Cứu Vớt Nam Phụ Hèn Mọn Cố Chấp

Chương 23: Hồ Sơ vụ án



“Em đừng kích động.” 

Tửu Sơ bình tĩnh nói với Di Tâm qua loa điều khiển. Tuy y không biết Di Tâm đến đó bằng cách nào, còn ẩu đả với K nhưng lúc này chuyện quan trọng nhất là không thể để Di Tâm giết người.

Không thể để hắn giẫm vào vết xe đổ trong nguyên tác.

Di Tâm cứng người nhìn về hướng phát ra âm thanh, ngay giây tiếp theo, đôi mắt vốn tràn ngập sự hưng phấn bệnh hoạn bỗng đong đầy luống cuống và kinh hoàng. Hắn vô thức buông lỏng bàn tay đang chuẩn bị mở công tắc, cánh tay còn lại do Di Tân điều khiển cũng dừng theo, cả người ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ.

Giờ khắc này, gã trai cao to bàng hoàng và mịt mờ như một đứa trẻ phạm sai lầm.

“Tửu, Tửu, em…”

Môi Di Tâm run run như muốn giải thích gì đó nhưng lại chẳng biết giải thích từ đâu, đôi ngươi đen kịt phản chiếu hình ảnh chiếc camera giám sát cách đó không xa. Đầu óc trống rỗng, hắn cảm thấy như đang ở trong hầm băng, máu tươi cũng đóng đá, chẳng chút hơi ấm.

Hắn biết tất cả đã kết thúc rồi.

Tất cả những vọng tưởng tốt đẹp trong quá khứ sắp biến thành bọt biển, rơi xuống vực sâu. Mặt tồi tệ nhất của mình đã bị người yêu nhìn thấy, không ai có thể chịu đựng một con quái vật có bản tính khát máu như thế.

Một con quái vật như hắn.

Trong biệt thự, Tửu Sơ nhìn gương mặt trắng bệch của Di Tâm mà bất đắc dĩ cau mày.

“Em đợi một lúc, anh sẽ tới ngay.” 

Nói đoạn Tửu Sơ lấy xe lái thẳng tới Viện bảo tàng mưu sát. Bình thường y không thích tự lái xe cho lắm, nhưng giờ phải dốc sức xóa mọi chứng cứ nên không thích hợp gọi xe.

Không thể để đối tượng trừng phạt tiếp tục dính vào những chuyện dẫn tới kết cục thảm thương của hắn trong nguyên tác nữa.

Chẳng mấy chốc đã đến tòa nhà thương mại mình vừa tới hồi chiều, Tửu Sơ quét mắt nhìn mặt ngoài vẫn sáng trưng của tòa nhà rồi dừng ở Viện bảo tàng mưu sát tầng năm. Hành động hôm nay của Di Tâm đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của y, chỉ có thể nói hắn không hổ là nhân vật có vũ lực đỉnh cao trong nguyên tác, chẳng tốn mấy sức đã đánh gã K – giỏi bày mưu lập kế trong phim điện ảnh – răng rơi đầy đất.

Tửu Sơ thực sự không biết nên khen Di Tâm dũng cảm hay phê phán sự lỗ mãng của hắn nữa.

Ôm tâm trạng phức tạp, Tửu Sơ vừa đi vừa che hết camera giám sát, xóa bỏ tất cả dấu vết Di Tâm để lại rồi mới đi vào Viện bảo tàng mưu sát đã đóng cửa. Khóa ngoài bị phá một cách thô bạo, toàn bộ ổ khóa đã biến thành sắt vụn, có thể thấy đây là kiệt tác của Di Tâm.

Tửu Sơ mở cửa đi vào, y nắm rõ cấu tạo bên trong Viện bảo tàng nhờ camera giám sát nên chẳng bao lâu đã tìm được căn phòng làm việc kia. Cửa phòng vốn đóng chặt đã bị đá văng chứng tỏ kẻ xâm nhập rất mạnh, dấu vết hắn xồng xộc khắp nơi kéo dài đến tận trong phòng làm việc.

Bước vào phòng, bức tường loang lổ vết máu kết hợp với ánh đèn tù mù tạo nên bầu không khí bức bối. Ngay cạnh tường là một cái xác nam vẫn đang mở mắt trừng trừng, toàn thân bọc sáp, “bức tượng” đã được điêu khắc xong một nửa, trông có vẻ quen mắt. 

Bên cạnh thi thể là một chàng trai gầy gò chân bị xiềng, mặt đầy vẻ hãi hùng, không biết đã bị nhốt bao lâu rồi. 

Quét mắt qua gương mặt tương đối sáng sủa của thi thể và chàng trai, hình như Tửu Sơ đã nhận ra gì đó. Y bắt đầu quan sát căn phòng, quả nhiên phát hiện ra mấy đĩa nhạc trên bàn làm việc, ngoài mặt còn in tên của y.

Không ngờ K đã coi y là mục tiêu. Tửu Sơ biết tại sao Di Tâm lại tới đây rồi.

“… Tửu, Tửu.” 

