Dạ Hi - Mặt Trời Trong Đêm

Chương 5: Trêu ghẹo



Bước vào nhà Khánh Vân, một bầu không khí ấm áp lập tức đập vào mặt, gian nhà ấm cúng, mang theo một cảm giác gia đình. Nháy mắt, chóp mũi Kim Duyên có chút chua xót, lòng nhẹ đau. Nhà! Tài sản của nàng có hơn một nghìn vạn, lại không mua được một cái "nhà", nàng có thể mua mạng người, lại không thể có được một phần ôn nhu, nàng có thể chỉ huy cả một băng đảng, nhưng lại không thể có một người nắm lấy tay nàng.

"Ngồi đâu tùy thích." Khánh Vân bảo Kim Duyên ngồi xuống, nàng đi rót nước.

Kim Duyên ngồi xuống sofa, cầm cốc nước ấm, có chút thất thần, cũng có chút bất an. Loại bất an này không giống như bất an khi tới lui ở nơi nguy hiểm máu tanh trút xuống, mà một loại bất an khiến nàng khó có thể thích ứng. Xông pha một thời gian dài nàng cũng đã quen ở những chỗ xa lạ, đột nhiên tiếp xúc đến sự ấm áp của gia đình khiến nàng rất khó thích nghi, cũng không được tự nhiên.

Nàng nuốt nước bọt, đè tâm tình khác thường trong lòng xuống, sau đó lấy thuốc từ trong túi ra, đủ mọi loại thuốc, có vài nhãn nước ngoài, rất đắt tiền, còn có một lọ thuốc đông y bào chế. Kim Duyên trộn thuốc xong, nói với Khánh Vân: "Thuốc này hơi nặng mùi, nhưng hiệu quả tốt, đến sáng mai vết sưng có thể biến mất."

Khánh Vân nhìn những lọ thuốc một chút, hỏi: "Những loại thuốc này không rẻ đúng không?" Trong đó có một lọ rất lợi hại không bán trên thị trường, là loại có tiền cũng không mua được.

Kim Duyên không nói gì, nhẹ nâng gương mặt Khánh Vân lên, dùng băng và thuốc bôi lên mặt. Tầm nhìn của nàng rơi trên mặt Khánh Vân, phát hiện da thị của nàng rất trắng mịn còn trơn láng như nước. Gương mặt của nàng cũng rất đẹp, cặp mắt to sáng đặc biệt có thần và cũng rất trong trẻo. Đôi mắt này, không kiên cường sắc bén như những nữ cường nhân trên thương trường, đôi mắt này đem cho người khác cảm giác tinh khiết và thoải mái. Mà lúc này, đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm nhìn nàng, nhìn đến nàng có chút vô thố, nhịp tim dần tăng lên.

Khánh Vân lẳng lặng đánh giá Kim Duyên, lần đầu tiên được nhìn kĩ càng gương mặt của nàng, không có mái tóc che khuất, không có kính râm ngăn trở, thanh thanh sở sở hiện rõ trước mắt nàng. Tia cực tím ở phía nam rất mạnh, da dẻ của mọi người hầu hết đều ngâm đen, nhưng gương mặt của nàng lại tái nhợt. Người con gái này cho người khác ấn tượng ngoại trừ lạnh lùng và nhợt nhạt ra thì còn có một loại hắc ám và u buồn. Dưới ánh mắt kia, phía sau lạnh lùng còn cất dấu một loại tang thương cùng thê lương. Nàng mới 23 tuổi, từng trải qua những việc như thế nào mới tạo ra một nàng như vậy, dưới thân thể thon dài mảnh mai lại che giấu sự kiên cường như thế nào, để có thể cõng nàng từ trên núi Ngô Đồng xuống, có thể đánh nhau cùng một đám côn đồ có vũ khí. Phía sau sự lạnh lùng này, sao lại có một lòng nhiệt tình như thế, hai lần cứu nàng trong nguy nan. Nàng rất muốn lý giải người con gái này, người con gái tuổi còn trẻ nhưng mang theo rất nhiều cố sự.

"Được rồi." Kim Duyên nói, nàng vội chuyển đầu đi, né tránh ánh mắt quan sát của Khánh Vân, xoay người dọn dẹp thuốc trên bàn. Một cảm giác dị thường chưa từng có đang dâng lên, rất xa lạ, nhưng tâm lại rung động.

