Cứu Vớt Thân Nhân Phế Sài Nhớ

Chương 10



Quế Chi vén rèm cười vào bẩm báo cho Trần thị xong bản thân liền lui ra đi cổng lớn đón người: "Cữu lão gia, Cữu phu nhân may mời vào, phu nhân nhưng trông hai ngài mãi từ sáng nay."

Lý thị làm chủ mẫu của Trần gia cũng gặp qua Quế Chi nhiều lần tặng đồ về Trần gia, biết nàng là đại nha đầu được cô em chồng tín nhiệm, gặp Quế Chi đích thân ra đón cũng xem như cấp nàng và lão gia đủ mặt mũi liền cười cười gật đầu đi theo Quế Chi đi đại sảnh của Huỳnh gia. Trần thị từ ngày Huỳnh lão gia mất vì tị hiềm nên dù là tiếp đãi huynh trưởng và chị dâu nhà mẹ đẻ cũng đều ở trong đại sảnh đón người, chuyện của Huỳnh Oánh nàng vốn nên đích thân về Trần gia gặp họ để nhờ vả nhưng ai bảo Trần thị là quả phụ lại có nữ nhi chưa gả đi, nàng đi về nhà mẹ đẻ thường xuyên quá cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của nữ nhi mình. Thế đạo hiện tại đối nữ nhân tuy đã rộng mở hơn trước nhưng nhà ai nguyện ý cưới con dâu ba ngày hai đầu chạy về nhà mẹ đẻ đâu, dù sao 'dâu con rể khách ' mới là quan niệm thịnh hành trong suy nghĩ của mọi người.

Trần thị nhìn thấy vợ chồng huynh trưởng vào đại sảnh vội đứng lên đón họ đi vào bàn trà: "Đại ca, đại tẩu hai người đến rồi, mau mau ngồi đi."

Quế Chi cũng chỉ huy nha đầu mang lên nước trà, điểm tâm cho vợ chồng cữu lão gia, ở Huỳnh gia hiện tại Trần gia vợ chồng là nhất đẳng quý khách đâu, ai dám chậm trễ cữu lão gia vợ chồng đó là không muốn ở lại Huỳnh gia làm việc nữa đi.

"Đại tẩu, người nếm thử món điểm tâm ngọt này xem, ta mới từ tây bắc đem mời vào kinh thành chuyên môn làm điểm tâm đâu, vùng bọn họ ở nổi tiếng nhất là các món điểm tâm làm từ dược liệu, không những ăn ngon mà còn bổ nữa." Trần thị cười cười tiếp đón Lý thị ăn thử, bản thân nàng cũng rất thích ăn các món điểm tâm vùng cao. Kiếp trước nàng chết sớm, đầu bếp vốn ở sau khi nàng chết mới đi đến kinh thành nhưng Huỳnh gia lúc ấy nơi nào dưỡng nổi đầu bếp chỉ biết làm mỗi món điểm tâm đâu, cuối cùng Huỳnh Oánh sau khi đem hầu hết của cải của Huỳnh gia mang đi gả vào hầu phủ cũng đem đầu bếp giới thiệu vào Hầu phủ nhà bếp làm việc, đầu bếp này cũng xem như có tâm, ở hầu phủ làm việc Huỳnh Oánh có chút điểm tâm trà bánh gì muốn ăn những đầu bếp khác đùn đẩy lo đi lấy lòng chủ tử khác thì ông ta mỗi lần đều làm ít nhiều chút điểm tâm cho người của Huỳnh Oánh mang về. Đáng tiếc là sau này hầu phủ bị đổ, làm đầu bếp tuy không ký văn tự bán thân cho hầu phủ nhưng lúc quan binh bắt người ai đi quản việc này đâu, đầu bếp tuy sau này được thả ra nhưng thời gian bị tống giam tay phải ông ta bất hạnh bị thương dẫn đến không có khả năng cầm nắm như trước nữa, đầu bếp này cũng vì thế mà bỏ nghề rời kinh về quê làm ruộng. Trần thị biết Huỳnh gia mình không thể làm nơi ông ta có thể yên ổn làm việc suốt đời nên có tâm đem người giới thiệu về Trần gia làm việc, tiền đề là Trần gia người thích đồ ông ta làm.