Giọng nói trầm thấp và dè dặt bất ngờ vang lên. Trong góc tối của phòng làm việc, gã trai cao lớn thấp thỏm bất an nhìn người trong lòng đang cách mình không xa, đôi mắt đen kịt nhìn Tửu Sơ chăm chú như thể ngay giây tiếp theo hắn sẽ đánh mất y nên muốn khắc sâu mọi hình ảnh của y vào tim.

Khoảng thời gian vừa qua là những ngày Di Tâm hạnh phúc nhất từ trước đến nay. Hắn từng mơ mình sẽ được sống như vậy cả đời. Nhưng cuối cùng, những ngày tháng đẹp như mộng như ảo sắp tan vỡ rồi.

Trong mơ Di Tâm đã gặp cảnh này vô số lần, mỗi lần đều đau đến chết lặng, nhưng không lần nào ‘sống không bằng chết’ như lần này.

Chẳng dễ gì mới có được hạnh phúc mình hằng mong cầu, Di Tâm vô cùng trân trọng, cũng sợ hãi tột độ. Hắn sợ mình sẽ đánh mất, sợ đến nỗi run rẩy từng tấc linh hồn, vậy nên hôm nay hắn mới nóng nảy và lỗ mãng như thế.

Hệt một gã ăn mày bỗng nhận được một đống của cải khổng lồ, ngày nào hắn cũng sợ mình sẽ trở về như trước, nhưng hình như ông trời đã định là phải trêu cợt hắn.

Hắn càng sợ chuyện gì thì chuyện đó xảy ra càng nhanh.

Trong bóng tối, mặt Di Tâm tái nhợt như một hồn ma, vết máu dính trên khuôn mặt từng phơi bày sự dữ tợn và điên cuồng của hắn giờ đây chỉ còn lại những bất lực và hoang mang.

Hắn đang đợi phán quyết cuối cùng của người yêu.

Sau phiên xét xử, hắn sẽ lại quay về những ngày tháng trong quá khứ, lại trở thành cô hồn dã quỷ bị cả thế giới bài xích, không nhà để về, cũng chẳng ai chứa chấp.

Nếu có thể được người trong lòng tha thứ, hắn nguyện đánh đổi mọi thứ, nhưng trên đời nào có thuốc hối hận.

Di Tâm không dám nhìn Tửu Sơ nữa mà chỉ tuyệt vọng gục đầu xuống.

【……】

Di Tân thờ ơ chứng kiến mọi chuyện mà không nói gì cả. Hắn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của Di Tâm, đó là cảm giác ngạt thở lạnh buốt như chìm vào biển sâu băng giá.

Di Tân không thể nói rõ cảm giác của mình lúc này, có phần khoái trá chế giễu đứa em gái không biết trân trọng sắp quay lại thành kẻ cô độc như hắn, nhưng đồng thời hắn cũng có cảm giác thố tử hồ bi[1]. 

Chú Thích [1]

Quả nhiên trên đời sẽ không có ai yêu thương hai người họ, yêu cái cơ thể và cả linh hồn xấu xí tồi tệ này.

Di Tân đờ đẫn thu mắt. Dường như hắn đang đợi phán quyết cuối cùng để đặt một dấu chấm hết cho những ngày không thực này.

Một người sống ở nơi tận cùng không nên đòi hỏi quá nhiều.

Đối với thứ quái vật dơ dáy khủng khiếp như hắn, được chết bình yên ở nơi không ai biết tới đã là kết cục tốt nhất Di Tân có thể mường tượng ra.

“Di Tâm, đừng sợ em nhé.”

Ngay lúc cơn tuyệt vọng đang tràn ngập, một bàn tay trắng nõn chợt áp lên mặt Di Tâm. Giọng nói vẫn hết mực dịu dàng như thể họ không ở trong căn phòng đầy xác chết mà là một viện bảo tàng cực kỳ bình thường.

“Em đừng lo, chuyện tiếp theo cứ để anh xử lý là được…”

Sững sờ ngước mắt lên theo những ve vuốt, Di Tâm thấy ánh mắt ôn hòa của người trong lòng không có vẻ chán ghét và bài xích như trong tưởng tượng. Ánh mắt y vẫn phẳng lặng như không hề nhìn thấy những hành động có thể gọi là tàn bạo của hắn, gương mặt trắng nõn vẫn thản nhiên dù đang ở trong căn phòng ngập ngụa mùi máu tanh.

Chẳng hề ăn khớp với cả phòng, nhưng lại phù hợp đến lạ.

“… Tửu…”

Đôi mắt đã chìm sâu trong tuyệt vọng của Di Tâm lóe lên vài tia sáng, vành mắt đỏ rực trên làn da trắng nhợt khiến hắn có vẻ vô cùng ủ rũ và ấm ức.

“Anh chỉ không muốn em phạm tội thôi, em hiểu không? Rõ ràng có rất nhiều cách để trừng phạt kẻ xấu, em đừng trả giá bằng tương lai của mình…” 

Tửu Sơ lúng túng đưa tay lau đi giọt lệ vừa tràn ra từ khóe mắt của Di Tâm, chưa kịp nói gì đã khóc trước rồi. Có đôi lúc thực sự Tửu Sơ không thể hiểu nổi trong đầu Di Tâm đang tự suy diễn những gì nữa.

