Dạ Khúc Nho Nhỏ

Chương 1: Không quen biết



"... Nghe nói lớn lên đặc biệt đẹp! Tớ nói cậu biết, học trưởng* Lục không chỉ lớn lên đẹp trai mà thành tích còn vô cùng ưu tú, đạt được rất nhiều danh hiệu cao nhất trong các cuộc thi cấp quốc gia!".

(*Nam sinh học giỏi đứng đầu, tiêu biểu cho một khối hay một trường học nào đó)

Bùi Đăng buồn bã đứng dưới bóng cây trốn nắng, không muốn tiếp tục nghe bạn học hưng phấn khen ngợi người khác nữa nên cậu mềm mại nói.

"Tớ cảm thấy hơi mệt muốn về phòng học nghỉ một lát, dù sao cũng còn tận mấy tiếng nữa mới bắt đầu, các cậu đến trước giữ chỗ giúp tớ được không?".

"Không được!".

Một bạn học túm lấy cánh tay cậu, lời lẽ chính đáng nói.

"Lần diễn thuyết này ai cũng đều có thể tham gia, chắc chắn sẽ có thật nhiều người tới. Học trưởng Lục diễn thuyết chính là trăm năm khó gặp một lần, căn bản không thể giúp cậu chiếm chỗ!".

"Học trưởng Lục cũng chưa già đến một trăm tuổi đâu...".

Bùi Đăng nhỏ giọng nói thầm.

"Bùi Đăng! Không thể nói xấu học trưởng Lục!".

Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa phản bác cậu.

"Đó là học trưởng Lục của trường chúng ta, cũng là học trưởng của cậu!".

"Học trưởng Lục đại diện trường chúng ta dự thi, không những đem vinh quang về cho trường chúng ta mà còn góp hết số tiền giải thưởng vào quỹ của trường. Cậu nhìn tòa nhà thực nghiệm cùng nghệ thuật ở đối diện kia đi, chính là dựa vào một phần tiền thưởng của học trưởng Lục xây lên đó!".

"Học trưởng Lục đã giúp chúng ta có được cuộc sống học tập tốt đẹp hơn. Nghe chị của tớ nói trước kia nhà ăn của trường nằm ở bên ngoài, đồ ăn có thể so ngang với cơm heo mà lại còn thu phí rất cao, học trưởng Lục đã đứng ra cùng trường học đàm phán nên hiện tại mới có thức ăn ngon cho chúng ta ăn. Không phải cậu thích món xào ở nhà ăn trường chúng ta nhất sao".

Bùi Đăng đối với vị học trưởng Lục công đức vĩ đại này cuối cùng cũng có được một chút hiểu biết đầu tiên. Cậu đành phải chấp tay xin tha.

"Tớ đi còn không được sao, chúng ta chạy nhanh một chút, nắng lớn như vậy, nóng quá".

Bạn học túm lấy cánh tay cậu cười tủm tỉm gật đầu.

"Vậy mới là anh em tốt chứ".

Trung học Thanh Sơn rất lớn, từ khu dạy học muốn đến lễ đường còn phải đi qua một sân thể dục cực rộng, ven đường không có cây cối gì để che chắn. Bùi Đăng sợ phơi nắng, đành phải đem áo đồng phục ngắn tay kéo lên che mặt, buồn rầu chạy theo một đám người hướng về phía lễ đường. Buổi chiều những ngày tháng chín chạy đến nơi mồ hôi đầy đầu, nhưng nếu ngừng lại giữa chừng chắc chắn sẽ bị mặt trời thiêu cháy. Bùi Đăng dứt khoát xốc lại tinh thần, dùng sức chạy về phía trước, dần dần vượt qua cả đám bạn học.

Cậu chạy quá nhanh, lại bị áo che lại gương mặt nên nhìn không rõ cảnh vật xung quanh, cũng không thể chú ý tới trái bóng từ sân thể dục bị đá chệch hướng đang bay nhanh lao về phía cậu. Trái bóng xoay tròn trên không, vẽ ra một nửa hình cung, chuẩn bị đập trúng đầu Bùi Đăng. Bùi Đăng nghe được rất nhiều người kêu mình dừng lại, nhưng còn chưa kịp phản ứng đã bị một người bắt lấy tay, hung hăng kéo cậu tránh ra. Quán tính làm Bùi Đăng loạng choạng ngã về phía trước vài bước, đầu gối ma sát trên đường nhựa, quần đồng phục bị rách một lỗ, bong cả mảng da lập tức chảy ra tơ máu. Trái bóng rơi xuống sau lưng cậu, phát ra tiếng vang nặng nề.

