Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 16-2: (2)



Úc Khả Khả sớm đã đoán được, suy cho cùng đó không phải là điều mà đàn ông để ý nhất hay sao. Điều đáng ngạc nhiên là, ông ta thực sự kiên trì cho đến tận bây giờ mới có ý định đi khám bác sĩ.]

Úc Khả Khả: [Ông ta dùng lý do gì xin nghỉ phép vậy? Chẳng phải ngày mai ông ta có nhiệm vụ quay cảnh bắn súng* à? Liệu có về kịp không?]

(*vì để tiết kiệm thời gian thì đạo diễn và phó đạo diễn thường chia ra cùng quay những cảnh không bị trùng diễn viên ý.)

Hệ thống: [Lão ta đi khập khiễng đi gặp Chu đạo diễn, nói là vô tình vô tình bị ngã ở chân, nên muốn xin nghỉ phép đi khám xem sao. Chu đạo diễn đương nhiên đồng ý, còn hỏi lão ta có cần người đưa đi cùng không, nhưng lão ta từ chối.]

Úc Khả Khả: [Đương nhiên là ông ta không dám rồi, nếu có người khác đi cùng, vậy không phải lộ tẩy rồi sao?]

Nghĩ đến đây, Úc Khả Khả tò mò: [Với lòng tự trọng mạnh mẽ như vậy, khẳng định ông ta không dám đến bệnh viện lớn. Nhỡ mà có gặp người quen thì có mà muốn độn thổ.]

[Thế, cho nên ông ta đâu có đi bệnh viện mà lựa chọn đến một phòng khám tư nhân nhỏ.] Hệ thống nói tiếp: [Vị bác sĩ ở phòng khám tư nhân kia cùng ông ta cũng gọi là có chút thân quen, dù sao trước giờ những đối tượng bị lão ta ''tiềm quy tắc'' mà có xảy ra vấn đề gì thì đều bị đưa đến đây trị liệu.]

Úc Khả Khả phỉ nhổ: [Quả nhiên cái vòng này quá loạn, chơi như vậy cũng sợ mắc bệnh à!]

Hệ thống: [Biện pháp bảo vệ làm tốt chút, lại thường xuyên đi kiểm tra, tự nhiên là không sợ nữa.]

Sau khi kiểm tra sơ bộ, phó đạo diễn chỉ bị bầm tím với sưng tấy không có vấn đề gì nghiêm trọng khác. Vì vậy, lão ta được yêu cầu tu thân dưỡng tính một thời gian và đem thuốc mỡ trở về.

Có chút tiếc nuối vì không thể tiếp tục xem náo nhiệt, Úc Khả Khả đặc biệt cảm thấy mất hứng khi nghĩ đến một đoạn thời gian tiếp theo, công cuộc ăn dưa hẳn là sẽ mất đi chút màu sắc, càng nghĩ càng tiếc nuối.

Nhưng hiển nhiên cô không ngờ rằng sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó, nhanh chóng chuyển hướng.

Nguyện vọng ăn dưa của cô quả nhiên trở thành sự thật!

Hệ thống: [Cô nhất định sẽ không thể tưởng tượng nổi hôm nay xảy ra chuyện gì!]

Úc Khả Khả đang ăn tráng miệng bên cạnh Trữ Tuyết.

Hôm nay, Trữ Tuyết để người đại diện đem trà chiều đến mời cả đoàn phim. Bởi vì biết Trữ Tuyết quý hai người cô và nữ chính nên đã đặc biệt đem đến cho mỗi người hai phần.

Úc Khả Khả nhanh chóng chụp ảnh lại gửi cho quản lý của mình, uyển chuyển ngụ ý mong rằng có thể học tập phong cách của vị quản lý này một chút.

Chị Trương cũng đáp lại vô cùng ngắn gọn hàm súc: ''Cút.''

Bị lạnh nhạt một cách vô tình Úc Khả Khả: ''....'' Tức giận! cô phải ăn hết hai phần!

Vì thế ỷ vào việc mọi người đều ở đây, trợ lý không tiện ngăn cản, sau khi ngọt ngào nói lời cảm ơn với quản lý và chị Trữ Tuyết, không thèm để ý mà ăn hết không sót một mảnh.

Ngay khi nghe tiếng hệ thống hứng chí bừng bừng, Úc Khả Khả còn đang ăn phần trái cây mà Lê Hinh Nhuỵ đẩy tới, mơ hồ hỏi: [Xảy ra chuyện gì sao?]

[Phó đạo diễn sau lần bị thương đó cũng dần bình phục, nhưng tình trạng của lão ta có vẻ vẫn không được cải thiện. Dù sau đó đã dần khỏi nhưng lão lại phát hiện mình không còn cảm giác nữa.]

Hệ thống nói tiếp: [Lúc đó bác sĩ đề nghị lão nên tiến hành kiểm tra toàn thân, hiện tại đã có kết quả xét nghiệm.]

