Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 2



Chuyển ngữ: Thuỳ Dương Ý

[Ký chủ cô yên tâm, không có người đuổi theo]

Thấy Úc Khả Khả vừa mới lên xe đã thúc giục tài xế mau chóng rời đi, hệ thống tò mò hỏi: [Trực tiếp nói ra như vậy, cô không lo Doãn Tịnh Nhã sẽ không tin mà nói cho Hằng Hách hả?]

''Đừng lo''. Úc Khả Khả thở phào một hơi, nhưng thật ra không sao cả, ''cô ấy tin hay không tin cũng không ảnh hưởng đến tôi nhiều cho lắm''.

Dù sao chuyện của họ vốn cũng chẳng liên quan gì đến nhiệm vụ của cô, chẳng qua là có đe dọa qua nguyên thân. Vì vậy, nếu Doãn Tịnh Nhã tin thì sau này có thể sẽ tránh khỏi kết cục bị bôi đen bi thảm, mà nếu không tin, vậy thì chỉ có tự nhận mình xui xẻo.

Tuy là nói như vậy, nhưng Úc Khả Khả vẫn có chút tò mò về chuyện xảy ra sau đó. Vì vậy, sau khi bình tĩnh lại, cô không khỏi nhiệt tình hỏi: ''Doãn Tịnh Nhã có tin không? Phản ứng của cô ta bây giờ thế nào rồi?''

Hệ thống: [Cô ấy hiện tại đang tức giận trên trường quay, nhưng khi Hằng Hách có hỏi thì chỉ nói do không ưa cô(cô ở đây là ns Úc Khả Khả).]

Có vẻ như Doãn Tịnh Nhã vẫn còn chút đầu óc, không đến mức yêu đến mụ mị mất trí.

Đôi mày xinh đẹp của Úc Khả Khả khẽ nhếch, không giấu nổi sự hứng thú, vội vàng nhắc nhở hệ thống nhớ chú ý đến chuyện này.

...

Doãn Tịnh Nhã không có nói với Hằng Hách.

Mặc dù tính tình của cô ấy không tốt, nhưng tuyệt đối không phải là loại không có đầu óc. Cho dù không nhìn quen hành vi chụp lén của Úc Khả Khả, nhưng rốt cuộc không có lửa làm sao có khói, dù cô có đem chuyện này nói ra nhưng không đủ bằng chứng thì cũng chẳng tạo nên sóng gió gì.

Bất kể là chuyện bí mật kết hôn và sinh con của Hằng Hách, hay chuyện video trên di động của anh ta, thì chỉ cần điều tra là có thể biết được thật giả. Dù sao Úc Khả Khả muốn lừa cô, cũng không cần phải lấy loại chuyện này ra để lừa.

Vì thế, nếu Úc Khả Khả thực sự đang lừa cô, cô sẽ cho cô ta ''đẹp mặt'', còn nếu lời cô ta nói là thật––-

Sắc mặt Doãn Tịnh Nhã đột nhiên trở nên lạnh lùng

''Tịnh Nhã em không sao chứ?'' Một giọng nói quan tâm quen thuộc vang lên sau lưng, khi quay đầu lại cô đã thấy ngay sự lo lắng trên khuôn mặt tuấn tú của Hằng Hách.

Nếu là bản thân trước đây, cô khẳng định sẽ chìm đắm trong những lời quan tâm và ánh mắt dịu dàng của người yêu. Thế nhưng mà bây giờ,...

[Ha! nam nhân ba chân]

[Nửa đêm gõ cửa nghiên cứu kịch bản]

Giọng nói trấn an đầy chân thành của Úc Khả Khả lại vang lên bên tai, cô cố nhịn, nhưng vẻ mặt vẫn có phần vặn vẹo.

Mẹ nó! Nữ nhân này có độc!

Bị nhìn như một thứ đồ vật bẩn thỉu Hằng Hách:?

—------

Bên này Úc Khả Khả cuối cùng cũng đã về đến nhà.

Úc gia vốn là một gia đình rất giàu có, nhưng sau khi cha mẹ nguyên thân qua đời, chuyện của Tập đoàn đến tay chú Úc tiếp quản. Từ đây sa sút thảm hại, đang đứng trên bờ vực phá sản.