Di Tâm mở to hai mắt nhìn Tửu Sơ chăm chú. Gương mặt vốn dại ra vì tuyệt vọng  được Tửu Sơ ve vuốt, những giọt lệ nóng hổi liên tục trào ra khỏi hốc mắt hắn.

“Em… xin lỗi.”

Cánh môi run run, bàn tay to trắng nhợt của Di Tâm dè dặt chạm vào ngón tay Tửu Sơ, dường như hắn không dám tin mọi chuyện đang xảy ra trước mắt là thật. Thậm chí hắn còn nghi ngờ đây là ảo giác mình tự tưởng tượng ra sau khi tuyệt vọng đến cùng cực, thế nên hắn không dám lớn tiếng, chỉ có thể nhẹ giọng đáp lời, sợ mình sẽ choàng tỉnh khỏi giấc mơ đẹp đẽ. 

Trong giấc mơ đẹp tới không tưởng này, người thương không ghét bỏ con quái vật là hắn mà vẫn dịu dàng an ủi hắn như trước. Đây là một giấc mơ đẹp đến mức chính hắn cũng có thể chế giễu bản thân đang mơ tưởng hão huyền.

Sau khi cảm nhận được hơi ấm đi kèm với bàn tay của Tửu Sơ, cuối cùng Di Tâm đã xác nhận đây là hiện thực, tức thì vành mắt hắn đỏ au. Kìm lòng chẳng đặng, hắn vươn tay ôm lấy người thương trước mặt.

Dù đang cực kỳ kích động nhưng động tác của hắn lại khẽ khàng như chạm vào thủy tinh dễ vỡ, sợ chàng trai mình yêu sẽ tan thành từng mảnh giấc mơ rồi biến mất vĩnh viễn.

“Em xin lỗi… em xin… lỗi, huhu ——”

Ôm chặt người yêu ‘tưởng đã mất lại tìm về được’, gã trai cao to khóc như đứt từng khúc ruột, thút thít xin lỗi liên tục như con trẻ.

“Em sẽ không bao giờ… không bao giờ không nghe lời nữa, hức hức! Anh đừng bỏ em ——”

“… được rồi, đừng khóc nữa em.” 

Tửu Sơ dở khóc dở cười bị gã trai to con ôm ghì trong lòng, mũi chân y lơ lửng gần như không chạm đất. Cuối cùng, trong căn phòng tối tăm tanh mùi máu chỉ còn tiếng Di Tâm nức nở và những lời vỗ về dịu dàng của Tửu Sơ.

Kỳ quặc mà ấm áp.

【……】

Di Tân sửng sốt nhìn tất cả, cũng nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Tửu Sơ. Không chút phiền chán, không chút ghê tởm, không chút ghét bỏ lạnh lùng như trong suy nghĩ của hắn. 

Không gì cả!

Mọi chuyện khác xa dự liệu. Phía sau phiên xét xử cuối cùng không phải dấu chấm hết tuyệt vọng mà là sự tha bổng. 

Bản tính vặn vẹo bệnh hoạn của Di Tâm đã bại lộ nhưng cậu ca sĩ kia không ghét bỏ em gái hắn, trái lại y còn đối xử với hắn dịu dàng như người yêu chân chính.

Sao có thể như thế được…?!

Di Tân rơi vào vũng lầy không thể lý giải, hắn chỉ có thể mờ mịt nhìn em gái vừa nãy còn ngập trong tuyệt vọng giờ sung sướng ôm người yêu, hạnh phúc như có được cả thế giới. Chỉ có hắn vẫn ngẩn ngơ trong bóng tối, không thể tự thoát ra.

Sau khi được an ủi một lúc lâu, cuối cùng tâm trạng của Di Tâm đã bình tĩnh lại, Tửu Sơ cũng thở phào. Bấy giờ y mới buông lỏng tay, chuẩn bị xử lý nhân vật trong cốt truyện có mật danh K nọ.

Chuyện đã đến nước này, để tránh hậu họa thì K phải ngậm miệng mãi mãi. Dù sao kẻ này cũng là một thành viên của Câu lạc bộ Thập Trưởng lão, nếu tha cho gã thì rất có thể sẽ làm bọn chúng chú ý đến đối tượng trừng phạt như trong nguyên tác.

Tửu Sơ nhìn K đang rên xiết thê thảm trên cái ghế cái đó không xa rồi lại nhìn sang nạn nhân ở một góc khác. Nạn nhân trông rất hoảng hốt, không dám đối mắt với người khác, thế nhưng ánh mắt thi thoảng hướng về phía K của cậu ta lại ngập tràn hận thù. 

Tửu Sơ cụp mắt. Sau giây lát im lặng, y ra hiệu cho Di Tâm mở xiềng xích cho nạn nhân. Trước mặt y Di Tâm luôn rất ngoan, hắn tới bên cạnh người thanh niên, chỉ dùng ít sức đã mở được gông cùm mà cậu ta giãy giụa mãi cũng không thoát được. Sau đó Di Tâm quay về bên cạnh Tửu Sơ trong ánh mắt kinh hoàng như trông thấy quái vật của nạn nhân. 

