Đa Danh Chi Hậu

Chương 92



Ngày đầu tiên của Đông chí, Cao Tông hoàng đế đích thân dẫn theo phi tần, con cái, văn võ bá quan cùng ra đài tế lễ ở cổng phía Nam hoàng cung, cử hành nghi thức trọng thể nhất của lễ Tế Giao.

Cố Tịch Hy dậy từ rất sớm, gần như cả đêm qua không hề chợp mắt. Nàng ngồi trước gương, yên lặng để Trữ Nhi chuẩn bị tóc tai cho mình, hai bàn tay giấu dưới ống tay áo rộng âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Trữ Nhi quan sát nét mặt của nàng trong gương, cuối cùng có chút lo lắng nói:

“Nương nương, khí sắc của người hình như không tốt lắm…”

Cố Tịch Hy bất giác đưa tay xoa mí mắt, cả đêm không thể ngủ, tâm trạng cứ phập phồng lo lắng, nói thử xem nàng có cách nào để có khí sắc lanh lợi…

Nàng thở dài, với tay lấy một mảnh giấy tuyên đỏ đưa lên môi, cố làm cho mình có thêm sức sống.

Trữ Nhi hiểu tâm trạng lúc này của Cố Tịch Hy, nàng ta khẽ nắm lấy tay nàng, lại có chút bất ngờ khi nơi đó đổ đầy mồ hôi lạnh:

“Nương nương, sẽ không sao đâu.”

Cố Tịch Hy mím chặt môi, nàng biết, mình phải cứng rắn đến cùng, gắng gượng đến cùng…

Nàng không quen Hoàng Phủ Bắc Trì, cho dù là Trường Ý Đan hay Cố Tịch Hy, đều không có liên can tới y!

Hoàng Phủ Minh Phong đến vào lúc không ai ngờ tới. Hắn không cho thái giám bên ngoài thông báo, lặng lẽ một đường đi thẳng vào gian phòng của Cố Tịch Hy. Khi hắn mở cửa bước vào, vẫn còn cách một lớp rèm châu, cả nàng và Trữ Nhi đều giật mình trong thoáng chốc.

Trữ Nhi vội vã hành lễ. Cố Tịch Hy cũng hoang mang đứng dậy, nhất thời làm rơi cây trâm ngọc đang để ở mép bàn. Ngọc nạm trên cây trâm trong nháy mắt đã văng tung tóe khắp nơi.

Hoàng Phủ Minh Phong ra hiệu cho Trữ Nhi lui ra ngoài, còn bản thân hắn thì vén rèm châu bước thẳng vào bên trong, Cố Tịch Hy lại giống như không tự chủ được mà bước lùi hai bước

“Thần thiếp tham kiến điện hạ.”

Hắn nhìn vào ánh mắt đang chứa vạn vạn hồ nghi của nàng, cất giọng hỏi:

“Sao thế?”

Cố Tịch Hy mím chặt môi một lúc:

“Sao điện hạ lại tới đây?” Dù sao thì, tình trạng giữa hắn và nàng trong quãng thời gian này rất giống chiến tranh lạnh, đột nhiên một trong hai chủ động đi tìm đối phương, không khiến người còn lại bất ngờ mới là chuyện lạ.

Nhưng nàng không có đủ gan để cắt nghĩa tường tận như vậy với hắn.

Hoàng Phủ Minh Phong tiến lại gần nàng hơn một chút, còn nàng thì đã lùi đến sát cạnh bàn, chỉ có thể đứng yên nhìn hắn, nhìn ánh mắt thâm sâu hắn đang đặt trên người mình:

“Thái tử phải đi cùng với thái tử phi đến Nam quan, nàng không thích?”

Cố Tịch Hy lập tức ra sức lắc đầu:

“Thần thiếp không dám!”

“Đã chuẩn bị xong chưa?”

Nàng đưa mắt nhìn bàn trang điểm ngổn ngang của mình, khẽ đáp:

“Hồi điện hạ, một chút nữa…”

Hoàng Phủ Minh Phong chậm rãi ừ một tiếng, sau đó tiến lại chiếc bàn trà ở giữa phòng, thong dong ngồi xuống:

“Vậy tiếp tục đi, ta đợi nàng.”

Cố Tịch Hy ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để mang những món trang sức còn lại đã được Trữ Nhi bày sẵn lên bàn. Chỉ là không biết là do nàng quá khẩn trương, quá lo lắng, hay mấy thứ trang sức này quá khó sử dụng, nàng thử mấy lần đều không được.

Một chiếc vòng ngọc có khóa, nàng trầy trật một hồi vẫn không cách nào tháo ra được, bất lực tới bức tạch lưỡi thành tiếng.