Mặc dù Quý Cảnh Diệp có hôn ước với nguyên chủ, nhưng anh ta lại chẳng quan tâm đến nhà họ Úc. Vì vậy, để bám lấy nhà họ Quý, nhà họ Úc thường xuyên ép nguyên chủ phải lấy lòng Quý Cảnh Diệp.

Nguyên chủ bằng mặt không bằng lòng, bề ngoài là lấy cớ hẹn gặp Quý Cảnh Diệp, nhưng sau lưng lại bí mật hẹn hò cùng Quý Lăng Hàn.

Sau khi đẩy cửa vào, cô nhìn thấy một cô gái trẻ đang nằm nghiêng trên sofa chơi điện thoại. Nghe thấy tiếng cô bước vào, cô gái đó quay đầu nhìn lại, lập tức kêu lên: Ba, mẹ, Úc Khả Khả về rồi!''

[Đây là em họ cô, Úc Nhiễm]

"Tôi nói, Úc Khả Khả chị còn biết đường trở về à? Trước đó kêu chị đi tham gia cái yến hội, thế mà chị lại dám từ chối! Chị cùng lắm cũng chỉ là một cô diễn viên nhỏ, lên mặt với ai chứ!"

Gọi người xong, Úc Nhiễm tiếp tục khoanh tay ngạo nghễ nói: '' Tôi thật sự không hiểu được chị bây giờ được ''mấy cân mấy lượng''! Nói cho chị biết, nếu không có gia đình nhà chúng tôi thì chị chẳng là cái thá gì cả!''

''Đúng là, tôi chẳng hiểu sao chị lại quyết định như vậy. Vào làng giải trí thì không sao thế nhưng đến bây giờ cũng chẳng tạo nên được cái bọt nước gì cả. Hừ, đúng là làm mất mặt nhà họ Úc mà!''

Úc Khả Khả nhướng mày, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng bước chân trên lầu vọng lại: ''Khả Khả con về rồi à?'' Dì Úc đi tới, giả vờ quan tâm nói: ''Sao con không gọi điện báo trước, để dì kêu tài xế đi đón con.''

''Không sao ạ.' Úc Khả Khả cười, dịu dàng hỏi: ''Coi như con có gọi điện báo cáo lịch trình, thì chắc gì dì đã thực sự cho người đến đón con.'':)

Dì Úc:?

Có lẽ là không ngờ cô cháu gái vốn luôn nhu nhược, hiền lành lại dám trả lời mình như vậy, dì Úc nhất thời không phản ứng kịp. Ngược lại chú Úc lại nghiêm túc nhìn qua: ''Cháu đang nói cái gì thế?''

Úc Khả Khả a lên một tiếng, giọng điệu uý khuất: ''Cháu là đang nói sự thật, mặc dù sự thật thì mất lòng, nhưng chú Hai cũng đâu thể hung dữ như thế ạ?''

'

''Cháu,...'' Chú Úc đột nhiên nghẹn lời, sầm mặt khiển trách: ''Úc Khả Khả, cháu nói chuyện với bậc trưởng bối như thế hả? Đã nói là không nên tiến vào giới giải trí mà, cũng không biết học từ ai, đúng là càng ngày càng không ra thể thống gì!''

''Con nói, ba, ba dạy dỗ chị ấy lại đàng hoàng đi. Từ khi vào giới giải trí, chị ta càng ngày càng kiêu ngạo.'' Úc Nhiễm vui sướng khi người gặp hoạ thêm dầu vào lửa: ''Không nói tới những sự tình trước đó, chỉ riêng việc chị ta dám cùng mọi người nói chuyện như vậy, nếu thực sự bám được vào Quý Cảnh Diệp rồi, có lẽ là sẽ không nhận người thân nữa đâu, có khi còn trèo lên đầu Úc gia chúng ta ngồi cũng chưa biết chừng.''

''Nói nhảm cái gì đó, Úc Khả Khả không phải cái loại người máu lạnh, sao có thể đối xử với người nhà như vậy được.'' Dì Úc gõ đầu Úc Nhiễm cảnh cáo,sau đó áy náy nhìn Úc Khả Khả: ''Khả Khả, cháu cũng biết em cháu nó luôn nói chuyện mà không suy nghĩ gì như vậy, nhưng thật ra tâm nó không xấu, cháu đừng để bụng.''

