Đã Mất Nay Lại Tìm Thấy

Chương 8: Lựa chọn



Tiếng cửa mở khiến Ludwig giật mình, và gã ngưng dòng suy nghĩ để xoay đầu lại xem ai vừa tiến ra ban công cùng với gã. Đêm nay sáng trăng, trời mùa hạ mát mẻ lạ thường, nhưng cả hai đều dường như không hứng thú mấy với cảnh đẹp trước mắt. Ludwig cất tiếng với một giọng nhát gừng khi người kia chẳng nói chẳng rằng chỉ ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ ngoài ban công:

"Anh... anh gì ơi?" Gã gọi, nhưng người kia chỉ nhướn mày liếc nhìn, chứ tuyệt nhiên vẫn chưa chịu đáp một tiếng. Gã đoán cậu ta vẫn còn đang dỗi việc bị cắn vào tay. "Anh là Herbert, phải không nhỉ?" Gã lí nhí hỏi, rồi tiếp tục khi người kia lẳng lặng gật đầu, "Cho tôi xin lỗi về chuyện hôm qua, có được không? Là do tôi không tự chủ được. Tôi thành thật xin lỗi."

Lúc này Herbert mới hoàn toàn ngẩng mặt lên, và, "Anh mày không để bụng đâu", cậu ta đáp, rồi ngoắc tay ra hiệu cho Ludwig ngồi cùng mình. Tuy vậy, gã vẫn dè chừng hỏi tiếp:

"Anh không sao chứ?"

"Không sao." Herbert chép miệng, vén cánh tay áo lên để gã thấy vết thương đã biến mất hoàn toàn. "Như mới."

"Thật... thật tốt quá." Ludwig thở phào, bây giờ mới dám kéo ghế lại ngồi cùng người kia. "Nếu vậy thì..." Gã ấp úng, lúng túng lấy trong túi áo ra một chiếc đồng hồ quả quýt đã hoen gỉ, rồi dùng cả hai tay để đưa nó cho Herbert khiến cậu ta không khỏi ngạc nhiên. Gã cúi đầu, nói, "Đây là vật tạ lỗi của tôi. Tuy tôi biết nó đã cũ kỹ xấu xí lắm rồi, nhưng người ta bảo tôi nó là đồ cổ, nên nó là thứ có giá trị duy nhất mà tôi có được, mong anh nhận lấy."

Nói đoạn, gã lại cúi gằm, lòng thấp thỏm lo sợ khi Herbert bật cười thành tiếng, nhưng cậu ta vẫn cầm chiếc đồng hồ trên tay và cậu vỗ vai gã. "Mày không cần phải khách sáo như thế đâu, đã bảo anh mày không giận rồi mà." Cậu ta an ủi, song vẫn cẩn thận cất món đồ vào túi áo mình. "Nhưng mày không tặng anh để nịnh bợ nữa đấy chứ?"

"Sao? Không! Không có, việc này tôi hoàn toàn thật lòng!" Ludwig giật mình ngồi thẳng dậy. Herbert phủi tay:

"Này, thả lỏng đi. Anh mày chỉ đùa thôi."

"Vâng...vâng ạ."

"Cha nói đúng." Herbert cười điệu, nhoài người chống tay gác cằm lên bàn. "Mày cứ như một đứa con nít vậy. Em bé." Cậu ta kết thúc với một tiếng khúc khích. Ludwig gãi đầu:

"So với ngài ấy hoặc anh thì tôi vẫn còn nhỏ mà nhỉ..." Rồi gã thở hắt ra, như sực nhận ra điều gì. "Khoan đã, ngài ấy là cha anh?"

"Có gì kỳ lạ lắm sao?"

"Không, không phải." Ludwig ấp úng. "Chỉ là trông hai người khác nhau quá, nên tôi không nghĩ..."

"Ai cũng nói vậy cả."

"Xin lỗi."

"Người ta hay bảo anh mày giống mẹ hơn là giống cha." Herbert ngả người lên lưng ghế mà nói. "Đúng hơn là giống y như đúc, dù tất nhiên thì trông mẹ vẫn phúc hậu hơn."