Chờ Kim Duyên dọn dẹp xong, Khánh Vân đưa cho nàng một bộ áo ngủ, đồ lót cùng khăn mặt, nói: "Đi tắm đi."

Kim Duyên do dự nhìn nàng, mặc áo ngủ của cô ấy? Được à?

"Đồ mới đó, mau đi đi." Khánh Vân nhét đồ vào trong tay Kim Duyên, tưởng nàng ghét bỏ.

Kim Duyên ôm vào lòng, liếc mắt nhìn thật sâu vào Khánh Vân, rồi đi vào phòng tắm.

Khánh Vân ôm gối, ngồi trên sofa. Vốn dự định gọi điện cho Cận Hiên, từ nhỏ đến lớn, nàng sắm vai thần hộ mệnh của nàng và An Ngọc, có chuyện gì hai nàng đều nghĩ đến nàng trước tiên. Thế nhưng hôm nay, nàng cầm điện thoại lên lại bỏ xuống, một là đã quá khuya 2 là có Kim Duyên ở đây. Nếu là bình thường, nàng chắc chắn sẽ rất sợ, nhưng hôm nay có Kim Duyên ở đây, tâm tình nàng một chút cũng không cảm thấy sợ, ngược lại còn an tâm.

Thời gian một giây rồi một giây trôi qua, Khánh Vân chờ đến độ sắp ngủ gục còn không thấy Kim Duyên đi ra, nàng quét mắt nhìn đồng hồ, đã 3 giờ. Ngáp dài gõ cửa phòng tắm, hỏi: "Kim Duyên, thế nào rồi?"

Bên trong không có tiếng đáp lại, Khánh Vân tăng thêm lực gõ, hỏi: "Kim Duyên, thế nào rồi? Cô không sao chứ?"

"Ổn." Âm thanh của Kim Duyên truyền ra, nghe có chút yếu ớt. Qua hai giây, giọng nói của Kim Duyên lại truyền ra, "Ách, Trần... Trần tổng, cô còn cái áo ngủ nào khác không."

"Không có, này là bộ mới duy nhất." Khánh Vân nói. Lập tức, nàng nhớ tới, bộ áo ngủ đó có chút gợi cảm. Nàng ngại chăng? Hay cảm thấy xấu hổ? Nhớ tới cá tính của Kim Duyên, là có điểm hướng nội nga.

Lại qua hai phút, cửa phòng tắm bật mở, Kim Duyên mặc bộ quần áo của mình đi ra.

"Cô... cô không thay áo ngủ?"

"Không cần thay. Tôi tùy tiện nằm trên ghế hay trên sofa là được rồi." Kim Duyên có chút không được tự nhiên. Nàng bực chính mình sao yếu kém, không phải chỉ là cái áo ngủ sao? Có cái gì mà ngại. Lại hối hận mình đồng ý với Khánh Vân ở lại đây, tự chuốc lấy khổ. Nhớ tới cái áo ngủ kia, mặt cũng đỏ lên, bởi vì lăn lộn giữa một đám đàn ông, ý thức tự bảo vệ của nàng đặc biệt mạnh, ăn mặc đặc biệt thận trọng, đừng nói váy ngủ hai dây trong suốt khêu gợi như vậy, áo lộ vai nàng còn chưa từng mặc, coi như có cũng phải mặc thêm áo khoác.

Cặp mắt sắc của Khánh Vân phát hiện gương mặt Kim Duyên ửng đỏ, bỗng cảm thấy thú vị, trước đó còn tưởng nàng chỉ là một khối băng lạnh lùng, không ngờ lại dễ dàng đỏ mặt như vậy. Lập tức nổi lên ý muốn giễu cợt, nói: "Ngủ sofa làm sao thoải mái? Bây giờ trời nóng toàn thân đều mùi mồ hôi, mau vào thay." Lập tức đẩy Kim Duyên vào.

Kim Duyên vừa muốn xoay người lách ra thì đã bị Khánh Vân đóng cửa mất, "Không thay không được ra."