Đến khi Tửu Sơ xoa xoa mái đầu cúi gục của hắn như khen thưởng, Di Tâm mới lộ ánh mắt vui vẻ. Vừa thoát khỏi tuyệt vọng cực độ nên Di Tâm rất thiếu cảm giác an toàn, người thương muốn hắn làm gì hắn liền làm nấy.

Tha cho cái tên đáng chết muốn làm hại Tửu Sơ cũng được, cái gì cũng được, chỉ cần y đừng rời xa hắn, đừng vứt bỏ hắn thì hắn làm gì cũng được.

“Chúng ta đi thôi, chuyện tiếp theo cứ để họ tự giải quyết với nhau.”

Tửu Sơ nhìn nạn nhân lảo đảo đứng dậy rồi đi về phía K thương tích đầy mình. Gã K này thủ đoạn rất tàn nhẫn, trong phim các nạn nhân của gã thường phải chịu tra tấn khủng khiếp trên cả hai mặt tâm lý và cơ thể, người nào hiếm hoi chạy thoát cũng mất trí, không thể khai ra vẻ bề ngoài và thân phận K.

Mà có vẻ nạn nhân kia cũng đã kề cận bên bờ mất trí, chỉ còn nỗi hận thù giúp cậu ta gắng gượng chống đỡ. Tửu Sơ biết một khi nạn nhân như vậy nắm được cách báo thù sẽ điên cuồng hơn bất cứ ai.

Lần này K mà không chết cũng chẳng sống tốt được.

Qua đêm nay, Tửu Sơ sẽ tiếp tục xử lý các manh mối liên quan khác để đảm bảo không ai có thể tra ra mình và đối tượng trừng phạt, chí ít thì kết quả cũng là một vụ án giết người liên hoàn được phá giải, hung thủ và nạn nhân cùng được đưa vào viện. Chẳng hề liên quan đến y và Di Tâm.

“Aa!! Mày dám!” 

Tiếng kêu thảm của K vang lên, nạn nhân vừa thử dùng dao cắt cánh tay gã, rạch toang máu thịt của ngài K từng cao quý tột đỉnh. Trong tiếng rên xiết của K, nạn nhân như được sống lại, vừa khóc vừa đâm hết nhát này tới nhát khác.

Cuộc báo thù của nạn nhân được mở màn như vậy đấy.

Dù báo cảnh sát thì kết quả K nhận được chỉ có thể là nạn nhân phòng vệ chính đáng, vô tội được tha bổng. K thực sự không dám tin bản thân lại rơi vào kết cục bị sản phẩm thất bại mình coi thường tra tấn, vừa đau vừa nhục khiến K chực phát điên. Gã gào ầm lên:

“Chết tiệt! Cosmos trên cao, Ngài sẽ không tha cho mày”

“Đám dị đoan đáng chết!”

“Đáng chết aaa!!!”

Cơn đau khiến K mất sạch lý trí, không còn chút thong dong thoải mái của ngày trước. 

Máu phun như suối, K thống khổ giãy giụa. Bình thường K hoàn toàn có thể dễ dàng quật ngã kẻ thấp hèn trước mắt, nhưng do bị gã đàn ông cao to như quái vật kia đánh gãy mười mấy khúc xương nên giờ gã mất sạch khả năng phản kháng, chỉ một động tác rất nhỏ cũng khiến gã đau đến mồ hôi đầy mình.

Cơn đau triền miên vẫn đang tiếp tục.

K – khoái nhất trò lột da nạn nhân – giờ đang bị một nạn nhân khác cắt phăng từng mảnh da một, thế nhưng gã chỉ có thể giãy giụa nhìn con quái vật và Tửu Sơ đang lạnh lùng bàng quan cách đó không xa.

Vì chúng mà mình rơi vào kết cục này.

Cosmos trên cao sẽ trừng phạt những tên dị đoan đáng chết đó!

Khi Tửu Sơ vừa bước vào, K đã nhận ra y chính là ca sĩ Tửu Sơ gã nhìn thấy hồi chiều. Thoạt tiên gã còn không hiểu vì sao tên quái vật kia lại tới gây sự với mình, nhưng sau khi trông thấy cử chỉ thân mật của hắn và Tửu Sơ, K biết ngay.

Tác phẩm hoàn hảo nhất được gã nhìn trúng lại có quan hệ với con quái vật xấu xí bẩn thỉu đó, quả đúng là trò đùa của thần linh!

Nhìn Tửu Sơ đứng cạnh quái vật, K chỉ thấy chàng trai từng bị gã coi là yếu ớt và quý giá bỗng trở nên xa lạ đến khó hiểu. Ánh mắt dửng dưng từ trên nhìn xuống như đã quen với tàn sát và tử vong tạo nên sự tương phản cực lớn với ngoại hình tinh xảo đẹp đẽ của y.

