Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp

Chương 50: Tớ không vui



Bùi Hướng Dương quay về từ chuyến du lịch, bệnh tình Bùi Ngọc đột nhiên nặng thêm thậm chí còn đến mức phải chuyển vòa phòng ICU. Bệnh viện đã ra rất nhiều thông báo nguy hiểm.

Tình cảnh trong nhà bi thảm đến mức cả việc Bùi Quyết Minh đậu vào đại học trong điểm ở Ma Đô cũng không thể hòa tan bầu không khí áp lực này.

Phương Nhã Lan cả ngày ngồi ở đầu giường Bùi Ngọc lấy nước mắt rửa mặt. Sự nghiệp Bùi Tử Giang đang vào thời điểm phát triển vì hạng mục đang chuẩn bị gần đây nên thường xuyên tới tới lui lui giữa hai nơi. Vừa đến bệnh viện không bao lâu đã lập tức muốn ra sân bay.

Bởi vì muốn đi luyện tập dương cầm, Bùi hướng Dương ngược lại trở thành người nhàn rỗi nhất nhà.

Bùi Hướng Dương quay về sau khi tập luyện xong, lúc này Bùi Quyết Minh đúng lúc có mặt ở nhà. Hắn vội vàng cầm quần áo nói với em trai "Dọn đồ một chút đi rồi lập tức đến bệnh viện."

Hắn mím môi "Tiểu Ngọc sắp không được rồi."

Tuy rằng biết rõ Bùi Ngọc chính là vai chính thụ trong thế giới này và sẽ không thể nào chết được. Nhưng mà vừa nghe thấy tin này, Bùi Hướng Dương vẫn bất ngờ.

Cậu buông cặp sách, không cầm theo thứ gì liền cùng Bùi Quyết Minh cùng đến bệnh viện.

Bệnh viện, Bùi Ngọc đã qua cuộc phẩu thuật lần thứ 3 bây giờ đang được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Bùi Tử Giang cũng ở đây, đang ôm lấy Phương Nhã Lan khóc đến mức sắp ngất xỉu. Bị bầu không khí này lây nhiễm, Bùi Hướng Dương cảm thấy khó chịu trong lòng.

Đợi bốn tiếng trôi qua Bùi Ngọc mới tỉnh lại, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là muốn gặp Bùi Hướng Dương.

Bùi Hướng Dương đi vào phòng bệnh, nhìn cả người Bùi Ngọc cắm mấy cái ống truyền còn đeo bình dưỡng khí. Một đứa trẻ xinh đẹp như vậy lại bị bệnh tật tra tấn đến mức gầy nhom, tái nhợt.

Bùi Hướng Dương đứng ở cửa, Bùi Ngọc gọi tên cậu vài tiếng mong manh "Anh...anh."

Bùi Hướng Dương đi dến ngồi xuống trước mặt Bùi Ngọc. Bùi Ngọc cố gắn hết sức nâng tay gạt đi nước mắt trên mặt Bùi Hướng Dương "Anh, anh, đừng khóc, em..Không có bị sao hết."

Hắn còn cố gượng cười, ví quá đau nên cười cũng không nổi nữa.

Bùi Hướng Dương càng khóc thương tâm hơn.

Trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy áy náy chuyện sửa nguyện vọng trước kia. Cậu đã không để ý đến Bùi Ngọc nữa vậy mà thời điểm em trai bị bệnh nặng đến thế này còn nghĩ đến người anh trai là cậu.

Bùi Ngọc nắm chặt tay Bùi Hướng Dương, ý thức đã bắt đầu rơi vào vô thức nhưng miệng vẫn lẩm bẩm "Anh ơi, đừng rời khỏi em mà, em sẽ chết."

Nghe thấy như vậy cảm giác áy náy cậu càng sâu nặng. Cậu thậm chí còn hối hận vì sao lúc trước lại đi ra ngoài du lịch với đám Hạng Thiệu Kiệt. Thời gian đó có thể ở nhà vui vẻ ở bên cạnh chơi đùa với Bùi Ngọc cơ mà.

Bùi Ngọc dù sao vẫn còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện. Người nhà thiên vị em trai cũng không phải lý do làm cậu phải xa lánh em.

Bùi Hướng Dương gắt gao nắm tay Bùi Ngọc, nhỏ giọng thì thầm "Anh không đi, anh không đi đâu."

