Cứu Vớt Nam Phụ Mỹ Cường Thảm

Chương 8



Bí cảnh Bích Văn xuất thế là đề tài đang được bàn tán náo nhiệt nhất, sáng sớm đó, người đứng đầy đường, pháp khí, Tiên y liên tục chớp nhoáng không ngừng. Xen trong tầng mây rất nhiều phi thuyền đang thủ thế, gia huy các đại tộc chói rọi trên không.

Lạc Hàm cùng Lăng Thanh Tiêu cũng có mặt từ sớm, Lăng Thanh Tiêu lộ diện đưa tới rất nhiều thu hút, đại khái do bị nhìn nhiều, hắn sớm quen, không hề có động tĩnh. Lạc Hàm ẩn trong đấu lạp, tò mò xem xét xung quanh.

Đấu lạp dài quá đầu gối, di chuyển khiến tà váy cùng dao động, vô cùng khí khái. Tiên thì Tiên, nhưng hoạt động có chút không tiện, may thay đấu lạp là pháp khí, nên không khiến nàng bị ngộp. Cách một tầng vải, trong lòng nàng hạ quyết tâm, nhất định sẽ tu luyện đâu ra đấy, sớm ngày bá khí giống Lăng Thanh Tiêu, quang minh chính đại lộ diện thiên hạ.

Nàng đảo mắt qua mặt đất, lại nhìn lên phi thuyền lơ lửng trên kia, cảm thấy có hơi nhuốm bầu không khí buổi khai giảng trường học. Dưới mặt đất người ta đi làm thủ tục nhập học, phi thuyền trên đó như siêu xe phụ huynh mang tới đón đưa.

Đúng vậy nhỉ, chênh lệch giữa khỉ nghèo với đường giàu xa vời vợi luôn.

Đang ngắm nghía người khác, không nghĩ tới hai vị cũng đang là chủ đề tán nhảm của người khác. Đôi nam nữ kia, dung mạo nam tử nổi bật, tu vi cao thâm, tự thân mang khí chất đuổi loài người, khiến tầm mắt vô tình bị lôi cuốn vào, mà nữ tử bên cạnh hắn mang đấu lạp kín toàn thân, diện mạo bị che khuất, tu vi không cách nào thăm dò được.

Tổ hợp như vậy, hiển nhiên trông kì quái vô cùng. Bí cảnh Bích Vân sản vật trù phú, cái giá phải trả là nguy cơ tứ phía. Người ở đây, có đại tộc tiến bí cảnh hoặc tán tiên đi theo nhóm lập tổ đội.

Hai người trơ trọi tiến tới đây, trông lạc loài thật sự. Thể loại như này, tôn tử (*) đại tộc, ngây thơ chưa trải Tiên lộ, hoặc là thực lực đáng để kiêu ngạo, có hậu phương vững chắc.

(*) con cháu

Suy diễn đủ bài, liền có không ít người xum xoe tiến tới. Một nam tử dung mạo vô cùng thanh tú, thân mặc hồng (*) y lại gần, cong mắt cười hỏi: "Nhị vị muốn nhập Bí cảnh Bích Vân nhỉ? Mạo muội hỏi, các vị đã có tổ đội chưa?"

(*) đỏ

Lạc Hàm nhìn nam nhân tác phong cợt nhả trước mặt, lại đánh mắt sang Lăng Thanh Tiêu thanh tịnh, lãnh đạm, toàn thân toát khí thế sếp lớn kia, tự nhiên lại đoán được ý đồ đối phương ra sao.

Nàng tiến lên một bước, sắc mặt không dao động: "Không cần."

Trong đội này kì đà kéo chân sau chỉ được xuất hiện một mà thôi, đó chính là ta. Cây son đỏ chóe kia hết slot rồi, biết chưa!

Nam tử hồng y không ngờ được mình bị cự tuyệt dứt khoát đến thế, ngập ngừng chốc lát, lẩm bẩm nói: "Ta cũng có vô dụng đến vậy đâu? Đường đường là Chu Tước tộc, mặc dù nhiều năm phóng túng không chú tâm tu hành, nhưng vẫn là có căn cốt, kể ra chỉ dựa vào Thiên phú ta cũng có thể xông xáo ngang dọc bí cảnh. Lúc nãy thấy hai người trông cô quạnh thảm thương, ta mới qua giúp các ngươi đó."

