Cứu Vớt Nam Phụ Hèn Mọn Cố Chấp

Chương 29: Hồ Sơ vụ án



Con quái vật ấy đã không thể ảnh hưởng đến hắn và Tửu Sơ nữa, không bao giờ nữa.

Nụ cười trên mặt Di Tâm mang nét vui sướng thuần nhất, hắn hưng phấn vẫy tay với Tửu Sơ cách đó không xa rồi rảo bước chạy qua. Gã trai cao to nhẹ thở gấp, ánh mắt cũng khác hẳn vẻ trầm lặng kìm nén ban nãy, đôi mắt hắn sáng ngời, vành mắt ửng đỏ như có thể kích động phát khóc bất cứ lúc nào.

Hắn cúi đầu, chăm chú nhìn gương mặt dưới khẩu trang của Tửu Sơ bằng ánh mắt dịu dàng pha lẫn niềm vui ‘tìm được sau khi đánh mất’, như thể nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Người yêu tóc đen da trắng trước mắt là niềm hạnh phúc mà cả đời hắn chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ có.

Hắn không bao giờ muốn trải nghiệm cảm giác mất sạch mọi thứ, chỉ có thể trơ mắt nhìn người yêu bị cướp đi nữa.

Đối diện với người yêu vừa đổi nhân cách, ánh mắt Tửu Sơ chựng lại một thoáng rồi mới rời khỏi đống thủy tinh vỡ không biết chui ra từ đâu. Nhìn sang bức tường thủy tinh vẫn nguyên vẹn không một vết rạn ở gần đó, Tửu Sơ không khỏi im lặng giây lát.

Trong không gian quái lạ này, quả thực đống thủy tinh vỡ đột nhiên xuất hiện đáng nghi đến mức không thể đáng nghi hơn. Đặc biệt là sau khi đống thủy tinh vỡ xuất hiện thì nhân cách của đối tượng trừng phạt cũng thay đổi theo.

Thật sự khiến Tửu Sơ không muốn nghĩ nhiều cũng không được.

Liên hệ với đủ loại trạng thái kỳ lạ trước đó của Di Tân, cộng thêm nụ cười trên mặt Di Tân lúc này, Tửu Sơ khẽ cau mày, trong lòng y có một phỏng đoán chính y cũng không muốn tin cho lắm.

Một phỏng đoán rất bất ngờ nhưng rất phù hợp với hiện trạng. Nhìn vào ánh mắt cháy bỏng tràn ngập tình yêu của Di Tâm, Tửu Sơ chậm rãi mở miệng: 

“Hai người các em đang có mâu thuẫn gì sao?”

“!!!”

Di Tâm – vốn đang say đắm nhìn ngắm Tửu Sơ – lập tức mở bừng mắt, hơi thở nghẹn lại, nụ cười trên mặt cũng cứng đơ như không dám tin điều mình vừa nghe thấy.

“Sao… Tửu Sơ, anh nói gì thế?” 

Giọng Di Tâm khẽ run, ngón tay buông thõng bên người hắn bất giác co rụt lại, đầu óc gần như trống rỗng. Tửu Sơ đã biết trong cơ thể hắn có hai ý thức, đã biết hắn là một sự tồn tại giống hệt quái vật rồi.

Nhận thức này khiến Di Tâm có phần không thể chấp nhận được. Sợ sự thật mình che giấu bấy lâu bị chọc thủng, hắn gần như phủ nhận theo bản năng:

“Chỉ có em thôi, không còn ai cả! Tửu Sơ, em…”

Nói được nửa chừng thì bắt gặp ánh mắt bình thản đã nhìn thấu mọi chuyện của Tửu Sơ, Di Tâm bỗng cảm nhận được nỗi sợ hãi khủng khiếp, dường như hắn nói tiếp thì sẽ thật sự đánh mất người yêu vì tội nói dối không ngừng và không trung thực với tình yêu.

Câu nói nghẹn trong cổ họng, mãi hắn chẳng thể nói ra như bị ngạt thở. Di Tâm biết mình không nên nói dối người yêu, nhưng ngoài cách này hắn không biết phải giải thích như thế nào nữa.