''Ha, tôi thấy Úc Nhiễm nói rất đúng.'' Úc Khả Khả thành thật nói: ''Trèo lên đầu các người ngồi chắc sướng lắm nhỉ? Tôi muốn thử xem sao!''

Dì Úc: ''...''

''Úc Khả Khả cô mơ cũng thật đẹp!'' Úc Nhiễm tức khắc trợn trắng mắt, tức giận chỉ vào cô nói: ''Cô đừng tưởng nếu cô bám được vào Quý Cảnh Diệp thì có thể làm gì được chúng tôi. Cô đừng quên, Quý Cảnh Diệp người ta căn bản không thèm để ý tới cô. Nếu cô muốn một chỗ đứng vững chắc tại Quý gia, chẳng lẽ cô sẽ không cần dựa vào Úc gia sao?''

Úc Khả Khả chậm rãi nói: ''Xem ra cô cũng biết Quý Cảnh Diệp không thèm để ý tới tôi. Vậy các người kêu tôi cứ bám lấy hắn ta để làm gì? Không bằng trực tiếp huỷ bỏ hôn ước đi!''

Sắc mặt của các thành viên nhà họ Úc đột nhiên thay đổi.

Nếu đổi lại là trước đây, bọn họ dĩ nhiên là vui mừng khi Úc Khả Khả có thể cắt đứt quan hệ với nhà họ Quý, dù sao họ cũng muốn đề phòng việc cô dựa vào Quý gia giúp mình đoạt lại gia sản. Nhưng mà hiện tại Úc gia đang trên bờ vực phá sản còn muốn dựa vào Quý Cảnh Diệp cứu vớt, huỷ bỏ hôn ước giờ không phải đồng nghĩa với việc chờ chết sao!

Ngay cả Úc Nhiễm, người luôn ghen tị với người chị họ vì có thể gả được vào một gia đình giàu có cũng không dám nói gì mà chỉ nghiến răng nhìn cô chằm chằm.

''Đứa nhỏ này, cháu nói linh tinh cái gì vậy chứ.'' Chú Úc hít một hơi thật sâu mới có thể làm dịu đi giọng điệu của mình: ''Không phải trước đây chúng ta đã nói qua rồi sao, Úc gia chúng ta cần phải tạo mối quan hệ tốt với Quý gia. Khả Khả, tại sao bây giờ cháu lại nổi giận rồi!''

Úc Khả Khả giọng điệu thành khẩn: ''Cháu đây chỉ cảm thấy kỳ lạ, nếu mấy người biết mấy người dựa vào cháu để cứu gia đình này, thế thì tại sao lại dùng cái giọng đó nói chuyện với cháu.''

Rõ ràng là biết cô quan trọng như vậy, thế mà còn dùng cái kiểu tư thái cao cao tại thượng đến nói chuyện với cô, người nhà này không phải toàn có bệnh hả?

[Có lẽ do thói quen] Hệ thống nói: [Úc Khả Khả vốn là một người trọng tình cảm, cũng thực sự để ý đến bọn họ, cho nên dù bọn họ có nói gì thì từ trước đến nay cô ấy cũng không dám phản kháng.]

Cũng bởi vậy, cho dù cô ấy có thích Quý Lăng Hàn nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận mối hôn sự với Quý Cảnh Diệp để cứu nhà họ Úc.

Cuối cùng, còn không phải là bị bán à.

Úc Khả Khả trợn trắng mắt, nghĩ đến kết cục của nguyên chủ, cũng có chút thương hại.

Cô nói quá mức thẳng thắn, chú Úc vì muốn giữ thể diện mà cũng phải nghẹn lại, vẻ mặt không khỏi có chút mất tự nhiên: ''Cái gì mà nhà cô với nhà tôi chứ, không cần phải phân chia rõ ràng như vậy, chúng ta không phải đều là người một nhà sao? Cháu là cháu gái của chú, cứu Úc gia cũng là vì lợi ích của chính cháu, sao lại nói như thể chúng ta muốn bán cháu như vậy cơ chứ!''

'' Đúng vậy Khả Khả, cháu nói lời này cũng xa lạ quá rồi, có phải cháu hiểu nhầm chuyện gì rồi không?''

