Cứu Vớt Nam Phụ Mỹ Cường Thảm

Chương 6



Suốt chặng đường Lạc Hàm đều cảm thấy mông lung. Lăng Thanh Tiêu đã đáp ứng bảo hộ nàng, điểm đặt chân kế tiếp, đương nhiên tùy nàng quyết định.

Tiên giới đối với nàng mà nói thì hoàn toàn là mù mờ, ngơ ngác, cuối cùng vẫn để Lăng Thanh Tiêu dùng thần thức dò xét phương hướng, đưa nàng đến thành trấn gần nhất nghỉ chân, tạm thời để sửa soạn, thuận tiện sắm luôn một chút vật tư thiết yếu.

Trong đó quan trọng nhất chính là chuẩn bị cho Lạc Hàm mạn che mặt ngăn cản thần thức thăm dò.

Tướng mạo Tiên tộc tuy tuyệt sắc, nhưng tiền đề nhất định phải là thực lực xuất chúng. Mặc dù Tiên giới an toàn hơn vài bậc so với hai giới Nhân, Ma, nhưng không phải không có tàng ô nạp cấu (*). Cho dù là Thần Tiên cũng có cường thủ hào đoạt, kiến sắc khởi ý.

(*) chất chứa dơ bẩn

Lăng Thanh Tiêu đều vô cùng mỹ mạo, nhưng hành tẩu bên ngoài hắn lại chưa từng cần bất cứ che chắn gì. Cũng bởi là Long tộc, là một tộc nhân có thực lực xuất chúng, không kẻ nào dám có mưu đồ, nên hắn không cần dè chừng những ánh nhìn u ám kia.

Thế nhưng Lạc Hàm lại ngoại lệ, hiện tại chút năng lực phòng vệ thường nhân cũng không có, trong khoảng thời gian này mặc dù có Lăng Thanh Tiêu theo cạnh nàng, nhưng lại không thể bảo đảm tuyệt đối những thời điểm sơ sót. Tốt nhất vẫn nên phòng triệt để từ căn nguyên, dùng pháp khí ngăn trở diện mạo nàng khi đi ra ngoài, cẩn trọng chút ít vẫn hơn.

Lạc Hàm khép mắt theo sau Lăng Thanh Tiêu, nhịn không được cảm thán: "Thì ra, ta cũng có ngày phải phiền muộn vì dung nhan kiều diễm này."

Nghe được, hắn chỉ làm ngơ trước lời này. Ấu tể này đặc biệt hoạt bát, lắm lúc lại bắt đầu kể luyên thuyên không lý giải nổi. Ban đầu, Lăng Thanh Tiêu sẽ chú tâm nghe, hiện giờ hắn thấy quen rồi.

Rời đi Thần Vực bọn hắn bị truyền tống đến núi hoang rừng vắng, Lăng Thanh Tiêu mang theo Lạc Hàm hướng tới thành trấn gần nhất. Nơi này tán tiên tụ tập hình thành, dù ốc xá đơn sơ, nhưng trung chuyển tạm thời vẫn tạm ổn.

Nhân tộc vươn tới Thiên Cung cùng Thần Tiên, không lường tới vân tằng chi thượng (*), Tiên Tộc cùng Nhân Tộc địa vị, tầng lớp phân loại đủ dạng, tôn ti quý tiện.

(*) phía trên tầng mây

Thiên Địa tương giao, Thiên Giới chỉ là danh xưng chung, Thiên Giới có khoảng chừng ba mươi sáu Trọng Thiên, bảy mươi hai Châu. Trong Trọng Thiên phân từ thấp lên cao, lục Hạ Trọng Thiên, trung Thập Bát Trọng Thiên, thượng Tứ Trọng Thiên, Tứ Phạn Thiên, Tam Thanh Thiên, Đại La Thiên. Càng lên cao linh khí càng nồng đậm, địa vị cũng càng tôn quý.

Tại đó biên giới Tam Thanh Thiên là Nam Thiên Môn, tiến vào đây, hết thảy đều là Thiên Cung. Theo lẽ đó Tam Thanh Thiên là nơi thanh quý nhất Thiên Giới, cơ quan chuyên xử lí trọng sự, tương tự với Hoàng thành Kinh đô tại Nhân Giới. Có thể xuất hiện nơi đây, không do dự được toàn Tiên Tộc coi là vinh quang.