Kim Duyên nhìn chằm chằm cái bóng đứng ngoài cửa, đã buồn bực giờ càng không biết nên làm sao cho ổn. Phải mặc cái váy ngủ gợi cảm như vậy? Khiến nàng cảm thấy mình như đang khỏa thân dưới mắt người khác. Nhưng nếu không thay lại không thể ăn nói, trong một căn phòng sạch sẽ ấm áp như vậy lại mặc một bộ đồ đầy mùi mồ hôi có chút ảnh hưởng đến khung cảnh.

Nàng đã quen ngủ ở ven đường, khách sạn, quán rượu, quen ở những chỗ lôi thôi, cũng đã quen tính tùy tiện, thế nào cũng được, nhưng riêng chỗ đẹp đẽ, sạch sẽ như này nàng không yên lòng, sợ làm dơ nó. Trước khi tắm không cảm thấy mình bẩn, tắm rửa xong thì cầm quần áo lên ngửi, trên đó toàn là mùi mồ hôi, mặc lên người cũng khó chịu.

Nhẹ cắn môi, rồi đem quần áo cởi xuống, sau đó mặc áo ngủ vào, khoác khăn tắm lên người, sau đó kéo cửa.

Khánh Vân tựa ở cửa, ánh mắt biếng nhát nháy mắt hóa thành viên ngọc trai, môi châu khẽ nhếch, vẻ mặt kinh diễm. (Bất ngờ vì cảnh đẹp)

Từ lúc ở núi Ngô Đồng nàng chỉ biết khung xương Kim Duyên rất tốt, lại không ngờ cơ thể của nàng lại hoàn hảo đến như vậy. Áo lụa đăng ten khoác lên trên cơ thể trắng trẻo thon dài, thấp thoảng ẩn hiện dưới chiếc khăn tắm như một đóa phù dung kiều diễm bồng bềnh trên mặt dưới, dưới chiếc áo lụa đôi chân mảnh khảnh tinh tế như được một nhà kiêu khắc dùng ngọc thạch tỉ mỉ đẽo thành, nhưng khiến Khánh Vân kinh ngạc không phải dáng người hoàn mỹ vô khuyết của Kim Duyên, mà là sự lạnh lùng sau khi được rửa trôi đi, như một đóa Thúy trúc sơn hoa sau cơn mưa. Nàng không khỏi ca ngợi sự kỳ diệu của tạo hóa, lại có thể sinh ra một thân hình mỹ lệ như vậy, mang theo mùi hương thanh thanh đạm đạm như hoa Lan, lại tựa như hơi trà nhẹ phiêu phiêu sái sái từng luồng yếu ớt rót vào tim, kích lên từng đợt sóng, thổi lên tia rung động.

Cứ như vậy nhìn Kim Duyên, Khánh Vân thấy có chút say.

Kim Duyên bị cặp mắt trần trụi của Khánh Vân nhìn rất mất tự nhiên, như bản thân đang không mặc gì, gương mặt loát cái ửng đỏ, so với một con gà đang say rượu càng đỏ hơn. Nàng lẻn đến phòng khách, đưa lưng về phía Khánh Vân, tim đập kịch liệt, vừa thẹn vừa lúng túng, rồi lại không biết làm sao mới tốt. Thà đặt một con dao lên cổ nàng còn đỡ hơn, chỉ hai ba chiêu là nàng đã có thể thoát thân, còn đánh cho đối phương răng môi lẫn lộn, nhưng lại dùng ánh mắt này nhìn nàng, nàng lại ăn mặc như thế, quả thực...

Kim Duyên muốn tìm một cái khe nào chui xuống đó cho rồi. Nhưng cái cao ốc như thế này làm sao có cái khe nào a, khe ghế sofa cũng không tệ. Sofa?! Cái khó ló cái khôn, nàng vội chạy đến sofa nằm xuống, ôm gối, đem bắp đùi giấu dưới gối ôm.

Khánh Vân nhìn Kim Duyên, tiếu ý càng ngày càng đậm. Nàng thực sự quá dễ trêu, quá dễ đùa, từng thấy người khác xấu hổ, nhưng không cái nào như cái này, từng thấy người khác mất tự nhiên, nhưng không cái nào như cái này.

Kim Duyên quay đầu lại nhìn Khánh Vân, phát hiện nàng đang cười, vội quay đầu lại đem ánh mắt dán vào màn hình TV, gương mặt "Bùm!" một cái càng thêm đỏ, so với đáy nồi đang nướng còn hơn mấy phần.