Dì Úc vội vàng nắm tay cô, tràn đầy yêu thương chân thành: ''Con là người được chúng ta nuôi lớn, chúng ta coi con như con gái của mình vậy, để con tiếp cận Quý Cảnh Diệp cũng là vì muốn tốt cho con thôi.

Dù sao hôn ước của con cũng là do cha mẹ con định ra từ trước khi họ còn sống, chính là chỉ muốn nhìn thấy con được hạnh phúc. Chẳng lẽ Khả Khả muốn làm họ thất vọng hay sao?'' Dì ta cười nói tiếp: ''Cho nên Khả Khả à, giờ con đã trưởng thành rồi, đừng nổi cơn giận dỗi như trẻ con nữa.''

''Cháu cảm thấy dì nói rất đúng.''

Úc Khả Khả thong thả gật gật đầu, sau khi dì Úc vừa lộ ra vẻ mặt hài lòng thì cô nói tiếp: ''Nhưng mà cháu lại không muốn nghe.'':)

Vẻ mặt của dì Úc đột nhiên đông cứng lại.

''Cháu dĩ nhiên đã nghĩ qua vấn đề này, nhưng cháu nghĩ rằng mẹ cháu sẽ quan tâm đến cảm xúc của cháu hơn. Nếu cháu thực sự không muốn kết hôn với Quý Cảnh Diệp thì bà nhất định sẽ ủng hộ cháu mà không hỏi bất kỳ điều gì cả.'' Úc Khả Khả lắc lắc tay: ''Dì thấy cháu nói đúng không dì Hai?''

Đúng cái rắm!

Đối mặt với ánh mắt chờ mong như vậy, dì Úc chỉ đành nhéo nhéo khóe miệng, lộ ra nụ cười có chút khiên cưỡng.

Mẹ ngươi đã chết nhiều năm như vậy rồi, ngươi muốn nói cái gì mà chẳng được, cho dù có thật sự không đồng ý đi chăng nữa, chẳng lẽ mẹ ngươi có thể bật nắp quan tài lên để phản đối à!

Mẹ nó, con bé này là bị cái gì kích thích hả, hay là bị thằng ất ơ nào bên ngoài lừa gạt quyến rũ rồi xúi huỷ bỏ hôn ước rồi?

Nhớ đến lời phàn nàn trước đó của Úc Nhiễm rằng Úc Khả Khả khả năng là đã có người trong lòng, dì Úc không khỏi nhíu mày.

Dì ta tự biết rằng Úc Khả Khả là thực sự quan tâm bọn họ, cho dù nó có thực sự thích một người nào đó thì cũng không thực sự chạy theo người đó mà bỏ rơi bọn họ, cho nên dì ta lúc ấy thực sự không để ý chuyện này. Nhưng hiện giờ điệu bộ của Úc Khả Khả rõ ràng không đúng lắm, lại còn luôn miệng nói cái gì mà ''mẹ cháu quan tâm đến hạnh phúc của cháu hơn''. Kiểu này là thực sự dính phải tình yêu rồi?

Dì hai trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Việc này ngàn vạn lần đừng có xảy ra!

Thấy cha mẹ đều bị nghẹn không nói ra lời, Quý Nhiễm không khỏi tức giận hỏi: ''Thế rốt cuộc chị muốn thế nào?'

Úc Khả Khả hỏi một đằng trả lời một nẻo: ''Lại nói tiếp, cháu trở về lâu như vậy, một hớp nước cũng chưa được uống.''

Úc Nhiễm trợn trắng mắt: ''Vậy thì chị mau đi uống đi.''

''Nhưng mà chị muốn uống nước chanh do chính tay em Úc Nhiễm pha.'' Úc Khả Khả lộ ra một nụ cười mỉm nói ''chị phải chịu hy sinh cho Úc gia lớn như vậy, Nhiễm Nhiễm em ngay cả một yêu cầu nhỏ nhoi này của chị chắc cũng không nỡ từ chối ha.''

Chị đừng mơ!

Úc Nhiễm vừa định thốt ra khỏi miệng, thì bên cánh tay dì Úc truyền đến cơn nhói, tức thì nghẹn đỏ mặt cắn răng nghẹn từng chữ: ''Tôi! Đi! Pha! Cho! Chị!''

Nghênh ngang ngồi trên sofa, nhận lấy ly nước chanh từ tay Úc Nhiễm đưa tới uống một ngụm, Úc Khả Khả lại đột nhiên xoa bụng: ''Haizz, hình như lại đói.''