Nam tử hồng sắc bày ra thân thế Chu Tước, hơi hơi thẳng người, chờ phản ứng phụ, chủ động nịnh nọt. Thế nhưng chờ hồi lâu, Lăng Thanh Tiêu im phăng phắc, Lạc Hàm lãnh đạm đáp lại qua loa "Thế luôn".

Tung hô ca ngợi như dự định, chờ mãi không thấy, mười phần ngạc nhiên: "Ta là tộc nhân tộc Chu Tước đó, các ngươi không biết Chu Tước sao? Chu Tước trong Tứ Linh (*) mà không biết á!"

(*) Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ là đại diện bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc.

Lạc Hàm phát hiện ra dung lượng não điểu tộc (*) hình như không lớn lắm đâu, vẫn đạm nhiên như vậy, bất động đáp: "Rồi như nào nữa?"

(*) loài chim, loài lông vũ

Loài này đều tự luyến, còn hão huyền, hắn vừa nghe liền bức bối. Đang muốn lên dây cót cơ mồm, ra ngô ra khoai với nàng, phía sau bỗng truyền đến thanh âm khác: "Nhị công tử sao?"

Lạc Hàm mang đấu lạp quay lại xem, nữ tử nhìn về phía này thanh thoát, nho nhã, song đồng tiễn thủy (*), diễm mỹ tuyệt tục (*), liễu mi như yên (*).

(*) Đôi mắt trong trẻo như nước

(*) Xinh đẹp mà không dung tục

(*) Mày liễu như khói

Liếc tới Lạc Hàm biết ngay là ai.

Nữ chính Vân Mộng Hạm.

Không nghĩ tới gặp được Lăng Thanh Tiêu ở đây, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía hắn, vừa tới gần lại như kinh hãi, dừng bước: "Nhị công tử, thật tốt quá, huynh vẫn còn sống. Ngày đó huynh rơi vào thâm uyên, ta muốn nhảy xuống tìm huynh, nhưng Tuyệt Linh Thâm Uyên biến mất ngay tức khắc. Mấy ngày nay ta vẫn luôn lo lắng không nguôi, mỗi khi nghĩ tới liền đau lòng không thiết sống, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Lúc này biết huynh không có chuyện, ta thật sự thấy rất mừng."

Sau khi nói năng lộn xộn xong, ngập nngừng hỏi lại: "Nhị công tử, huynh sao thế, sao lại nhìn ta bằng ánh mắt như vậy?"

Dứt lời, con ngươi trong trẻo lập tức tràn ngập sương mù, lã chã muốn khóc: "Huynh là đang trách ta đúng không? Ta cũng biết, huynh nhất định đang trách ta mà, vì ta không nhảy xuống cứu huynh đúng chứ." Nói rồi vươn tay ra, muốn tự mình kết liễu: "Ta sẽ đem mạng mình bồi cho huynh, đây là thứ ta thiếu nợ huynh."

Lạc Hàm đứng cạnh đó xem nữ chính biểu diễn một màn từ kích động đến bi thương tột cùng mà thọc cổ, rồi cũng trong màn vừa rồi, Lăng Thanh Tiêu chưa chen một câu nào, thậm chí ánh mắt cũng lười liếc nàng nữa.

Kĩ năng tự biên tự diễn này của nữ chính cũng thượng thừa quá rồi. Lăng Thanh Tiêu miệng cũng chưa nhấp, nàng ta đã quay ra muốn xẻo động mạch rồi.

Linh đao sắp hoàn thành chỉ tiêu, bỗng từ đâu một luồng sáng hồng sắc đánh gãy, kế đó bàn tay mảnh khảnh của nàng bị một nam tử giữ chặt: "Vân Mộng Hạm, nàng còn tỉnh táo hay không? Nàng đang làm hành động gì đây?"

Lạc Hàm cùng đỏ chóe đều dời tầm mắt qua nhân vật vừa mới lên sàn. Nam tử này thân hình cao lớn, y phục hoa mỹ, kém theo diện mạo cũng không quá khó nhìn, nhưng từ Lăng Thanh Tiêu mà so thì bị đì xuống hơi nhiều nha. Ngược lại hắn mang một loại khí chất phóng đãng bá đạo, kể ra cũng là một điểm thu hút riêng biệt.

Đỏ chóe lặng lẽ hỏi Lạc Hàm: "Hắn là ai thế?"

"Lăng Trọng Dục đó." Nàng khe khẽ chia sẻ kiến thức cùng vị huynh đệ hít chung drame này, "Vị này là ca ca Lăng Thanh Tiêu. Trước đó là Vân Mộng Hạm - tiểu sư muội hai con người đó."

