Đa Danh Chi Hậu

Chương 54



Cố Tịch Hy đã xem qua bản đồ địa giới Lũng Nham, tất nhiên biết Bạc thủy ở đâu. Nàng giữ Tàn Hồng kiếm bên trong vạt áo, lại lấy tấm áo choàng sẫm màu của Trữ Nhi khoác lên người.

Hắc Giáp quân gác bên ngoài phòng thì cho rằng nàng đi hóng gió, quân đội tri phủ gác ngoài thành lại càng dễ dụ hơn, trực tiếp xem nàng là một tiểu nha hoàn nào đó ra ngoài lấy nước. Hơn nữa là đi ra, không phải đi vào, bọn họ không buồn để tâm.

Cố Tịch Hy men theo con đường mòn dẫn đến nơi có hai vách đá thẳng đứng, nhưng chưa đến hiểm địa thì sẽ bọc qua một rừng tràm hoa. Cây cao vót chông thẳng lên trời, lá cây xơ xác, lơ thơ trong bóng đêm nổi lên thành mấy hình thù kỳ dị, như đang ca hát với gió rét đang rít cùng cát bụi mịt mù.

Theo bản đồ địa giới, đi hết vòng cung tràm hoa này sẽ có đường mòn dẫn đến thượng nguồn Bạc thủy. Cái đèn nhỏ trong tay nàng nghiêng qua nghiêng lại theo từng khúc quanh, cuối cùng cũng nghe tiếng nước chảy.

Sau này khi ngẫm lại, Cố Tịch Hy cảm thấy bản thân lúc đó thật sự gan cùng mình, mới dám đơn độc đốt đèn đi đến chỗ hẹn. Dù nàng có võ công, nhưng không đồng nghĩa nàng sẽ chống đối lại thành công hết thảy những gì mà mình sẽ gặp.

Trong đầu nàng bấy giờ chỉ muốn tận lực diệt trừ mọi mối họa cho Trường gia. Song, Cố Tịch Hy lại không ngờ bản thân mình lại trở thành cái gai ngáng đường người khác…

Khi nàng thận trọng bước tới, dòng sông tên Bạc hiện ra thật sự bạt ngàn. Trăng không quá sáng, nhưng vẫn đủ để soi xuống mặt sông một vầng sáng lóa. Trong một phút chốc, Cố Tịch Hy không tin đây là dòng sông đã nhấn chìm vô số sinh mạng.

Nhưng khi nàng vừa đến gần hơn, bàn tay cầm đèn lẫn bàn tay đang giấu trong áo choàng đều run lên. Nàng trợn mắt, há hốc, cố khiến bản thân mình trở nên vô hình phía sau tán lá.

Tại sao lại là Hoàng Phủ Minh Phong?

Cố Tịch Hy chớp mắt mấy lần, cố nuôi ước vọng bản thân mình nhìn nhầm,song dáng hình hắn ở đó, sớm đã khảm sâu vào tâm trí nàng đến mức cứng cáp vô song, không thể nào nhầm lẫn.

Hắn gọi nàng đến?

Không đúng, người viết mảnh giấy đó không phải là hắn. Hắn không phải kiểu người thích chơi trò thần thần bí bí như vậy, ít ra là đối với nàng. Trước kia, khi phẫn nộ mà dìm nàng xuống nước, hắn cũng làm rất… công khai, minh bạch.

Cố Tịch Hy rụt cổ, lại đảo mắt nhìn quanh một lượt, cố tìm kiếm một bóng hình khác giống với Tát Lạt. Nhưng kết quả thu lại chỉ là một bóng đêm mịt mù. Trừ Hoàng Phủ Minh Phong ra, nàng không thấy gì khác…

Chữ kia là của Tát Lạt, vì y không viết rành chữ Sở mà nét cong cong vẹo vẹo đến chướng mắt.

Nhưng mà…

Có thể y đã đến, nhưng trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong nên rút lui. Hoặc… hoặc y chưa bao giờ có ý nghĩ muốn đến, mảnh giấy đó đơn thuần là muốn gọi nàng ra đây để bị Hoàng Phủ Minh Phong bắt gặp.

Vậy tại sao Hoàng Phủ Minh Phong lại ở đây?

Cố Tịch Hy đưa tay bám chặc lấy thân cây, móng tay tựa hồ muốn ghim sâu vào vỏ ngoài sần sùi, thô ráp ấy, đầu óc mơ hồ.

Bạc thủy, Chiêu Thủy?



Cố Tịch Hy thẫn thờ, cuối cùng nàng cũng nhớ ra hôm nay là ngày mất của nàng ta! Đó là lý do vì sao hôm nay Hoàng Phủ Minh Phong không đến chỗ nàng.

Nàng ngẩng mặt nhìn hắn, chỉ trông thấy một bóng lưng cường tráng khoác hắc y, tấm áo choàng cũng màu đen bay lật phật vì gió. Nếu nhìn kỹ, còn có thể trông thấy bên tay hắn níu chặc một vò rượu.

Cô độc, nhớ nhung…

Cố Tịch Hy bỗng thấy tin mình run lên, rồi lại hẫng xuống, sự trống trãi nảy lên trong lồng ngực như bị ai đó đào cho một lỗ hổng, tê tái quá…

Hoàng hậu nói với nàng, Chiêu Thủy là bạch nguyệt quang cả đời này của Hoàng Phủ Minh Phong, cũng là chấp niệm, là nỗi đau không bao giờ buông bỏ được của hắn.

Cố Tịch Hy không hiểu, nỗi buồn này từ đâu mà dâng lên, lúc này đang áp chế thân người mình. Có hơi giống cảm giác ghen tị, tựa khi bé nàng trông thấy đứa trẻ hàng xóm sau khi ngồi thẫn thờ hồi lâu trước hiên, phụ thân về ôm nó vào lòng, còn cho nó một cái màn thầu to tướng. Ông ấy cực kỳ yêu thương mà nói:

“Để Oa nhi đợi lâu rồi!”

Nàng tủi thân quay đầu. Sư phụ và sư mẫu đi rồi, nàng có cố đợi, cũng không đợi được…

Bây giờ, khi trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong nhớ nhung Chiêu Thủy, cảm giác kia bất thần, vô duyên mà ập đến.

Ha, nàng đúng là không bình thường, không bình thường nên mới đi ghen tị với một người đã chết.

Nàng ta ở một vị trí trong trái tim của hắn, nơi mà nàng cả đời không thể chiếm ngự. Vì nàng ta dám làm chuyện mà nàng không biết mình có đủ dũng khí để làm hay không.

Cố Tịch Hy, ngươi dám chết vì hắn không?

Nàng mơ hồ tự lắc đầu, có lẽ là không… Nàng rất sợ chết, bản thân lăn lóc, cực khổ, đày đọa nhiều năm như vậy, cũng chưa từng muốn chết. Bây giờ, ngày ngày phải đối phó biết bao nhiêu âm mưu và ngờ vực, nàng càng cố gắng chống chịu, không muốn để mình phải chết.

Cho nên, đối với Trần Chiêu Thủy kia, Cố Tịch Hy cho rằng, nàng không nên ghen tị, mà đúng hơn là ngưỡng mộ…