Không sợ cô làm loạn, chỉ sợ cô cái gì cô cũng không nói mà đùng cái bỏ chạy.

Úc Khả Khả đột nhiên gây khó dễ như vậy khiến dì Úc có phần yên tâm, vội vàng nói: ''Được được, Khả Khả ở bên ngoài quay phim nhất định đói rồi, để dì kêu đầu bếp...''

''Oa, dì Hai, dì muốn tự mình nấu ăn sao ạ?'' Úc Khả Khả trực tiếp hỏi: ''Có phải là bởi vì cháu vừa mới đi làm vất vả trở về, dì định nấu một bữa ăn thịnh soạn để thưởng cho cháu phải không ạ? Cháu biết dì thương cháu nhất mà, dì nói dì thương cháu như con gái của dì mà!''

''...'' Dì Úc đành nghẹn khuất nuốt ngược nửa câu sau trở lại, vẻ mặt vặn vẹo lại, còn chỉ có thể tỏ vẻ từ ái: ''Đương, đương nhiên.''

Sau khi thấy dì ta với biểu tình không tình nguyện mà đi đến phòng bếp, Úc Khả Khả lúc này mới quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng: ''Chú Hai— —''

Chú Úc đột nhiên có dự cảm xấu, lập tức đứng lên, ngữ khí nghiêm túc nói: ''Chú còn chút việc cần xử lý nên về thư phòng trước. Nhiễm Nhiễm con ở lại đây cùng chị nói chuyện, con ngoan ngoãn hiểu chuyện chút đi, đừng chọc chị con tức giận.''

Quý Nhiễm mất cảnh giác bị đâm sau lưng:???

''Vậy thật sự cảm ơn em họ nhiều''. Úc Khả Khả vẫn như cũ treo bên miệng cái nụ cười ''trà xanh'' kia: ''Chị hiện giờ muốn ăn nho, em họ có thể giúp chị lột vỏ được không?''

''.....Úc Khả Khả chị đừng có mà quá đáng quá!''

Úc Nhiễm quả thực tức muốn hộc máu rồi, thế nhưng thực sự không thể làm gì được. Liếc thấy Úc Khả Khả sắp há mồm mách ba mình, cô chỉ có thể tức đến giậm chân rồi lại phải nghẹn trở về ngoan ngoãn đi lột vỏ nho.

Người giúp việc muốn lấy lòng mà tỏ ý hỗ trợ: ''Nhị tiểu thư, hay là để tôi...''

Úc Nhiễm một bụng tức giận không chỗ trút tức thì giận dữ hét lên: ''Cút, cút ngay!''

Từ sau khi cha cô tiếp nhận công ty đến giờ, cô nào đã phải chịu đựng ấm ức đến như vậy. Đặc biệt là Úc Khả Khả trước giờ ở trước mặt cô chỉ dám nén giận, khúm na khúm núm mặc người ức hiếp, cô chỉ cần qua loa xin lỗi thì sẽ lập tức được tha thứ.

Úc Nhiễm đã sớm dưỡng thành thói coi Úc Khả Khả như cái túi trút giận, bộ dáng chỉ đáng để người ta bắt nạt. Không ngờ tới có ngày, Úc Khả Khả cũng dám kiêu ngạo hất hàm sai khiến mình như vậy, mà bản thân thì phải ép dạ cầu toàn mà nhẫn nhịn.

Vẻ mặt Úc Nhiễm vặn vẹo, vốn là đem nho đến bồn rửa ngược lại lại khiến cho nước bắn hết lên mặt, thậm chí còn tức giận đến mức ngã ngửa ra sau.

Ah sh!t!!! Điên mất! Sớm muộn gì cô cũng sẽ làm cho kẻ kiêu ngạo đáng ghét kia phải đẹp mặt!

Mà ở bên này, Úc Khả Khả đang thoải mái dựa trên sofa, vừa mới mở tv lên thì bỗng nghe tiếng Hệ thống đầy hưng phấn vang lên: ''Nhà cô có quả dưa lớn này, có ăn không?''

Tác giả có lời muốn nói: Mấy người hóng ăn dưa lỗ tai cũng đều dựng hết lên rồi

(3156 từ - 15/07/23)