Cứu Vớt Nam Phụ Mỹ Cường Thảm

Chương 10



Lăng Thanh Tiêu lẳng lặng nhìn Lạc Hàm. Nàng chỉ còn cách nhịn đắng nuốt cay đứng dậy, ra ngoài học phi hành.

Chiều hoàng hôn, trời ngả về tây, ánh dương vàng rực cuộn thành vòng chiếu rọi khắp vách núi. Không rõ vì lí do đặc thù nào đó, hoàng hôn ở Bích Vân tráng lệ hơn bình thường, dường như vươn tay ra là chạm tới được.

Đứng ở ngoài, nàng đột nhiên nghĩ ra: "Ta không có kiếm."

Tiên tộc chưa tu đến Linh Tiên đều dùng pháp khí phi hành, chạm tới Linh Tiên mới tự mình ngự không phi hành được. Giờ nàng không có tu vi, chỉ dùng được pháp khí, ban ngày Lăng Thanh Tiêu vì chiếu cố nàng nên mới ngự kiếm.

Tiên nhân ưa thích hào nhoáng, pháp khí phi hành cũng rực rỡ đa dạng, hệ cô đơn thì có liên hoa, vân đóa đủ thứ, dân tụ tập thì có pháp khí ngoại cỡ như phi thuyền, lầu gác, tóm gọn lại là có cầu thì có cung.

Lượng tiêu thụ lớn nên pháp khí phi hành cũng là loại pháp khí tốn kém nhất, bởi vậy Tiên giới còn lưu hành phổ biến một loại ngự không khác, ngự kiếm phi hành.

Dùng kiếm bay vừa tiết kiệm, trông lại còn ngầu hơn nên nhanh chóng trở thành trào lưu giới trẻ ở Tiên tộc, ngự kiếm cũng dần chuyển mình thành kỹ năng căn bản giới tu tiên. Giờ nhìn nàng mà xem, một túng, hai bần, mang tiếng có khối bảo vật kếch xù là thế, nhưng nàng không thể biến nó thành hiện vật được, đến Tiên kiếm loại phổ thông nhất cũng đừng mơ.

Lạc Hàm xém nữa thốt lên: "Chờ lúc ra ngoài rồi hãy học nhé". Quay ra thấy Lăng Thanh Tiêu đánh ra kết ấn, triệu hồi Cửu Tiêu kiếm.

Ngơ ngáo nhìn theo, vội vàng nói: "Ta mới học, dùng linh kiếm thường thường là được rồi, sao mà lấy cả bội kiếm ra luôn vậy?"

"Không sao." Lăng Thanh Tiêu đáp, "Dùng kiếm tốt, học càng nhanh."

Chỉ còn cách chấp nhận, Lạc Hàm tiến lại gần Cửu Tiêu kiếm, nàng cảm nhận được luồng khí lẫm liệt, lạnh đến rùng mình tạp vào mặt.

Đứng trước kiếm, cấn cấn hỏi: "Không có tu vi, giờ ta điều chỉnh nó như nào?"

Nàng đứng trên kiếm không khó, nhưng khiến nó chuyển động mới khó đấy.

Lăng Thanh Tiêu nói: "Bản chất tu luyện là chuyển hóa linh khí Thiên Địa để bản thân sở dụng, nên linh khí sẽ được ấn định trong cơ thể. Nhưng ngươi là trường hợp ngoại lệ, đã có thể trực tiếp điều động linh khí, về cơ bản thì không cần tu luyện."

Đơn giản hóa thì Tiên tộc tích lũy linh khí trong thân thể, nhưng Lạc Hàm thì không cần, nàng có thể điều khiển linh khí luôn. Tuy là không cần dự trù, nhưng lại cần học tập cách vận hành của mỗi loại thuật pháp, rèn cả độ thông thạo.