"Hẳn là bà ấy đẹp lắm." Ludwig trả lời. Gã tò mò hỏi, "Ngài ấy và anh đi công tác à? Bà ấy không đi cùng sao?"

"Ừ, có chút việc, nhưng xong xuôi hết rồi." Herbert bỗng nhiên thở dài. "Nhưng về phần mẹ thì... không, bà ấy mất lâu rồi. Anh mày đã không gặp mẹ từ khi lên hai tuổi."

"Vậy sao..." Ludwig trầm giọng. "Tôi rất tiếc." Gã ngượng nghịu đáp, rồi như thể muốn làm cho người kia vui lên, gã liền bắt chước hệt dáng ngồi của Herbert, và gã ngửa cổ ra sau, cất giọng lè nhè, "Anh biết đấy, tôi cũng không nhớ mẹ mình là ai. Ngay cả cha cũng chưa từng gặp. Mà tôi đoán họ cũng không cần tôi ngay từ đầu." Gã bĩu môi, rồi xoay đầu qua phải để trông thấy Herbert cũng đang ngồi ngửa cổ giống mình. Cậu ta nhe răng cười, đáp:

"Chúng ta bắt đầu có điểm chung rồi này."

"Một điểm chung không vui vẻ gì mấy, nhỉ?" Gã chậc lưỡi. "Xin lỗi nhiều, vì đã gợi lên chuyện buồn cũ."

"Mày cứ xin lỗi mãi thế?" Herbert phì cười, đấm mạnh vào bắp tay Ludwig một cái để trêu. "Không làm gì sai thì tiết kiệm lời xin lỗi với cảm ơn lại đi. Mày sợ anh ăn thịt mày à?"

"Không phải." Ludwig lại gãi đầu. "Chỉ là anh thân thiện quá, tôi có hơi không quen. Cha anh thì đối xử với tôi quá tốt. Cũng không quen... Tôi không hiểu."

"Anh đoán cha thấy đồng cảm với mày." Herbert giải thích. Ludwig hỏi lại:

"Sao lại đồng cảm?"

"Nghe nói mày sợ tổ phụ lắm nhỉ?"

"H-hả...?"

"Mày không cẩn kể hết ra đâu, nếu mày không muốn. Chỉ là cha nói mày hoảng lắm khi nghe nhắc đến hắn ta. Hình như có cả căm thù nữa, đúng chứ?" Cậu ta hỏi, rồi thở dài, trầm giọng nói tiếp khi Ludwig lẳng lặng gật đầu, "Cha cũng giống như vậy. Anh nghĩ việc đó khiến ông ấy mủi lòng với mày hơn."

"Ồ... Tôi rất tiếc cho ngài ấy..." Ludwig ậm ừ, không biết nói gì hơn, nhưng nét mặt gã đã bắt đầu giãn ra một chút, cho thấy rằng gã đã an lòng khi nhận ra gia đình Herbert có lý do chính đáng để giúp gã nhiều đến vậy. Herbert cười:

"Thế nào? Đã yên tâm chưa?"

Ludwig trả lời, "Có lẽ." Gã cười trừ, cục cựa trên ghế. "Nhưng dù gì thì toàn bộ nơi này cũng như cha con anh vẫn còn lạ lẫm đối với tôi lắm."

"Lạ như thế nào?"

"Thì tất nhiên do chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau, nhưng mà... anh biết đấy, tôi hiếm khi chạm mặt người giàu bao giờ, huống chi là được ở tạm với một gia đình quý tộc. Một căn phòng như thế này chắc tôi phải làm không ngừng nghỉ cả đời mới trả nổi."

"Hiểu rồi..." Herbert gật gù. "Nhưng sao mày lại không quen với việc được đối xử tốt được nhỉ? Người ở đây không ai thân thiện với mày sao?"

