Dã Đồ

Chương 13: Tôi muốn một khẩu súng



Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiêu Tầm bị tiếng chuông điện thoại ầm ĩ đánh thức.

Hắn chớp chớp mắt nhìn trần nhà lạ lẫm, lúc này mới nhận ra bản thân bởi vì hoạt động nằm vùng nên đã nằm trong bệnh viện được hai ngày.

Có thể nói lần hoạt động nằm vùng này là nét chấm phá nổi bật trong sự nghiệp cảnh sát suốt một năm ngắn ngủi qua của hắn, Thẩm Thụ Cường buôn bán ma túy bị bắt về quy án, cảnh sát lục soát người gã phát hiện hai kg ma túy, lần theo manh mối từ gã phát hiện hang ổ và tiêu hủy nhiều loại ma túy cùng số lượng lớn công cụ điều chế ma túy.

Cục trưởng dẫn theo đội trưởng Phương và đội trưởng Triệu đến hỏi thăm, Chính ủy trao thưởng cờ đỏ chữ vàng rất to — Trung thành với cương vị công tác, vì nhân dân phục vụ. Cứ vậy bị Nhiêu Tầm nhẹ nhàng đặt trên chiếc ghế tróc sơn trong phòng bệnh.

Tiếng chuông điện thoại giống như đòi mạng reo mãi không ngừng, Nhiêu Tầm cởi áo bệnh nhân trên người, nhận cuộc gọi.

Đối diện là giọng nói của người ba Nhiêu Khải Phàm, nghe có vẻ cọc cằn thô lỗ, mỗi khi bị học sinh trong lớp chọc tức ông đều có giọng điệu như vậy.

Nhưng hiện tại không liên quan gì đến đám học sinh, Nhiêu Khải Phàm vừa thấy Nhiêu Tầm bắt máy, không đầu không đuôi hấp tấp nói với hắn: “Cuối tuần này mau chóng về nhà, mẹ con lại làm ầm ĩ lên với ba rồi!

Nhiêu Tầm nhìn cảnh sắc ngoài phòng bệnh, giống như mọi khi, đưa ra một câu trả lời lấp lửng: “Dạo này trong Cục rất bận, có lẽ không về được ạ.”

“Bận rộn đến mức không thể về nhà lấy một ngày? Gần một năm con chưa về nhà rồi, tuần này nhất định phải về!” Nhiêu Khải Phàm bất ngờ tăng âm lượng: “Mẹ con nói nếu tuần này con không về thì bà ấy sẽ tự sát.”

Nghe thấy hai chữ tự sát, thái dương Nhiêu Tầm giật thình thịch, hắn dựa người vào giường bệnh trầm mặc một lúc, nói với bên kia: “Được rồi, tuần này con về.”

Mọi thứ trong phòng bệnh nhanh chóng được sắp xếp gọn gàng, trong lúc đó có Tôn Lệ Trân và Phùng Hướng Dương đến, giúp đỡ Nhiêu Tầm mang quà cáp thăm hỏi dọn về Cục thành phố.

Nhiêu Tầm mặc lại chiếc áo khoác cũ khi đến bệnh viện, vắt cờ thưởng Chính ủy trao tặng lên vai, một tay cầm hộp bổ não thực phẩm bảo vệ sức khỏe, một tay xách sữa chua Lý Mặc mang đến tối qua, cứ vậy cùng hai người đồng nghiệp bắt xe về Cục thành phố.

Chuyến này trở về từ nguy hiểm, người tới người lui trong Cục đều biết hắn lập được công lớn, thi thoảng có mấy đồng nghiệp trẻ tuổi bên đội khác hét lớn đỉnh lắm với hắn.

Những thứ người khác thăm tặng Nhiêu Tầm coi như của chung, các thùng thức uống đồ ăn vặt Nhiêu Tầm chia hết cho đồng nghiệp trong đội phải chịu vất vả mấy nay, chỉ có duy nhất hộp sữa chua bình thường do Lý Mặc mang đến là không chia, được đặt trên bàn làm việc của hắn.