Phải nói ra chuyện mình đã đuổi Di Tân khỏi cơ thể này ư? Nhỡ hắn nói ra, liệu Tửu Sơ có nghĩ hắn là kẻ độc ác máu lạnh, vì độc chiếm người yêu mà có thể xuống tay với anh trai mình không?

Di Tâm biết đối với người yêu lương thiện và dịu dàng của mình thì việc phạm tội – đặc biệt tội giết người – là chuyện không thể dung thứ, huống hồ đó còn là một ý thức khác trong cơ thể.

Hắn đã phạm tội không thể dung thứ mất rồi.

“Em…”

Di Tâm ngơ ngác đứng ngây ra tại chỗ. Mới nãy hắn còn đắm chìm trong niềm vui độc chiếm cơ thể và cảm thấy vô cùng khoái trá vì sự biến mất của anh trai Di Tân, vậy mà giờ hắn đã rơi vào cảnh hoang mang bối rối. Tựa một đứa trẻ chưa trưởng thành, hắn cảm thấy mờ mịt và lo sợ khi đối diện với tình huống mình không thể ứng phó.

Hắn thật sự rất sợ ngay giây tiếp theo Tửu Sơ sẽ nói lời ghét bỏ với mình, rằng y ghét thằng điên thần kinh phân liệt tính tình bất ổn là hắn đây, sợ Tửu Sơ sẽ kết thúc mối tình dối trá từ đầu tới cuối rồi rời bỏ hắn, không bao giờ quay về nữa.

Nhìn điệu bộ cực kỳ hoang mang và vành mắt đỏ rực của Di Tâm, phỏng đoán trong lòng Tửu Sơ đã được chứng thực, điều đó càng khiến y thấy bất đắc dĩ hơn.

Y thật sự không ngờ.

Rõ ràng tất cả đã khác xa thế giới nguyên tác, nhưng quan hệ giữa nhân cách chủ và nhân cách phụ của đối tượng trừng phạt vẫn không hòa hoãn, thậm chí còn ngày một nghiêm trọng.

Giờ ngẫm lại, hôm nay trước khi tới công viên Di Tân đã thay thế Di Tâm, hơn nữa Di Tân không nhắc gì đến Di Tâm, điều đó đã chứng tỏ mâu thuẫn giữa hai người rồi.

Mà trước đó Tửu Sơ chỉ cho rằng hai nhân cách đã bàn bạc xong với nhau.

Trong mắt Tửu Sơ, suy cho cùng hai nhân cách đều là một người, mà dựa theo kinh nghiệm của y từ vô số thế giới thì sau khi thật lòng thích ai đó, đối tượng trừng phạt sẽ dần cởi bỏ khúc mắc, hai nhân cách đã hiểu rõ nội tâm của nhau sẽ trở nên hòa thuận, cuối cùng bệnh tình thuyên giảm rồi hợp nhất cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Đến bây giờ Tửu Sơ mới đột nhiên nhận ra mình chỉ đứng bên lề quan sát tình yêu của nam nữ chính, hiểu biết của y về tình yêu thật sự không sâu sắc.

Y đã bỏ sót một yếu tố quan trọng trong tình yêu. Ham muốn độc chiếm người yêu và lòng ghen bắt nguồn từ ham muốn đó là thứ trước kia Tửu Sơ đã bỏ sót.

Đối với hai nhân cách cực thiếu tình yêu, có lẽ ham muốn độc chiếm người yêu còn mạnh mẽ và không thể thuyết phục hơn người bình thường nhiều.

Tửu Sơ thở dài, y biết bản thân chủ quan quá rồi.

Tuy y luôn coi Di Tân và Di Tâm là một người mà đối đãi, nhưng bản thân hai ý thức phân liệt không cho là vậy. Có khi hai nhân cách còn nghĩ đối phương là tình địch, chỉ khi xóa bỏ đối phương mới có thể thật sự sống hạnh phúc bên người yêu.

“Những vật thể hình người kia có liên quan đến em đúng không? Thái độ của Di Tân với chúng không bình thường lắm.” 

Tửu Sơ hỏi. Thấy Di Tâm với vẻ mặt trắng nhợt vô hồn chỉ mấp máy đôi môi mỏng, muốn nói lại thôi nên Tửu Sơ đành hỏi tiếp: 

“Di Tân đâu? Em để em ấy ra trả lời cũng được.”