Ý muốn trêu ghẹo dâng lên, nàng không nói gì, đi đến sofa đối diện Kim Duyên ngồi xuống, khóe miệng mỉm cười lẳng lặng mà nhìn nàng, muốn nhìn xem chút nữa nàng sẽ có phản ứng gì.

Cảm giác được ánh mắt của Khánh Vân, Kim Duyên cố gắng không để bản thân chịu thua nàng, tận lực làm bộ như không có gì, nhìn chằm chằm màn hình TV, mắt cũng không chớp.

TV so với nàng còn hấp dẫn hơn à? Khánh Vân quay đầu lại nhìn TV, trong đó đang quảng cáo áo ngực, mấy em xinh tươi khua tay múa chân khoe núi đôi.

"Kim Duyên." Khánh Vân kêu.

"Ừ." Kim Duyên lên tiếng, không dám chuyển mắt đến nàng.

"Cô muốn nâng ngực?" Khánh Vân hỏi.

"Gì?" Kim Duyên hoảng cực độ, theo phản xạ người run lên một chút, nâng... nâng... ngực?

"Nếu muốn thì tôi có thể giúp cô hỏi thăm."

"Không có." Kim Duyên vội phủ nhận, mặt lại đỏ thêm một chút, so với đóa hồng nở rộ còn muốn đỏ hơn đẹp hơn. Nâng ngực?! Tưởng tượng cảnh chạy đến bệnh viện làm cái này, nhìn nhìn núi đôi của mình, thì cảm thấy khủng hoảng, cứ lấy dao chém nàng còn đỡ phiền hơn.

"Không muốn? Cô chăm chú nhìn cái quảng cáo đến thế tôi còn tưởng cô muốn nâng ngực a. Nhưng ngực cô tốt rồi, nhỏ nhỏ vừa tay, không quá lớn cũng không quá bé..." Khánh Vân đánh giá ngực của Kim Duyên, sau đó phát hiện Kim Duyên dùng khăn tắm cùng gối che ngực lại, che kín mít. Gương mặt của nàng đã đỏ lại càng đỏ, so với uống hai cân Nhị oa đầu (một loại rượu) còn hơn nữa.

Kim Duyên bị Khánh Vân trêu đến không còn cách nào che giấu nữa, nàng đeo lên chiếc mặt nạ lạnh lùng, nói: "Trần tổng, khuya rồi, nên ngủ." Nhưng gương mặt lạnh lùng này hoàn toàn bị màu đỏ trên gương mặt nàng phá tan.

"Ừa." Khánh Vân trả lời, không định trêu nàng nữa, bất luận chuyện gì cũng nên có chừng mực. Chậm rãi đứng dậy, nói: "Chỉ có một cái giường, tối nay tôi và cô chịu chật một chút vậy, được không?"

Mi tâm Kim Duyên run lên một chút, nói: "Không cần, tôi ngủ trên sofa."

"Khó chịu lắm." Khánh Vân nhíu mày, thật muốn ngủ sofa, sáng mai bảo đảm thắt lưng sẽ nhức.

"Không sao, ngủ được." Kim Duyên nói. Vốn đã nghĩ sẽ ngủ ở đây, nhưng lại phát hiện quần áo quá hở hang, vì vậy lên tiếng hỏi: "Có thể cho tôi cái drap giường hay cái thảm nào đó không?"

Thấy nàng cứng đầu, Khánh Vân cũng không miễn cưỡng, đành phải đi lấy cho nàng cái thảm bạc mỏng.

Kim Duyên ngồi trên sofa, đợi Khánh Vân quay về phòng nàng mới tắt TV đi rồi nằm xuống. Nằm trên sofa, nàng lại không buồn ngủ. Khánh Vân vốn là một người vui tính, ở công ty đối đãi với nhân viên cũng rất hiền hòa, thường xuyên đùa giỡn với mọi người, hành động vừa rồi của nàng có thể hiểu là đùa giỡn, nhưng tim mình lại đập dữ dội như thế, bây giờ còn cảm giác được mặt nóng rần rần đến mang tai. Hơn nữa, hành vi của Khánh Vân tuy khiến nàng có chút bối rối nhưng cũng rất thân thiết, giống như một người chị lớn đùa giỡn với em nhỏ, trước đây nàng chưa từng trải qua những chuyện như thế nên tâm nàng rung động.