Làm xong công tác dọn dẹp này nọ, Nhiêu Tầm có chút nóng, cởi chiếc áo dài vướng víu, để lộ áo thun trắng mỏng bên trong. Nghỉ ngơi một lúc, hắn tiếp tục lục lọi tìm công cụ trong thùng dụng cụ chung, lấy cây búa và vài cái đinh, đóng đinh chiếc cờ thưởng to đùng kia lên tường.

Nhiêu Tầm đứng đối diện cờ thưởng, nhìn rất lâu vào ánh vàng rực rỡ trên đó “Trung thành với cương vị công tác, vì nhân dân phục vụ”, cuối cùng lộ ra vẻ mặt thỏa mãn từ tận đáy lòng.

Trước lúc tan tầm, hắn xem lại các vụ án bị tạm hoãn mấy ngày trước, chờ đội trưởng Phương trở về thì cố ý tìm ông nhắc đến việc xin nghỉ phép.

Theo lý thì cuối tuần không cần phải xin nghỉ, nhưng cuối năm xảy ra quá nhiều vụ án có độ nghiêm trọng cao, đồng nghiệp trong đội đều phải ngâm mình ở văn phòng, Nhiêu Tầm không lập tức trực tiếp đi về, rất có trách nhiệm báo cáo tình huống ở nhà cho đội trưởng Phương, bày tỏ thứ hai quay lại sẽ nhanh chóng bổ sung tiến độ.

Đội trưởng Phương không có ý kiến, thậm chí vui vẻ ra mặt vì chuyến lập công lao kia, vừa nhả khói vừa tán thưởng, vỗ vỗ vai Nhiêu Tầm cười nói: “Cuối tuần còn cần xin nghỉ làm gì? Khi về nhớ an ủi ba mẹ cho tốt, họ cũng không dễ dàng gì.”

Nhiêu Tầm gật đầu, nói: “Thứ hai tôi về, bên ngài có vấn đề nào không?”

“Không có việc gì, vẫn là mấy vụ án đó thôi.” Nói xong, đội trưởng Phương bỗng nhớ đến điều gì, làm mặt quỷ với Nhiêu Tầm nói: “Cục trưởng của chúng ta yêu thích cậu lắm đó, nhà ông ấy có đứa con gái mới vào đại học.”

Hiện tại Nhiêu Tầm thực sự rất vui vẻ, cũng không biết tại sao đề tài đột nhiên bị chuyển sang hướng này, vội vàng nói hai ba câu tiễn đội trưởng Phương đi, rồi trốn về văn phòng của mình.

Tất cả mọi người trong văn phòng đều đang bận rộn với công việc, Nhiêu Tầm ngồi xuống bàn làm việc, tiện tay mở hộp sữa chua Lý Mặc tặng, dùng ống chọc thủng hút hai hơi, cảm thấy hương vị khá ngon.

Hắn vốn định gửi tin nhắn cho Lý Mặc, nhưng sau khi nghĩ kỹ thì từ bỏ, xoay người vùi mình vào án kiện dài bất tận.

Lúc về đến nhà đã gần 12 giờ, Nhiêu Tầm ngủ cả ngày, chờ mặt trời sắp lặn xuống núi mới lười nhác bò dậy, cầm đồ dùng cá nhân vào nhà tắm vệ sinh.

Còn hơn một tiếng nữa là phải về nhà, Nhiêu Tầm vừa nghĩ đến liền có chút nhức đầu, không tình nguyện cởi áo ngủ trên người, nửa thân trên trần trụi đi tìm quần áo trong tủ.

Nhiêu Tầm không đòi hỏi quá cao về sinh hoạt, giống như câu hắn từng nói, làm cảnh sát không thể có bệnh sạch sẽ, hắn cũng chẳng bới lông tìm vết những việc nhỏ nhặt không đáng kể.