Chàng ca sĩ khiến lòng người xốn xang ấy vẫn đẹp đến độ K mãi chẳng muốn rời mắt, nhưng ánh mắt lạnh nhạt của y mang đến cho gã cảm giác nhục nhã hơn ánh mắt của bất cứ ai khác.

Điều này khiến lý trí vốn rung rinh chực đổ của K càng thêm yếu ớt.

Chắc dạo này mình hiến quá ít đau khổ nên mới dẫn tới hậu quả như thế! Thần đang trừng phạt mình không ngoan đạo!

Đức tin giúp K giữ được chút lý trí cuối cùng, gã không nhìn Tửu Sơ mà chuyển ánh mắt căm thù sang gã trai cao to nọ. K muốn dùng những đau đớn mình phải chịu làm cái giá để nguyền rủa tên đầu sỏ gây ra cái chết của gã.

Nhưng K chưa kịp thốt ra lời nguyền rủa độc địa nhất đã khựng người khi đối mắt với ánh mắt còn lạnh lẽo hơn cả Tửu Sơ của Di Tâm. Ở chỗ Tửu Sơ nhìn không thấy, mắt gã trai tràn ngập sát ý khiếp người và vẻ sung sướng bệnh hoạn.

Lạnh tột độ, cũng khiến người khác sợ hãi tột độ, quả thực rất giống tượng thần K từng nhìn thấy trên tế đàn, đầy vẻ giễu cợt và vui sướng khi nhìn thấy mọi khổ nạn của thế gian.

Hắn đang hưởng thụ khổ nạn của mình. K bỗng ý thức được điều này.

Cùng lúc đó, không rõ vì lý do gì, một nỗi sợ hãi và run rẩy không thể diễn tả tràn ra từ thẳm sâu linh hồn gã. Nó giống hệt cảm giác khiếp hãi và thần phục khi nhìn thấy ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mọi khổ nạn thế gian trong lần đầu K tiếp xúc với Thần Cosmos lúc còn niên thiếu. 

Ngay từ giây phút ban đầu ấy, hắn đã thề sẽ hiến dâng cả đời để đánh thức Thần. Nhưng vì sao? Rõ ràng hắn chỉ là một tên quái vật xấu xí dơ dáy, nào phải Thần của gã!

K mở trừng hai mắt, kết thúc cuộc đời tội lỗi của mình trong nỗi sợ hãi và hoang mang sâu sắc.
K đã hoàn toàn tắt thở nhưng nạn nhân không định dừng tay. Cậu ta điên cuồng đâm chém tên sát nhân đã tra tấn mình và sát hại dã man bạn mình với vẻ mặt rồ dại.

Thấy vậy, Tửu Sơ khẽ cụp đôi mắt hoa đào không nhìn nữa.

“Được rồi, đừng nhìn nữa em, mình đi thôi.” 

Còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, họ không còn thời gian rề rà ở đây nữa. Di Tâm nghe lời gật đầu rồi cũng thu mắt. Hắn giấu đi nét vui sướng khiến người khác khiếp hãi sắp tràn ra ngoài, theo chân Tửu Sơ ra khỏi Viện bảo tàng mưu sát.

Trước đó Tửu Sơ đã xử lý hết camera giám sát trong tòa nhà, dù kiểm tra cũng thấy mọi thứ hết sức bình thường, thế nên họ không cần lo về vấn đề này.

Hai người im lặng bước ra ngoài, đến lúc lên xe lái khỏi khu vực này rồi Tửu Sơ mới có thời gian nhìn sang Di Tâm bên ghế phụ, đúng lúc đụng phải ánh nhìn lén lút của hắn.

Cơ thể cao hơn mét chín của Di Tâm chui rúc trong xe, mãi không thấy Tửu Sơ chú ý đến mình nên hắn buồn bã nhìn trộm y, lúc Tửu Sơ liếc qua thì hắn lại vội vàng thu mắt, gương mặt tái nhợt không biết đang nghĩ gì.

“Anh đưa em về nhé, ngày mai em còn phải đi làm.” 

Giọng Tửu Sơ bình thản.

So với vẻ tàn bạo và dữ tợn khi đối diện với K, lúc này trông Di Tâm yên lặng lạ thường. Hắn cúi đầu, hai mắt mở to nhưng không dám nhìn Tửu Sơ, giọng nhỏ như muỗi kêu: 

“Vâng.”

Cả đường không ai nói gì. Chẳng mấy chốc đã tới nơi, Tửu Sơ dừng xe ở cổng sau Nhà hát để Di Tâm tiện xuống hầm hơn. 

Dọc đường đi Di Tâm có vẻ ngập ngừng, môi hắn mấp máy nhưng lại chần chừ không dám nói. Đến tận khi xuống xe, Di Tâm vẫn im lặng cúi đầu.

Hắn không dám đưa ra nghi vấn trong lòng, sợ sẽ nhận được đáp án phủ định.

Tuy vừa nãy Tửu Sơ đã tha thứ cho hắn nhưng hắn vẫn không thể tin được, không thể tin người thương không bị bộ mặt dữ tợn và xấu xí của mình dọa sợ.