"Đau quá...".

Bùi Đăng hít hà một hơi, áo còn che trên mặt chưa kịp gỡ xuống. Cậu theo bản năng liền duỗi tay ra muốn sờ đến chỗ bị thương, lại một lần nữa bị người cầm tay. Lòng bàn tay đối phương nóng lên, thanh âm lại lãnh đạm đến tựa như lộ ra hàn khí, khiến người ta vô thức rùng mình.

"Đừng chạm vào, miệng vết thương có thể nhiễm trùng".

Cảm giác đau rát ở chỗ đầu gối bị xé rách lần nữa đánh úp lại, hốc mắt Bùi Đăng lập tức đỏ lên, cha mẹ sủng cậu, ở nhà cậu chính là được nuông chiều mà lớn lên. Đừng nói trầy một mảng da lớn như vậy, đến ngã cậu cũng chưa ngã được mấy lần. Cậu ủy khuất mà rầm rì một tiếng, nhưng nhớ tới người trước mặt lúc này không phải ba mẹ mình nên lập tức ngừng lại. Nhưng đối phương hiển nhiên đã nghe được, hắn trầm mặc một chút, nói.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi không nên kéo mạnh như vậy".

Hắn một bên nói một bên giúp Bùi Đăng sửa sang lại quần áo. Thật ra Bùi Đăng không trách đối phương, bị trái bóng với tốc độ cao bay tới đập trúng đầu chỉ sợ càng khó chịu hơn. Huống chi là do chính mình chạy quá nhanh, muốn trách cũng chỉ có thể trách quán tính. Lúc này bạn học của cậu đều chạy tới, vây quanh bên người Bùi Đăng hỏi trước hỏi sau, duỗi tay đỡ cậu đứng dậy.

"Có tự đi được không?".

Gỡ áo đồng phục đang che trên mặt xuống, lúc này Bùi Đăng mới thấy rõ người đã kéo mình, trên ngực áo đối phương có dấu hiệu biểu thị cấp học. Cậu vội vàng nói cảm ơn học trưởng, sau đó nương theo sự nâng đỡ của bạn học đứng lên. Nhưng chưa kịp đứng thẳng liền lại cong eo, đầu gối đau đến khó chịu, căn bản không có biện pháp tự mình đi. Học trưởng đứng trước mặt nhìn cậu, tầm mắt dừng ở giữa đôi mày đang nhíu chặt lại của Bùi Đăng một lát mới dời đi. Hắn nhìn nhìn xung quanh, đảo mắt quan sát đám bạn học của Bùi Đăng một vòng, thấy bọn họ mỗi người đều tay gầy chân gầy, lại nhìn đến Bùi Đăng đang bất động, vì vậy nói.

"Tôi cõng em đến phòng y tế".

"A...".

Bùi Đăng còn chưa kịp phản ứng lại, đối phương đã ngồi xổm xuống trước người cậu, ý bảo Bùi Đăng nhanh trèo lên lưng hắn. Bạn học xung quanh thấy miệng vết thương trên đầu gối cậu rất nghiêm trọng, liền đỡ cậu lên lưng học trưởng. Bùi Đăng nằm trên tấm lưng kiên cố dày rộng của đối phương, mặt lập tức đỏ lên. Cậu chưa từng cùng người ngoài tiếp xúc thân mật đến như vậy, cũng cảm thấy con trai bị cõng thật ngượng ngùng, vì vậy mà hơi giãy giụa một chút muốn trèo xuống tự mình đi, liền bị học trưởng răn dạy.

"Đừng lộn xộn, động đến miệng vết thương thì phải làm sao".

Ngữ khí trong giọng nói của học trưởng vẫn thật lãnh đạm nhưng Bùi Đăng nghe ra được sự quan tâm bên trong, cậu nghe lời gật đầu, ghé vào trên lưng hắn bất động.