Hắn có một ngăn tủ đựng quần áo mẹ đưa đến, áo manteau vải nỉ được cắt may thủ công tỉ mỉ, chiếc áo gió có thể phác hoạ ra hình dáng cơ thể, áo len lông dê không dày nhưng giữ ấm rất tốt, nhưng hắn không thích mặc, một năm bốn mùa chỉ mặc mấy món như áo thun áo sơ mi và áo hoodie thoải mái, chờ đến thời điểm rét lạnh nhất trong năm cũng chỉ mặc thêm chiếc áo len mỏng.

Nhưng về nhà ba mẹ không giống vậy, Nhiêu Tầm vì sự thanh bình của lỗ tai nên cố ý tìm ra vài món quần áo mới do mẹ hắn đưa đến vài tháng trước, cắt bỏ từng nhãn mác một, đứng trước gương ngắm nghía, miễn cưỡng mặc mấy bộ quần áo mới tinh này.

Chờ thay xong một bộ có dáng vẻ trưởng thành, Nhiêu Tầm mới ra cửa xuống tầng, mặc trên người bộ đồ còn cao hơn tháng lương của hắn đi lên xe buýt, quét hai tệ.

Nhà ba mẹ Nhiêu Tầm ở tầng 5 dãy 10 khu 1 tại Vườn hoa Hạnh Phúc, bên ngoài toà nhà quét sơn Tây Dương, nhìn không hợp với khí hậu Đông Á, có chút ảo giác huênh hoang kiêu ngạo. Khu nhà được khởi công xây dựng và đưa vào sử dụng đã mười mấy năm, độ xanh hoá không cao, cơ sở vật chất chỉ còn là thùng rỗng kêu to.

Gần đến nhà, Nhiêu Tầm không trực tiếp bước vào, trước tiên sửa sang lại chiếc áo khoác hiếm khi mặc trên người, nhắm mắt hít sâu vài hơi, lúc này mới giơ tay gõ cửa.

Khâu Linh Ngọc mặc tạp dề chạy đến mở cửa, mặt mày rạng rỡ, nào có bộ dạng như muốn tự sát? Bà vừa nhìn thấy Nhiêu Tầm liền quan sát trên dưới một lượt, giây tiếp theo lập tức mỉm cười nhào vào lòng đứa con trai.

“Về rồi sao? Mẹ đang nấu cơm cho con đấy.” Khâu Linh Ngọc ôm con trai không buông tay, nói tiếp: “Ba con ở phòng khách xem tin tức, chẳng biết phụ giúp mẹ đang bận gì cả, ông ấy lười chết đi được.”

Nhiêu Tầm không nói chuyện, cũng không hỏi việc ầm ĩ đòi tự sát kia, đặt đồ trong tay ở cửa, thay dép bước vào nhà.

Trên bàn trà đã có vài đĩa thức ăn nóng hổi, nào là cá vược hấp, thịt lợn luộc cay, măng tây xào, tất cả đều là món Nhiêu Tầm thích ăn. Nhiêu Khải Phàm đối diện bàn trà đang tùy tiện ngồi vắt chéo chân, vừa cắn hạt dưa vừa dồi dào hứng thú xem tin tức.

Thấy Nhiêu Tầm quay về, ông ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn, không mặn không nhạt nói: “Về rồi đấy à? Nghe mẹ con kể con bị thương ở chỗ làm? Bọn ta lo cho con lắm đó.”

Nhiêu Tầm ngồi xuống gần ông, đem chuyện mạng sống bị treo lơ lửng suốt một đường làm nhiệm vụ nhẹ nhàng giấu nhẹm, chỉ nói: “Không bị thương, tại con thức mấy ngày xuyên đêm liền nên có hơi mệt, không gượng nổi nữa rồi ngất xỉu mà thôi.”

Nhiêu Khải Phàm cắn hạt dưa kêu tanh tách, vừa nuốt nhân hạt dưa xuống vừa mơ hồ nói: “Từ đầu đã nói con đừng làm mấy thứ như cảnh sát rồi, đã chẳng kiếm được mấy đồng còn gặp nguy hiểm, tội gì phải vậy?”

Nhiêu Tầm dựa vào sô pha xem ti vi, không tranh luận với ông.