"Ngươi là trường hợp ngoại lệ", nghe xong nàng sợ muốn tụt huyết áp, Lạc Hàm không thăm dò hắn xem mình có điểm gì khác, Lăng Thanh Tiêu cũng không hỏi cặn kẽ, chỉ dạy nàng cách cảm nhận linh khí, sau đó chuyển hóa sử dụng.

Lăng Thanh Tiêu hướng dẫn Lạc Hàm cảm thụ linh khí Thiên Địa, nàng nhắm mắt, trong đầu tự nhiên hiện ra địa đồ dõi theo từ cao xuống, vị trí nơi vách núi họ đang dừng chân. Địa đồ độc đáo ở chỗ không biểu hiện đường nét sắc thái, mà phơi bày dưới dạng năng lượng.

Đốm sáng rải rác trong không trung, nhìn chung có năm loại, thong thả trôi dạt theo luồng không khí. Lý giải những đốm sáng này là linh khí, thì ngũ sắc tương ứng với ngũ hành.

Lạc Hàm thử điều khiển linh khí, đâu ngờ được những thứ này chỉ đâu đánh đấy, dễ bảo vô cùng. Thử gọi linh khí bưng Cửu Tiêu lên, kết quả không thành công.

Lăng Thanh Tiêu như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, ở cạnh nói: "Không cần nôn nóng, bản thân Cửu Tiêu kiếm cũng có tư duy, thay vì cưỡng chế thì ngươi nên khéo léo dẫn dắt."

Thử nghiệm lại nhiều lần, cuối cùng Cửu Tiêu kiếm cũng loạng choạng bay lên. Nàng mừng rỡ, lập tức tràn ngập cảm giác vừa lòng, Lăng Thanh Tiêu nói ngay sau đó: "Bây giờ mở to mắt, đứng lên điều khiển thân kiếm."

Lạc Hàm giật thót người, buông lỏng tinh thần, Cửu Tiêu kiếm bỗng mất khống chế, trực tiếp bổ nhào xuống đất, ở khoảng cách một ngón, kiếm vững vàng dừng lại.

Nàng khẽ thở phào, nghiêm chỉnh nhận lỗi: "Chân thành tạ tội, ta không hề cố ý làm bội kiếm ngươi rơi xuống."

Lăng Thanh Tiêu khống chế hướng rơi của Cửu Tiêu kiếm, nhưng không chỉnh lại, để Lạc Hàm tự xử lí: "Ngự kiếm phi hành phải thật vững, không thể vì phân tâm mà mất quyền kiểm soát. Ngươi chỉnh kiếm ngay ngắn, thử lại."

Vị giáo viên này nghiêm khắc không kiêng nể ai. Lạc Hàm lại quay ra khống chế linh khí, trông rất nặng nhọc mà nâng kiếm lên.

Nhìn thấy Lăng Thanh Tiêu ngự kiếm ung dung, nhàn nhã biết bao nhiêu, quay qua mình mới thấy khống chế một cách chính xác khó đến như nào. Lạc Hàm đứng trên thân kiếm, dáng bay xiêu vẹo, dặt dẹo ngả nghiêng, Diệp Tử Nam ngồi chồm hổm trên ngọn cây nhìn, thường trong trạng thái khiếp vía kinh hồn.

Mặc dù phi hành chưa ổn định, nhưng đã thành công đi đường hàng không, phải kể đến dáng vẻ nghiêng thùng đổ nước, lê xa đến hơn mười thước kia. Nhìn thành quả này Lạc Hàm cảm thấy hết sức hài lòng, tưởng đâu hôm nay tiến độ công việc đã có cái kết êm đẹp, thì Lăng Thanh Tiêu đã không để nàng tan ca trong mộng như vậy.

"Độ cao chênh vênh, tốc độ bất ổn. Nể tình ngươi mới học, đặt mục tiêu không quá khó, bay thẳng tốc độ không đổi, lặp lại ba lần thì nghỉ."