Mặc dù miệng vết thương trên đầu gối Bùi Đăng thoạt nhìn rất đáng sợ, kỳ thật không nghiêm trọng đến vậy, nhưng sân thể dục có rất nhiều tro bụi cát đá, mấy thứ đó dính lên miệng vết thương nên cần phải rửa sạch. Thầy y tế báo cho Bùi Đăng rằng phải dùng cồn khử trùng.

"Sẽ rất đau".

Thầy đỡ đỡ mắt kính, ôn hòa mà đối Bùi Đăng nói.

"Em không sợ đau".

Bạn học đều đang ở đây, lòng tự trọng của Bùi Đăng không cho phép cậu yếu đuối, nhưng cậu không biết chính sắc mặt tái nhợt cùng ánh mắt sợ hãi của mình đã vạch trần tất cả. Lục Cẩn ngồi bên cạnh cậu, mắt thấy đứa nhỏ khẩn trương đến nhắm chặt hai mắt, môi mím lại, hắn gập ngón tay gõ gõ mặt bàn.

"Anh Khi, đừng hù dọa em ấy".

Có lẽ là vì ánh mắt vô hại của Bùi Đăng, khóe mắt rũ xuống, giống như thú non mới sinh, mềm mại dễ bắt nạt. Bất quá chỉ là thoạt nhìn mà thôi, thú non giấu trong lông tóc móng vuốt cùng răng nanh sắc nhọn, sẽ hung hăng tấn công lưu lại vết thương đầy máu cho người bắt nạt mình. Điểm này, Lục Cẩn so với người khác hiểu rõ hơn ai hết.

Khi bắt đầu xử lí vết thương, Bùi Đăng cố hết sức chịu đựng. Lúc bôi cồn lên cậu vẫn cắn chặt răng không hề kêu đau, thầy y tế thấy vậy không tiếc lời khen cậu vài câu. Lục Cẩn nhìn Bùi Đăng nhíu chặt hai hàng lông mày, chính hắn cũng không tự chủ được mà nhăn lại mày, hắn nắm lấy tay Bùi Đăng.

"Đau thì cứ dùng sức nắm lấy".

Lớp ngụy trang lập tức bị vứt bỏ, trong mắt Bùi Đăng rưng rưng đầy nước, dùng sức cầm tay Lục Cẩn. Xử lý tốt miệng vết thương, các bạn học trở về lớp giúp cậu xin nghỉ, Bùi Đăng lưu tại phòng y tế nghỉ ngơi. Thầy y tế một bên giúp Bùi Đăng chuẩn bị thuốc thay buổi tối, một bên hỏi cậu.

"Sao em lại bị thương? Có phải do tên tiểu tử này gây ra không?".

"Không phải không phải".

Bùi Đăng vội vàng giải thích, cậu sợ học trưởng bị hiểu lầm, đôi tay dùng sức lắc lư ý bảo không phải đối phương làm sai.

"Do em vội vàng muốn đi xem học trưởng Lục diễn thuyết, chạy quá nhanh mà không chịu quan sát thiếu chút nữa đã bị trái bóng đập trúng, may mắn có học trưởng kéo em".

Thầy y tế Hạ Khi nhướng mày, nhìn về phía Lục Cẩn, ý vị thâm trường** mà nói.

(**Ý nghĩa sâu xa)

"Học trưởng Lục? Lục Cẩn? Vẫn là bởi vì cậu ta sao".

Thầy y tế cười tủm tỉm hỏi Bùi Đăng.

"Có phải em rất sùng bái học trưởng Lục không?".

Lục Cẩn đối với ánh mắt bỡn cợt của Hạ Khi làm như không thấy, hắn chỉ cúi đầu nhẹ nhàng giúp Bùi Đăng điều chỉnh một chút hai chân, tránh cho cậu duy trì một tư thế quá lâu bị mỏi.

"Em không quen biết học trưởng Lục".

Bùi Đăng nhớ lại các sự việc hôm nay, nói.

"Nghe nói anh ấy rất đẹp trai, vừa đẹp vừa lợi hại".

Không quen biết?

Lục Cẩn rũ mắt. Bùi Đăng còn nói.