Tuy không biết quá trình chuyển đổi nhân cách vừa nãy xảy ra thế nào và có liên hệ gì với đống thủy tinh vỡ, nhưng Tửu Sơ biết nếu Di Tâm đã có thể đè đầu nhân cách chủ thì cũng có thể gọi hắn về.

Nghe cái tên được thốt ra từ miệng Tửu Sơ, dù phát âm giống hệt nhau nhưng Di Tâm vẫn nhanh chóng hiểu được ý của Tửu Sơ. Người yêu của hắn đang gọi tên Di Tân – con quái vật đáng chết muốn cướp người yêu khỏi lòng hắn.

Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt vốn tái nhợt của Di Tâm càng trắng như giấy, đôi mắt tối sầm lại, tâm trạng cũng kích động. Dường như hắn không thể chịu đựng được hảo cảm mà người yêu dành cho tên trộm chết tiệt nọ.

Với giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, hắn nói:

“… nó là quái vật!”

“Tửu Sơ, anh mặc kệ nó đi được không! Em, em mới là Di Tâm mà, trước giờ luôn là em…”

Ngay từ đầulà hắn tỏ tình với Tửu Sơ, người yêu của Tửu Sơ chỉ có thể là hắn mới đúng. Chẳng liên quan gì đến Di Tân.

Là tên Di Tân chết tiệt vô sỉ kia muốn cướp mất người yêu chỉ thuộc về hắn. Đúng rồi, lúc nào tên quái vật ấy cũng cướp sạch mọi thứ hắn có.

Hắn chẳng thèm để ý những thứ ngày trước, nhưng riêng Tửu Sơ, Tửu Sơ là người hắn yêu nhất. Y là ý nghĩa duy nhất của cuộc đời hắn, không ai được phép cướp y đi.

Gương mặt cắt không còn giọt máu của Di Tâm lộ vẻ đáng thương vô cùng. Hắn nhìn Tửu Sơ không chớp mắt, dường như đang sợ Tửu Sơ sẽ thật sự đem lòng yêu Di Tân. 

Tuy luôn miệng gọi Di Tân là quái vật nhưng những gì nhìn thấy từ bên ngoài bức tường thủy tinh đã để lại nỗi ám ảnh nặng nề cho Di Tâm, hắn sợ mình sẽ lại nhìn thấy cảnh đó, thấy cảnh người yêu ruồng bỏ mình và thân mật với người khác.

Điều đó sẽ khiến hắn mấp mé bên bờ vực phát cuồng.

Khác với nhân cách chủ trầm lặng kìm nén, nhân cách phụ Di Tâm không hề che giấu cảm xúc như trẻ con của mình, khiến người khác vừa nhìn đã thấu suy nghĩ của hắn.

Đối với Tửu Sơ thì những suy nghĩ của hắn quá cực đoan.

“……”

Tửu Sơ không nói mà chỉ dán mắt nhìn Di Tâm hồi lâu. Mãi đến khi gã trai cao gần hai mét toát đầy mồ hôi lạnh, suýt nữa bật khóc y mới thở dài khe khẽ.

Tửu Sơ vươn tay ra hiệu cho Di Tâm cúi xuống, ngón tay thuôn dài trắng ngần nhẹ nhàng lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt hắn, giọng y ôn hòa hơn một chút: 

“Đối với anh thì cả hai em đều là người yêu của anh, không phải quái vật gì hết.”

“Hai em là một người, bác sĩ chưa nói cho các em biết sao?”

Đương nhiên bác sĩ nói rồi. Bác sĩ đã nói vô số lần rằng hai người phân liệt từ cùng một linh hồn, hoàn toàn không có cái gọi là bị linh hồn em gái nhập vào. Nhưng trong mắt Di Tân và Di Tâm, phán đoán của bác sĩ rất nông cạn.

Vì bác sĩ chưa từng chứng kiến ​​sự kiện siêu nhiên nên mới cho rằng trên đời này không thể có chuyện linh hồn nhập xác, do đó ông ta phủ nhận sự tồn tại của nhân cách phụ Di Tâm. Hắn là một linh hồn sống rành rành ra đó nhưng lại bị người khác coi là u hồn không tồn tại, họ phủ nhận thân phận em gái ngày xưa của hắn, còn đánh đồng hắn với Di Tân – thằng anh quái vật bị mọi người chán ghét. 

