Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 14



Người gỗ không cho rằng mình là khúc gỗ, cô chỉ cảm thấy Thẩm Nhạc Tranh không cần thiết hỏi mình.

Hai người cãi cọ một lát, Ngu Hạ đặt điện thoại xuống, bắt đầu làm bài tập.

Mở bài thi toán học trắng tinh như mới, Ngu Hạ thở dài não nề.

Cô không thích môn toán.

Đêm khuya vắng lặng, Ngu Hạ ngồi trước bàn học, ép mình phải tập trung sự chú ý vào bài thi toán học.

Nửa giờ sau, cô đã làm xong những đề bài không khó lắm, mình có thể làm được. Sau đó cô mới bắt đầu khiêu chiến đề bài khó hơn một chút.

Cuối cùng, Ngu Hạ chỉ còn lại hai đề tài khó nhất cuối cùng, không tìm được một chút manh mối nào. Cô nhìn chằm chằm vào mấy con chữ vừa xa lạ vừa quen thuộc, chợt nhớ tới lời nói của Thẩm Nhạc Tranh trên QQ lúc trước khi gọi mình là khúc gỗ, cô ấy muốn kết bạn QQ với Lý Duật là để hỏi anh bài tập toán học, Thẩm Nhạc Tranh cảm thấy anh giảng bài dễ hiểu hơn lão Phùng nhiều, có thể khiến cô ấy ngộ ra vấn đề.

Nghĩ đến đây, Ngu Hạ quay sang nhìn chằm chằm vào cửa phòng theo phản xạ.

Không biết lúc này Lý Duật đã ngủ chưa? Hay là cô cũng tìm anh hỏi bài tập nhỉ? Chắc Lý Duật sẽ không từ chối cô đâu? Cơ mà cũng chưa chắc, lỡ Lý Duật cảm thấy cô quá ngốc nghếch, không muốn dạy cô cũng nên…



Ngu Hạ chỉ lo tưởng tượng vô số câu chuyện phiên bản khác nhau. Cuối cùng, cô vẫn cầm bài thi mở cửa phòng.

Trường hợp tệ nhất là bị Lý Duật từ chối, bị người khác từ chối thì cũng có phải chuyện gì to tát đâu.

Ngu Hạ tự an ủi bản thân, song khi giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, cô lại hơi do dự. Giờ này lỡ Lý Duật đang ngủ, mình gõ cửa thì khác nào quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác?

Xoắn xuýt một lát, Ngu Hạ nghĩ ra một cách. Cô có thể gửi tin nhắn cho Lý Duật, nếu người này nhắn tin trả lời thì chắc chắn là vẫn chưa ngủ, nếu không trả lời thì có lẽ đã ngủ rồi, tất nhiên cũng có khả năng là anh không muốn để ý tới cô.

Ngu Hạ quay về phòng mình lấy di động, tìm số điện thoại của Lý Duật rồi bấm vào ô nhắn tin. Cô nhìn chằm chằm vào hai chữ “Lý Duật” trên ô người nhận mấy giây, tròng mắt xoay tròn một lát rồi nhắn một dấu chấm hỏi.

Thoáng chốc, di động của Ngu Hạ rung lên, nhận được hồi âm của người ở phòng bên cạnh: “?”

Không rối rắm quá nhiều, Ngu Hạ nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng bên cạnh rồi gõ vang.

Cửa mở ra, Lý Duật cầm di động xuất hiện trước mặt cô. Không biết là vì bất ngờ thấy Ngu Hạ hay là vì lý do khác, Ngu Hạ rõ ràng nhận thấy ánh mắt của anh nhìn về phía mình hơi kỳ lạ.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, cô nghe Lý Duật hỏi: “Sao vậy?”

Ngu Hạ chớp mắt, chìa bài thi trong tay mình: “Cậu có bận không? Tôi có hai bài toán không biết làm.”

Lý Duật cụp mi nhìn bài thi mà cô chìa ra. Anh dừng lại trong chốc lát, không ngờ cô sẽ sang đây hỏi mình. Anh đáp: “Không bận.”

Mắt Ngu Hạ sáng lên: “Vậy cậu… dạy tôi một chút được không?”

Lý Duật ừ một tiếng rồi nhấc chân đi vào phòng, song vừa đi được hai bước, anh bỗng dừng lại. Ngu Hạ đang định theo anh vào phòng, thấy anh dừng lại thì khó hiểu chớp mắt: “… Sao vậy? Cậu còn bận việc gì hả?”

“Không phải.” Lý Duật nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo dừng lại trên khuôn mặt cô: “Xuống phòng khách dưới lầu đi.”

“…”

Lúc này Ngu Hạ mới chậm chạp nhận thấy hai người giảng bài tập trong phòng riêng thì không ổn cho lắm. Vành tai đỏ ửng, cô đáp một tiếng: “Ừm.”

