Cứu Vớt Thân Nhân Phế Sài Nhớ

Chương 14



Nghe Quế Chi nói lên con trai Huỳnh Đại Trần thị cũng nhớ đến người này, xác thật là một người cẩn thận. Kiếp trước sau khi nàng chết, Huỳnh Minh Huy lại sinh đổ đốn, Huỳnh gia mấy lão già kia lấy cớ này nọ muốn cướp tài sản của nhà nàng, Huỳnh Oánh lúc ấy hôn sự cũng đến liền 'đã làm thì làm cho tuyệt 'liền đem hết tài sản của Huỳnh gia làm của hồi môn mang đi hầu phủ. Sau hôn lễ Huỳnh gia có thể nói là 'vườn không nhà trống ' cũng không sai, Huỳnh Oánh sau đó tuy cũng lần lượt đem một bộ phận tài vật trả về Huỳnh gia nhưng nói chung vẫn là thu không đủ chi. Huỳnh Đại nhi tử này cũng là lúc này tiếp ban của hắn, tiểu tử này không nói có bao nhiêu khả năng kiếm tiền nhưng trong Huỳnh gia đó là một đồng bạc cũng tiêu vào chuyện chính đáng, nếu Minh Huy không ngày càng sa mê bài bạc thì chưa chắc Huỳnh gia đã lụi bại nhanh như vậy. Người có năng lực như vậy Trần thị sẽ không tiếc lung lạc trọng dụng, nàng nhưng cũng nhớ rất rõ những kẻ ăn cây táo rào cây sung bôi nhọ nhà mình, có cơ hội vậy đừng trách Trần thị nàng ác độc. Vẫy lui Quế Chi đi làm việc Trần thị tính toán ngày hôn sự với hầu phủ, cảm thấy năm ngày thời gian là hợp lý nhất liền lấy giấy bút viết thư gửi về Trần gia cho Lý thị nhờ nàng đến ngày đi hầu phủ nói chuyện giúp nhà mình, khi đấy nàng cũng sẽ làm người đi tiếp xúc nhị con dâu của hầu phủ, cố gắng một lần hoàn thành mọi chuyện.

Huỳnh Nguyệt vẫn theo học chương trình như cũ còn Huỳnh Ngân thì ngoài thêu thùa và học chữ giữ lại thì sổ sách, quản gia công việc không cần lại học tiếp mà chuyển qua học nhiều đàn hát, nhảy múa luyện luyện dáng người, Trần thị còn riêng bí mật tìm người mời một lão mụ tử chuyên điều giáo bộ dáng các cô nương cung cấp cho các gánh hát ở kinh thành về dạy bảo Huỳnh Ngân. Theo Trần thị kiếp trước ở hầu phủ thấy, hầu phủ thế tử người kia chính là một tên sắc quỷ, kiếp trước Huỳnh Oánh gả qua làm kế thất bởi thân phận không cao, không sinh được con lại bị Lý thị cố ý chèn ép nên trong hầu phủ không có tiếng nói, tên kia hậu viện đó là oanh oanh yến yến hết ngày nay nạp thiếp này đến ngày mai đem nữ nhân nọ vào hậu viện của mình. Hơn nữa còn riêng bao nuôi một con hát làm ngoại thất, nếu Lý thị không kiên quyết phản đối hắn ta còn ý nghĩ kỳ lạ muốn nâng người vào phủ làm vợ bé nữa kìa. Huỳnh Ngân đó là Trần thị cố ý hướng nữ nhân kia giáo dưỡng, bảo đảm làm hắn ta thấy một lần liền đồng ý đổi môn hôn sự này ngay. Tuy Trần thị biết trước Hầu phủ sẽ lui bại nhưng cũng không ngại nó lụi bại thời gian còn rất lâu, trong khoản thời gian đó có hầu phủ làm tấm mộc Huỳnh gia cũng có thể an ổn lập môn hộ ở quê nhà.

Trần Lý thị nhận được thư cô em chồng gửi liền sai người mang thiệp đi hẹn ngày ghé thăm hầu phủ, Lý thị cũng ám chỉ ma ma đưa tin lộ ra chuyện Huỳnh Oánh bệnh nặng e rằng khó lòng qua khỏi. Huỳnh gia tuy giấu việc Huỳnh Oánh bị bệnh nhưng Trần thị cũng không thật nghiêm khắc khống chế tin tức, làm hầu phủ chủ mẫu tin tức này vẫn chảy vào tai Lý thị. Đọc xong thiệp Trần phủ đưa tới lý thị không khỏi phỏng đoán bệnh tình của Huỳnh Oánh phải chăng đã khó lòng cứu vãn, Lý thị tuy bất công tiểu nhi tử nhưng hầu thế tử cũng là con trai do nàng sinh ra, làm con mình mang tiếng khắc thê như vậy mất mặt Lý thị quả quyết không đồng ý. Trầm mặt làm người đánh thưởng người đưa tin lý thị nhíu màu đau đầu tìm cách kết thúc chuyện này. Trước nàng chọn Huỳnh Oánh làm kế thất đó là nhìn trúng gia thế Huỳnh gia suy tàn, bối cảnh kém xa nhị con dâu như vậy nàng ấy vào cửa tiểu nhi tử có vợ quản lý chuyện bếp núc hầu phủ cũng có thể sống thoải mái hơn chút, hơn nữa bên nhà vợ trước của đại nhi tử cũng vừa lòng, Lý thị thật không ngờ Huỳnh Oánh lại bạc phúc như vậy. Nha đầu Ngọc Bích bên cạnh là đại nha đầu được Lý thị rất thích, vốn dĩ đã được lão mẹ lộ ra đợi Huỳnh gia cô nương vào cửa thì nàng ta cũng sẽ được ban cho thế tử làm thiếp, Ngọc Bích vì vậy còn chuyên môn nhờ đại tẩu mình đi nghe ngóng chuyện của Huỳnh gia, mắt thấy hôn sự này muốn hỏng, cơ hội đổi đời của mình cũng không biết phải đợi đến lúc nào. Tuổi xuân không đợi người nếu nàng không nhân lúc còn trẻ đẹp, thế tử cũng đã nhiều lần nhân lúc phu nhân ban đồ vật đến thư phòng của mình cùng nàng qua lại cẩu thả mà yêu thích nàng, lúc này nếu nàng không nhanh chóng gả cho thế tử nhỡ đâu có bầu hay thế tử chán nàng vậy nàng biết phải làm sao. Nghĩ đến đây Ngọc Bích liền quyết tâm lên, nàng rót cho Lý thị một cốc trà nóng rồi vòng ra sau người giúp lý thị xoa bóp vai cổ vừa nhẹ nhàng nói: "Phu nhân chớ lo, thế tử làm người cao quý nhất định đó là người có phúc, ai gả cho người nhất định đó là đã tu mấy đời phúc khí mới có thể vào hầu phủ làm dâu cả."

Lý thị nghe nàng nói vậy thâm là đồng ý, hầu phủ nàng ở kinh thành đó là có tiếng nói, có danh dự, của cải lại dày thực không phải như các nhà hữu danh vô thực bình thường khác, Huỳnh thị không gả vào đã ốm đau như vậy chính là phúc khí quá mỏng không xứng với con trai nàng. Thấy Lý thị vẻ mặt tán đồng Ngọc Bích càng an tâm nói chuyện hơn.