Lạc Hàm nghe xong, hít một hơi dài ngoằng, nguội lạnh. Diệp Tử Nam ngồi trên ngọn cây nghe Lăng Thanh Tiêu nói, cũng quay ra lâm vào khủng hoảng.

Điểu tộc coi bay lượn như nghề tay phải, Lăng Thanh Tiêu như này làm hắn rất áp lực đấy. Nhớ lại lần đầu học phi hành, trong gần một ngày đó, hắn biết bay lên, còn biết cả xoay tròn tại chỗ nữa, chính lúc ấy hắn được trưởng bối cả tộc Chu Tước bình chọn là hy vọng của loài chim luôn. Lăng Thanh Tiêu bắt một ấu tể mới học, bay ba lần thẳng, đều tốc, làm thế mà coi được sao?

Diệp Tử Nam tự dưng thấy căng thẳng theo, mấy năm nay hắn có chút buông thả, nghịch ngợm nên hời hợt chuyện tu hành, không tìm hiểu chuyên sâu thế hệ mới của mấy thanh niên Tiên giới bây giờ. Long tộc tuổi trẻ tài cao, mạnh bất thường như Lăng Thanh Tiêu có gọi là biến dị không, hay đây là tiêu chuẩn thường lệ của Long tộc mấy người?

Không tưởng tượng nữa, càng nghĩ càng thấy ghê. Nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn thở dài, cái thành tích này của Lạc Hàm đặt trong Điểu tộc nhà hắn, rõ ràng khá là xuất sắc rồi, nhưng Lăng Thanh Tiêu như bị liệt dây thần kinh cảm xúc nào ý, nom còn có vẻ không hài lòng lắm.

Lạc Hàm chân nam đá chân chiêu, vật vờ quanh vách núi, ngự kiếm từ loạng choạng đến khi nhìn tổng thể đã khá ổn, nhưng vẫn chưa đủ tiêu chí của tên Lăng Thanh Tiêu theo chủ nghĩa hoàn mỹ thái quá kia.

Ánh trời chiều đã dập tắt từ lâu, trăng tròn vắt mình sau núi, tách biệt nam tử thanh liêm dưới ánh trăng, lẳng lặng chiếu xuống một vầng sáng trên y phục trắng xóa. Ngay gần hắn là một thanh kiếm dài thanh mảnh, vị thiếu nữ thân bạch y ngồi trên thân kiếm, ngậm ngùi đến là tủi thân, không có bay bồng gì nữa.

Lăng Thanh Tiêu bất đắc dĩ đành nói: "Học lần đầu như vậy đã là không kém rồi."

Mắt nàng lung linh lấp lánh nhìn hắn, kết quả là gì, hắn mặt không đổi sắc: "Nhưng vẫn chưa đủ."

Diệp Tử Nam ngồi trên cây, ném cho nàng một ánh mắt thương cảm. Dồn sức vươn người, nhảy từ ngọn cây xuống, nói với Lạc Hàm: "Ngươi cứ cố thủ ở đây đi, cố gắng lên nhé, ta đi ngủ đây!"

Lạc Hàm trơ mắt nhìn hắn thảnh thơi đi nghỉ ngơi, trong lòng càng ngày càng đớn. Oán niệm ngùn ngụt của Lạc Hàm quá rõ, Lăng Thanh Tiêu miễn cưỡng nhường nàng một bước: "Được rồi, ngươi nghỉ ngơi một lúc đi. Lát sau vào học tiếp."

Nàng lập tức nhảy khỏi kiếm, vặn cái eo cứng đơ, cái chân cứng nhắc. Mới thả lỏng không được bao lâu, còn chưa kịp đặt bàn tọa xuống nữa, chợt nghe Lăng Thanh Tiêu nói: "Đến giờ rồi."

Nàng đăm chiêu, mặt vô cảm nhìn Lăng Thanh Tiêu. Tim ngươi làm bằng chất liệu gì vậy? Ngươi đối xử với một thiếu nữ mỏng manh yếu đuối như này coi có được không?