Nhiêu Khải Phàm vừa nhắc đến chuyện này liền không thể dừng được, một bên xem ti vi, một bên càm ràm không ngớt: “Ba hối hận lúc trước không ngăn cản con, với thành tích của con thì báo danh vào Đại học Cảnh sát làm gì? Con còn nhớ con trai ông Ngô không? Thành tích năm đó của nó còn không bằng con, sau đó nó chạy đi làm lập trình viên cho một nhà máy lớn, con đoán xem tiền lương của người ta bây giờ bao nhiêu? Vừa tốt nghiệp đã hơn ba mươi vạn đấy!”

Nhiêu Tầm dường như không có hứng thú với mức lương ba mươi vạn một năm nọ, gật đầu hùa theo: “Rất giỏi.”

“Giỏi gì mà giỏi?” Nhiêu Khải Phàm bực nhất bộ dạng nghe tai này lọt tai kia của con trai, giọng nói không nhịn được tăng lên: “Con quên rồi đúng không? Cái lúc mới chuyển trường, con nghỉ cả ba tháng cũng chưa từng chậm trễ bài vở, vừa chuyển đến đã đứng nhất trong kỳ thi, còn thằng nhóc đó ngày nào cũng theo sau mông con hỏi đề toán, kết quả bây giờ tiền lương của người ta gấp con mấy lần, con không thấy khó chịu khi biết à?”

Nhiêu Tầm đổi tư thế dựa khác, không coi việc ba nói là chuyện lớn, chỉ nói: “Mỗi người mỗi chí, chí hướng của cậu ta vừa hay là kiếm tiền, còn con thì không.”

Hắn vừa dứt lời, Khâu Ngọc Linh bưng một đĩa thịt thăn chua ngọt đi đến, đúng lúc nghe được lời Nhiêu Tầm nói, đặt đĩa xuống liền lập tức cùng Nhiêu Khải Phàm tấn công hắn từ hai phía: “Mỗi người mỗi chí cái gì? Chí hướng của con là trộn lẫn với đám tội phạm kia, kiếm thì không được bao nhiêu tiền, đã thế còn không biết ngày nào sẽ phải chết.”

Tuy bà nói vậy, nhưng trên mặt lại mang nét hồn nhiên không hợp tuổi tác, giây tiếp theo nắm lấy tay Nhiêu Tầm đặt lên mặt, đau lòng nói: “Nhìn xem, công việc nát này làm hại con trai bé bỏng của mẹ gầy rộc người đi nhiều quá.”

Nhiêu Tầm đặt tay lên trên mu bàn tay bà, tính tình tốt nói: “Mẹ, chúng ta ăn cơm thôi, con đói rồi.”

Khâu Ngọc Linh ngồi xuống gần con trai, giọng điệu giống như làm nũng, nhưng lời nói ra lại cứng rắn không tha: “Vậy con đồng ý với mẹ, hết năm nay phải xin nghỉ việc, chúng ta làm công việc khác, đừng tiếp xúc đám tội phạm đó nữa, những kẻ đó sẽ phá hỏng vận may của con, con đừng có phớt lờ cho qua chuyện.”

Nhiêu Tầm gắp một miếng măng tây xào, ậm ờ đối phó nói: “Vâng, hết năm sẽ xin nghỉ ngay.”

Khâu Ngọc Linh còn không hiểu con trai của mình? Đương nhiên biết hắn nói vậy là để đối phó với bà, tức giận ném đũa, “Con hứa với mẹ bao nhiêu lần rồi? Con chưa từng có ý định nghỉ việc, mẹ còn không rõ con sao, con chẳng bao giờ đặt những lời chúng ta nói ở trong lòng.”

Nhiêu Tầm tiếp tục gắp một miếng thịt heo luộc cay, đôi mắt không nâng lên, vừa ăn vừa nói: “Trước đây con từng nói rồi, việc này là tự con tình nguyện làm, không để bụng tiền nhiều hay ít, cũng không để bụng nguy hiểm hay không.”

“Con đó, từ nhỏ đã ngang bướng không chịu được!” Khâu Ngọc Linh bĩu môi, bất mãn nói: “Nói con ngốc, thì thành tích trước đây của con luôn tốt hơn người khác; nói con thông minh, thì những bạn học trước kia không bằng con bây giờ ai nấy cũng đều tốt hơn con rất nhiều.”

