Dạ Khúc Op.9 No.2 Của Chopin

Chương 2



1

Chuẩn bị nổ máy thì Thôi Dĩnh nhận được tin nhắn của Phùng Nhiên, gã bảo chờ một chút để gã đến rồi cùng nhau đi.

Thôi Dĩnh nhăn mày.

Theo lệ thường thì vẫn luôn phân công công việc, toàn bộ ma túy đều là sân chơi của Thôi Dĩnh, theo lý thì Phùng Nhiên không có quyền gì để xuất hiện ở đây với hắn, cũng như hắn sẽ không can dự vào chuyện súng ống đạn dược của gã.

Thế nhưng dựa vào tin nhắn ban đầu thì có thể vì đây là trường hợp đặc biệt – "Mệnh lệnh từ Thất gia".

Thôi Dĩnh trầm ngâm một lúc rồi kiểm tra lại mấy khẩu súng mang theo, sau khi chắc chắn súng đều được nạp đạn đầy đủ thì mới nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe.

Trời tối rồi, mưa gió sắp tới.

2

Đến khi Thôi Dĩnh và Phùng Nhiên tới kho hàng thì mới phát hiện vậy mà Đàm Huy cũng ở đây.

Đàm Huy ngậm thuốc lá quay đầu lại, nhìn thấy hai người họ thì không lộ vẻ mặt gì mà chỉ gật nhẹ đầu. Từ trước đến nay thái độ của y đối với Thôi Dĩnh đều là thờ ơ, trong lòng hắn hiểu rõ.

Thời gian Đàm Huy gia nhập tổng bộ chỉ muộn một chút so với Phùng Nhiên, vậy mà từ đầu chí cuối lại không được hưởng chút phù sa màu mỡ. Súng ống, ma túy, hai cái kho bạc cái đầu thì bị Phùng Nhiên lấy đi, cái sau lại bị Thôi Dĩnh giành trước. Thôi Dĩnh có thể hiểu được sự khó chịu không phục này.

Hắn không thèm so đo với Đàm Huy mà chỉ không ngừng suy nghĩ về giao dịch này, tự hỏi rốt cuộc nhiệm vụ lần này có điểm gì đặc biệt mà lại khiến Thất gia coi trọng như thế.

Phùng Nhiên lại đột ngột quay đầu lại, không đầu không đuôi hỏi hắn: "Chú Thôi, mặc áo chống đạn chưa?"

Thôi Dĩnh gật đầu, Phùng Nhiên liền quay đi, tựa như chỉ là thuận miệng hỏi một câu.

3

Sau khi Thôi Dĩnh xác nhận độ tinh khiết của đơn hàng, gật đầu tỏ ý có thể giao dịch.

Mọi việc đang tiến hành được một nửa thì đột nhiên có một đám người xuất hiện ở cửa kho hàng, Thôi Dĩnh vừa ngoái lại nhìn trong lòng liền rung mạnh.

Hắn nhận ra một người trong số đó, chính là "Người quét đường" của Thất gia.

Tuy rằng năm bọn Thôi Dĩnh được xem như có cấp bậc tối cao nhưng vì để đề phòng tư tâm, Thất gia vẫn có riêng một nhóm người với nhiệm vụ chính là diệt trừ những ai không nghe lời. Những kẻ này có hành tung khó lường, phần lớn xuất thân từ lính đánh thuê, chúng giống như một cây đao, chỉ cần ngón tay của Thất gia vẩy nhẹ một chút liền có thể cắt đứt cổ người khác.

Phùng Nhiên cũng nhận ra đám người đó, ngay lập tức trở nên cảnh giác. Thế nhưng Vương Chính Khải và Đàm Huy lại nhăn mày cho rằng chỉ là mấy con chuột từ đâu chui ra, giơ súng lên định bắn.

Thậm chí Thôi Dĩnh còn không thấy rõ động tác rút súng của "Người quét đường" mà tay phải của Vương Chính Khải và Đàm Huy đã bị bắn trúng.

Vương Chính Khải đau đến mức quỳ sụp xuống, Đàm Huy thì khá hơn, vẫn đứng lườm chòng chọc bọn người đó.

Đám bên Vương Chính Khải nhìn tình cảnh này thì tưởng rằng sẽ đánh ta sống ngươi chết, lập tức nâng súng chĩa vào bọn họ. Người đi đầu tiên vẻ mặt lạnh lùng, không ngừng bước chân, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi là người của Thất gia."

Đàm Huy nghe thấy thân phận của những người này, sắc mặt trầm xuống.

4

Người kia đi tới nói với Vương Chính Khải, ông chủ Vương, việc nội bộ của chúng tôi ông chủ không nên nhúng tay vào.