Lăng Thanh Tiêu bình thản nhìn Lạc Hàm: "Trung bình bay một lần ngươi mất mười lăm phút, cứ phát huy ở mức độ này, nhìn chung hai lần bay mới đạt chuẩn được một lần. Luyện tập luôn từ bây giờ, sáu lần là ngủ vừa đủ bốn canh giờ. Không hoàn thành được, thời gian ngủ sẽ cắt giảm."

Con số lạnh tanh ập đến, nàng tưởng đâu quáng gà đến nơi rồi. Đồ máy móc Lăng Thanh Tiêu.

Ngày hôm sau, Lạc Hàm ngự kiếm, thân hình bay màu phất phơ đứng đó. Lịch trình hôm nay là cực bắc, cách vị trí bây giờ hơn nửa cái bí cảnh. Mất cả ngày trời, mới đặt chân đến nơi, gom được cây Hạc Linh Lan thứ nhất về nhà.

Gốc còn lại chỉ có thể chờ đến ngày mai. Cực bắc vừa lạnh vừa gió, nhìn đâu cũng thấy trắng xóa phủ toàn tuyết. May mà y phục Tu Tiên giới đều có pháp trận giữ nhiệt, Lạc Hàm mặc mỏng, cũng không thấy cóng.

Băng tuyết bao trùm làm độ nguy hiểm cũng tăng theo, ba người đã sớm tìm nơi nghỉ ngơi chỉnh đốn vật tư. Nhân lúc Lăng Thanh Tiêu không có mặt, Diệp Tử Nam mò qua cạnh Lạc Hàm, hỏi: "Hôm qua lúc ta đi rồi, ngươi bị bón hành mấy lần thế?"

Lạc Hàm trơ mặt thộn: "Tám lần."

Vừa nghe liền không đành lòng nhìn thẳng, đồng cảm nàng: "Thật tàn ác."

Nàng không muốn hồi tưởng về đề tài này, đớn lắm. Lăng Thanh Tiêu còn đang bận, không rảnh tay, chờ lát nữa tên yêu quái kia còn muốn bắt nàng đi huấn luyện nữa.

Diệp Tử Nam cảm thán một hồi, tò mò hỏi: "Thế ngươi với hắn có quan hệ gì thế? Tính hắn thối thế, nhưng rất tận tâm với ngươi đó nha."

Tiên tộc tính tình đều hời hợt, trừ khi có liên quan mật thiết, nếu không cũng sẽ nước sông không phạm nước giếng. Tuy hắn có nghe thiên hạ truyền nhau chuyện hai đứa nhỏ Lăng gia bị tráo nhau, cộng thêm chuyện thấy cả tiết mục huynh đệ mặn nồng trước cửa bí cảnh, nhưng khi tiến vào đây, Diệp Tử Nam cũng chưa có hóng thêm tin gì nữa.

Nhưng vấn đề là hắn thật sự rất tò mò chuyện của Lạc Hàm với Lăng Thanh Tiêu. Hai người khác dòng họ, cũng không phải thân thích gì, cách xưng hô của Lạc Hàm nghe cũng không giống huynh muội. Thú vị lắm đó, cuối cùng thì Lạc Hàm, Lăng Thanh Tiêu có quan hệ gì thế?

Lạc Hàm nhìn tuyết trắng phủ khắp ngoài kia, nhẹ đáp: "Tính cách mỗi người một vẻ, có kẻ nói trước làm sau, có người chỉ làm không nói. Có vài tên bỏ ra thứ gì thì sẽ náo loạn thông cáo cả thiên hạ, lại có một số người, chưa bao giờ nói, nhưng lại lẳng lặng khắc ghi hết thảy."