"Thì... cũng không trách người ta được." Ludwig trề môi và nhún vai. "Hiếm ai dám làm thân với một thằng cù bơ cù bất với gương mặt chi chít sẹo." Gã bông đùa, gãi gãi cằm mình mà nói. "Nhưng như vậy đôi khi cũng tốt. Bọn ở thành phố ngầm thường nhầm lẫn tôi là một tên đầu sỏ nào đấy, và như thế thì được yên thân."

"Thành phố ngầm?"

"Nghĩa trên mặt chữ, một thành phố dưới lòng đất dành cho mấy người như tôi thôi." Ludwig trả lời. "Tôi không nghĩ anh biết... à thôi, bỏ đi." Gã lắc đầu. "Nói như vậy thì không phải phép."

"Mày định bảo công tử như anh thì làm sao biết được mấy khu ổ chuột chứ gì." Herbert nhướn một chân mày lên, nói mát. "Mà thôi, mày cũng không sai." Cậu ta chép miệng. "Anh đằng nào cũng không thích những nơi đó. Nhưng nhân tiện, với một đứa sống lang thang với bọn du thủ du thực thì mày khá ngoan đấy, Ludwig."

"Tôi sẽ xem như đấy là một lời khen."

"Hơi láo toét một chút thôi."

"À."

Herbert bật cười, rồi bất chợt ngồi thẳng dậy. Cậu ta hỏi, "Đêm vẫn còn dài, có muốn đi làm một ly không? Anh mày mời."

"Sao?" Ludwig tròn mắt. Herbert hỏi:

"Không biết uống rượu à?"

Gã lắc đầu. "Chưa từng thử, cũng chưa bao giờ có tiền để uống."

"Thế thì hôm nay đi cho biết."

"Cảm ơn, nhưng anh không cần phải... tôi không..."

"Nào, chẳng phải cha đã bảo mày không cần phải lo về chuyện tiền bạc rồi còn gì? Anh mày cũng cần bạn để tán gẫu nữa. Nên là đi đi, thử uống ở một quán rượu trên mặt đất một lần cho biết."

Nhìn thấy Herbert nhiệt tình như vậy, Ludwig cũng không dám không vâng lời.

Hiển nhiên, một quán rượu phù hợp với túi tiền của Herbert không phải là nơi quen thuộc với Ludwig, mà bằng chứng là mọi ánh nhìn dù ít ỏi đến đâu cũng đều dồn phía gã, lạc quẻ giữa chốn những con người ăn vận từ khá giả trở lên bởi bộ quần áo sờn bạc và toác chỉ gã mặc trên người. Ngay cả rượu cũng là thứ xa lạ, dù Ludwig thừa nhận rằng mùi của nó rất thơm, nhưng ngụm đầu tiên đã khiến gã chun mặt lại và khiến Herbert phải che miệng cười. Và, như Herbert sau này vẫn thường hay đùa nói, đừng bao giờ ép Ludwig uống quá nhiều, vì tửu lượng của gã thấp tệ, và gã sẽ bắt đầu không quản được mồm miệng chỉ sau hai ly.

"Sao lại nhìn dữ vậy?" Herbert hỏi khi Ludwig bất chợt nhìn cậu chằm chắm, theo phản xạ đưa tay lên mặt. "Mặt anh mày dính gì à?"

"Không phải." Ludwig lắc đầu, cặp mắt lừ đừ trên gương mặt đương muốn đỏ lựng vội nhìn lảng đi chỗ khác. Herbert tò mò:

"Thế làm sao?"

"Ừ thì..." Gã đột nhiên lại lắp bắp, rồi cuối cùng thở dài. Gã muốn giấu nhẹm đi, nhưng hơi men làm gã đành phải thú thật, "Tôi chưa từng thấy ai tự tin như anh cả." Gã đáp, cái đầu không giữ yên được mà thi thoảng lại gục gặc. Gã chỉ ra, "Anh biết đấy, quần áo của anh, nó..."

Mất vài giây để Herbert nhận ra Ludwig đang muốn ám chỉ bộ quần áo sáng màu với quá nhiều hoa văn của mình. "Hiểu rồi." Cậu ta đảo mắt, "Và mày đang đánh giá anh vì điều đó?"