Đại La Thiên phía trên Tam Thanh Thiên, độc nhất thuộc về Thiên Đế, không chiếu không thể tự ý vào. Đi xuống Tam Thanh Thiên là Tứ Phạn Thiên. Tại Nhân giới, gần nơi Kinh thành là Hoàng thân quốc thích, quý nhân, đại quan. Tiên Giới cũng tương tự, Tứ Phạn Thiên là hiện thân danh gia vọng tộc, hậu duệ tôn giả. Nơi đây tấc đất, tấc vàng.

Tám phần tài nguyên cùng linh khí của Thiên giới đều do Đại La Thiên, Tam Thanh Thiên, Tứ Phạn Thiên chiếm cứ, dân số lại không đến 1%. Phía dưới Tứ Trọng Thiên mới thật sự là xã hội Tiên Tộc.

Lục Hạ Trọng Thiên, trung Thập Bát Trọng Thiên, thượng Tứ Trọng Thiên, đây mới là phạm vi Trọng Thiên mà Tiên Tộc thường nhắc đến. Bằng mắt thường cũng thấy được khác biệt rõ ràng trong Tam giới. Thượng Tứ Trọng Thiên tất cả đều là danh gia vọng tộc, trung Thập Bát Trọng Thiên là lực lượng trụ cột Tiên giới bao quát phần lớn tán tu Linh tiên, Thiên tiên, gia tộc trung, hạ tầng tương tự với tầng lớp trung lưu trong xã hội hiện đại. Chung Sơn Lăng gia, tại trung Thập Bát Trọng Thiên, là gia tộc Lăng Thanh Tiêu.

Nhân khẩu lớn nhất tại hạ Lục Trọng Thiên, cũng là nơi thấp cổ bé giọng nhất, ngụ tại đây đều là Tiên tộc thiên tư thấp hoặc là tán tiên phi thăng từ các giới lên. Tiên tộc tư chất kém cỏi, suốt đời tu không đến Linh tiên, không có tư cách xưng Tiên, hòa mình mà mưu sinh tại hạ Lục Trọng Thiên, hài tử về sau cũng theo chân nối bước lặp lại con đường bậc tiền nhân, không tạo nên cơ đồ.

Tới tán tiên phi thăng đi lên, trước đó cũng từng là cường giả một phương, đáng tiếc lên tới Tiên giới, vô quyền vô thế, cũng chỉ có thể gắng gượng lăn lội tại hạ Lục Trọng Thiên. Muốn thoát ly đáy tầng cũng chỉ có dựa vào hôn sự hoặc bái sư để tiến đến tầng thứ càng cao.

Trong tán tiên cũng có không ít tư chất nổi bật, cách trăm năm, các đại gia tộc Trung giới sẽ tới hạ Lục Trọng Thiên thu nhặt nhân lực, Vân Mộng Hàm là một điển hình, được Lăng gia thu nhận.

Tuy Lăng Thanh Tiêu cùng Lạc Hàm bị Thần Vực truyền tống đến trung Thập Bát Trọng Thiên nhưng nơi đây rất gần hạ Lục Trọng Thiên, nên mới có thành trấn do tán tiên tự lập nên. Nếu tiến lên tầng thứ cao hơn, tuyệt sẽ không có thành trấn thiếu mất chỗ dựa. Trung Thập Bát Trọng do gia tộc lớn sở dụng, dựa vào thỏa thuận ngầm từ nhiều năm, từng nhà phân chia kiểm soát lãnh thổ, trung Thập Bát Trọng Thiên có rất nhiều thành trì, không tồn tại ngoại lệ, tất cả thành trì đều phụ thuộc vào lãnh thổ các đại gia tộc.

Nhắc đến không thể không biết Thiên Chiếu thành dưới chân Chung Sơn.

Trên đường Lăng Thanh Tiêu tường thuật ngắn gọn hiện trạng thượng, trung, hạ tầng, Lạc Hàm hiểu chữ được chữ mất, chỉ có thể cố nhồi nhét những địa danh đó chờ sau này ngấm dần. Dọc theo đường đi Lăng Thanh Tiêu cố tình tránh nơi tụ tập, không nghĩ tới sau khi vào thành vẫn kéo theo một đám ồn ào.