Không biết Hoàng Phủ Minh Phong đến sau lưng nàng từ lúc nào, thẳng tới khi hắn trực tiếp cầm lấy vòng ngọc từ tay nàng, thấp giọng nói:

“Để ta.”

Cố Tịch Hy trong thoáng chốc giật mình, quay phắt người lại. Hắn ở ngay phía sau nàng, vừa vặn khiến hai gương mặt chỉ cách nhau trong gang tấc.

Khoảng cách gần tới mức có thể nghe rõ được nhịp tim đối phương.

Hoàng Phủ Minh Phong mở khóa vòng ngọc một cách rất dễ dàng, sau đó thì đích thân đeo lên cổ cho nàng.

Hắn đưa mắt nhìn nàng trong gương, nàng lại hoang mang không dám nhìn, khẽ cụp mắt xuống, sợ hắn sẽ nhìn ra sự hoảng loạn đến cùng cực đang giằng xé bên trong tâm can nàng.

Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong vốn cũng không cần nhìn lâu, dường như ngay từ khoảnh khắc đầu tiên bước vào gian phòng này, thậm chí là trước đó, hắn đã biết nàng sẽ có trạng thái như thế.

“Nàng đang sợ sao?”

Thanh âm của hắn có chút trầm và khàn, vừa vặn giống như một sợi lông tơ mảnh dẻ, lướt ngang qua trái tim đang chực chờ sụp đổ của Cố Tịch Hy.

Nàng muốn lắc đầu, nói không, nhưng chính nàng cũng biết đó chính là một lời nói dối vô cùng trắng trợn.

Hoàng Phủ Minh Phong bất chợt nghiêm giọng:

“Thái tử phi, nhìn thẳng về phía trước!” Hắn nói như thể đang ra lệnh.

Cố Tịch Hy giật nảy mình, sau đó chầm chậm ngước mắt, nhìn rõ sự sợ hãi đang bao trùm lấy mình ở trong gương.

Nàng thừa nhận, nàng rất không muốn gặp mặt Hoàng Phủ Bắc Trì. Trong một thời khắc kinh hãi tột mực, nàng đã nghĩ, nếu phải chọn lựa giữa việc chết đi và giáp mặt với y, có thể nàng sẽ chọn cái chết.

Tương tự như Trường Ý Đan ngày đó, nàng ta thà chết cũng không muốn trở thành người của Hoàng Phủ Minh Phong.

Đối với Hoàng Phủ Bắc Trì, Cố Tịch Hy có cảm giác toàn bộ lớp vỏ bọc cao quý mà mình dày công ngụy tạo đều có thể bị y lột trần sạch sành sanh.

Nàng mím chặt môi một hồi lâu, cuối cùng thở hắt ra một hơi, nhẹ giọng nói với Hoàng Phủ Minh Phong:

“Điện hạ, đúng là thiếp đang sợ. Nhưng… nhưng tuyệt đối không phải nỗi sợ mà chàng đang nghĩ.”

Phải, nếu nàng là Hoàng Phủ Minh Phong, nàng chắc chắn sẽ cho rằng nữ nhân này đang e sợ việc phải giáp mặt với cố nhân, hơn nữa còn là một cố nhân đã từng cùng nhau yêu đương nồng nhiệt, nước chảy đá không mòn.

Cố Tịch Hy không muốn hắn sẽ lại nghi ngờ lòng nàng dành cho hắn. Chỉ là… có thể hay không?

Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong trước lời này của nàng chỉ bật cười, nàng không biết đó là ý cười nhạo, hay chỉ đơn giản là nàng khiến hắn cảm thấy buồn cười:

“Ta không quan tâm nàng đang sợ cái gì. Ta chỉ cần thái tử phi hiểu rõ, nàng là nguyên cơ, là nguyên cơ của bổn thái tử, bất kỳ biểu cảm không tốt nào diễn ra trện mặt nàng, đều có thể trở thành chiếc vảy ngược giết chết chúng ta!”

Cố Tịch Hy mở to mắt, chăm chú nhìn nét mặt anh tuấn của hắn qua sự phản chiếu của gương đồng.

Chúng ta…?

Hắn đúng là rất biết cách khiến nàng nảy sinh những ý nghĩ bâng quơ không vào trọng tâm.

Trước khi cùng nhau rời khỏi Tựu Nguyệt điện, Hoàng Phủ Minh Phong còn dặn dò Cố Tịch Hy thêm một câu, hắn không nhìn nàng, chỉ đưa mắt hướng về bầu trời đang đổ tuyết:

“Cả ngày hôm nay, nàng tốt nhất đừng tách khỏi ta.”