Tựa hồ nghe được câu trả lời này Bùi Ngọc mới chậm rãi thả chậm hô hấp lâm vào hôn mê.

Bùi Hướng Dương nhìn Bùi Ngọc xoa xoa đôi mắt sưng đỏ nghĩ trong lòng "Tiểu Ngọc, em chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Bùi Hướng Dương tìm Phương Nhã Lan đúng lúc bác sĩ phụ trách đang nói về bệnh tình Bùi Ngọc.

"Căn bệnh này đúng là rất hiếm lạ, chúng tôi đã cố gắn hết sức."

"Bác sĩ Vương..."

"Người nhà xin đừng khóc, trước tiên nghe tôi nói. Một người bạn đồng nghiệp của tôi ở bệnh viên Z nói rằng, ở trên thành phố có một bệnh viện có mọt loại kĩ thuật mới học từ nước ngoài còn mời cả chuyên gia nước ngoài về. Nếu như người nhà có thể chuyển viện đến thành phố, có lẽ vẫn còn khả năng cứu chữa được."

Bùi Quyết Minh vừa đi ra khỏi văn phòng "Dương Dương."

Bùi Hướng Dương lau nước mắt "Em không có sao hết, anh cả."

Bệnh tình Bùi Ngọc tạm thời ổn định, Phương Nhã Lan trực ở bệnh viện ba ngày không ngủ không nghỉ, cả người bà đã mệt không thể chịu nổi. Bùi Tử Giang thì ba ngày thì chạy qua chạy lại hai lần, sáng sớm hôm sau ông còn có cuộc họp. Ở bệnh viện có điều dưỡng và Bùi Quyết Minh chăm sóc thay cho những người còn lại về nhà nghỉ ngơi.

Cơm chiều là do người giúp việc nấu, sắc vị có đủ nhưng mà người một nhà lại không hề muốn động đũa.

Bùi Hướng Dương không chịu nổi bầu không khí này nữa tùy tiện ăn vài đũa rồi buông.

Phương Nhã Lan liếc nhìn Bùi Tử Giang vài cái, lúc này mới gọi Bùi Hướng Dương lại nhỏ nhẹ hỏi cậu "Dương Dương sức khỏe em trai con không tốt, bây giờ phải đến thành phố chữa bệnh. Anh cả con sắp đến cũng đến trường học ở Ma Đô. Ở nhà chỉ còn lại mình con, con có muốn đi theo đến thành phố không?"

Thật ra đời trước Bùi gia cũng vì bệnh tình của Bùi Ngọc và công việc làm ăn của Bùi Tử Giang mà di cư lên thành phố. Bất quá không phải hiện tại mà là lúc Bùi Hướng Dương học cao tam. Lúc đó cậu sắp thi đại học. Phương Nhã Lan cũng đã hỏi cậu y như vậy, thầy giáo cậu lại kiến nghị tốt nhất không nên chuyển trường ngay thời điểm này. Bọn họ vẫn quyết định chuyển nhà đi, vẫn là cho cậu chuyển trường. Vì như vậy Bùi Hướng Dương phải bỏ lỡ một năm học đàn.

"Ý kiến con có quan trọng sao?"

Có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến đứa con luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện sẽ nói như vậy, sắc mặt Phương Nhã Lan có chút khó coi "Dương Dương, con nói vậy là có ý gì?"

Bùi Tử Giang đột nhiên quăng đôi đũa xuống "Em trai con đang nằm trên giường bệnh hấp hối kia kìa, con còn muốn nhiều lời sao!"

Bùi Hướng Dương mím môi, ngăn lại ủy khuất bắt đầu lan tràn trong lòng "Con không có ý gì cả."

Nói xong, cậu không màng đến lời Phương Nhã Lan đang kêu, không quay đầu lại mà chạy thẳng về phòng mình.

Cuối tuần không phải học đàn, bốn người nhắn tin vào nhóm chat kêu Bùi Hướng Dương ra ngoài chơi bóng rổ.

Lâm Xuyên nói "Dương Bảo, mấy bữa nay cậu làm cái gì đó. Về nhà rồi mà vẫn không hẹn được, nhắn tin trong nhóm cũng không trả lời."

Hạng Thiệu Kiệt và Bùi Hướng Dương có nói chuyện riêng qua, biết được một ít sự việc nhà cậu. Hắn nhảy vô nhắn tin giải vây cho cậu "Cậu quản nhiều vậy làm gì, đến lúc đó chơi bóng đừng có kéo chân đồng đội là được rồi."