Nhiêu Tầm đặt đũa xuống, bình tĩnh nhìn Khâu Ngọc Linh, “Vất vả lắm con mới về một lần, chúng ta không cãi nhau, được không?”

Đây là dấu hiệu điểm nhẫn nại của hắn đạt giới hạn, Khâu Ngọc Linh đương nhiên biết tính nết con trai mình, kịp thời dừng đề tài ban nãy, vội vàng dùng đũa gắp cho Nhiêu Tầm hai miếng cá hấp đã được nhặt từng chiếc xương, giống như đầu hàng nói: “Được được được, mẹ không nói việc này nữa, mẹ biết con không thích nghe mẹ lải nhải.”

Trong bản tin đang phát chương trình về pháp luật, một cảnh sát dày dặn kinh nghiệm tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên. Ông ta dường như không quen bị người khác vây quanh, mất tự nhiên đối diện camera nói: “Cuối năm là thời điểm các loại hành vi phạm tội gia tăng, mọi người khi ra ngoài nhất định phải có nhận thức về an toàn.”

Khâu Ngọc Linh và Nhiêu Khải Phàm nghe thấy âm thanh thì liếc nhìn ti vi, rồi lại cùng nhau trao đổi một ánh mắt, ai cũng không lên tiếng.

Chờ tin tức phát xong, Nhiêu Khải Phàm về thư phòng viết giáo án, Khâu Ngọc Linh ở phòng khách xem phim thần tượng ở kênh Hồ Nam, xem đến đoạn cao trào liền than ngắn thở dài như trong ti vi.

Nhiêu Tầm dọn dẹp bát đĩa bẩn trên bàn trà, mang từng cái vào phòng bếp, đang muốn bắt tay rửa thì Khâu Ngọc Linh bên ngoài hớt hải chạy vào, không vui ngăn lại động tác của Nhiêu Tầm.

“Con trai mẹ vất vả lắm mới về, làm việc nhà làm gì, ngồi nói chuyện với mẹ một lát đã, mấy cái này để tối mẹ làm là được.”

“Không phải mẹ đang xem ti vi sao?”

“Không xem không xem, chỉ toàn mấy người trẻ yêu đương thôi, không thú vị gì cả.”

Khâu Ngọc Linh dựa cửa, nhìn động tác thu dọn cơm thừa canh cặn của Nhiêu Tầm đánh giá vài lần, kiêu ngạo ‘Chẹp’ hai tiếng, lẩm bẩm nói: “Con trai mẹ ở nhà thế này, so với mấy người trên phim truyền hình còn giỏi hơn nhiều, ai có phúc lắm mới được gả cho con trai mẹ.”

Nói như vậy, Khâu Ngọc Linh bỗng nghĩ đến Nhiêu Tầm từ sau khi có công việc thì chưa từng nghe nói có bạn gái, trong lòng không khỏi sốt ruột, thử thăm dò hỏi: “Con trai, con ở đó có chuyển biến gì không? Có công việc cũng được một thời gian rồi, còn không có chuyển biến là mẹ lo đó.”

Nhiêu Tầm đặt bát đĩa đã rửa sạch lên chạn, tiếp tục lấy miếng bùi nhùi thép tròn chầm chậm chà bóng láng đít nồi, trong tiếng dòng nước chảy đáp: “Tạm thời không có, việc này còn phải xem duyên phận.”

Nghe thấy tiếng thở dài sau lưng, dưới âm thanh nước chảy Nhiêu Tầm ngoảnh đầu lại, “Không phải lúc nhỏ mẹ từng thấy con yêu sớm rồi sao? Bây giờ vội làm gì?”

“Này đâu giống nhau…” Khâu Ngọc Linh hạ giọng lẩm bẩm: “Mẹ thấy tại vì con lúc nhỏ yêu sớm cho nên mới khiến tất cả vận đào hoa từ sau khi trưởng thành dùng hết sạch!”