Úc Khả Khả biết việc này: [Không phải nói ổn rồi sao, chắc là do tâm lý nên mới vậy?]

[Nói là bình phục rồi, nhưng mà dù bị kích thích thế nào thì ông ta cũng không còn thấy cảm giác gì. Nghĩ rằng mình có thể sẽ ''không được'' nữa, sắc mặt ông ta xanh mét, tức tốc chạy đến phòng khám kia ngay trong đêm.]

[Sau khi trải qua mấy vòng kiểm tra xét nghiệm các thứ, bác sĩ thông cảm mà đưa ra kết luận, ông ta như vậy hẳn là do có chướng ngại tâm lý.

Phó đạo diễn lúc đó sắc mặt xanh đỏ tím tái, so với đèn neon có khi còn nhiều màu hơn.]

Nghe hệ thống nói đến đây, Úc Khả Khả tiếc nuối vì không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó.

Hệ thống ông nói gà bà nói vịt: [Tôi cảm thấy cô có thể thử đi mua vé số.]

Nghe nó nói vậy, Úc Khả Khả liền biết việc này không có đơn giản như vậy, tức khắc bị khơi dậy hứng thú: [Như nào như nào, mau kể nghe coi!]

Hệ thống: [Lão ta quả nhiên nhiễm bệnh.]

Úc Khả Khả theo bản năng hỏi dồn: [Bệnh, bệnh này là bệnh—-?]

Sau khi phản ứng lại, cô suýt nghẹn chết ngụm dưa hấu trong miệng, vừa ho vừa sặc: [Không, ý là lão ta, lão ta bị bệnh à?-]

Hệ thống: [Đương nhiên, đang nói đến phương diện kia của ông ta, chứ còn nói phương diện nào nữa?]

Úc Khả Khả vẫn cảm thấy khó tin: [Lúc đó cũng chỉ là tuỳ tiện nói mò thôi, không ngờ chị đây trúng thưởng rồi?]

Hệ thống: [Trước đó còn ở thời kỳ ủ bệnh, mà bác sĩ vì muốn để ông ta an tâm nên mới kêu làm kiểm tra toàn diện, sau là tra ra.]

Úc Khả Khả: [Mi không phải bảo họ các biện pháp làm phòng vệ tốt rồi, thế vậy làm sao vẫn nhiễm bệnh?]

Hệ thống: [Câu hỏi hay, phó đạo diễn kia cũng hỏi như vậy. Bác sĩ nói, chỉ cần bao lệch, lỏng không trùm hết thì vẫn có khả năng nhiễm bệnh.]

Úc Khả Khả: [........quá cmn không còn lời gì để nói. Từ đã, gượm đã, để chị đây chậm rãi lại đã.]

Cô quả thực sợ ngây người, đây quả thực là quả dưa lớn nhất cô từng ăn.

Cho nên, sự việc phát triển đến mức này là tại làm sao?

Đầu tiên là phó đạo diễn cùng em họ dẫn nam ba đến phòng thay đồ để giở trò, không ngờ lại quên chốt cửa, đang hưng phấn thì bị Lê Hinh Nhuỵ xông vào, gây ra một loạt phản ứng dây truyền, dẫn đến vấn đề của ông ta.

Khi đi khám ở phòng khám tư nhân, vốn chỉ là vết thương bình thường, bôi chút thuốc mỡ là xong. Kết quả là sau vài ngày vẫn thấy không ổn lắm, lo lắng đến mức phải đi kiểm tra lần nữa.

Kết quả là, sau khi đã chấp nhận là do ám ảnh tâm lý thì lại nhận tin dữ nữa, bản thân đã bị nhiễm bệnh.

Đây là cái thể loại cốt truyện âm mưu gì chứ, quá nhiều tình tiết giật gân lắt léo.

Úc Khả Khả ngả người ra sau kinh ngạc cảm khái

[....Có lẽ ông ta phải nên cảm ơn Lê Hinh Nhuỵ vì lần này, nếu không ông ta vẫn đang ở trong thời kỳ ủ bệnh và mãi mãi không phát hiện ra điều này.]

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cô không khỏi phàn nàn, rồi đột nhiên cô nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng hỏi: "Vậy thì em họ của lão ta cộng thêm những người lão ấy ngủ cùng trước đây, không phải là——"

Hệ thống: [Tôi cũng không biết. Lão ta giấu tin tức không nói cho ai biết. Nhưng mà cũng có thể lắm, bệnh này dễ lây lan mà.]

Úc Khả Khả: [666, thôi đừng nói về lão ấy nữa. Chị đây cảm thấy bị bóng ma tâm lý đến nơi rồi.]

Vì vậy, khi Úc Khả Khả gặp lại phó đạo diễn, cô có thể cảm nhận rõ sự u ám và lo lắng của ông ta, khiến ông ta trông đặc biệt xa cách.