Lâm Xuyên chỉ chỉ Lâm Cường hiện tại què chân đang ngồi trên cái ghế đá "Có kéo cũng không kéo hơn cái thằng nhóc này"

Lâm Cương thiếu chút nữa ném đồ đi "Đm, tôi đến đây xem đỡ ghiền cũng không được hay sao."

Lâm Xuyên "Này, không lẽ chỉ có ba đứa chơi hả?"

Hạng Thiệu Kiệt nói "Lo cái gì, đã sớm tìm đủ người rồi. Chắc sắp đến rồi đó."

Hắn vừa dứt lời hai đồng đội kia liền đến. Một người là bạn cùng lớp với Bùi Hướng Dương tên là Vương Hâm, người còn lại là bạn của Hạng Thiệu Kiệt tên là Từ Thanh Xa.

Vương Hâm thì ai cũng quen biết rồi, Hạng Thiệu Kiệt lại cường điệu hóa mà giới thiệu Từ Thanh Xa.

Từ Thanh Xa này là một nam sinh cao cao gầy gầy, lớn lên rất đẹp trai. Lúc làm quen với mọi người, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Bùi Hướng Dương.

"Chào cậu, tôi tên là Từ Thanh Xa." Hắn vươn tay.

Bùi Hướng Dương lễ phép mà giơ tay ra, cảm thấy đối phương khẽ vuốt ve mu bàn tay cậu một chút. Nhưng rất nhanh sau đó đã buông lỏng ra, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác.

Đối thủ đã hẹn vẫn chưa đến, bọn họ tùy tiện chơi chơi một chút trước.

Tế bào vận động của Bùi Hướng Dương không mấy phát triển, vì hôm nay Lâm Cường không thể ra sân nên cậu mới bất đắc dĩ vào chơi thay.

Từ Thanh Xa vẫn luôn ở bên cạnh Bùi Hướng Dương, dạy cậu phải ném bóng vào rổ làm sao mới ghi được 3 điểm.

Lâm Xuyên đi đến cạnh Hạng Thiệu Kiệt, thấp giọng nói "Này người bạn này của cậu sao mà cứ quái quái, có phải hắn ta có ý tứ gì với giáo hoa không đó."

"Chắc là không phải đâu, cậu ấy là thẳng nam. Tháng trước còn mới vừa chia tay bạn gái mà." Nhưng mà khi hắn thấy Từ Thanh Xa đối xứ với Bùi Hướng Dương như vậy thì cảm thấy không dám xác định.

Vương Hâm hỏi "Này, các cậu hẹn với ai vậy. Sao lâu quá còn chưa đến nữa."

Bùi Hướng Dương cũng tò mò, bọn họ còn cố ý tập hợp năm người nhìn qua trận đấu này rất nghiêm túc.

Hạng Thiệu Kiệt nói "Đối thủ là mấy đứa bên Nhất Trung"

Nghe thấy hai chữ "Nhất Trung", Bùi Hướng Dương còn chưa kịp bày ra phản ứng gì.

Thì nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Giọng Hoắc Siêu từ xa truyền đến "Ồ, tới sớm vậy sao."

Bùi Hướng Dương quay đầu nhìn lại đã thấy Hoắc Siêu quả đầu xanh lục đang nghênh ngang đi đến. Hạ Sanh mặc một cái áo thun trắng, hai tay bỏ túi có vẻ vô cùng nhàn nhã đi cuối cùng.

Trong chớp mắt đối diện với ánh mắt Hạ Sanh, Bùi Hướng Dương xoay đầu có chút giận dỗi mà không thèm nhìn hắn.

Hạng Thiệu Kiệt và Hoắc Siêu không dễ dàng bỏ qua, người tới ta đi châm chọc mỉa mai qua lại.

Hạ Sanh vừa đi vào, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Bùi Hướng Dương. Thấy cậu đưa lưng về phía mình, bờ môi hắn nhấp nhấp. Cho đến khi Hoắc Siêu gọi hắn, hắn mới đi đến chỗ đội.