Hoang đường quá mà! Hắn chỉ bị nhốt trong thể xác của quái vật thôi. Hắn không giống Di Tân, hắn không phải quái vật.

Di Tân cũng cho là vậy.

Trong mắt hắn, cả đời hắn chưa bao giờ được nhận chút yêu thương và dịu dàng nào, tính cách cũng vì vậy mà trầm lặng đờ đẫn, khác hẳn với em gái vì được tình yêu tưới tắm mà kiêu căng tùy ý.

Bọn hắn không thể là cùng một người, Di Tâm từng tin chắc là thế. Nhưng giờ đây, nhìn đôi mắt trong vắt như đá quý của Tửu Sơ, Di Tâm có hơi dao động.

“Em đừng coi mình là quái vật nữa. Hai em đều là người yêu của anh, anh đã nói rất nhiều lần rồi.” 

Tửu Sơ lặp lại. Dù biết mâu thuẫn giữa hai nhân cách này không thể tan thành mây khói chỉ nhờ một câu nói nhưng y vẫn hi vọng nó có chút tác dụng.

“Giờ ở đây rất nguy hiểm, các em đừng gây nhau nữa.” 

Nói đoạn, Tửu Sơ nhìn gương mặt vẫn có vẻ ngơ ngác của Di Tâm mà không khỏi đỡ trán. Y cảm thấy mình nói vậy chẳng khác gì đồ trai đểu bắt cá hai tay, sau khi bị phát hiện còn khuyên vợ cả khoan dung rộng lượng.

Rõ ràng là một mối tình rất bình thường mà lại làm như tình tay ba. Tửu Sơ cảm thấy dường như lần yêu đương đầu tiên của mình không giống người bình thường là mấy.

“… trước tiên em hãy gọi Di Tân ra đã, anh muốn tìm hiểu tình hình cụ thể.” 

Tửu Sơ đành phải chuyển chủ đề.

“… nó, nó, em cũng không biết nó đang ở đâu nữa!”

Di Tâm vừa ủ rũ gục đầu nói lí nhí như sợ Tửu Sơ sẽ tức giận vừa xoa nhẹ bàn tay Tửu Sơ đang áp lên má mình, lâu rất lâu cũng không muốn buông ra.

Đúng là hắn không biết Di Tân đang ở đâu, chỉ biết hiện giờ trong cơ thể này đã không cảm nhận được sự tồn tại của nhân cách chủ nữa rồi. Di Tâm mong hắn chết quách đi cho rảnh nợ, nhưng hiển nhiên hắn không thể nói thẳng điều này với người yêu.

Nhìn vẻ mặt của Di Tâm là Tửu Sơ biết hắn thực sự không nói dối, y không hỏi thêm gì (về tung tích của Di Tân) nữa mà chỉ yêu cầu hắn nói hết những chuyện đang che giấu ra.

“Ví dụ như tại sao Di Tân lại thay em tới hẹn hò với anh, hoặc vì sao những vật thể hình người kia trông kỳ lạ thế.”

Giọng Tửu Sơ rất nghiêm túc, Di Tâm thấy vậy thì chần chừ một lát rồi khai hết.

Sau khi bầu trời biến thành màu đỏ hắn mới tỉnh dậy, trước đó do Di Tân uống thuốc ức chế ý thức của hắn nên hắn không thể tỉnh táo đi hẹn hò với Tửu Sơ, mà lúc bị ức chế hắn cứ liên tục nghe thấy tiếng cầu nguyện kỳ lạ truyền vào tai cùng với tiếng kêu gọi thoắt ẩn thoắt hiện. 

Ngoài ra hắn còn nhìn thấy một tế đàn, trên tế đàn có thứ gì đó trông rất giống cái gương. Cái gương dần tỏa sáng, mà Di Tâm cũng bước vào một nơi rất lạ.

“Em cảm thấy mình đã bước vào thế giới trong gương, mọi thứ cứ lắc qua lật lại, nhưng trong đó không có người nào, không có anh…”

Nói đến đây, Di Tâm nắm chặt tay Tửu Sơ như sợ hãi vì nhớ lại lúc đó.