Đỏ chóe thông suốt, ra là hai huynh đệ tranh nhau nữ nhân chứ gì, kịch bản chất lượng quá. Sau khi cảm thán, dần dần thấy có chỗ không ổn, mấy cái tên này, tự dưng thấy cũng quen quen vậy cà?

"Lăng! Chả lẽ.."

"Suỵt." ý đồ làm hắn yên tĩnh lại.

Nhất thời không thấy bóng dáng Vân Mộng Hạm, Lăng Trọng Dục dùng pháp khí truy tung, tìm thấy nàng, ngó đến lại thấy nàng rút linh lực hóa đao, hướng mạch mà cắt. Hắn sợ kinh hãi tới hồn phi phách tán, lập tức lao tới cản nàng lại.

Hắn suýt soát ngăn lại, bị dọa tới toát mồ hôi lạnh. Sau khi hoàn hồn, liền giận dữ, túm lấy tay nàng kéo về phía sau, lạnh giọng quát lớn.

Vân Mộng Hạm vừa ủy khuất vừa thương tâm, trong mắt ngập sương: "Đại công tử, muội muốn bồi tội với nhị công tử. Chỉ cần huynh ấy nguôi giận, muội đem mạng này thế vào cũng không sao cả."

Hắn nghe nàng nói xong, rốt cuộc cũng đánh mắt tới quần chúng xung quanh, cuối cùng phát hiện ra đệ đệ hắn đứng cách đó không xa. "

Biểu tình nhanh chóng trở nên lãnh đạm, thanh âm cũng trở nên gượng gạo, đối với Vân Mộng Hạm khác biệt một trời một vực:" Là đệ sao, thì ra vẫn còn sống? Trong thời gian này phụ thân, mẫu thân vì đệ đã lao tâm không ít, đã không có chuyện gì, sao không báo với gia đình một tiếng? "

Vân Mộng Hạm xuất hiện, Lăng Thanh Tiêu đã biết những kẻ khác sẽ cách đó không xa. Kí ức ngày lôi kiếp giáng xuống như bị moi móc lên, bày ra trước mắt, khoảnh khắc Thiên lôi lao tới, tất cả đều bổ nhào về phía Lăng Trọng Dục. Thân mẫu, dưỡng mẫu không màng tính mạng che chắn hắn, phụ thân vì hắn tế pháp bảo bản mệnh ra ngăn lôi kiếp, đến cả cữu cữu Lăng Thanh Tiêu, gia chủ Lâm Sơn Túc gia cũng phóng một món pháp bảo chặn Tru Ma lôi đang gầm rú không ngừng kia, vì một tên không dính dáng chút huyết thống nào tới Túc gia.

Thứ này dường như trở thành tâm ma Lăng Thanh Tiêu, hắn chìm vào thâm uyên, trước khi hôn mê, một cái liếc mắt đủ để hắn thấy, những con người phía vách đá đang tán gẫu với nhau kia, chưa từng nhen nhói một ý định cứu hắn.

Lăng Thanh Tiêu khép mắt, tùy ý thả mình nhuốm màu hắc ám.

Tiếc thay, hắn không chết, hắn vẫn cứ sống. Vô định, không biết nên truy cầu gì trên đời, ý nghĩa thế giới phi lý hỗn loạn này tồn tại là gì, hắn không thấu được. Từng một lòng tu luyện, nuôi ý định, chờ đủ cường đại, hết thảy sẽ có một cái kết khác.

Lại đoán sai, chứng thực rõ ràng, không thay đổi được.

Tuy Lăng Thanh Tiêu còn sống, nhưng bản tâm đã yên hơi lặng tiếng chết mòn từ lâu, hiện giờ hắn như cái xác không hồn. Gặp đến Lạc Hàm cứu hắn, ước định bảo hộ ngàn năm, Lăng Thanh Tiêu hiếm khi nhận được thiện tâm từ ai, không đành lòng chối từ, cũng không thể cự tuyệt được.

Hắn đã định đây là kết cục tốt nhất, che chắn nàng một ngàn năm, chờ khi nàng đủ sức tự vệ, hắn có thể yên tâm biến mất trên cõi đời. Đã từng là cố nhân, chung sống gặp thống khổ nhiều hơn khoái hoạt, về sau, đừng gặp lại nữa.

Để con dân Chung Sơn cho rằng hắn đã tuyệt mệnh đi.