Trận đấu rất nhanh đã bắt đầu, đây vẫn là lần đầu tiên Bùi Hướng Dương chính thức lên sân thi đấu, cậu cứ lúng túng không biết phải làm sao. Toàn bộ điểm nãy giờ chỉ dựa vào đồng đội. Đối phương đã vào n điểm, ngay cả bóng mà Bùi Hướng Dương cũng chưa chạm được.

Nửa trận đấu trôi qua, điểm số được kéo đến 83:42.

Đội đối phương thực lực quá bá, hơn nữa Lâm Xuyên và Bùi Hướng Dương là "nhân viên ngoài biên chế" nên đối phương chơi quả thật không hề tốn sức.

Từ Thanh Xa mệt đến mức cả mặt đều là mồ hôi, một nửa số điểm bên này đều là do hắn ghi.

Hắn đến trước mặt Bùi Hướng Dương an ủi cậu "Dù sao thì trong thi đấu quan trọng là có dám tham dự không thôi."

Bùi Hướng Dương phát hiện sau lưng có một đạo ánh mắt sắc bén vẫn luôn nhìn chằm chằm mình. Cậu không có cần quay lại cũng biết đó là Hạ Sanh rồi.

Nhưng mà trong lòng Bùi Hướng Dương vẫn còn giận dỗi, cậu vẫn luôn chờ đợi Hạ Sanh giải thích. Đối phương ngấm ngầm sắp xếp nhiều thứ như vậy, thậm chí còn chạy theo bọn họ đến núi Hi Linh cũng không chịu chủ động liên lạc cậu hoặc là gặp mặt nói với cậu một câu nào.

Bùi Hướng Dương không thèm phản ứng với Hạ Sanh, vẫn đứng nói chuyện cùng Từ Thanh Xa.

Từ Thanh Xa cũng đặc biệt nguyện ý nói chuyện với cậu, hai người vừa nói vừa cười.

Hạ Sanh cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, ánh mắt càng lạnh băng.

Điện thoại Bùi Hướng Dương nhận được một tin nhắn mới, sau khi được Lâm Cường nhắc nhở cậu vừa cuối đầu đã thấy. Là tin nhắn Hạ Sanh gửi đến: Không để ý tới tôi?

Bùi Hướng Dương quay đầu liếc mắt nhìn hắn rồi lần nữa thả điện thoại xuống ghế đá.

Trong lòng giận dỗi mà nghĩ nghĩ.

Hứ hiện tại mới chịu đến nói chuyện với tớ, chậm rồi.

Nửa trận sau đó vừa mới bắt đầu, Hoắc Siêu và đồng đội đạ có chủ ý nhắm vào Từ Thanh Xa. Hai người tấn công một người phòng ngự hắn, khiến Từ Thanh Xa căn bản không có cơ hội ghi điểm.

Có lần Từ Thanh Xa đoạt bóng va chạm trực tiếp với Hạ Sanh, thân thể Hạ Sanh rõ ràng còn rắn chắc hơn cả Từ Thanh Xa. Người kia ngã dập mông xuống đất, Hạ Sanh cướp được bóng lạnh lùng mà nhìn hắn.

Ánh nhìn tràn ngập khiêu khích.

"Bắt lấy!"

Một quả bóng từ tay Hạng Thiệu Kiệt ném qua, Bùi Hướng Dương thả người nhảy lên tiếp được, đây là lần đầu tiên của ngày hôm nay cậu chạm được quả bóng.

Bùi Hướng Dương đang đi bóng thì bị một người ngăn lại, mà cố tình người đó lại chính là Hạ Sanh.

Một cái chớp mắt kia, giống như quay về lúc cả hai bọn họ còn nhỏ. Tuy rằng ban đầu Bùi Hướng Dương là người chỉ cho Hạ Sanh chơi bóng, nhưng thật tế là cậu chưa bao giờ cướp được bóng trên tay Hạ Sanh.

Bùi hướng Dương theo bản năng liền muốn lùi về nhưng sơ hở chồng chất. Mắt thấy hạ Sanh lẽ ra phải chạy qua giành bóng, không ngờ đến hắn lại lướt ngang qua người cậu. Cúi đầu hỏi "Muốn thắng hửm?"

Bùi Hướng Dương theo bản năng nói "Vô nghĩa" Khẩu khí còn có điểm táo bạo.

Hạ Sanh cười cười.

Sau đó cứ như vậy để cậu...qua luôn.

Bùi Hướng Dương nhân cơ hội này mà truyền bóng đến chỗ Vương Hâm, ném được một quả 3 diểm.