Với chút tỉnh táo còn sót lại, Ludwig luống cuống phản đối, "Không, không có!" Gã khàn giọng nói, tỳ người lên bàn để rút ngắn khoảng cách với Herbert đang ngồi đối diện. "Anh hiểu sai ý tôi rồi. Tôi không phán xét gì anh cả, cũng không có tư cách gì để phán xét. Đó chỉ là lời cảm thán thật lòng của tôi thôi. Người giống như anh, tôi cũng đã gặp qua vài lần, nhưng tôi chưa thấy ai dạn dĩ về điều đó giống như anh, và tôi thật sự thấy việc này là đáng nể phục."

"Vậy sao..." Herbert gật gù, trưng ra nét mặt như thể cậu ta đang suy ngẫm, trong khi rõ ràng cậu ta chỉ đang muốn trêu chọc cái tên đang mấp mé say khướt kia. "Có đáng tin không?" Cậu ta cong khóe môi, hỏi.

"Đáng tin chứ!" Ludwig nhe răng cười, rồi nấc lên một cái. Rõ ràng ép gã ta uống rượu – đối với Herbert – dẫn đến một màn giải trí ra trò. Ludwig tự vỗ ngực mình mà nói, "Tên của tôi là Uy Tín đấy! Vô cùng trách nhiệm với lời nói của mình... Uy Tín... von..." Gã ngập ngừng, vỗ vỗ vào đầu cho tỉnh ra, nhưng nhăn nhó mấy cũng không nhớ được. "Von gì nhỉ..." Gã lèm bèm, rồi lại nấc lên. "Cái họ của tôi là gì ấy nhỉ...?"

"Krolock." Herbert cố ý đùa, nhưng không ngờ Ludwig trong cơn chuếnh choáng lại tưởng thật. Gã gật đầu, vui vẻ vỗ cả hai tay vào nhau:

"Phải! Ludwig von Krolock!" Gã kêu, rồi tự cười một mình. "Nghe có hơi lạ tai ấy nhỉ... Nhưng thôi, anh nói đấy là tên tôi thì đấy sẽ là tên tôi. Và cái tên đó sẽ chứng minh rằng những lời tôi nói đều là sự thật."

Nói đoạn, gã thuận tay vớ lấy chai rượu trên bàn mà sỗ sàng đưa lên miệng mình tu. Herbert lại bật cười khi gã ho sặc sụa khó chịu vì vẫn chưa quen mùi cồn.

"Tôi hỏi anh thêm một câu hơi riêng tư nữa được không?" Ludwig đặt chai rượu xuống, hỏi, hàng chân mày rậm chau lại khi gã nheo mắt quan sát người kia. Herbert chống cằm, đáp:

"Là?"

"Anh thích con trai, có phải không?"

"Đó là một định kiến lỗi thời quá sức đối với người có gu thẩm mỹ như anh mày đấy, Ludwig, nhưng với trường hợp này thì... phải. Mày có vấn đề gì không?"

"Không. Tất nhiên là không rồi." Ludwig lè nhè, cười nhe cả hàm răng trên. "Tôi chỉ hỏi cho biết thôi."

"Mày biết để làm gì?"

"Tôi... không biết?" Ludwig ê a, rồi tự gõ vào đầu mình. "Xin anh đừng hỏi vặn tôi có được không? Tôi đần độn lắm. Tôi không được học nhiều như anh đâu, anh... anh gì ấy nhỉ?"

"Herbert."

"À, phải, anh Herbert." Ludwig híp mắt. "Mà Herbert gì ấy nhỉ..."

"Herbert von Krolock." Người kia xem chừng vẫn chưa chán với việc trêu chọc gã ta. Nghe vậy, gã tròn mắt, lẩm bẩm vài tiếng không rõ chữ, rồi lại thao thao bất tuyệt:

"Anh là von Krolock... Tôi cũng là von Krolock." Gã vừa nói vừa chỉ tay vào bản thân. "Chúng ta là người quen à? Sao tôi không nhớ mình đã từng gặp anh ở đâu cả... Tôi chỉ quen với một vài đứa ở trại tế bần thôi, nhưng cũng mấy chục năm rồi không còn trông thấy nhau nữa. Anh có từng ở trong trại trẻ đó không đấy?"

