này chơi đến cả thân thể đều gầy gò.

Đem tin tức cuối cùng để lại cho Phùng Hằng, Mạc Duật trở lại Du Gia Bảo liền thấy được người nghe nói là đã mất tích kia.

Thì ra nàng tìm đến đây, ngốc cô nương của hắn kỳ thật thực thông minh.

Nhưng nàng nói...nàng trúng độc.

Làm sao có thể?! Hắn vẫn luôn giám thị nàng, chưa bao giờ khiến nàng rời khỏi tầm mắt của hắn. Nàng làm sao có thể bị người ta làm thương tổn......?

Đúng rồi, cái sơn động kia. Hắn thế mà lại sơ sót, không tính tới vài loại mê hương lẫn lộn, độc tính đụng vào nhau có thể phá hủy kinh mạch.

Mạc Duật thực phẫn nộ, nhưng Tố Dĩ ngăn cản hắn đi tìm Sở Di Nhân. Nàng nói nên tìm sư huynh của nàng - người mà nàng vẫn thường nhẹ nhàng bâng quơ nhắc đến, nhưng lại thần bí như cao nhân kia.

******

Tình huống của Tố Dĩ càng ngày càng không tốt. Nàng bắt đầu rất ưa ngủ, hơn nữa thời điểm tỉnh lại thường xuyên đem hắn nhận sai thành người khác.

Sau này hắn mới phát hiện, thì ra mỗi ngày nàng đều nằm mơ, tỉnh mộng lại lẫn lộn hắn với một thân phận khác nhau.

Nhưng mộng của nàng cũng không phải mộng đẹp. Nàng khi thì nhíu mày, khi thì khóc, nhỏ giọng kêu tên của hắn, nói hắn đừng chết. Nước mắt của nàng tựa như từng giọt sáp nến nóng bỏng, hung hăng nhỏ vào ánh mắt của hắn, chỉ một cái chớp mắt, liền tổn thương đến đồng tử.

Sau đó, mỗi lần như vậy, Mạc Duật lại gắt gao ôm nàng, từng chút một chút vuốt ve phía sau lưng, trấn an nàng.

Đáng tiếc, hiệu quả rất nhỏ. Thần trí của Tố Dĩ càng ngày càng loạn. Mạc Duật cảm giác nàng đã sắp quên hắn, quên đi người sát thủ này. Đoạn thời gian bọn họ từng trải qua cũng sắp biến thành một giấc mộng bị lãng quên, mà những giấc mộng hư ảo kia, nàng lại chân chính cho là thật.

Ngốc cô nương! Cảnh trong mơ cho dù kích thích thế nào, cũng không thể không phân biệt rõ thực và ảo. Những giấc mộng bọn họ không ngừng gặp nhau, không ngừng bỏ qua nhau này có cái gì tốt, không bằng trân trọng lúc này, ở nơi đây, bọn họ không hề chỉ là gặp qua, cũng không hề bỏ qua, mà sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ.

******

Trên đời này, trừ bỏ ngốc cô nương, không ai có thể làm hắn kiên nhẫn chờ đợi. Sở Di Nhân nhiều lần lặp đi lặp lại, khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn, thật sự là tự tìm đường chết!

Đụng chạm của nàng làm hắn ghê tởm, lời nói của nàng làm hắn cười nhạo. Nếu nàng không muốn thanh tỉnh, vậy khiến cho nàng vĩnh viễn ngủ say đi.

Sở Di Nhân chết cũng không mang đến cho Mạc Duật cảm xúc dao động gì. Hắn giết quá nhiều người, nàng cũng là một thành viên trong đó mà thôi.

******

Mạc Duật cảm thấy, đoạn đường lên Nam Tuyết Sơn lần này thật không thuận lợi. Cho dù đã đưa Tố Dĩ đến chân núi, hắn lại luôn cảm thấy sẽ có chuyện phát sinh. Quả nhiên, Sở Di Nhân đuổi tới.

Nhìn thấy người chết sống lại là cảm giác gì? Nhưng Mạc Duật cũng không xem Sở Di Nhân là người, hắn chỉ biết hắn không thể để nàng tiến về phía trước, hắn muốn Tố Dĩ an tâm lên núi.

Ngốc cô nương lại chạy về, vậy thì cùng nhau đi thôi. Nụ hôn ngắn ngủi kia, mang theo hơi thở, mang theo máu của nàng, cùng hắn dung hợp vào một chỗ. Thời điểm đó, hắn đã yên lặng thề ở trong lòng, không thể làm cô nương của hắn bị thương tổn.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại vi phạm lời thề của mình.

Ngốc cô nương thế mà lại thay hắn chịu sét đánh! Hắn có tài đức gì có thể...có thể khiến nàng dùng mệnh đến bảo hộ. Nhìn nàng thống khổ, nhìn nàng kiên trì, hắn không có cách nào cự tuyệt. Nhưng tim hắn như bị đao cắt, vì sao không thể đem toàn bộ thống khổ đều chuyển tới trên người hắn?!

******

Hắn cảm giác linh hồn trong cơ thể nhè nhẹ bị rút ra, đau đớn đến không thể diễn tả thành lời. Hắn sắp đau đến mất đi ý thức, muốn giãy thoát Sở Di Nhân giam cầm, muốn nói cho ngốc cô nương vẫn luôn khóc hô kia đừng lo lắng. Nhưng hắn đã không còn khí lực, hắn cảm giác mình sắp ly khai nhân thế......Không, sao có thể, hắn còn chưa báo đáp nàng cho đàng hoàng.

******

Phải ngăn cản Sở Di Nhân......Không thể để nàng tới gần Tố Dĩ. Cho dù bị đánh hắn cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng hắn thật muốn mở mắt nhìn nàng một cái, liền nhìn một cái...sao lại không có khí lực đâu......