Vương Chính Khải ôm lấy tay phải đầy máu, ánh mắt dữ tợn.

Người kia lại cười: "Hẳn là ngài cũng hiểu ý nghĩa của một phát súng này nhỉ? Thất gia nhớ tình cũ nên mới tha cho mày một mạng, nhưng nếu như mày vẫn muốn tính toán với Thất gia thì xem như không cần cái tay này nữa rồi."

Vương Chính Khải không nói gì, chỉ xua xua tay ra hiệu cho đàn em lui về. Sau khi đi vài bước gã còn quay đầu liếc nhìn Đàm Huy một cái.

Đàm Huy không thể đứng thẳng nổi nữa.

"Người quét đường" đặt nòng súng đen ngòm lên đỉnh đầu Đàm Huy, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng: "Đàm gia, lần đầu tiên gặp mặt như vậy thật là không thoải mái."

Đàm Huy quay đầu, ánh mắt mang đầy thù hận nhìn thoáng qua Thôi Dĩnh, cười nhạo nói: "Lằng nhằng cả buổi như thế, hóa ra trong lòng Thất gia tao còn không bằng một người mới nhỉ."

"Mới hay không không quan trọng, quan trọng là tình hòa thuận. Ngài cũng biết Thất gia ghét nhất là người khác chơi trò khôn vặt." "Người quét đường" vỗ vỗ mặt y, nhẹ giọng nói, tạm biệt.

Pằng!

Gọn gàng sạch sẽ, giữa trán Đàm Huy là một cái lỗ đen ngòm đang rỉ máu, đôi mắt vô hồn trợn trừng.

Trước khi đi "Người quét đường" nói với Vương Chính Khải, thi thể này có thể phiền ông chủ Vương thu dọn chứ?

Vương Chính Khải không dám nói không.

5

Trên đường trở về, Thôi Dĩnh nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa rõ ràng, rốt cuộc tại sao hôm nay lại ồn ào như thế.

Giết gà dọa khỉ? Đây là đáp án duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến.

Thất gia thủ đoạn độc ác, một cảnh hôm nay khiến cho cả người Thôi Dĩnh đều là mồ hôi lạnh. Mạng sống của hắn là nằm trong tay người khác.

Phùng Nhiên sau khi được Thôi Dĩnh đưa về nhà tựa như còn thở phào nhẹ nhõm, gã xoay người định đi thì bị Thôi Dĩnh gọi lại.

"Đàm Huy và Vương Chính Khải muốn đặt bẫy tôi?" Thôi Dĩnh hỏi.

Phùng Nhiên hơi do dự nhưng vẫn gật đầu, "Đàm Huy nhìn chú không vừa mắt cũng chẳng phải ngày một ngày hai, chú vào sau nhưng lại được phân ma túy có lợi nhuận cao, đương nhiên cậu ta không nuốt trôi cục tức này."

Gã hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Giao dịch hôm nay Đàm Huy đã tiết lộ cho cảnh sát ngầm. Vương Chính Khải sẽ lợi dụng tình hình hỗn loạn để giết chú rồi đổ tội cho tên đó, không cần đắc tội với Thất gia."

"Nằm vùng à?" Thôi Dĩnh trầm giọng hỏi, "Người đó đâu?"

"Chuyện này Thất gia đã sớm biết rồi, tin tức lộ ra lập tức bị Thất gia diệt trừ, cũng phải cảm ơn tên cảnh sát này." Phùng Nhiên mang bộ dạng chẳng biết gì mà nói hết câu chuyện, bất đắc dĩ xòe tay, "Còn gì muốn hỏi không ạ?"

Thôi Dĩnh im lặng, vẫn còn một chuyện muốn hỏi: "Tại sao Thất gia còn muốn anh tới?"

Phùng Nhiên nghẹn lời, không biết trả lời thế nào liền thuận miệng nói: "Ai biết được, chắc để giết gà dọa khỉ đi."

6

Thôi Dĩnh không tin lý do thoái thác kia của Phùng Nhiên.

Chuyện đằng trước có tám phần là có thể tin, thế nhưng lại chỉ che giấu lý do thật sự đằng sau việc Thất gia phái Phùng Nhiên tới.

Lợi nhuận của buôn súng chắc chắn không nhỏ hơn ma túy, Phùng Nhiên cũng không phải một người có dã tâm, nếu là muốn giết gà dọa khỉ thì để Ngụy Tử Việt và Triệu Khiết Nhuế đến còn có lý hơn.