Hoắc Siêu chửi thề một câu, hắn xoa xoa eo nói về hướng Hạ Sanh "Anh Sanh, đừng có mà nhường nhịn đối thủ vậy chứ."

Hạ Sanh cười cười, không để bụng.

Kế tiếp, Hạ Sanh mới chân chính triễn lãm cho bọn họ thấy cái gì mới gọi là nước phù sa chảy ra ruộng ngoài.

Hạ Sanh không chỉ không đề phòng Bùi Hướng Dương, còn chặn bóng của đồng đội đưa đến tầm tay cậu. Khoa trương nhất là một màn Từ Thanh Xa và Vương Hâm bị Lý Khiêm, Vương Béo theo sát, Hạng Thiệu Kiệt cùng Lâm Xuyên bị Đồng Vĩ nhìn chằm chằm, Hoắc Siêu bị Hạ Sanh kèm chặt. Cuối cùng chỉ còn mỗi Bùi Hướng Dương đứng ở trung tâm sân bóng không hề có trở ngại nào mà ném bóng vào rổ. Còn ném ba lần.

"2 điểm."

Mắt thấy điểm số sắp bị kéo đến gần chỉ còn cách nhau 10 điểm. Trái tim Hoắc Siêu đã biến thành tro tàn.

Tạm dừng trận đấu giữa hiệp, Hoắc Siêu nói "Các anh em à hôm nay tao đã nhìn thấu hồng trần rồi, hôm nay chúng ta đến đây chính là trợ công cho anh Sanh giúp cho chị dâu vui vẻ."

Anh em hiển nhiên cũng xác định mệnh lệnh mới, trên sâu dứt khoát thả lỏng. Vừa cướp được bóng từ ai cũng liền truyền qua tay Bùi Hướng Dương. Dù sao cũng bị Hạ Sanh cướp lấy, còn không bằng mỗi người kéo một ít hảo cảm với Bùi Hướng Dương.

Trận đấu này đến cuối cùng hoàn toàn rối loạn tùng phèo, hoàn toàn trở thành Bùi Hướng Dương và bốn đồng đội xem ai ghi được nhiều điểm hơn.

Đương sự được đối thủ sủng ái qúa mức thì muốn tìm một khe đất nào đó chui vào.

Kết quả không bàn cãi là Ngũ Tạng thắng cuộc. Khi hai bên đội bắt tay nhau, biểu tình đều vi diệu.

Hạng Thiệu Kiệt ngoại trừ câu "Đm" cũng không thể nói được cái gì khác.

Hạ Sanh bắt tay với Bùi Hướng Dương, không những không buông tay còn duỗi tay lôi kéo người vào lòng ngực mình.

Chiều cao giữa hai người vốn đã chênh lệch, Hạ Sanh hơi cuối đầu lập tức kéo lại khoảng cách giữa cả hai. Hô hấp ấm áp phả vào tai Bùi Hướng Dương, chọc cho vành tai cậu có chút ngứa.

Bùi Hướng Dương muốn tránh ra, cơ mà không làm được. Chỉ có thể ngẩn đầu, dùng đôi mắt hạnh xinh đẹp kháng cự mà trừng mắt ngược lại hắn.

Hạ Sanh bị cậu nhìn như vậy, trái tim đều mềm đi, giọng nói không tự giác ôn nhu vài phần như dỗ con nít nói "Thắng rồi vẫn không thấy vui sao?"

Hắn chưa dứt lời, vừa nói đã khiến Bùi Hướng Dương càng thêm thẹn quá hóa giận.

"Tớ không vui!"

Đối phương thoạt nhìn giống như là thật sự nổi giận rồi, dùng hết sức đẩy hắn ra. Dỗi mà rời đi, hoàn toàn một bộ dạng tớ rất khó dỗ dành.

Hoắc Siêu thấy đám người Bùi Hướng Dương đi mất mới dám chạy đến "Anh Sanh lại chọc chị dâu giận rồi à."

Hạ Sanh nhìn bóng dáng Bùi Hướng Dương rời đi, môi mỏng mím chặt trong ánh mắt không có ý cười.

Tác giả muốn nói:

Hạ Sanh: Truy thê thất bại.

Mẹ ruột:....

P/s: Cảm ơn đã bình luận và bình chọn.

Quả nhiên chương nào có hai đứa làm nhanh hơn hẳn.