******

Xung quanh đột nhiên thật yên tĩnh...tí tách tí tách...là trời mưa sao? Hơn nữa, độ ấm của mưa còn rất nóng bỏng. Tố Dĩ luôn không ngừng lau máu bên khóe miệng hắn, vừa lau vừa khóc, bộ dáng chắc chắn rất ngốc......

******

Hắn cảm giác thật sự không tốt, cho nên...ngốc cô nương, đừng nhúc nhích nữa, để cho hắn yên lặng ôm một chút. Sao lại lạnh thế này? Đừng phát run, hắn còn sống a......

Ngốc cô nương khóc, tâm hắn đều nhíu lại. Hình ảnh thấy được trước khi chết kia, có phải là đoạn hồi ức hắn luyến tiếc nhất hay không?

"Ta chỉ thu lưu ngươi một đêm, ăn xong mau rời đi."

"Tiểu Mạc Duật, nếu ngươi còn không mặc y phục chạy đến, ta liền đem ngươi trồng xuống chậu hoa."

"Tiểu Mạc Duật, ăn nhiều kẹo hồ lô như vậy sẽ rụng tóc nha, rụng nhiều ta liền đem chúng cạo sạch."

"Mạc Duật, gần đây đầu óc của ta không được tốt, thường xuyên quên này nọ, ta muốn đem những thứ còn nhớ rõ ghi lại."

"Mạc Duật, thì ra ta với ngươi từng cùng nhau phơi nắng. Nhưng hiện tại thời điểm ta tỉnh lại đều là buổi tối, phơi nắng là cảm giác gì a?"

Là cảm giác gì......? Bọn họ cũng từng ôm nhau ngủ, ánh mặt trời ấm áp, vòng ôm của nàng thật mềm mại, hương hoa cỏ trên người thực làm người ta an tâm. Hắn cỡ nào nguyện ý, làm bọn họ vĩnh viễn ngừng lại tại khoảnh khắc kia......

Đừng khóc, để hắn cảm thụ thêm một chút, có lẽ chờ một lát nữa hắn sẽ khôi phục lại khí lực, hắn chỉ là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút......

******

Trong đầu đột nhiên bật ra sắc thái hoa mỹ, đau đớn trên thân thể bỗng nhiên đều tiêu tán. Hắn tựa hồ được một dòng nước ấm bao quanh, nhấp nhô lúc cao lúc thấp. Sau đó hắn cảm giác trên môi nóng lên, một hơi thở thản nhiên mang theo mùi thơm ngát len lỏi vào trong thân thể hắn.

“Mạc Duật, ta đem sinh mệnh của ta phân cho ngươi......”

Sinh mệnh gì......? Hương vị thật quen thuộc, cảm giác thực thoải mái, hắn vô ý thức cắn nuốt nó......Bên ngoài đột nhiên có người hô to tên Tố Dĩ, ngốc cô nương của hắn làm sao vậy......?

Vòng ôm bên thân thể hắn đột nhiên tiêu thất, Mạc Duật thất kinh, nhưng vẫn không thể làm gì.

Hắn vô ý thức phiêu lãng giữa không trung, lục quang bao phủ ở trên người hắn. Hắn cảm giác thân thể không trọn vẹn đang dần dần được bổ khuyết đầy đủ......

Kiếp sau phải che chở nàng......

Kiếp sau phải hộ nàng chu toàn......

Ngươi phải nhớ kỹ......nhất định phải tìm được nàng......

Ai? Là ai đang nói chuyện? Hắn muốn tìm ai?

Hắn lại lâm vào trong bóng đêm.

******

“......Không xong, số liệu xảy ra lỗi!”

“Tố Dĩ thế nào? Vì sao không có phản ứng?”

“Nơi đó rất nguy hiểm, mau đưa bọn họ đi ra......Sao lại dừng không được? Nguy rồi, Mạc Duật còn ở bên trong!”

“Không sao, trình tự cuối cùng sẽ bảo hộ hắn.”

“Mộc Phong, thương thế của Mạc Duật đã tự động chữa trị......Đợi chút, Tố Dĩ có nguy hiểm, mau tới cấp cứu!”

“Mạc Duật vì sao vẫn còn hôn mê bất tỉnh? Ý thức hắn hoàn toàn thanh tỉnh a, chẳng lẽ còn ở lại nơi đó?”

“Hệ thống thế nào? Không kịp chữa trị......Cái gì, trực tiếp làm Mạc Duật đi vào? Hắn sẽ thừa nhận không nổi.”

“Hắn chịu được, Tố Dĩ đang bảo hộ hắn. Mau quyết định đi, Tố Dĩ chờ không được.”

“Nhưng trạng thái của Mạc Duật......”

“Cho dù hắn tỉnh lại cũng sẽ quyết định như vậy. Không cần lo lắng, ta đã sửa chữa xong bộ phận trình tự bị lỗi, sẽ giảm thương tổn của hắn tới mức thấp nhất.”

“......Các ngươi thật là xằng bậy!”

“Được rồi, chờ tin tức tốt của Mạc Duật đi......Mạc Duật, ta biết ý thức của ngươi hoàn thanh tỉnh, ngươi nghe được sao, đừng lo lắng, hết thảy đều hoàn hảo, mong ngươi cũng chuẩn bị tốt.”

Nhớ kỹ, kiếp sau nhất định phải tìm được nàng.

Nhất định phải tìm được ngốc cô nương kia.



Tác giả: Kỳ thật đây chính là một con đường truy thê dài loằng ngoằng.

(= ̄ω ̄=)

Thế giới thứ ba đang loading......