Cuộn người vào chiếc thảm bạc, một mùi hương dễ chịu tràn ngập ở chóp mũi, cộng thêm mùi hương của Khánh Vân, cùng hơi ấm gia đình, khiến nàng an tâm. Co người lại trong thảm, lẳng lặng cảm thụ sự ấm áp ngắn ngủi ở đây.

Nhà, một từ ngữ xa lạ, một khát vọng gần như xa xỉ.

Khánh Vân mở cửa phòng ngủ, đi qua phòng khách, thấy Kim Duyên nằm sấp trên sofa. Nàng ngủ rất sâu, chiếc thảm bạc bị đá xuống eo. Lổ hổng sau lưng chiếc váy ngủ rất lớn, khiến lưng nàng toàn bộ đều lộ hết ra ngoài.

Trên làn da trắng như tuyết là vô số những vết sẹo ngắn dài khác nhau, một vết từ vai trái đến thắt lưng, vết sẹo như một con rết đỏ to bằng ngón tay cái trườn bò trên lưng. Vết thương đan xen lẫn nhau vô số đường dài ngắn khác nhau, dày đặt trên lưng, không tìm thấy một nơi hoàn hảo.

Khánh Vân che miệng để bản thân không bật ra thành tiếng. Vết sẹo nàng thấy lúc trên núi Ngô Đồng chỉ bằng một góc mà thôi. Những vết sẹo đang lộ ra trước mắt chỉ có thể dùng câu Xúc mục kinh tâm (Nhìn thấy mà giật mình) để hình dung.

Không chỉ trên lưng Kim Duyên, cả cánh tay cũng có sẹo, một đường lại một đường.

Tâm Khánh Vân đều tự run rẩy, người con gái này thế nào, nàng rốt cuộc đã trải qua những gì, tại sao lại bị thương nhiều như vậy, rốt cuộc là ai nhẫn tâm gây thương tích cho nàng?

Thảo nào nàng lại lạnh nhạt như vậy, thảo nào tính cách của nàng quái gở như vậy, thảo nào nàng lại đem gương mặt của mình che giấu sau mái tóc dài.

Đứng nhìn những vết thương trên người Kim Duyên, mắt Khánh Vân phiếm lệ, tâm lại đau xót.

Sau một hồi, nàng mới phục hồi tinh thần. Nhẹ nhàng đem chăn đắp cho Kim Duyên.

Mơ mơ màng màng, dường như có người đắp chăn cho nàng. Là mẹ sao? Trên đời này chỉ có mẹ mới vì nàng mà đắp chăn, mới đối xử tốt với nàng. Mẹ? Lòng Kim Duyên dâng lên một trận chua xót và buồn bã, cha bức tử mẹ, bà đã qua đời. Đã thật nhiều thật nhiều năm nàng không gặp được mẹ.

Nước mắt đau xót chảy dài từ khóe mắt xuống mặt nàng, nhỏ giọt lên sofa, cũng làm Kim Duyên giật mình tỉnh giấc.

Giọt nước mắt kia, xuyên thẳng vào đáy lòng Khánh Vân, tâm nàng bỏng rát.

Kim Duyên mở mắt, đột nhiên trong mắt nhìn thấy một cái bóng người đứng trước mặt mình, sợ đến nhảy dựng lên, theo phản xạ liền đánh một quyền đến, sau đó vội vàng xoay người chạy.

"Ây nha!" Khánh Vân bị Kim Duyên đánh vào bụng, ngã bệt lên bàn trà.

Kim Duyên trở mình ra sau sofa, sau đó mới thấy rõ người đó là Khánh Vân nàng liền hoảng sợ. Nàng xoay người lăn qua sofa, vội vàng đỡ lấy Khánh Vân, "Trần tổng, cô không sao chứ? Xin lỗi, tôi..." Trong một lúc nàng dĩ nhiên không biết nên giải thích như thế nào, chỉ biết lo lắng trong lòng.

Mới trước đó đánh An Ngọc, bây giờ lại đánh luôn Khánh Vân, lại ở trong nhà người ta...

Nàng cảm thấy ảo não cực kỳ, rời khỏi băng đảng gần một năm rồi, lại không bỏ được thói quen này.

Khánh Vân che bụng, đau đến trán đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy dạ dày như muốn nôn ra.