"Ai mà nhớ được." Herbert cười điệu, vẫn ngồi chống cằm lên tay. Ludwig kêu ư ử trong họng trước khi nói tiếp:

"Vậy à... Vậy anh là ai mà có cùng họ với tôi nhỉ..."

"Thằng anh mày đấy." Herbert trêu. Cậu ta không ngờ kẻ kia lại một lần nữa tưởng thật, và mắt gã sáng lên, hấp háy như thể gã đợi thời khắc này lâu lắm rồi, và gã nói với giọng mừng huýnh:

"Hóa ra bấy lâu nay tôi có một người anh trai mà tôi không biết!" Vừa lắp bắp, gã vừa túm lấy tay Herbert mà siết trong bàn tay mình, làm cậu ta nghệch mặt mất mấy giây. "À không, xưng hô như vậy không được..." Gã tự lẩm bẩm, trước khi ngoác mồm cười rộng đến mang tai. "Phải xưng em mới đúng chứ nhỉ?" Gã nhè giọng nói, tay vẫn còn chưa hết run. "Anh trai?"

"Trời ạ nổi hết cả da gà!" Herbert kêu, lập tức rụt tay lại và để Ludwig ngã ụp mặt xuống bàn. Cậu ta phải nén bật cười thành tiếng bởi gã lăn ra ngủ ngay tắp lự, và đêm đó, Herbert đã phải vác gã về khi cả hai cùng trong bộ dạng lôi thôi và đầy mùi rượu – một trường hợp hiếm có với kẻ quá chú trọng bề ngoài như Herbert – trước con mắt ngán ngẩm của của cha cậu ta.

Dĩ nhiên Ludwig đã xấu hổ vì toàn bộ chuyện này đến tận ít nhất một trăm năm sau đó.

Chiều hôm sau, gã tỉnh dậy trên trường kỷ với một cơn đau đầu đinh óc và một nỗi sợ cồn cào ruột gan, bởi gã nhớ rõ mồn một những gì miệng mình thốt ra đương lúc có hơi men trong người. Lúc này, cả Johannes lẫn Herbert đều đang ở cùng phòng với gã, Johannes vẫn yên vị bên chiếc bàn trà, còn Herbert thì đang ngồi duỗi chân thoải mái trong khi độc chiếm cả chiếc giường lớn. Cậu ta huýt sáo nghịch ngợm khi Ludwig làu bàu ngồi dậy.

"Ta thấy em con đã tỉnh rồi kìa."

Johannes bình thản nói, lập tức, Ludwig hiểu ngay ông ấy cũng đã biết tỏng chuyện đêm qua gã không biết giữ mồm giữ miệng, liền loạng choạng chạy đến quỳ trước mặt ông mà cuống quýt, giọng khô và khàn đến đáng thương, "Tôi thành thật xin lỗi, là do tôi không tự chủ được khi say xỉn, tôi không hề có ý xúc phạm ạ!"

"Thấy chưa, con đã bảo nó ngoan lắm mà."

Herbert chen vào, làm Ludwig giật mình ngẩng đầu lên khi Johannes cũng ừ một tiếng. Herbert khoái chí tiếp tục, dường như cậu ta háo hức đến mức không để cho ai kịp lên tiếng hay đáp lời mình, "Ludwig này, có muốn theo chúng ta về không?"

"H-Hả..."

"Đừng giục nó, Herbert, nó chỉ mới tỉnh, và vẫn còn một ngày để suy nghĩ mà." Johannes nhắc khẽ, vẽ lên trên mặt con trai mình một cái bĩu môi. Ludwig nuốt khô trong cổ họng khi ánh nhìn chăm chú của Johannes vẫn không khác gì khi ông tra khảo gã hai đêm trước, biểu cảm khó đoán vô cùng, nhưng sau những gì họ đối đãi với gã trong quãng thời gian ngắn ngủi qua, gã chỉ im lặng suy ngẫm ít lâu đã nói:

"Vâng ạ. Tôi sẽ đi theo."