Cô hơi ngượng nghịu mím môi, hắng giọng rồi nói: “Thế thì tôi xuống lầu chờ cậu trước, cậu nhanh lên.”

Hai người nối đuôi nhau xuống phòng khách.

Làm bài tập trên bàn trà không được thoải mái, hai người chuyển sang bàn ăn. Lý Duật lấy bài thi của Ngu Hạ, hỏi cô không rõ chỗ nào, sau đó viết từng bước tính toán giải đề cho cô. Có vẻ như đúng như lời Thẩm Nhạc Tranh, lúc giảng bài anh nói còn rõ ràng tỉ mỉ hơn cả giáo viên dạy toán. Tốc độ nói chuyện của anh không nhanh, không nói một cách khái quát như giáo viên dạy toán, nào là kiểu đề bài này học kỳ trước chúng ta đã học rồi, bạn nào không có ấn tượng thì đọc lại sách giáo khoa cũ; nào là thầy đã giảng giải phương trình này rất nhiều lần, chúng ta chỉ cần áp dụng công thức này thì sẽ tính ra kết quả, vân vân và mây mây…

Lý Duật giảng bài, khi đề cập đến phương trình hoặc điểm kiến thức nào đó, anh sẽ không giảng giải qua loa đại khái mà sẽ tỉ mỉ nhắc lại điểm kiến thức quan trọng đó cho Ngu Hạ nghe, đến khi cô hoàn toàn hiểu rõ thì anh mới giảng tiếp.

Chẳng mấy chốc, Ngu Hạ đã cảm thấy mình hoàn toàn quen thuộc với hai bài toán mà vừa rồi còn thấy lạ lẫm. Cô kết hợp với điểm kiến thức mà Lý Duật vừa giảng bài cho mình, dựa theo từng bước giải đề mà anh đã biết, bắt đầu tính toán từng bước một, giải được hai bài toán mà lúc nãy mình hoàn toàn không hiểu rõ.

“Đúng chưa?” Viết đáp án xong, Ngu Hạ ngẩng đầu nhìn Lý Duật, đôi mắt lấp la lấp lánh.

Thấy vẻ mặt vui sướng chờ được khen ngợi của Ngu Hạ, Lý Duật ngơ ngẩn trong chốc lát rồi mới dời tầm mắt nhìn vào đáp án được viết trên bài thi: “… Đúng rồi.”

Nghe Lý Duật khẳng định, Ngu Hạ hơi đắc chí: “Tôi biết ngay tôi làm đúng rồi mà!”

Cô tự khen mình: “Tôi thật thông minh.”

Nghe vậy, khóe môi Lý Duật nhếch lên, không đả kích lòng tự tin của cô.

Hiếm khi làm đúng hai bài toán nhiều điểm nhất của bài thi toán học, lúc này Ngu Hạ tràn đầy nhiệt tình đối với toán số. Bài tập toán học mà họ phải hoàn thành trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh không hề ít, Ngu Hạ ngẫm nghĩ rồi hỏi người bên cạnh: “Cậu có buồn ngủ không? Hay là chúng ta làm bài tập thêm một lát nhé?”

“…”

Thấy vẻ mặt vui tươi hớn hở của cô, Lý Duật hơi lưỡng lự trong chốc lát. Nhưng rồi đến cuối cùng, anh vẫn kêu Ngu Hạ xem đồng hồ: “Mười một giờ rồi, để mai hẵng làm.”

Bị từ chối một cách vô tình, Ngu Hạ “ờ” một tiếng không vui, miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi.”

Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của cô gái bên cạnh, Lý Duật bỗng dưng muốn đổi lời trong giây lát. Nhưng cuối cùng, hai người vẫn lần lượt về phòng ngủ của mình.



Mấy ngày sau, Ngu Hạ gặp phải bài toán nào không hiểu thì sẽ đi tìm Lý Duật. Lý Duật sẽ lập tức nhận lấy bài thi của cô, nhận lấy sách bài tập của cô, sau đó giảng bài cho cô.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh, Ngu Hạ đã dậy từ sớm, đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài.

Ngu Hạ, Thẩm Nhạc Tranh cùng với Thích Hy Nguyệt đã làm xong hết bài tập về nhà từ hôm qua, hơn nữa hẹn nhau hôm nay sẽ ra ngoài đi chơi công viên vui chơi.

Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham bận việc mấy ngày, cuối cùng ngày hôm nay cũng có thể ở nhà nghỉ ngơi. Biết Ngu Hạ muốn đi chơi công viên vui chơi, hai vợ chồng đích thân làm tài xế đưa con gái đến công viên.