Kỳ thực đấy không thể coi là yêu sớm, Nhiêu Tầm rửa đĩa nghĩ. Hắn thậm chí còn không nhớ rõ giương mặt của cô gái kia, chỉ nhớ cô là học sinh lớp năng khiếu nghệ thuật cao gầy; vào buổi tối cuối tuần nào đó, trên nhà về nhà sau khi học xong tiết tự học, cô bất ngờ chạy đến chặn hắn, giống như cốt truyện được nhai đi nhai lại trong các bộ phim thần tượng, thẹn thùng đưa cho hắn một bức thư tình màu sắc tươi sáng, sau đó nói một câu “Lúc cậu không đeo mắt kính đẹp trai lắm đấy”.

Không phải Nhiêu Tầm chưa từng nhận được thư tình từ người khác, ngay từ thuở nhỏ hắn đã có vẻ ngoài sáng sủa, đến cả khung xương cũng cân đối hơn người khác, cho dù đeo chiếc mắt kính dày cộm từ năm này qua tháng nọ cũng chẳng thể che khuất được dáng người rắn rỏi thẳng tắp của hắn. Nhưng chỉ một câu đơn giản này, Nhiêu Tầm đồng ý với cô gái đó.

Sau đấy bọn họ cùng nhau về nhà khi tan học, cùng nhau giành chỗ ở nhà ăn, trước kỳ thi Nhiêu Tầm sẽ giúp cô chuyển sách vở trên bàn về ký túc xá, cô gái đó một tay cầm trà sữa đi bên cạnh hắn, một tay nắm thật chặt tay hắn, bình thản hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ từ người qua đường.

Nghe nói sau này cô được nhận vào trường phát thanh truyền hình nổi tiếng, rất nhiều năm chưa từng gặp lại Nhiêu Tầm, nhưng lại không ngừng nhắc đến hắn với những người xung quanh. Đôi khi sẽ nói hắn rất tốt, để cô nằm gối đầu lên đùi đọc sách, mỗi lần nằm đều là mấy tiếng đồng hồ; mua băng vệ sinh và Ibuprofen(1) cho cô; thậm chí vào một lần nọ, ngay thời khắc cô khó xử khi xuất hiện kinh nguyệt ngày đầu tiên, hắn không chút do dự cởi áo đồng phục, dưới tầm mắt của năm mươi mấy học sinh trong lớp che kín quần cô. Chuyện sau đó là bạn ngồi cùng bàn kể với cô, nói sau khi cô bối rối trốn vào nhà vệ sinh được mấy phút, Nhiêu Tầm ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc ghế của cô, hắn mặt không đổi sắc dùng khăn ướt lau sạch vết máu ở trên.

(1) Ibuprofen: loại thuốc có tác dụng giảm đau, chống viêm, hạ sốt. Thường được chỉ định cho các trường hợp: đau nhẹ đến vừa, đau bụng kinh, đau răng, sốt,…

Trên đường về nhà hôm ấy, cô gái đó đã thay chiếc quần khác tận mắt nhìn thấy trên áo khoác đồng phục trắng tinh của Nhiêu Tầm dính vết máu kinh đỏ sậm đã khô của mình, nhưng hắn chẳng để tâm chút nào, cứ vậy tùy tiện vắt khoác áo trên tay lái, cùng cô đón gió đêm về nhà.

Nhưng phần lớn thời gian cô sẽ dùng giọng điệu căm hờn nói với người xung quanh rằng hắn rất xấu, nói Nhiêu Tầm là một người trầm lặng không có lòng dạ, chẳng để lại một câu đã thôi học, về sau hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô, giống như một giấc mộng khó phân thật giả.

Trong tiếng nước chảy ào ào, Nhiêu Tầm chợt nhớ tới chuyện cũ năm xưa, nhưng hắn cũng không hiểu vì sao có người lại đem những trải nghiệm thăng trầm của tình yêu ném lên người hắn, hắn thậm chí còn không nhớ được mặt hay tên của người ta.