"Quyết định vội vậy sao?" là một câu hỏi hiển nhiên.

"Không vội đâu ạ, thưa ngài. Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi." Gã lễ phép đáp. "Tôi chưa bao giờ được đối xử tử tế hơn, nên bấy nhiêu ngày qua thôi tôi cũng đã biết ơn vô hạn. Bởi vậy, có phải làm tôi tớ hay ngủ cả năm dưới lòng đất để nhận lấy sự bảo trợ từ ngài tôi cũng chấp nhận."

Nói xong, Ludwig lại cúi rạp người xuống để tỏ thành ý. Nhưng lần này, Herbert là người ngạc nhiên, và cậu ta yêu cầu gã ngồi thẳng dậy.

"Ngủ dưới lòng đất là sao?" Herbert hỏi, hết chau mày nhìn Ludwig rồi lại nhìn cha mình. "Cha, có chuyện gì con chưa biết không?"

"À..." Johannes ậm ừ, cuối cùng cũng chịu nhoẻn miệng cười một cái. "Là điều kiện của ta dành cho nó." Ông giải thích. "Ta nói rằng sẽ cho nó một cái huyệt sau nhà, nếu muốn vào chi tộc, thì phải chấp nhận ngủ ở dưới đó, và một năm chỉ được lên dự nghi lễ nửa đêm một lần."

Herbert ngay lập tức tru tréo, "Nhảm nhí!" Cậu ta bật dậy, phóng thẳng ra bàn trà mà ngồi vắt vẻo ngang ngược trên thành ghế. "Cha dọa con nít như thế là giỏi! Không thể tin được là cha nỡ làm thế với em con đấy!"

"Làm ơn, xin anh đừng trêu tôi như vậy. Đó chỉ là những lời vô nghĩa thốt ra trong lúc đầu óc không tỉnh táo." Ludwig kêu, nhưng chỉ nhận lại cái phì cười từ cả hai cha con nhà họ, và gã rụt cổ lại nhìn khi bỗng dưng Johannes lại tỏ vẻ bằng lòng. Herbert cười hì hì, nói:

"Thế không muốn làm em trai anh hả?"

"Sao? Việc này..."

"Ngập ngừng như vậy, tức là cũng muốn lắm đúng không? Nào, cứ thành thật đi, có ai cắn mày đâu mà sợ. Mày có muốn làm em trai anh không?"

"Ừ thì..." Ludwig ngượng nghịu không thốt được một chữ, cúi gằm mặt và lại mân mê mấy ngón tay. "Nhưng mà..."

"Herbert đã nói chuyện với ta rồi." Johannes thay mặt lên tiếng. "Và chúng ta nhận thấy một chiến binh như cậu là xứng đáng, dù cậu vẫn còn phải học nhiều; và Herbert cũng đã rất vui khi có cậu hợp ý làm một người anh em. Vì thế, ta sẵn lòng nhận cậu làm con nuôi, cậu sẽ nhận được sự bảo trợ cũng như tên họ lẫn tước hiệu, và ta sẽ vô cùng cảm kích nếu cậu nhận lời. Bởi vậy, không việc gì phải sợ, chỉ cần nói cậu có muốn hay là không thôi."

"Vậy tức là... tôi không phải ngủ ở dưới huyệt nữa ạ?"

"Không." Johannes bật cười, và Herbert cũng thế. "Đấy chỉ là một phép thử để xem cậu có sẵn sàng đánh đổi thứ gì hay không thôi."

Nghe đến đây, cả người Ludwig run lên, và gã bây giờ mới dám gật đầu lia lịa, cuống quýt đáp với giọng vỡ ra như sắp khóc, "Muốn, muốn lắm ạ!" Gã khản giọng nói. "Con cảm ơn vì đã nhận con, và con muốn được cùng theo về."