Có lẽ là vì sợ bị người khác phát hiện nên ông ta cũng tìm cách tránh tiếp xúc thân thể với người khác. Nếu có ai vô tình chạm vào, ông ta sẽ lập tức lùi lại và mất bình tĩnh.

Dù sao thì ông ta cũng là phó đạo diễn hầu hết mọi người đều không dám gây sự với ông ta. Họ chỉ lẩm bẩm vài câu gần đây lão lạ lùng thế, sau đó chỉ giữ khoảng cách và không tiếp tục truy hỏi nữa.

Nhưng thật ra Chu đạo diễn cũng phát hiện ra biến hoá của ông ta, cố ý dò hỏi. Nhưng phó đạo diễn cũng đối xử bình đẳng mà tránh tiếp cận với đạo diễn, qua loa lấy lệ nói rằng do mình đau chân nên khó chịu, bực bội.

Úc Khả Khả không khỏi sinh lòng đồng tình: [Cảm thấy vô tội nhất là Chu đạo diễn. Có đánh chết chắc ông cũng không thể tưởng tượng nổi người bạn nối khố của mình không chỉ lợi dụng lòng tin của mình mà dùng ''quy tắc ngầm'', sau đó bị nhiễm bệnh.]

Hệ thống: [Đúng vậy, ông ấy thậm chí còn liên hệ tìm giúp bạn mình một bác sĩ nổi tiếng về xương khớp nhưng lại bị phó đạo diễn từ chối.]

Úc Khả Khả lắc đầu thổn thức: [Haizzz, đau lòng Chu đạo diễn.]

Tính ra, những người có mối quan hệ với phó đạo diễn, trừ Chu đạo diễn ra thì không thấy ai quan tâm đến lão ta.

Chỉ tiếc là đành phải phụ phần tâm ý này của Chu đạo diễn.

Ví như vị em họ của phó đạo diễn biết lão ta phải đến phòng khám, nhìn bộ dạng của anh họ nên cho rằng phương pháp điều trị không ổn. Vì đồng cảm cũng là đàn ông, lại vì sợ lỡ chọc tức lão ta nên hắn ta dĩ nhiên sẽ không dám hỏi gì.

Nam ba thì lại đinh ninh rằng mình là ''thủ phạm'' nên càng không dám tới gần phó đạo diễn, mặc dù thường xuyên bị mắng một trận, cũng chỉ có thể mỉm cười xin lỗi.

Về phần nữ bốn, cô ta hoàn toàn không hay biết gì, suốt thời gian qua đều không bị gọi. Thấy phó đạo diễn không gọi mình, cô chỉ nghĩ là do lão ta chơi chán rồi. Dù sao thì chuyện như thế này cũng xảy ra nhiều rồi, cô cũng đã quen rồi, nên cô ta khôn ngoan không tìm đến cửa nữa mà cố ý coi đó như là bình thường.

Hệ thống cũng có một cái nhìn khác về điều này.

[Mục tiêu của cô ta hiện vẫn là nam hai, vẫn cố gắng để câu dẫn anh ta] cho dù là hệ thống cũng không khỏi không bội phục nghị lực của cô nàng. [Đặc biệt là thái độ của nam hai đang dần nhu hoà hơn, cô ta cho là mình sắp giành được thắng lợi nên tự nhiên càng không quan tâm vị phó đạo diễn chỉ cho một vai ở bộ phim này.]

Úc Khả Khả cũng vô cùng thán phục: [Nếu cô ta đem sự nhiệt huyết này vào việc luyện tập diễn xuất thì hẳn cũng có thể thành công mà?]

Hệ thống thật ra có cái nhìn khác, có điều chỉ nói: [Ai có chí nấy, ví như nhiệm vụ của cô là cứu rỗi vai phản diện, kết quả còn không phải chạy đến chỗ này ăn dưa sao?]

Đối mặt với câu nói trắng trợn không chút nội hàm của hệ thống, Úc Khả Khả đúng lý hợp tình mà phản bác: [Nhiệm vụ của mi còn không phải là trợ giúp chị đây cứu rỗi vai ác à, thế sao còn ở chỗ này cùng ta ăn dưa?]

Hệ thống: [.....] Thôi, nó với cô kẻ tám lạng người nửa cân, vẫn là đừng tổn thương lẫn nhau thì hơn.

Về việc này, Quý Cảnh Diệp người vốn là có tư cách nhất để phát biểu lại vô duyên vô cớ bị cấm ngôn, chỉ đành ngâm ngâm cười lạnh một tiếng.

Quả nhiên là nồi nào vung nấy, hệ thống dạng gì thì tìm ký chủ cũng dạng ấy.

Một đôi tụ lại với nhau ngồi lê đôi mách, có thể làm được việc gì?

Ha!

.................