Cứu Vớt Thân Nhân Phế Sài Nhớ

Chương 2



Một hồi lăn qua lộn lại làm ầm ĩ, Trần thị tỉnh lại.

Trước mắt nàng là một lão mụ già cỗi, mặt đày nếp nhăn, lưng còng xuống, quan trọng nhất là chân của bà ta đang đạp trên lưng nàng. Trần thị nổi điên, từ khi sinh ra chưa ai dám đối nàng như vậy, trong cơn nóng giận Trần thị liền nhào lên, như các nông phụ đè bà ta xoay đánh trên nền.

Sau chiến cuộc không đâu vào đâu này, Trần thị bị đánh xưng mặt mũi, lão mụ kia cũng bầm mắt hai bên. Hai người thở hổn hển nhìn nhau chuẩn bị tái chiến bất cứ lúc nào. Bỗng, Trần thị giật mình phát hiện: 'Mình bị thương nha '. Từ khi chết đi nàng có nếm muồi đau đớn do bị thương da thịt lần nào nữa đâu?

Giật mình gian, Trần thị mới cẩn thận quan sát nơi nàng đang ở này, xung quanh tối đen không nhìn thấy cuối, ở đây cũng chỉ có nàng và lão mụ già kia mà thôi. Cẩn thận nhìn lại Trần thị thấy bản thân mình và bà tử kia bên ngoài cơ thể có một tầng sáng mờ làm thân mình hai người tách biệt với hoàn cảnh xung quanh. Đúng lúc này, bà tử kia bỗng nhiên khóc rống lên nhào vào tiếp tục muốn ẩu đả với nàng. Trần thị vừa đánh trả vừa mù mờ không hiểu làm sao nhất thời có chút luốn cuốn.

Trong lúc đánh nhau vô tình Trần thị nhìn thấy phía sau lưng của bà tử kia: "Quỷ a."

Trần thị nhảy bắn lên tránh xa bà ta thật xa xa, mới vừa rồi trong một thoáng nàng nhìn nhưng rõ ràng, sau lưng của lão mụ tử ấy có một luồn khói đen hình anh nhi, khuôn mặt lại không có ngũ quan rõ ràng như mặt thai nhi sinh non chết yểu vậy, còn há to miệng như lỗ hổng đen ngòm trên khuôn mặt liên tục gào khóc không thành tiếng.

Làm hồn ma bao lâu nay Trần thị còn thật chưa gặp chuyện như vậy bao giờ, cố nén run sợ Trần thị vội vàng nói: "Từ từ, ta với người đâu có thâm thù đại hận gì mà người lại cứ muốn đánh ta vậy chừ?"

"Sao người biết không có? Ta xem quả thật đúng là có thâm thù đại hận như vậy nha." Không đợi bà tử kỳ lạ kia trả lời bỗng từ trên đầu Trần thị có một giọng nói trêu đùa truyền xuống. Cả Trần thị và bà tử kia đồng thời nhìn lên, đến lúc này Trần thị mới phát hiện trên đầu mình không biết khi nào xuất hiện một vòng xoáy đen trắng đang nhẹ nhàng vận chuyển, chính giữa vòng xoáy ấy có một quyển sách đang nổi lơ lửng nhẹ nhàng lật lật trang giấy như có người đang đọc nó vậy. Không gian quỷ quái này, bà tử lạ lùng và cảnh tượng quái dị như vậy không hiểu sao bỗng nhiên Trần thị lại bình tĩnh lại một cách lạ lùng. Trong lòng nàng có một âm thanh thúc dục nàng tiến về vòng xoáy kia đi, vòng xoáy kia có thứ quan trọng với nàng rất lớn.

Không đợi Trần thị hồi hồn lại bà tử kia bỗng nhiên quì xuống dập đầu về phía vòng xoáy kia cầu khẩn nói: "Cầu ngài thương xót, ta đã đợi ở đây rất lâu rồi, cầu ngài cho ta cơ hội lần này đi, nữ nhi của ta rất đáng thương."