Tàn nhẫn hơn chút nữa, hắn không cho rằng đây là tình yêu, ít nhất không phải tình yêu của hắn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nhiêu Tầm phát hiện bản thân vốn chưa từng trông thấy tình yêu.

Song hắn đã từng gặp rất nhiều cặp đôi, chẳng qua hình thức ở chung của bọn họ giống hệt như dây chuyền sản xuất thủ công, gặp nhau rồi đi ăn đi dạo phố đi xem phim, hệt như trả lời những câu hỏi trắc nghiệm về tình yêu theo khuôn đáp án tiêu chuẩn đồng nhất. Có một lần hắn với Phùng Hướng Dương và Tôn Lệ Trân cùng đi ăn lẩu, một cặp đôi ngồi đối diện ở bàn bên cạnh say sưa nói về công việc, Tôn Lệ Trân cố tình khiêu khích Nhiêu Tầm nói: “Người ta như vậy còn có bạn gái, cậu không ghen tị hả?”

Nhiêu Tầm trong hơi trắng nóng hầm hập nhìn thoáng qua họ, thuận miệng nói: “Nhìn bọn họ có vẻ sẽ không hôn môi cũng sẽ không làm tình, giống đồng nghiệp hơn.”

Tôn Lệ Trân nghe xong xấu hổ tức giận chửi lớn: “Ở nơi công cộng nói cái thông tin màu vàng(2) gì thế hả!”

(2): ám chỉ những chuyện 1!8!+

Âm thanh nước chảy bất ngờ dừng lại, Nhiêu Tầm đặt tất cả bát đĩa rửa sạch lên chạn, sau đó dùng khăn lông lau đôi tay ướt nhẹp của mình.

Hắn vừa lau vừa nghĩ, nếu chính bản thân hắn bằng lòng chủ động hôn một người, vậy có được tính là chạm đến ranh giới tình yêu?

Chẳng biết lại nghĩ đến điều gì, Nhiêu Tầm âm thầm nhấp môi một cái, bỗng mỉm cười không rõ nguyên do.

Nhìn con trai đột nhiên cười, Khâu Ngọc Linh gần như bị kinh hồn bạt vía, vội vàng hỏi: “Sao tự dưng lại cười rộ lên thế kia? Con đang nghĩ đến cái gì vậy?”

Lúc này Nhiêu Tầm đã ngừng cười, vắt khăn lông lên thanh treo, chỉ nói: “Không có gì, con đang nghĩ loại chuyện này cần phải dựa vào duyên phận, ở một mình cũng chẳng có gì không tốt.”

“Không thể được!” Khâu Ngọc Linh chẳng thể hiểu nổi rốt cuộc con trai mình đang nghĩ gì, chỉ biết dòng dõi duy nhất của nhà bọn họ sẽ có khả năng bị chặt đứt, nôn nóng đến nỗi đi đến đập hắn: “Không được lấy mấy chuyện này ra đùa giỡn với mẹ, mẹ sẽ để mắt đến những người phù hợp với con, nào qua được ải của mẹ thì con phải đi gặp, mắt nhìn của mẹ cao hơn con nhiều.”

Nhiêu Tầm không rõ tại sao mẹ hắn cùng những người xung quanh lại chấp niệm về việc tìm bạn đời cho hắn đến vậy; với hắn, chỉ những người có nội tâm mềm yếu mới không thể tồn tại đơn độc, nên mới cần lưu luyến một đoạn quan hệ thân mật. Giải quyết nỗi trống trải cũng được, dựa vào người khác để khẳng định bản thân cũng được, tất cả Nhiêu Tầm đều không cần, hắn là người không cần quan hệ thân mật, không cần khẳng định bản thân, cũng là người không cần giải quyết nỗi trống trải.

Trừ khi người nọ có một khẩu súng, có thể xuyên thủng trái tim hắn trước khi hắn tự hỏi hết thảy những điều kia, khiến hắn không còn hơi sức nghĩ ngợi vu vơ.

Nhưng hắn không tin khẩu súng ấy tồn tại trên đời, ít nhất nó không phải thuộc về hắn, thế nên thuận miệng nói qua với mẹ: “Vậy mẹ giúp con để ý một kiểu người, có thể chết vì con, nếu không có thì bỏ đi, chẳng thú vị gì cả.”