Di Tâm thật sự rất sợ tất cả chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy Tửu Sơ sẽ nói với hắn rằng “chúng ta kết thúc rồi”, y không cần một con quái vật làm bạn trai.

Cho nên hắn không dám hỏi, không dám hỏi có phải Tửu Sơ đã nhìn thấy mọi chuyện không.

Có phải y đã nhìn thấy bộ mặt dữ tợn, hành động đáng sợ và tất cả những thứ tồi tệ của hắn không. 

Di Tâm càng muốn hỏi người thương rằng nếu y đã nhìn thấy tất cả thì liệu y có thể không sợ hắn, không bỏ hắn mà đi không.

Di Tâm biết mình quá tham lam, cũng quá nhát gan, hắn không dám hỏi. Bởi chỉ cần không hỏi thì có thể duy trì tình trạng hiện tại. Dù chỉ là sự bình yên cuối cùng trước khi quan hệ rạn nứt, Di Tâm cũng hi vọng mình có thể kéo dài nó lâu hơn một chút.

Tửu Sơ nhận ra tâm sự của Di Tâm. Y theo xuống xe, ra hiệu cho Di Tâm ngẩng đầu rồi đặt lên má hắn một nụ hôn tạm biệt như mọi khi. 

“Em đừng nghĩ nhiều. Em chỉ cần biết chúng ta là người yêu, anh sẽ không bao giờ ghét bỏ người yêu của mình, dù biết người đó có một mặt khác cũng không.”

Nói đoạn Tửu Sơ duỗi tay xoa nhẹ tóc Di Tâm: 

“Nhưng không được có lần sau! Em đừng khăng khăng giải quyết vấn đề bằng bạo lực, điều đó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta…”

Tránh xa những sự kiện giết người trong nguyên tác là kỳ vọng lớn nhất của Tửu Sơ đối với Di Tâm. Chỉ cần tránh xa những sự kiện khiến Di Tâm ngày một gần với kết cục chết bất thường, tránh xa những khổ nạn đó là Di Tâm sẽ không phải chết.

Tửu Sơ nghĩ vậy, y chỉ mong sau bài học lần này Di Tâm có thể kiềm chế bản thân hơn, không còn hung tàn bạo ngược như thế nữa. Về phần Di Tâm, hắn chỉ nghe thấy nhõn hai từ “tương lai”.

Hắn ngẩn ngơ nhìn Tửu Sơ, hồi lâu vẫn không thể dứt khỏi ánh mắt trong vắt sáng ngời của y. Đây là lần đầu Di Tâm nghe Tửu Sơ nói những chuyện liên quan đến tương lai của hai người, ấy là thứ chỉ xuất hiện trong những giấc mơ hão huyền nhất của hắn

Đối với Di Tâm, tình yêu này chẳng khác gì hạnh phúc trộm được từ chỗ ông trời, tuy hắn luôn ảo tưởng nó sẽ kéo dài mãi mãi nhưng thực ra Di Tâm rất bi quan về tương lai của mình và Tửu Sơ. Hắn không biết Tửu Sơ còn say mê cơ thể mình bao lâu nữa, trước kia hắn cố tình không nghĩ đến những chuyện đó mà chỉ biết trân trọng từng giờ từng phút. 

Thẳm sâu trong lòng Di Tâm rất sợ, sợ cái ngày mình bị chán ghét sẽ đến. Ấy vậy mà hiện tại Tửu Sơ đã suy nghĩ đến tương lai của hai người rồi. Phải chăng điều này có nghĩa Tửu Sơ bắt đầu thích linh hồn của hắn chứ không chỉ thích mỗi cơ thể nữa?

“… tương lai của chúng ta sẽ dài bao lâu?” 

Di Tâm bất giác nói ra câu hỏi trong lòng mình, nhưng vừa buột miệng màu mắt hắn đã tối đi. Hắn không nên hỏi câu này.

Di Tâm cúi đầu với khuôn mặt trắng bệch, những ngón tay tái nhợt rõ từng khớp xương co quắp, vừa căng thẳng vừa hối hận vò nhăn một góc áo sơ-mi trắng.

Nghe thấy câu hỏi này, động tác của Tửu Sơ thoáng chững lại, sau đó y lập tức cong mắt cười, đôi mắt đen trắng rõ ràng toát lên vẻ đẹp mơ hồ dưới ánh đèn đường tối tăm: 

“Nếu em muốn thì sẽ rất rất dài.”

Thực ra Tửu Sơ không ngại sống nốt phần đời còn lại ở thế giới này với Di Tâm.

Theo lệ cũ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ được giao thì Hệ thống sẽ không đưa y đi, Tửu Sơ cũng không định bỏ gánh giữa đường. Có lẽ y sẽ chết già ở thế giới này, sau đó mới được đưa tới một thế giới khác. 

Ở thế giới này, Di Tâm là một đối tượng hiếm hoi Tửu Sơ thấy vừa mắt, tuy không thể nói là tình yêu sâu đậm đến chết không phai nhưng như thế này đã là một lần động lòng hi hữu đối với Tửu Sơ rồi. 