“Đến khi vào trong trung tâm thương mại em mới thấy anh và Di Tân, hai người… rất thân mật.”

Di Tâm cụp mắt, ở nơi Tửu Sơ nhìn không đến, đôi con ngươi hắn đầy sắc đỏ máu, tràn ngập vẻ thù địch dữ tợn như đang nhớ lại nỗi căm hận chỉ muốn bầm thây Di Tân lúc ấy.

“Em tức quá nên cầm rìu bổ vào Di Tân trong gương, sau đó Di Tân vỡ thành các mảnh, em thì bước từ trong gương ra.”

“Ý em là sau khi em làm Di Tân bị thương trong gương thì Di Tân đã biến mất, đúng không?”

Tửu Sơ nhíu mày hỏi lại, Di Tâm ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy vậy, Tửu Sơ cau mày suy nghĩ giây lát rồi ngước đôi mắt hoa đào sậm màu, lần nữa mở miệng: 

“Em không trả lời câu hỏi về vật thể hình người, tại sao thế?”

“……”

Đồng tử Di Tâm giãn to, không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào. Nếu nói đúng sự thật thì chẳng khác gì nói với người yêu rằng mình là thứ quái vật mình mẩy đầy u nhọt, người không ra người ngợm không ra ngợm kia.

Nhưng hắn không nói thì chính là đang lừa dối người yêu. Hắn đã lừa dối y quá nhiều rồi, nhiều đến mức nếu có một ngày bị vạch trần sẽ rơi vào kết cục không đường cứu vãn.

Di Tâm cụp hàng mi rung rung, có vẻ hơi chần chừ: 

“Em… vì em sợ anh biết rồi sẽ sợ em.”

“Nhưng vật thể hình người đó, tất cả đều là…”

Di Tâm siết chặt tay, trông hơi căng thẳng: 

“Tất cả đều do Di Tân tạo ra!”

“Di Tân á?” 

Tửu Sơ lộ vẻ nghi ngờ, y không tin lắm.

Nhìn vẻ mặt người yêu, dường như Di Tâm hơi tổn thương. Hắn không dám nắm tay Tửu Sơ nữa mà dần buông lỏng ra.

“Là Di Tân, nó là đồ quái vật.” 

Di Tâm đáp. Nhìn người yêu trước mặt, hắn bất giác nắm chặt bàn tay vừa thu về bên người, máu rỉ ra đỏ sậm.

“Tuy em bị thuốc ức chế nhưng vẫn có thể cảm nhận được nó đang khống chế đám quái vật đó. Nó muốn nhốt anh ở đây mãi mãi, muốn cướp anh đi.”

Đúng rồi, đám quái vật đó không phải hắn mà là Di Tân.

Nếu bọn hắn thật sự là một người thì hắn nói thế cũng không sai, quả thật hắn đã điều khiển hành động của đám quái vật trong cơ thể này mà. 

Hắn chỉ không nói cảm giác như nhập xác rất giống như mình đã trở thành đám quái vật nọ. 

Hoặc giả, bản thân hắn chính là quái vật.

Di Tâm vừa nghĩ vừa ngơ ngẩn cúi đầu, không dám nhìn mặt Tửu Sơ nữa, sợ ngay giây tiếp theo sẽ bị mặc cảm tội lỗi nặng nề khi lừa dối người yêu đè bẹp. Đối với Di Tâm, trở thành con quái vật không được yêu thương và bị tất cả mọi người ruồng bỏ như Di Tân là chuyện vô cùng đáng sợ.

Hắn vẫn cố chấp cho rằng nếu mình trở thành quái vật thì chắc chắn sẽ bị Tửu Sơ yêu dấu vứt bỏ, hiển nhiên không nghe vào những lời chân thành Tửu Sơ vừa nói. 

Cũng có lẽ là hắn không dám tin, không dám cược một chút khả năng đánh mất Tửu Sơ nào.

Di Tâm muốn duy trì vẻ tốt đẹp trước mặt Tửu Sơ, hắn muốn níu giữ người yêu dù việc này vừa vô vọng vừa rất đỗi nực cười. Hắn biết mình đã không còn giống mình nữa, mồm thì nói dối liên tục, tham lam đáng hổ thẹn, nhưng hắn vẫn muốn giữ Tửu Sơ thêm một chốc, kéo dài mối tình này hơn một chút, dẫu rằng nó đã rung rinh chực đổ.