Lý thị nghe cô em chồng nói thế cũng tò mò nếm thử, trước kia nàng cũng có nếm qua dược thiện nhưng món nào cũng dày đặc mùi thuốc đông y kèm theo vị đắng cay khó lòng khen cho được, nghe Trần thị khen như thế cũng cầm một viên nếm thử, nhẹ nhàng cắn một góc bánh Lý thị không khỏi gật đầu khen: "Không sai, điểm tâm vừa thơm mùi thảo dược lại ngọt nhẹ vừa miệng, một chút vị đắng cũng không có."

Trần thị thấy Lý thị khen đích thực, nhìn huynh trưởng vẻ mặt cũng pha phần tán thưởng liền cười nói: "Đại tẩu người nếu thích thì lát nữa ta làm đầu bếp dọn dẹp lại theo người về Trần gia làm một thời gian người thấy được không?"

"Không đùa như vậy được, ta mà mang người đi quay đầu người lại thèm ăn đi đòi người lại vậy không phải là ta làm đại tẩu không phúc hậu rồi sao?" Lý thị cười cười lắc đầu đùa trêu ghẹo, nàng và cô em chồng quan hệ mấy năm nay tuy rất tốt nhưng ở kinh thành này nhà ai không thỉnh thoảng tổ chức vài buổi tiệc chiêu đãi người, khi đó một đầu bếp tốt ở phòng bếp tọa trấn nhưng có thể giúp tráng không ít thể diện cho gia chủ đâu, Huỳnh gia từ khi em rễ chết cô nhi quả phụ tuy không có gì tiệc tùng cơ hội nhưng Quang Huy một hai năm nữa cũng cưới vợ rồi, Huỳnh Oánh mấy nữ nhi cũng sẽ lần lược gả chồng, khi đó Huỳnh gia đầu bếp e rằng không đủ làm tiệc, nàng lúc này mang người đi sau lại nang người về như vậy không tốt chút nào.

Trần thị phất tay làm người hầu đều lui ra, Quế Chi đi đến ngoài sảnh canh giữ không cho ai đến gần xong mới khuôn mặt xuy sụp nói: "Đại Tẩu người yên tâm đi, ta đầu bếp này vốn muốn mời về đợi Oánh Nhi gả chồng đem ra tránh tránh mặt mũi nhưng giờ giữ lại cũng không để làm gì, đại tẩu người thích vậy để ông ấy về Trần gia làm đó là phúc phận của ông ấy."

Nghe Trần thị nói vậy Lý thị làm đương gia chủ mẫu mười mấy năm liền nghe ra trong lời của nàng ẩn ý liền lo lắng hỏi: "Đại muội người nói chi lạ vậy? Chuyện Oánh Nhi ta đâu nghe gì khác lạ đâu."

Trần thị nghi đến kiếp trước thấy nữ nhi ruột thịt của mình chịu khổ u sầu nói cho nàng biết chuyện của hầu phủ: "Đại tẩu người cũng biết ta chỉ sinh được mình Oánh Nhi là nữ nhi, chuyện hôn sự của nàng ta đó là lo ngược lo xuôi, chỉ sợ nàng gả đi qua bị nhà chồng không thích, sợ nàng ngốc lăng lăng bị hạ nhân lừa gạt. Đến nước này ta cũng không dấu gì hai người, ta sau khi đồng ý hôn sự của Oánh Nhi và hầu phủ thế tử liền tìm cách mua chuộc một số người hầu ở hầu phủ, ta cũng chỉ nghĩ tìm hiểu một chút sở thích hay cấm kỵ của những chủ tử trong hầu phủ thôi như vậy Oánh Nhi gả đi qua không nói có thể được mọi người yêu thích nhưng ít ra nàng sẽ không vô ý đắt tội với người khác."