Có thể đôi mắt luôn đong đầy yêu thương kia đã làm Tửu Sơ cảm động, y cảm thấy bầu bạn rồi chết già bên người yêu mình như thế là một trải nghiệm không tệ.

Sau khi xem chán những yêu hận vướng mắc của các cặp nam nữ chính, Tửu Sơ muốn nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng tiền đề của tất cả những chuyện này là đối tượng trừng phạt phải thay đổi kết cục của bản thân mới được, nếu không thì mười năm sau thế giới này sẽ toang. Y có thể đi, nhưng đối tượng trừng phạt sẽ chìm cùng thế giới.

Nghĩ đến cảnh Di Tâm bị hủy diệt cùng hành tinh, không hiểu sao Tửu Sơ bỗng thấy tim mình nhói đau nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại. Y vẫn còn việc phải làm, tạm thời không dư thời gian nghĩ đến chuyện tình ái với Di Tâm.

Sau khi an ủi Di Tâm thêm một lúc, Tửu Sơ lái xe đi.

Lúc này đã rất khuya, buổi đêm thành phố se lạnh.

Di Tâm dõi mắt theo xe của Tửu Sơ, hồi lâu sau hắn mới hoàn hồn rồi đi về phía tầng hầm như một cái xác không hồn. Đến lúc ngồi trong phòng, Di Tâm chợt véo cánh tay mình một cái, cảm giác đau đớn truyền thẳng lên não. Bấy giờ Di Tâm mới mở bừng hai mắt như vừa tỉnh cơn mê, gương mặt vốn tái nhợt giờ đỏ như máu.

“Rất… rất dài…” 

Di Tâm vùi mặt vào hai bàn tay mãi chưa ngẩng lên, chỉ có vành tai đỏ lựng lộ ra ngoài phơi bày sự xấu hổ và vui sướng của hắn.

Tương lai của hắn và Tửu Sơ sẽ rất dài.

Nhận thức này khiến Di Tâm rơi vào trạng thái hưng phấn quá độ, mà Di Tân chỉ lặng lẽ nhìn em gái chăm chú, không nói một lời.

【……】

Dường như hắn đã chết lặng. Cảm nhận được sự vui vẻ và hạnh phúc tràn ngập cõi lòng truyền tới từ em gái, hắn rơi vào trầm tư.

Lúc này đã quá thời gian nghỉ ngơi bình thường của hắn rất nhiều, Di Tân cảm thấy mình nên giục em gái mau trả cơ thể để hắn nghỉ ngơi, nếu không mai làm việc sẽ rất mệt mỏi, không tốt cho sức khỏe.

Nhưng Di Tân không nói gì cả, hắn vẫn im lặng chờ đợi, như thể em gái mới là nhân cách chủ, còn hắn chỉ là nhân cách phụ không nên tồn tại.

Trong mắt cậu ca sĩ nọ, có lẽ là thế thật. Người được y yêu là Di Tâm, còn hắn chỉ là một người xa lạ dùng chung cơ thể. 

Một con quái vật dơ dáy khủng khiếp.

Di Tân lặp lại nhận thức về bản thân mình.

Hắn biết mình sẽ không được yêu như em gái, sẽ không có ai yêu một con quái vật bẩn thỉu như hắn vậy. Chàng ca sĩ ấy chẳng hề để ý mặt tối của em gái, chẳng hề để ý tâm lý vặn vẹo và cơ thể xấu xí của hắn, dường như y thật sự chỉ thích con người của em gái mà thôi.

Rất khó tin!

Di Tân chưa bao giờ ngờ được trên đời này sẽ có một người thật lòng yêu thương linh hồn bên trong cơ thể xấu xí của mình, nhưng sự thật đúng là vậy, em gái hắn được yêu, một tình yêu hết sức chân thành.

Một tình yêu có tương lai rất dài, không phải kiểu yêu đương giả dối qua đường. Trên đời sẽ chẳng còn người thứ hai yêu em gái như thế, cũng sẽ không có người thứ hai được em gái yêu đến vậy nữa.

Em gái sắp nhận được kết thúc hạnh phúc chỉ thuộc về hắn rồi.

Trước kia Di Tân còn có thể mượn suy nghĩ “sớm muộn gì Tửu Sơ cũng sẽ vứt bỏ em gái” để che lấp cảm giác đố kỵ như lửa đốt trong lòng. Nhưng giờ đây, khi Tửu Sơ nói y không để ý mặt trái của người yêu, khi y nói đến tương lai có Di Tâm, Di Tân đã không thể lừa mình dối người được nữa. Hắn không thể lừa gạt mình bằng cách nói có lẽ cậu ca sĩ chỉ yêu chiều em gái như thú cưng chứ không phải yêu Di Tâm thật lòng nữa.

Di Tân chỉ thấy khó hiểu, không biết vì sao em gái lại được Tửu Sơ yêu.

Hoặc nói cách khác, em gái có tư cách gì?

Di Tân im lặng, đáy lòng hun hút như đầm lầy, ác ý càng ngày càng sâu.