Lăng Thanh Tiêu cùng Lạc Hàm sánh vai đi tới khách điếm (*), ông chủ nhìn hai người kia tiến vào, đôi mắt như được thanh lọc.

(*) quán trọ

Thật sự là chói rọi nhân gian, tiên khí bồng bềnh. Hai bọn họ đứng tại đó, trước mắt ông sinh ra ảo giác tiểu điếm nhà mình là Thiên Cung.

Đập vào tầm nhìn là mái cong đấu củng (*), kỳ hoa dị thảo, Lạc Hàm có chút nghi hoặc về khái niệm "Ốc xá đơn sơ" trong lời Lăng Thanh Tiêu. Đối với phàm nhân mà nói nơi đây đã là tất cả những điều để hình dung Thiên Cung, thì ra trong mắt Tiên nhân chỉ là một tiểu điếm mộc mạc tạm nghỉ chân.

(*) một dạng kiến trúc cổ, được sử dụng trong các cấu trúc nguy nga và các công trình tôn giáo quan trọng.

Quả thực trí trưởng tượng của nàng bị hạn chế rồi, nghĩ không ra hình ảnh Thiên Cung chân chính méo tròn ra sao?

Chỉ lộ diện một lát, hai người cũng đưa tới rất nhiều quan khách. Lăng Thanh Tiêu sắc mặt dần xấu đi, biết không thể ở lâu, lưu lại một khối lệnh bài liền mang Lạc Hàm rời đi.

Nàng biết ý đi theo sau Lăng Thanh Tiêu, nhìn hắn ngừng tại cửa phòng, dùng thủ ấn đặc thù mở ra cấm chế, sau đó hơi nghiêng người, "Phòng ngươi đây, ta không tiện tiến vào, ngươi tự chú ý. Gặp bất trắc, lập tức truyền tin cho ta."

Nhắc xong, hắn không yên tâm, xác nhận lại: "Khẩu quyết ngọc giản truyền tin, nhớ rõ chưa?"

"Ta nhớ rõ rồi." Nàng gật đầu, đẩy cửa phòng ra, chú ý đến Lăng Thanh Tiêu một lần cũng không liếc mắt vào bên trong, chờ nàng hoàn chỉnh vào phòng, mới gật đầu: "Trên cửa chứa cấm chế, sau khi đóng, khi ngươi chưa chấp thuận sẽ không có bất kì thần thức nào thăm dò được tình hình bên trong. Ta ở ngay cạnh, nếu có chuyện, liền truyền tin cho ta."

Tuy đàm thoại cùng Lạc Hàm, nhưng đôi mắt vẫn một mực tránh đi, không hướng đến phòng nàng. Lạc Hàm để tâm tới, trong lòng sinh ra thiện cảm.

Chỉ là tiểu tiết, nhưng lại phản ánh tới phẩm cách.

Lạc Hàm lại gật đầu, nàng phát hiện Lăng Thanh Tiêu vẫn chưa có ý rời đi, đối mặt với hắn vài lần, về sau thử đóng cửa lại, Lăng Thanh Tiêu mới xoay người trở về.

Về phần Lạc Hàm lại kinh ngạc mười phần. Lăng Thanh Tiêu, nói hắn đạm mạc là không sai, kèm theo đó lại tuân thủ trật tự, quy tắc vô cùng. Không liên quan đến hắn, đến cái liếc mắt hắn cũng không cho, nhưng một khi nhận được đáp ứng từ hắn, tuyệt sẽ nghiêm túc phụ trách.

Lạc Hàm khẽ cảm thán một tiếng, hắn có thật là trùm phản diện? Hay là bởi tuân thủ quân tử chi lễ quá nghiêm ngặt, kìm nén không nổi nữa cuối cùng nghẹn đến thành chập cheng phải không?

Vừa ngẫm, vừa tìm giường thoải mái ngồi xuống. Tuy nói nơi này là khách điếm, nhưng không gian trong phòng lại rất rộng rãi, nhìn qua đại khái liền thấy phòng luyện đan, phòng tu luyện, phòng linh thú, thư phòng, phòng ngủ cùng nhiều vách ngăn khác.

Thần Tiên sinh hoạt, nàng đúng là không đỡ được.