Quan trọng hơn là rõ ràng Phùng Nhiên biết trước tất cả mọi việc, vờ như tùy ý hỏi hắn có mặc áo chống đạn không, lúc "người quét đường" xuất hiện thì luôn kè kè bên người hắn. Nếu bắt buộc phải nói lý do khiến Phùng Nhiên phải đến kho hàng thì Thôi Dĩnh chỉ nghĩ đến một trường hợp.

Bảo vệ.

Nhưng tại sao Phùng Nhiên phải tới bảo vệ Thôi Dĩnh hắn chứ? Nếu cân nhắc giữa Phùng Nhiên và Thôi Dĩnh thì bất cứ ai biết tính toán đều sẽ lựa chọn hy sinh người sau, bởi sự thật là Thôi Dĩnh gia nhập muộn, uy tín không đủ, trung thành chưa chắc, còn Phùng Nhiên thì năng lực không thua kém mà cũng tuyệt đối chẳng hai lòng.

Dường như Thôi Dĩnh mãi mãi không có cách nào hiểu được suy nghĩ của vị Thất gia này.

7

Thôi Dĩnh nghe thấy phòng bên cạnh vang lên tiếng dương cầm.

Hắn hơi nhăn mày, đứng dậy đi đến phòng cách vách, đẩy cửa ra.

Bây giờ đã là 12 giờ đêm nhưng Chiêm Thù Hạc lại không đến phòng sách quấy rầy hắn. Đây là điểm mà Thôi Dĩnh rất thích ở cậu, ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất đúng mực, sẽ không mang đến ưu phiền và gánh nặng cho hắn, sẽ chỉ xuất hiện khi được yêu cầu.

Chiêm Thù Hạc thấy hắn đi vào thì ngừng đánh đàn, chủ động chạy tới ôm lấy cổ hắn: "Ngài có mệt không?"

"Không sao." Các dây thần kinh căng thẳng cả ngày cuối cùng cũng thả lỏng, Thôi Dĩnh sờ khóe miệng cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Sao không chơi nữa?"

Chiêm Thù Hạc lắc đầu: "Muốn ôm ngài."

Ánh mắt Thôi Dĩnh càng nhu hòa hơn, nhéo cằm cậu tỉ mỉ hôn môi. Đầu lưỡi Chiêm Thù Hạc vừa nhỏ vừa mềm, khi liếm cảm giác giống như đang ăn thạch trái cây.

Thôi Dĩnh ngồi xuống mép giường, ngửa đầu tiếp tục hôn Chiêm Thù Hạc, cậu lại hơi hơi tránh ra rồi quỳ xuống giữa hai chân hắn.

Hô hấp Chiêm Thù Hạc trở nên dồn dập, cầm dương v*t bán cương của hắn trong tay, cúi đầu ngậm lấy.

8

Kỹ xảo của Chiêm Thù Hạc chẳng đặc sắc gì nhưng lại rất cố sức.

Cậu vươn đầu lưỡi liếm từ tinh hoàn đến quy đầu, lặp đi lặp lại cho đến khi nước miếng bao lấy cả dương v*t, ướt sũng phản quang. Chiêm Thù Hạc nhả ra nuốt vào, miệng cố mở đến mức lớn nhất, nước bọt trong miệng không kịp nuốt nhỏ xuống nơi môi và quy đầu tiếp xúc.

Chiêm Thù Hạc thử để cho dương v*t đâm sâu xuống cổ họng nhưng lại không chịu nổi mà ho khan đến mức cả cổ đều đỏ ửng. Thôi Dĩnh kéo cậu đứng dậy, cởi từng kiện quần áo.

Vào lúc làm tình kịch liệt nhất, tiếng rên rỉ ngọt lịm của Chiêm Thù Hạc liên tục không ngừng được, cậu tựa như một giống cái động dục mà nhếch mông đón lấy Thôi Dĩnh. Hắn hỏi cậu: "Tôi đang dùng gì thao em đây?"

Chiêm Thù Hạc đỏ mặt thở dốc, cậu quá hiểu Thôi Dĩnh muốn nghe gì và phải làm thế nào mới có thể lấy lòng Thôi Dĩnh, vậy nên cậu nũng nịu nhìn chăm chú vào mắt hắn, lớn tiếng nói: "Là dương v*t lớn của chồng đang thao em!"

Cùng lúc đó, Thôi Dĩnh ôm chặt lấy cậu mà bắn ra.

9

Ngày hôm sau Thôi Dĩnh bị tiếng đập cửa đánh thức.

Tối qua hắn và Chiêm Thù Hạc làm đến điên cuồng, cuối cùng đến việc tắm rửa cũng chưa làm, dương v*t cứ thế cắm trong hậu huyệt rồi ngủ mất. Bây giờ rút ra lỗ nhỏ còn chưa khép lại được, không ngăn được tinh dịch chảy ra.