"Đáng thương? Người đáng thương tất có chỗ đáng giận." Không chút dao động giọng nói kia bình thản vang lên, sau đó trang giấy trên quyển sách dừng lại, hoàn cảnh xung quanh bỗng sáng lên bên phải, bên trái các có một loạt hình ảnh xuất hiện, có điều người trong hai hình ảnh đó lại không chút liên quan gì với nhau. Trần thị bất ngờ thấy hình ảnh bên trái xuất hiện người chính là nhi tử của mình, nhìn nhi tử từ một công tử lụa là bình thường thành một hoàn khố sa dọa khi nam bá nữ, nhiễm đủ thói hư tật xấu sau đó chết trong tay tên côn đồ ngoài đường, lòng Trần thị đau như rỉ máu.

Bên phải hình ảnh lại là chuyện của một nữ tử, có chuyện của nhi tử mình Trần thị liền hiểu đây là cuộc đời của nàng kia. Nàng này cuộc đời cũng đủ bi thảm, nữ tử này lúc nhỏ tang mẫu bị kế thất và phụ thân xem như nha đầu sai sử không nói, lớn lên vì nữ nhi kế thất lúc nhỏ gặp chuyện không may nên mất khả năng sinh con, nàng ta bị kế mẫu thiết kế hủy dung sau dùng thiếp thất thân phận gả cho muội phu mình, nàng vì phu gia sinh tam tử nhưng không một đứa biết nàng là mẹ đẻ của chúng không nói. Lúc nàng sinh tam nhi tử thì bị muội muội mình hạ dược rong huyết mà chết, buồn cười là phu gia chỉ cho nàng một bạc quan tài tùy tiện đem chôn xong việc. Từ thủy tới chung nàng như một kẻ vô hình sống không người hiểu, chết không người biết. Bà tử quỳ dưới đất si ngốc chảy nước mắt nhìn nữ tử trút hơi thở cuối cùng, ánh mắt bà ta đầy hối hận và căm thù đang xen.

Trần thị nhìn nữ tử kia thầm thang đáng tiếc, nhi tử nàng chưa từng đại hôn nhưng không thiếu thiếp thất, có điều đáng tiếc không người nào có thể vì nhi tử sinh hạ nhất nhi bán nữ kế thừa huyết mạch Huỳnh gia. Nếu nhi tử có thể cưới một người thê tử có thể sinh như vậy thì tốt rồi, lúc đó nàng sẽ cung nàng ta như cung bồ tác sống vậy.

"Trùng hợp thật." Tiếng nói kia lại vang lên có vẻ ngạc nhiên: "Vậy mà chết cùng ngày cùng giờ và đều còn dư tới hơn hai mươi năm dương thọ, cả hai có thể đều đem mình lăn lộn mất hai mươi năm dương thọ cũng coi như là kỳ ba trong kỳ ba."

Nghe nội dung giọng nói kia Trần thị bỗng giật mình, 'mất hai mươi năm dương thọ?'Nói như vậy có phải ý nghĩa nhi tử của mình không phải mệnh sớm thệ lúc tráng niên mà nó có thể sống đến hơn năm mươi tuổi? Trần thị giật mình đầy trông mong vội hỏi: "Ngài nói vậy là nhi tử ta có thể sống đến năm mươi tuổi? Nó không nên chết sớm như vậy?"

Tiếng nói kia bình thản vang lên: "Đúng, mà cũng không đúng. Tử nữ của các người một kẻ thì bị người làm hại nên đánh mất tánh mạng, một kẻ tự làm bậy vứt mất tính mạng mình, nếu chúng không như vậy thì có thể sống đến già dùng hết dương thọ của mình."

Trần thị chưa kịp hiểu thì giọng nói kia lại vang lên: "Mà kể cho cùng thì chúng gặp chuyện như vậy không phải bái tạ hai người làm mẹ là các người ban tặng cho sao? Một người thức người không rõ trải chiếu đem kẻ lòng lang dạ sói vào nhà, một kẻ có công sinh mà không có trách nhiệm giáo dưỡng chỉ biết một mực sủng ái đến vô pháp vô thiên, cuối cùng hại cả đời của chúng."