“Di Tân rất đáng sợ, nhưng em không giống nó, em không muốn anh sợ em…”

Di Tâm cúi đầu, mái tóc rủ xuống che khuất gương mặt, giọng hắn khản đặc thấp thoáng tiếng nức nở.

Tửu Sơ im lặng liếc nhìn tay Di Tâm, y cảm thấy hai nhân cách của đối tượng trừng phạt không giỏi nói dối lắm, mỗi khi nói dối chắc chắn bọn hắn sẽ siết chặt tay. Máu tươi gai mắt như vậy, bọn hắn cho rằng y không nhìn thấy thật sao?

Tửu Sơ cảm thấy rất có thể lời Di Tâm thật giả lẫn lộn, có khả năng thế giới trong gương là thật, nhưng những chuyện liên quan đến vật thể hình người thì cần kiểm chứng thêm. Tửu Sơ vừa nghĩ vừa xoa ấn đường, hoàn toàn bó tay với nhân cách phụ vừa khuyết thiếu tình yêu vừa nhạy cảm.

Điều duy nhất y có thể chắc chắn lúc này là Di Tân không chết thật, rất có thể hắn đã bước vào thế giới trong gương giống Di Tâm lúc trước. Phải nghĩ cách tìm ra hắn mới được.

Trong lúc Tửu Sơ đang nghĩ cách tìm Di Tân, trong trung tâm bỗng vang lên những tiếng hét liên tục và tiếng thủy tinh vỡ toang. Ngẩng đầu lên và nhìn thấy mọi thứ, đồng tử Tửu Sơ co lại.

Ánh đèn trong trung tâm đã mờ đi từ lúc nào, chỉ thấy bức tường kính khổng lồ phía xa đã phủ đầy sắc đỏ tươi, hoàn toàn che lấp bầu trời đỏ như máu. Giống như lúc nãy ở nhà nghỉ, những vật thể hình người nọ đã bò đầy mặt kính.

Nhưng khác với khung cửa sổ nhỏ xíu ở nhà nghỉ, đống vật thể màu máu dày đặc che khuất ánh mặt trời đang vặn vẹo trên mặt kính càng khiến người ta sợ hãi hơn.

R….rắc!!! Xoảng!!!

Dường như bức tường thủy tinh không thể chịu nổi sức nặng không bình thường này, vết nứt càng ngày càng nhiều, cuối cùng vỡ tan.

Chất lỏng thể bán rắn màu đỏ tươi tràn vào trung tâm mua sắm, lập tức vang lên những tiếng la hét chói tai khản đặc.

“Aaa——!!!”

“Cứu với! Cứu tôi với!!”

“Quái vật! Quái vật!!”

Giữa những tiếng la hét kinh hoàng, một trong những vật thể hình người tràn vào tầng một của trung tâm mua sắm ngẩng đầu về hướng có hơi thở quen thuộc. Trong hình ảnh màu máu hằn lên đôi con ngươi, hắn nhìn thấy người yêu mình tìm kiếm đang đứng dựa vào lan can tầng ba. 

Người yêu tóc đen da trắng, cùng với một cơ thể hết sức quen thuộc đứng cạnh y.

Gã trai cao lớn cúi đầu nhìn xuống nó, đôi mắt đen kịt đối diện với vật thể hình người thoáng hiện nét bất ngờ, dường như hắn đã nhận ra gì đó.

Một lúc lâu sau, ở một góc người yêu không nhìn thấy, hắn nhếch khóe miệng nở một nụ cười quái dị và bệnh hoạn. Đôi mắt đang cụp xuống của hắn chứa đầy vẻ căm ghét và khinh thường, đôi môi khẽ mấp máy nói gì đó trong yên lặng.

Vật thể hình người nhận ra khẩu hình đó.

Hắn đang nói, quái vật.

Nó là một con quái vật!

- Hết chương 029-

Tác giả có lời muốn nói:

Thủ đoạn đối phó với tình địch của em Tâm:【Nói xấu tình địch】

Anh Tân:【Im lặng nhưng tức thành con cá nóc】