"Chỉ là em chưa từng thấy qua người nào lớn lên có thể vừa đẹp lại vừa lợi hại... với lại bạn học đều nói muốn nhanh tới lễ đường chiếm chỗ, nếu không em cũng sẽ không chạy, còn làm hại em té ngã, em vốn dĩ đã không quen biết, bây giờ liền không thích luôn".

Trong lòng Bùi Đăng vẫn còn ủy khuất, nhưng lại không thể trách cứ ai, nghĩ tới nghĩ lui đành lấy cái vị học trưởng Lục chưa từng gặp mặt kia ra làm bia đỡ đạn, ai kêu hắn chọn hôm nay để diễn thuyết làm chi. Bất quá tính tình Bùi Đăng mềm mại, dù có oán giận cũng giống như đang làm nũng, lại cảm thấy chính mình trách cứ học trưởng Lục như vậy là vô cớ gây rối, vì thế nhỏ giọng nói.

"Bất quá bạn học của em đều thật sùng bái anh ấy, em chỉ là... ừm, chỉ là không sùng bái đến mức mù quáng như vậy mà thôi".

Lục Cẩn thay đổi sắc mặt. Bùi Đăng nhìn về phía hắn, vẫn chưa chú ý tới biểu tình của đối phương có chút cứng đờ, ngượng ngùng mà nhỏ giọng nói.

"Lần này thật sự vô cùng cảm ơn học trưởng, nếu không có sự giúp đỡ của anh chắc chân em lúc này đã tàn phế luôn rồi".

Cậu nghĩ nghĩ, lại bổ sung.

"Học trưởng cõng em chạy một đường xa như vậy mà không mệt, rất lợi hại".

Hạ Khi ở bên cạnh cười đến nước mắt đều tràn ra, vỗ bả vai Lục Cẩn nói.

"Chính xác, học trưởng Lục của mấy đứa... học trưởng cõng em vô cùng lợi hại."

Bùi Đăng chẳng hiểu chuyện gì, Lục Cẩn xoa xoa tóc cậu.

"Đừng chọc em ấy".

Bùi Đăng lớn lên xinh đẹp lại ngoan ngoãn, người lớn đều rất thích xoa đầu cậu, nhưng chưa bao giờ Bùi Đăng cảm thấy ngượng ngùng như lần này, cậu cũng không né tránh chỉ ngẩn ra mà nhìn Lục Cẩn. Lục Cẩn cười, nụ cười thật nhẹ.

"Sao lại ngây người rồi".

Bùi Đăng vò nhăn khăn trải giường trắng tinh, nghĩ thầm học trưởng cũng thật đẹp.

Hôm nay là ngày đầu tiên Bùi Đăng bước vào cấp ba, binh hoang mã loạn*** còn đổ máu, điều đáng được ăn mừng duy nhất chính là ngày đầu tiên khai giảng đều không có chương trình học. Bùi Đăng ở phòng y tế ngủ trưa, liền có thể về phòng ngủ nghỉ ngơi.

(***rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc)

Lần này là bạn học đến giúp cậu về phòng ngủ, lúc gần đi Hạ Khi đem thuốc hạ sốt đưa cho cậu, dặn dò miệng vết thương không thể dính nước. Bùi Đăng muốn trả tiền thuốc, Hạ Khi lại lắc lắc đầu.

"Có người trả giúp em rồi".

Bùi Đăng theo bản năng mà quay đầu nhìn bạn học, lại thấy ánh mắt bạn học mờ mịt, Hạ Khi nói.

"Chính là Lục... chính là người đã đưa em đến đây".

Bùi Đăng "A" lên một tiếng, cậu đã làm phiền người ta đưa mình đến đây, giờ lại còn khiến học trưởng phải trả tiền thuốc men, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống.

"Học trưởng còn ở đây không? Em trả tiền lại cho anh ấy".

Hạ Khi phất phất tay.

"Cậu ta vẫn luôn ở đây, bất quá đội đá cầu của bọn họ gặp chút vấn đề, tiền thuốc cũng không nhiều lắm, em đừng để trong lòng".

Bùi Đăng đành phải gật gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ nhất định phải tìm cơ hội đem tiền trả lại cho học trưởng.

...

Bộ này chương thì ít mà lượng chữ trong chương lại quá trời quá đất luôn 🥴🥴🥴.