Bây giờ nàng có thể hiểu một chút vì sao An Ngọc tức giận với Kim Duyên như vậy, nằm viện hết ba bốn ngày. Nắm đấm của nàng đánh thật đau a.

"Trần tổng..." Kim Duyên đỡ Khánh Vân nằm xuống sofa, chân tay luống cuống. Nếu như có thể nàng thật muốn để Khánh Vân chém nàng hai dao, như vậy lòng nàng mới dễ chịu hơn một chút. Nhưng nàng biết điều đó không khả thi, Khánh Vân không thể cầm dao chém người a.

"Tôi không sao, ngồi một chút là được, cô không cần lo lắng." Khánh Vân một tay ôm bụng, một tay xua xua. Lại thấy vẻ mặt bất an và ảo não của Kim Duyên, lập tức hỏi: "Cô biết nấu ăn không?"

Kim Duyên nói: "Biết nấu mì."

"Vậy cô giúp tôi nấu. Mì trong tủ chén, trứng trong tủ lạnh."

Kim Duyên vào bếp, một bên quay đầu nhìn Khánh Vân, một bên nấu. Trước đây nấu mì thì tùy tiện nấu mì ăn liền là được, hôm nay là nấu cho Khánh Vân, dĩ nhiên không biết nên chuẩn bị làm sao, nàng sợ mình nấu không ngon, Khánh Vân sẽ ăn không quen. Lại lo lắng Khánh Vân bị mình đả thương, trong một lúc tâm tình lại không yên, không đụng đổ cái này thì rớt bể cái kia, khiến chân tay càng thêm luống cuống.

Khánh Vân cảm thấy bụng không còn đau nữa, lại nghe tiếng đổ bể va chạm trong bếp, vì vậy đi đến nhìn, thấy dáng dấp luống cuống của Kim Duyên vừa bực vừa buồn cười. Nấu mì thôi mà đã khiến nàng hoảng loạn như thế, đem bếp làm lộn xộn.

"Để tôi." Nàng lấy tạp dề mặc vào người, rồi đuổi Kim Duyên ra khỏi bếp.

Kim Duyên quay đầu lại nhìn Khánh Vân nhanh nhẹn lưu loát làm, nhất thời cảm thấy mình thật vô dụng. Sau đó mới phát giác quần áo của mình đang mặc quá hở hang, vội lủi đi lấy quần áo hôm qua lên thay.

Thay đồ bẩn so với gợi cảm càng dễ chịu hơn.

Thay quần áo xong, Khánh Vân đã bưng mì lên bàn. Nàng thấy Kim Duyên lại mặc quần áo bẩn hôm qua, lập tức cau mày nói: "Sao lại mặc bộ này nữa rồi? Còn chưa giặt nữa, nhanh đi thay đi."

"Ách!" Kim Duyên rất mất tự nhiên, "Tôi không có quần áo khác để thay."

Khánh Vân nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đi vào phòng thấy một cái T-shirt rộng cùng một chiếc quần đùi đưa cho Kim Duyên.

Nàng chỉ có 1m63, so với 1m71 như Kim Duyên thì thấp hơn một đoạn, rất nhiều bộ nàng mặc không được, đành phải chọn cái áo tương đối rộng cho nàng. (Khúc này để nguyên chiều cao cho khớp với mạch truyện nha mọi người)

Kim Duyên nhận lấy bộ đồ, cảm thấy không được tự nhiên, nói: "Ách, không cần. Một hồi tôi về nhà thay đồ của mình."

"Cho cô mặc thì cô mặc đi, bằng không nhất định là cô ghét quần áo của tôi." Khánh Vân nói.

"Ách! Không có." Kim Duyên đành phải vào phòng tắm thay đồ.

Thay đồ xong đi ra, Khánh Vân bảo nàng ăn mì.

Cúi đầu ăn trứng, tâm Kim Duyên hiện lên một luồng nước ấm.

Từ tận đáy lòng nàng cảm kích Khánh Vân, chỉ là cảm giác nhất thời, tuy rất ngắn nhưng cũng đủ khiến nàng ghi nhớ cả đời.

Trong lòng thầm thề, nếu như tương lai Khánh Vân có việc cần đến nàng, dầu sôi lửa bỏng nàng cũng muốn vì nàng mà thỏa đáng.