Trước là Lăng Trọng Dục, sau là Lăng Thanh Tiêu. Tiếc là đứa trẻ biết khóc sẽ có sữa, trong tập thể người khéo léo sẽ gặt nhiều cơ duyên, còn công trạng của người trầm tĩnh sẽ không được ai nhắc đến.

Diệp Tử Nam nghe xong ngẫm lại, hắn luôn có cảm giác lời nàng có ẩn ý gì đó. Lạc Hàm lại không nói nữa, chuyển đề tài: "Hắn nhìn như muốn cô lập loài người, nhưng thật ra rất kiên nhẫn, trách nhiệm, nhiều lúc chỉ là thuận miệng nói ra, hắn cũng chú ý nhớ rất kỹ. Hắn không phải người khó kết thân, tính tình lạnh nhạt, tuyệt tình như lời đồn đâu."

Diệp Tử Nam nghe xong xuýt xoa: "Chu choa ta ơi, ngươi còn nói tốt thay hắn luôn?"

Không để ý lời bông đùa của hắn. Lạc Hàm nói nhiều đến vậy, nhưng lại chưa từng trả lời câu hỏi của Diệp Tử Nam, không biết do hắn quên hay không phát hiện ra, cũng chẳng hỏi tường tận quan hệ hai người nữa.

Qua một hồi ngồi tán gẫu, khoảng cách Diệp Tử Nam, Lạc Hàm cũng trở nên gần gũi hơn, Lạc Hàm cuối cùng cũng để ý đến lý lịch vị đồng đội này: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

Tuổi tác ở Tiên giới để chỉ sự từng trải, hỏi tuổi phổ biến như hỏi tên. Diệp Tử Nam không để tâm, thản nhiên nói: "Trăm linh tám ngàn."

Nghe xong Lạc Hàm ngẩn người: ".. Tuổi?"

Diệp Tử Nam cũng ù ù cạc cạc: "Chuẩn rồi. Ngươi bao nhiêu?"

Lạc Hàm ngưng lại, một lát sau mới đáp lại: "Mười tám."

Hắn ngồi chờ một hồi, kinh ngạc trợn trừng: ".. Chỉ mười tám á?"

"Phải rồi."

Hai người đều chìm trong kinh hãi, nàng không tưởng tượng nổi, hỏi: "Ngươi cũng cả trăm ngàn tuổi rồi, Lăng Thanh Tiêu mới có một ngàn thôi. Mắc cái gì ngươi không xúc tiến được hắn thế?"

"Nói thế mà nghe được à!" Lão trưởng bối Diệp Tử Nam thấy không xuôi tai, "Điểu tộc nhà ta vốn không am hiểu tranh đấu. Hơn nữa ta làm sao mà già được, tuổi này ở Chu Tước tộc, người ta vẫn là một nhành hoa sắc xuân phơi phới đây này."

Hai tên quay ra đả kích nhau xong, đều cảm thấy có một tia ngậm ngùi. Diệp Tử Nam còn không phục, muốn lên dây cót phát tiếp, đột nhiên nghe thấy giọng nói thanh lãnh từ bên ngoài truyền vào: "Lạc Hàm."

Thanh âm quen thuộc này, cả cái ngữ điệu này Lạc Hàm cũng quá rõ rồi, mặt nàng hiện lên chữ, trần đời này ta không còn luyến tiếc nữa. Diệp Tử Nam nghe Lăng Thanh Tiêu kêu "Lạc Hàm.", giật nảy mình, lặng lẽ nhích xa nàng ra, dùng tay thủ thế cổ vũ Lạc Hàm: "Ngươi cố lên, ta ngủ trước đây."

Không còn đường trốn thoát, chỉ có thể mang đau thương lết ra ngoài. Ta kể cho nghe nè, thật ra ta chỉ muốn làm một thường nhân phổ thông ngoài đời, sở hữu bất động sản cho thuê thôi, mắc giống gì cho ta xuyên thư, còn bắt ta học nữa vậy?