Nhưng trời cao luôn tìm cách bức ép hắn, Lăng Thanh Tiêu ở nơi này, lại gặp người quen, còn là người duy nhất từng trao thiện ý cho hắn, Vân Mộng Hạm.

Lăng Thanh Tiêu nhớ kĩ, ngày đó nàng ta khóc đến đỏ bừng mắt, thân thể run rẩy. Ngón tay mảnh khảnh vẫn cứ run cầm cập, thống khổ mà chỉ tay về phía hắn.

Trong lòng lập tức niệm Thanh Tâm chú, vất vả áp tâm ma có xu thế dần kịch liệt trong Thần Vực xuống. Hắn tự thân dặn dò, không nên nghe, chớ xem, cũng không cần để ý, hắn đã tử mệnh, hiện giờ còn hành tẩu trên thế gian chỉ là trách nhiệm cuối cùng mà hắn tâm niệm. Nhưng mong muốn không được như ý, người hắn tránh không kịp, nay lại xuất hiện cả bầy.

Nghe được Lăng Trọng Dục chỉ trích hắn làm phụ mẫu lao tâm ra sao, tâm ma muốn bộc phát ngay tức khắc. Nực cười, hàng trăm cách tử vong đang giày vò hắn, thảm hại bò ra từ Tuyệt Linh Thâm Uyên, thân nhân của hắn dù chỉ là ý niệm muốn tìm hắn cũng không có, giờ chạm mặt câu đầu tiên thốt ra lại muốn chất vấn hắn khiến bọn họ thương tâm biết nhường nào sao?

Hai mắt Lăng Thanh Tiêu nhìn phía trước, một lần nữa nghiêm túc ngẫm lại, thế giới nào rốt cuộc bị sao vậy? Do tư tưởng hắn sai hay do thế giới này vốn dĩ đã không đúng?

Vân Mộng Hạm ỷ mình đứng sau Lăng Trọng Dục, thấy Lăng Thanh Tiêu không thèm nhìn, lại bi thương trào nước mắt:" Nhị công tử, huynh vẫn đang trách chúng ta đúng không? Huynh muốn thì cứ đổ lên đầu ta, đừng giận cá chém thớt lên phu nhân cùng đại công tử, nếu biết thế hôm đó ta chắc chắn sẽ nhảy xuống cùng huynh. "

" Mộng Nhi! "Lăng Trọng Dục tức tối quát lớn, quay đầu, ánh mắt rất bất mãn nhìn Lăng Thanh Tiêu," Tuyệt Linh Thâm Uyên, cỏ cũng chẳng mọc nổi, trăm vạn năm không một sinh linh. Sự tình đột ngột phát sinh, đệ ngã xuống, chúng ta không kịp can ngăn, chờ lúc đệ rơi vào, chúng ta cũng nghĩ cách cứu đệ rồi, chỉ là đệ nghĩ mà xem, phụ thân là gia chủ Chung Sơn, mẫu thân là chủ mẫu nhất tộc, tầm ảnh hưởng của hai người quá lớn, cũng không thể chỉ vì đệ mà liều mạng được. Chúng ta còn chưa kịp thương nghị biện pháp, thâm uyên đã biệt vô âm tín, quả thật đã lực bất tòng tâm. "

Dứt lời, Lăng Trọng Dục siết hàm nói:" Thật may đệ cũng không gặp bất trắc gì, nếu đã bình an đi ra thì trở về đi. "

Về nhà. Lăng Thanh Tiêu bình tĩnh nghĩ, về làm gì? Tiếp tục nhẫn nhục nhọc nhằn, cần cù vì sự nghiệp góp một viên ngói cho Chung Sơn, để Lăng Trọng Dục mà phụ mẫu nâng niu kia lên kế vị, từ đó ra đời câu chuyện về một gia đình chăn êm đệm ấm, trong ấm ngoài êm sao?

Rốt cuộc bọn họ coi hắn thành thứ gì?

Lăng Thanh Tiêu không phản hồi, biểu tình lùa người tránh xa ngàn dặm, hoàn toàn coi Lăng Trọng Dục có cũng như không.