Hắn muốn ngừng suy nghĩ nhưng không sao làm được, cuối cùng hắn chỉ có thể để bộ não của mình lặp đi lặp lại những lời như nguyền rủa đầy ác ý. Những ác ý dày đặc đó liên tục rủ rỉ bên tai hắn, chúng nói bằng giọng của chính hắn rằng rành là em gái vừa ngu ngốc vừa ngả ngớn, chẳng có điểm nào hay ho, không hiểu người mình thương mà còn tự xưng là si tình.

Di Tâm vừa ấu trĩ vừa nóng nảy, chẳng có tí tẹo lý trí nào. Vì sao lại là hắn?

Di Tân hiểu Di Tâm quá rõ, hắn biết tính cách của Di Tâm dễ mất kiểm soát đến đâu.

Cậu ca sĩ kia liên tục nói ghét bạo lực, không muốn Di Tâm tiếp xúc với những việc trái pháp luật, Di Tâm biết rõ mà còn cố tình vi phạm. Bản tính của hắn nóng nảy lỗ mãng, đụng trúng vảy ngược của hắn là Di Tâm sẽ nhảy chồm chồm lên ngay. 

Vì sao một đứa em gái như vậy lại được Tửu Sơ yêu?

Di Tân không biết. Không thể khống chế suy nghĩ của mình, tâm trạng hắn rơi vào hỗn loạn. Tỉnh táo hơn bao giờ hết, hắn ý thức rõ rằng mình đang ghen tị, ghen với em gái mình một cách hèn hạ. Thậm chí hắn còn ôm một suy nghĩ cực đáng hổ thẹn, một ảo tưởng muốn làm tu hú chiếm tổ, ảo tưởng vì sao không thể là mình.

Vì sao người nhận được tình yêu của cậu ca sĩ kia không thể là hắn, vì sao chỉ có hắn phải chờ mãi trong bóng tối không ai hay biết, chẳng nhận được chút ánh sáng nào?

“Vì mày là đồ quái vật dơ dáy!” 

Giọng của mẹ bỗng xuất hiện bên tai.

Di Tân ngẩng đầu, phát hiện xung quanh lại có đủ thứ tiếng ầm ĩ. Dưới tầng hầm âm u, những gương mặt hoặc quen hoặc lạ lấp đầy bức tường và nền đất vặn vẹo đang cười nhạo suy nghĩ hão huyền của hắn.

“Tình yêu của mày rẻ rúng quá đấy!”

“Mày tưởng sẽ có người yêu mày à! Hahaha!”

“Thứ quái vật nực cười!”

“Em gái mình mà cũng ghen tị! Đúng là đồ quái vật!”

Bởi vì trái tim hắn dơ bẩn. Rành là đã gặp tiếng sét ái tình với Ellie mà lại quay đầu yêu người khác, còn là người trong lòng của em gái.

“……” 

Di Tân cúi đầu, máu không biết từ đâu làm nhòe tầm nhìn của hắn. Di Tân vừa nhớ ra lần đầu tiên mình nhìn thấy cậu ca sĩ nọ, em gái đặt tờ báo in hình Tửu Sơ trên bàn, sau đó hắn nói với em gái đó không phải một cái tên đáng yêu.

Thực ra hắn đã nói dối.

Di Tân hoảng hốt nghĩ, thực ra hắn cảm thấy cái tên đó rất đáng yêu, đáng yêu đến độ hắn muốn tiếp tục ngắm nhìn gương mặt trên tờ báo, nhưng hắn không thể. Bởi tình yêu là có một không hai, cho nên hắn chỉ có thể liên tục nhắc nhở bản thân rằng hắn ghét Tửu Sơ, rất ghét cái người khiến hắn trở nên kỳ lạ ấy.

Di Tân nghĩ, có lẽ đây cũng là một kiểu tiếng sét ái tình.

Mà theo truyện cổ tích, mỗi người chỉ gặp tiếng sét ái tình một lần trong đời, chỉ những kẻ không chung thủy dơ bẩn mới gặp nhiều tiếng sét ái tình.

Hóa ra từ sớm hắn đã không phải một người trung trinh rồi, Di Tân đờ đẫn nghĩ, mình đúng là con quái vật dơ dáy khủng khiếp.

So với em gái, hắn chẳng xứng được yêu.

Từ lúc bắt đầu hắn đã gánh tội nghiệt nhơ nhớp rồi.

Mọi thứ vẫn giống như khi hắn còn nhỏ, từ khi sinh ra hắn đã chẳng được ai quan tâm, làm gì cũng không được người khác chú ý, nhưng em gái lại có được mọi thứ mà hắn không thể với tới.

Hóa ra từ đầu đến cuối vẫn chẳng có gì thay đổi.

Cảm giác tuyệt vọng đầy bất lực lan tràn. Trong cơn mệt mỏi tột độ, Di Tân chìm vào giấc ngủ say.

- Hết chương 023.1-

Lea: Cuối chương này có độc giả cmt trên Tấn Giang: “Mỗi lần Di Tâm nói ‘Tửu, Tửu’ / jiǔ/ là tôi lại thấy như hắn đang nói ‘cứu, cứu (với)’ / jiù/.” -)))