Không có tâm tình thăm dò phòng mình, vừa rảnh rỗi nàng liền lấy vòng tay ra. Nhớ đến pháp khí tàn niệm đã kích hoạt, sẵn tay giải luôn phong ấn dung mạo nàng. Khả năng phần lớn phụ mẫu phong ấn là vì nàng, dung nhan này ở Tiên giới nơi mỹ nhân nhiều như mây cũng dẫn đến oanh động, huống chi ở hiện đại..

Thật không dám tưởng tượng.

Nếu phong ấn vì nàng mà tạo, vậy vòng tay làm quà thành niên cũng không thể tầm thường. Lạc Hàm cầm lấy quan sát kỹ, vòng tay làm từ ngọc trong, bên cạnh nạm bạc đầy tinh tế, ánh bạc ngọc giao thoa, trông có vẻ giá trị quá nhỉ.

Vào vấn đề luôn là nó dùng như nào?

Ý niệm vừa xuất hiện, trước mắt bật ra một màn hình có giao diện đầy thao tác. Chu choa, sợ muốn văng nết, buông thõng vòng ra, giao diện biến mất trong nháy mắt.

Lạc Hàm lấy lại bình tĩnh, nghiên cứu cơ chế khởi động lần nữa. Ban đầu nàng cảm thấy trên vòng tay hẳn là có nút mở, đột nhiên lại nghĩ đến, Tiên nhân chủ yếu dùng thần thức, ngược lại ngũ giác (*) mới là thứ yếu (*), trữ vật không gian, pháp bảo đều do thần thức khống chế.

(*) năm giác quan

(*) không quan trọng lắm, trái nghĩa với chủ yếu

Tâm niệm vừa động, quả nhiên, giao diện vừa rồi lại xuất hiện.

Nhìn màn hình có thao tác quen thuộc trước mắt, nội tâm tràn ra vô vàn sự hoài niệm.

Dù sao cũng là nơi từng sinh sống mười tám năm, sao có thể không quyến luyến cho được. Lạc Hàm duỗi tay chạm, đúng như nàng nghĩ, chỉ là không có thực thể, trông có điểm giống với quang não (*) trong phim điện ảnh thể loại khoa học viễn tưởng.

(*) loại thiết bị giả tưởng kết nối với não bộ, nhận thao tác trực tiếp từ hệ thần kinh. Thường xuất hiện trong bối cảnh công nghệ tân tiến.

Là đồ vật Lạc Hàm thấy quen thuộc nhất, nàng dễ dàng khám phá được cấu trúc sử dụng. Trong lòng có chút cảm động, đây tất nhiên là phụ mẫu vì nàng mà chuẩn bị.

Tuy họ đều không phải thân sinh, thậm chí chỉ là một người, nhưng ân dưỡng thành, suốt đời khắc tâm.

Chờ đến khi quen với thao tác, rất nhanh dò đến mỗi công năng của màn hình. Tạm thời Lạc Hàm gọi thứ này là hệ thống Thiên Đạo, giờ phút này có tổng dân cư, tỉ lệ sinh sôi, tử vong, mật độ dân số, thậm chí còn tra chi tiết đến danh xưng, xuất xứ cùng gia phả Lục giới. Thần, Tiên, Ma, Nhân, Yêu, Minh.

Đây là một hệ thống hộ tịch (*) cỡ khủng. Lạc Hàm đổi giao diện, chuyển tới địa đồ (*) Lục giới, phóng to, có thể nhìn thấy rõ ràng tỉ lệ thảm thực vật bao trùm các giới, mật độ linh khí, mức phong phú loài, thậm chí còn có định vị.

(*) Hộ tịch là những sự kiện cơ bản xác định tình trạng nhân thân của một người từ khi sinh ra đến khi chết.

(*) bản đồ

Chán chê mê mỏi nàng phóng địa đồ đến vị trí trước mắt, còn may, nơi này trống rỗng, thiết nghĩ do cấm chế. Hệ thống này tuy lợi hại nhưng chưa đến mức vô địch.

Những yếu tố ngoại giới như linh lực, cấm chế, trận pháp, đều có thể cản hệ thống, thứ này chỉ có thể nhìn những điều tự nhiên, lĩnh vực không do nhân tạo.

Lạc Hàm đã biết giới hạn cao nhất của hệ thống, cũng không rửng mỡ tìm đường hẹo mà thăm dò địa đồ Thiên Cung. Nàng còn muốn thở thêm hai năm.