Thôi Dĩnh khoác lên áo choàng tắm, đi ra mở cửa.

Ở ngoài là Phùng Nhiên, gã cười hỏi hắn: "Không quấy rầy chú chứ?"

Thôi Dĩnh lắc đầu: "Có việc gì?"

Phùng Nhiên vừa đi vào vừa nói nhỏ: "Chút nữa "Người quét đường" sẽ đến đây."

"Đến nhà của tôi?" Thôi Dĩnh khó hiểu.

"Đàm Huy không còn, việc làm ăn phải phân chia lại." Phùng Nhiên không nhịn được đánh tiếng trước, "Thị trường ma túy trong tay chú thật sự quá gây chú ý, có thể Thất gia sẽ muốn chia lại lần nữa, chú không cần phải lo gì đâu, người cũng chỉ vì tốt cho chú thôi."

Thôi Dĩnh không phải loại không biết suy xét. Hắn châm điếu thuốc, ngồi xuống sofa lẳng lặng rít một hơi: "Anh Nhiên yên tâm, tôi biết điều mà."

10

"Người quét đường" tới rất nhanh, điếu thuốc của Thôi Dĩnh còn chưa cháy hết mà bọn họ đã vào đến cửa, mặc dù hôm qua đã gặp một người trong số họ nhưng Thôi Dĩnh cảnh giác theo bản năng.

Mùi máu tươi trên người bọn họ quá nặng, hắn không thể không kiêng dè.

Không lâu sau Triệu Khiết Nhuế và Ngụy Tử Việt cũng tới, Triệu Khiết Nhuế đi giày cao gót, tóc lượn sóng quyến rũ dài đến ngang hông, nhếch mép liếc mắt với Thôi Dĩnh: "Thôi gia, người kia trên giường cũng không tồi nha."

Thôi Dĩnh biết cô nhìn thấy dấu hôn và vết cào trên cổ mình, chỉ cười không đáp lời.

"Người quét đường" vừa định lên tiếng thì cửa phòng ngủ bị mở ra, Chiêm Thù Hạc vẫn còn ngái ngủ từ trong phòng lững thững đi ra.

Mọi người trong phòng khách cùng quay đầu lại nhìn.

Cậu chỉ mặc một cái áo sơ mi, vừa nhìn đã biết là đồ của Thôi Dĩnh, áo rộng hơn cả một vòng vừa đủ che khuất mông. Hai chân thon dài thẳng tắp phủ kín dấu hôn và vết bầm, cả người đều là hương vị tình dục.

Chiêm Thù Hạc ngẩn ra, dường như không ngờ tới phòng khách lại có đông người đến vậy, vội vàng cúi đầu: "Xin lỗi..." nói xong liền nhanh chóng xoay người.

Vậy mà "Người quét đường" lại đứng lên nói với cậu, không phải việc quan trọng gì, người của Thôi gia ở lại cũng không sao.

11

Những người ở đây đều không hẹn mà cùng tỏ ra kinh ngạc.

Bao gồm cả Thôi Dĩnh.

Không ai dám làm bậy trước mặt "Người quét đường", cho dù Chiêm Thù Hạc không hiểu chuyện mà chủ động về phòng thì chắc chắn Thôi Dĩnh cũng bảo cậu về, thậm chí còn có thể ra ngoài cửa chờ.

Thân phận của Chiêm Thù Hạc là gì chứ, cùng lắm chỉ là một sủng vật bên người Thôi Dĩnh, ấy vậy mà lại có thể nhận được sự ưu ái từ "Người quét đường" cho phép cậu ở lại phòng khách. Thôi Dĩnh không hiểu nổi bọn họ đang suy tính cái gì.

Không khí bất chợt trở nên kỳ lạ.

Chiêm Thù Hạc nhạy cảm nhận ra hình như cuộc họp đang đến phần quan trọng, nghe được lời của "Người quét đường", cậu do dự dùng ánh mắt hỏi ý kiến của Thôi Dĩnh.

Thôi Dĩnh gật đầu, vẫy tay với cậu: "Lại đây."

Chiêm Thù Hạc ngoan ngoãn ngồi vào lòng hắn.

Phùng Nhiên ho khan vài tiếng, Ngụy Tử Việt không biết lại đang suy nghĩ cái gì, Triệu Khiết Nhuế hai mắt trợn tròn.

"Người quét đường" lại không tỏ vẻ gì, hắng giọng nói tiếp: "Tiếp theo đều là mệnh lệnh từ Thất gia," giọng điệu của hắn rất cung kính, khi nói chuyện vết sẹo chỗ khóe mắt hơi động đậy, "Mong các vị nghiêm túc lắng nghe."