Lời này hoang đường đến cùng cực, Khâu Ngọc Linh bực bội đấm thêm cái nữa lên vai hắn, tức giận nói: “Con là cái đồ không biết tốt xấu, trong xã hội hiện đại thì ai có thể chết vì ai? Thế con có thể chết vì ba mẹ của con không hả?”

Nói đến đây, Nhiêu Tầm thoáng sững sờ, hắn chưa bao giờ nghĩ đến những việc này, hiện tại nghĩ đến hình như cũng… không thể?

Nhưng vào thời khắc nguy cấp hắn dường như có thể, suy cho cùng hắn chưa bao giờ muốn nợ ai bất cứ gì, cho dù là ba mẹ cũng không được.

Nợ thì phải trả, đã trả thì phải cả vốn lẫn lời. So với việc thiếu nợ người khác này kia, Nhiêu Tầm quen với việc người khác thiếu nợ hắn hơn.

Khâu Ngọc Linh hiển nhiên không biết những ngoằn ngoèo phức tạp trong lòng hắn, mặc sức tưởng tượng nói: “Nhìn con kìa, chẳng biết thực tế như mẹ con gì hết, chết vì con thế có đổi ra tiền được không? Có yêu cầu thì phải nên là điều kiện tốt lại còn xinh đẹp, nhưng sẽ không xinh đẹp bằng mẹ khi còn trẻ…”

Nói xong bà chạy đến bên cạnh con trai, nhón chân hôn một cái lên mặt hắn, ôm mặt hắn nói: “Sau này có bà xã cũng không được quên mẹ, người phụ nữ con yêu nhất trên thế giới này mãi mãi là mẹ.”

Vừa dứt lời, Khâu Ngọc Linh bị đẩy sang một bên, sắc mặt Nhiêu Tầm lạnh xuống, bàn tay không ngừng chùi mặt mình, “Mẹ, con lớn rồi, sau này mẹ đừng làm những việc thế này nữa.”

Khâu Ngọc Linh bị đẩy cho ngơ ngác, môi run rẩy hồi lâu mới có thể mở ra: “Tầm Tầm, con nói thật với mẹ, nhiều năm qua con vẫn luôn không thân thiết với mẹ, có phải bởi vì ghi hận chuyện mẹ không giao tiền chuộc đúng hẹn cho mấy tên khốn đó lúc con còn bé không?”

Nhiêu Tầm không cử động, một rất lâu sau mới nói: “Không phải, con đã không còn nhớ rõ chuyện này.”

Khâu Ngọc Linh không tin hắn không nhớ rõ, nói tiếp: “Lúc đó trong nhà thực sự không có số tiền lớn như vậy, nhưng nếu con xảy ra việc gì không hay, mẹ nhất định không nói hai lời cùng con xuống địa ngục.”

Thấy Nhiêu Tầm vẫn không nói gì, Khâu Ngọc Linh bất ngờ ôm cổ con trai, vùi mặt vào gáy hắn, hai tay một lần lại một lần vuốt ve tóc hắn.

“Mẹ không quan tâm đến việc cảnh sát này nữa, được chứ? Mẹ chỉ là sợ khi con nhìn thấy mấy vụ án đó sẽ nhớ lại chuyện trước đây.”

Sức lực người mẹ rất nhỏ, nhưng người bị ôm lại đau đớn khôn cùng.

Nhiêu Tầm chợt nhớ đến buổi tối làm xong phẫu thuật ngày ấy, tia laser cắt bỏ lớp mô đệm giác mạc ở cả hai mắt hắn, một mình hắn ngồi trên hành lang bệnh viện, trong tầm nhìn mông lung không rõ đã viết xuống một đoạn văn dựa vào cảm giác.

Tôi muốn một khẩu súng.

Tại thời khắc tôi mất lòng tin vào hết thảy sẽ xuyên thủng trái tim tôi, nói với tôi những giả thuyết của tôi về thế giới đều là sai.