" Đệ! "Lăng Trọng Dục cực kì căm phẫn, để ý thể diện với xung quanh, chỉ nhẫn nại mà nói," Không rõ có đúng không. Như lời Mộng Nhi, đệ sinh oán niệm với gia tộc sao? "

Vân Mộng Hạm rơi lệ đầy mặt, ngực đau đến quặn lại:" Nhị công tử, đến ta huynh cũng không muốn để ý nữa sao? Trước kia huynh đâu đối xử với ta như vậy. Nếu huynh oán trách ta, huynh cứ nói đi, đừng giữ trong lòng, có được không? Ta đã nói sẽ liều mình cứu huynh, tuy huynh đã bình an, nhưng ta nói được làm được, mệnh này ta đem bồi cho huynh. "

Vân Mộng Hàm vẫn lên tiếp màn xén động mạch, Lăng Trọng Dục đau lòng không chịu nổi, lại siết tay nàng. Vân Mộng Hàm vừa khóc lại vừa ngọ nguậy:" Huynh buông ra, muội phải đem cái mạng này bồi nhị công tử. "

" Lăng Thanh Tiêu! "Lăng Trọng Dục thất vọng nhìn Lăng Thanh Tiêu, căm phẫn trong mắt như muốn trào ra," Đệ đã vừa lòng chưa? Giờ còn muốn để ta cùng phụ mẫu bồi tội vì đệ nữa mới hả dạ đúng không? "

Thật sự không nhịn được, Lạc Hàm nói:" Giác ngộ đi nào, hắn đã nói một câu nào chưa? "

Đột nhiên lên tiếng, ánh mắt Lăng Trọng Dục, Vân Mộng Hạm đều nhìn về đó. Lúc này hai người mới phát hiện, ra là có một nữ tử đứng cạnh Lăng Thanh Tiêu.

Chắc không phải mới nhận ra, mà do lười chú ý tới. Diện mạo cùng thân thể nàng ẩn sau đấu lạp, chậm rãi lên tiếng:" Thọc cổ tay cũng được, bồi tội cũng thế, đều là hai người tự xướng ca. Từ lúc mấy người ngoi lên, hắn có đáp lại các ngươi lấy một lời không? Tên đó cũng mặc kệ mấy người rồi, sao mà không thuận theo, tách hắn ra luôn đi? "

Đỏ chóe thật muốn tặng nàng một ngón tay cái. Hắn tưởng nàng là quần chúng vây quanh như hắn, không ngờ Lạc Hàm bứt phá gia nhập tranh đấu, còn lấy một cân hai nha.

Lăng Trọng Dục nén giận, ánh mắt như mang kim châm mũi nhọn nhìn nàng ta:" Ngươi từ đâu ra, nội bộ Lăng gia, ngươi có tư cách gì mà xen vào? "

Ít nhiều gì cũng là Thiên Tiên, dưới thịnh nộ, uy áp phóng thích, người xung quanh có tu vi thấp lập tức sắc mặt trắng bệch. Uy áp nặng nề cấp tốc bao trùm, dường như muốn khiến người dập đầu thương xót.

Tán tu Linh tiên có tu vi thấp hơn đã chịu không nổi, chưa đề cập đến phàm nhân không có tu vi. Lúc này Lạc Hàm đã cảm thấy không ổn, muốn điều động Thiên Đạo phản kích, bỗng thấy uy áp ngày càng giảm nhẹ, ngay sau liền kéo theo một cỗ uy áp cường thế lạnh căm căm.

Là Lăng Thanh Tiêu.

Uy áp là một cơ chế của kẻ thượng vị kiểm soát thứ hạ bậc, đạo lý thắng làm vua. Uy áp Lăng Thanh Tiêu trực tiếp hướng phía Lăng Trọng Dục, trên người hắn còn lưu lại thương tích do Thiên lôi, nay lại bị uy áp Lăng Thanh Tiêu bóp nghẹt, lập tức không chịu được lui về sau một bước, trong miệng bốc lên luồng máu tanh tưởi.

Mục tiêu Lăng Thanh Tiêu khóa chặt, cũng không thương tổn đến kẻ khác. Nhưng quần chúng cũng đều có tu vi, không chịu áp lực, vẫn tỉnh để phán đoán ai mạnh ai yếu. Trầm trồ cảm thán, một người không nhịn được nói:" Người kia là ca ca mà phải không, tu vi vậy mà không bằng đệ đệ sao? "

Thanh âm hắn rất nhỏ, nhưng cùng là Tiên nhân, tai thính mắt tinh, Lăng Trọng Dục nhíu mày, sắc mặt tái nhợt nhìn Lăng Thanh Tiêu. Lăng Thanh Tiêu lãnh khốc liếc phía hắn, đáp lại:" Nàng là ai, không liên can đến ngươi."