Lại thử thêm mấy công năng, khắc sâu cảm xúc được lay đầu thiên hạ do quyền thế sảng khoái ra sao. Chơi một hồi, nhớ ra chính sự hôm nay còn chưa giải quyết đâu.

Tuy lừa Lăng Thanh Tiêu một vố thành công, làm bảo tiêu cho nàng nhưng không thể mãi đặt hy vọng vào người khác. Đã đến tận Tu Tiên giới, tội gì không tự mình tu luyện ha?

Mặc dù Thần năng (*) là thiên bẩm, nhưng Thần lực cũng phải tu luyện chậm rãi mà hình thành, muốn lánh nặng tìm nhẹ, không cố chút sức mà đạt được thực lực cường đại, trong thiên hạ có ai?

(*) năng lực của Thần

Lạc Hàm không tìm được tính năng liên quan đến tu luyện, não liền nhảy số, mò đi tìm kiếm.

Không sai vào đâu, trên giao diện cho ra rất nhiều tư liệu. Nàng xem từ cơ bản nhất, ngẫm dần Thần lực là gì.

Tiên tộc có thể tự mình chọn lựa tu lộ (*), nhưng Thần đã được định hình sẵn từ khi sinh ra. Đoán đúng không trật phát nào, thì ra nàng không chơi hệ đánh đấm, chúc phúc, sở nguyện, phát tài, cầu tử (*).. Mấy thành phần gì đây?

(*) con đường

(*) con cái

Lạc Hàm chọn giao diện chúc phúc, ây gù.. suýt chút lóe mù. Khung tin tức cùng nội dung trong đó rủ nhau chạy tiếp sức kèm tăng tốc cực độ, trào ra như đang thách đố người đọc. Mỗi một tin ở nơi này, đều là hứa nguyện của Lục giới với Thiên Đạo, nhiều nhất chính là cầu tài, kế đó là cầu tử, bên cạnh đó còn chưa kể đến lời thề nguyện tình yêu đôi lứa, nam nhân đặc biệt chiếm phần lớn.

Khuôn mặt nàng ánh lên một tia cười, thề với trời thì không thể làm trái lời đâu nha, một khi hướng lên Thiên Đạo phát thệ, không hoàn thành được, nàng có thể thả sét xuống hôn gió kẻ phụ lòng đó.

"Để ta coi xem, nam nhân nào đang ba hoa khoác lác"

Nàng nhấn sàng lọc, ban đầu mang tâm thế kiếm chút việc cho đỡ rảnh, không nghĩ giao diện vừa mới đổi, hàng đầu tiên thế mà nhảy ra tên nam chính.

Lạc Hàm phòng ngừa không kịp ăn một ngụm drame, vào lúc này, lời thề lại còn đổi cái mới: "Mộng Nhi, ta thề với trời, Ẩm Nguyệt đối với ta thật sự chỉ có tình huynh muội. Nếu nàng vẫn không tin, tại chỗ này ta lập thề độc đối với Thiên Địa vạn vật, con dân toàn Chung Sơn!"

Hàng chữ kia chững lại, tiếp tục đổi mới: "Lăng Trọng Dục ta thề, nếu tình cảm đối với Mộng Nhi không phải thật, ta thân bại danh liệt, sa đọa Ma tộc, vĩnh viễn không phi thăn.."

Hắn chưa dứt lời, chữ cái kia liền ngừng lại. Lạc Hàm hiện ra nụ cười nhìn thấu nhân sinh, chắc cú rồi, nữ chính đau lòng chứ sao, dùng đôi tay mảnh khảnh che đi miệng thề của nam chính.

Ngươi che làm gì, có giỏi cứ để hắn nói hết đi. Cuối cùng hắn cũng nhập ma đấy thây.

Lạc Hàm tận mắt chứng kiến tuyên thệ đổi sắc trở thành chứng thực vĩnh hằng. Nàng lâm vào suy tư, Lăng Trọng Dục chủ động đối Thiên lập thệ, chứng minh hắn kết giao khế ước cùng Thiên Địa. Nàng cũng rõ cái đức hạnh nam chính lúc cuối truyện, thế này bắc cầu mà ra, nàng có thế gọi sét múc hắn đúng không?

Lạc Hàm bỗng nhiên phát hiện ra một loại kỹ xảo đặc thù để làm giàu.

Lời Tác: Hôm nay Lạc - ba ba - Hàm