Ba người ngồi trong xe, Ngu Thanh Quân ngồi trên ghế lái phụ, quay lại nhìn con gái rượu đang soi gương sửa sang lại kiểu tóc, hơi bất đắc dĩ: “Hạ Hạ, con buông cái gương xuống được không?”

“Không được.” Ngu Hạ từ chối không chút do dự: “Mẹ à, hôm nay tóc con không được buộc chặt, lát nữa mẹ cột lại tóc cho con nhé.”

Ngu Thanh Quân dở khóc dở cười: “Rồi, xuống xe mẹ cột tóc cho con.”

Ngu Hạ gật đầu, ngước mắt nhìn về phía cha mẹ mình: “Mẹ ơi, hôm nay ba mẹ đều đến công viên vui chơi, hay là ba mẹ vào đó chơi với bọn con luôn?”

Nhậm Nham: “Con không sợ Tranh Tranh và Hy Nguyệt không được thoải mái hả?”

“… Cũng đúng, thế thì ba mẹ đừng chơi cùng hạng mục với bọn con là được.” Ngu Hạ ngẫm nghĩ rồi đưa ra ý kiến: “Ba mẹ đi chơi riêng, công viên vui chơi rộng cỡ này cơ mà, nói không chừng chúng ta chơi cả ngày cũng không gặp nhau ấy chứ.”

Ngu Thanh Quân lắc đầu: “Thôi, mẹ với ba con hiếm khi được nghỉ, ba mẹ chỉ muốn ở nhà nằm yên.”

Ngu Hạ ngẫm nghĩ, đúng là thế thật: “Được rồi, thế thì con không ép ba mẹ nữa.”

Ngu Thanh Quân ừ một tiếng, bỗng nghĩ đến điều gì đó, bà kêu lên: “Hạ Hạ.”

Ngu Hạ ngẩng đầu nhìn mẹ. Ngu Thanh Quân hỏi: “Mấy ngày nay con ở nhà với Tiểu Duật, có vui không?”

Câu hỏi này của bà hơi bất ngờ, Ngu Hạ ngây một lát mới đáp: “Rất vui, ba mẹ đừng lo cho con.”

Nhậm Nham: “Thật không?”

“… Thật mà.” Ngu Hạ nhìn về phía Ngu Thanh Quân: “Phải rồi mẹ, Lý Duật lại đến nhà ông ngoại cậu ấy hả?”

Buổi sáng Ngu Hạ ngủ dậy thì Lý Duật đã không có nhà. Ban đầu cô còn hơi băn khoăn vì mình bỏ mặc anh ở nhà để đi công viên vui chơi với bạn thân, lại không ngờ người ta đã sớm có kế hoạch riêng.

Ngu Thanh Quân: “Ừ, mấy ngày trước ông bà ngoại thằng bé đi du lịch, tối qua mới về nhà.” Bà cảm khái: “Thằng bé Tiểu Duật này rất hiếu thảo, biết hai cụ về nhà thì lập tức muốn sang đó bầu bạn với hai cụ.”

Ngu Hạ ngẩn ra, chợt hiểu được tại sao mấy ngày nay Lý Duật vẫn ở nhà với mình.

“Hạ Hạ.” Nhận thấy sắc mặt con gái mình hơi lạ, Ngu Thanh Quân gọi tên cô: “Sắp đến nơi rồi. Con chơi công viên vui chơi thì phải chú ý an toàn, lúc sắp về nhớ gọi điện cho mẹ, ba mẹ sẽ đến đón con.”

Ngu Hạ hoàn hồn, kìm nén một chút cảm giác khó chịu nảy sinh trong lòng, nở nụ cười rạng rỡ làm nũng với Ngu Thanh Quân: “Con biết rồi mà mẹ. Bọn con sẽ chú ý an toàn.”

Ngu Thanh Quân vẫn không yên lòng, lại dặn dò thêm mấy câu rồi mới cho Ngu Hạ xuống xe.



Sau khi gặp mặt Thẩm Nhạc Tranh Thích Hy Nguyệt, ba người cùng nhau xếp hàng, khiêu chiến những hạng mục mạo hiểm.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, du khách trong công viên vui chơi sẽ ít hơn ngày thứ nhất thứ hai, song vẫn rất đông người.

Chơi xong mấy hạng mục, ba người đều mệt mỏi. Vừa hay đã đến giờ cơm trưa, họ dứt khoát đến quán ăn ăn cơm rồi nghỉ ngơi.

Gọn món xong, thấy hai cô bạn đang chơi điện thoại, Ngu Hạ cũng lấy điện thoại ra. Cô mở album, xem những bức ảnh mà mình chụp được hồi sáng. Đang xem thì bỗng Thích Hy Nguyệt kêu lên: “Hạ Hạ, Tranh Tranh, các cậu nhìn xem người trong tấm ảnh này có phải là Lý Duật không?”

Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh đồng thời ngẩng đầu.

Thích Hy Nguyệt cho hai người xem tấm ảnh, đó là một tấm ảnh được chụp không rõ nét, thậm chí cố tình làm mờ. Người trong ảnh mặc áo hoodie và quần dài giản dị, vóc dáng cao lớn, đường nét góc nghiêng lập thể ưa nhìn, cho dù không chụp được chính diện thì vẫn thấp thoáng nhận thấy ngũ quan sắc nét của anh.

Ánh nắng chiếu lên người anh như mạ một quầng sáng vàng óng trên người anh, khí chất thiếu niên trên người vừa bồng bột vừa chói mắt.

Ngu Hạ nhìn chằm chằm vào góc nghiêng mờ ảo mà quen thuộc ấy một lát, sau đó dời mắt nhìn xuống, dừng lại trên đôi giày của anh. Cô rất quen thuộc với cô giày đó, hôm qua nó còn được đặt ngay ngắn cùng một chỗ với đôi giày thường nhật trên chân cô.

“Đây là Lý Duật à.” Thẩm Nhạc Tranh lên tiếng, nhìn sang Ngu Hạ theo phản xạ, thắc mắc: “Ai chụp bức ảnh này vậy?”

Thích Hy Nguyệt trả lời: “Mộ Tử Lâm của lớp 11/8.”

Mộ Tử Lâm là học sinh lớp 11/8, cùng ban xã hội với Ngu Hạ. Ngu Hạ đã từng gặp cô ta mấy lần nhưng không quen cô ta. Thích Hy Nguyệt thì thân với cô ta hơn một chút, Thích Hy Nguyệt là thành viên của hội học sinh, thường xuyên đến các lớp kiểm tra tình hình dọn dẹp vệ sinh, làm một số công việc lặt vặt giữ gìn nội quy nhà trường vân vân…

So với các học sinh cấp ba khác, Mộ Tử Lâm có vẻ nổi bật hơn một chút. Cô ta là học sinh chuyên nghệ thuật, cực kỳ thích cái đẹp, theo đuổi trào lưu đang hot của giới trẻ hiện nay. Ngu Hạ thường xuyên nghe thấy các học sinh so sánh mình với Mộ Tử Lâm và Khuyết Ánh Tuyết, cũng vì thế nên cô rất có ấn tượng với Mộ Tử Lâm.

Nghe thấy cái tên này, Thẩm Nhạc Tranh hơi bất ngờ: “Cậu ta quen biết với Lý Duật hồi nào?”

Thích Hy Nguyệt: “Chuyện này thì tớ không rõ.”

Thẩm Nhạc Tranh cạn lời, quay sang nhìn Ngu Hạ: “Hạ Hạ, cậu cũng không biết hả?”

Ngu Hạ: “… Sao tớ biết được?”

Mấy ngày nay cô và Lý Duật mới thân hơn một chút, hồi trước Lý Duật quen ai không quen ai, quen nhau hồi nào, tất nhiên cô đều không biết.

Nghe vậy, Thích Hy Nguyệt và Thẩm Nhạc Tranh liếc nhìn nhau, đồng loạt thở dài. Thích Hy Nguyệt nói: “Hầy, các cậu nói xem không phải Lý Duật đổ Mộ Tử Lâm rồi đó chứ?”

Thẩm Nhạc Tranh khẳng định: “Tất nhiên là không.”

Thích Hy Nguyệt: “?”

Cô ấy khó hiểu, nghi ngờ nhìn Thẩm Nhạc Tranh: “Sao cậu dám khẳng định vậy?”

“Tớ…” Thẩm Nhạc Tranh liếc nhìn sắc mặt của người bên cạnh, nói chuyện hàm hồ: “Dù sao tớ chắc chắn như thế. Chẳng phải lão Phùng từng bảo hồi trước thành tích học tập của Lý Duật rất tốt à? Cậu ấy hiếu học cỡ này thì chắc sẽ thích một nữ sinh cũng học giỏi mới đúng, phải không?”

“Cũng có lý.” Thích Hy Nguyệt cảm thấy lời nói của Thẩm Nhạc Tranh khá là có lý: “Nói thật, tớ cũng cảm thấy Khuyết Ánh Tuyết sẽ có hy vọng hơn.”

“?”

Thẩm Nhạc Tranh ngơ ngẩn, nhìn Thích Hy Nguyệt nghiêm túc so sánh đối chiếu Khuyết Ánh Tuyết và Mộ Tử Lâm, rất muốn bịt kín miệng cô ấy lại.

Ý cô ấy không phải là thế!!! Sao Thích Hy Nguyệt lại nghĩ đến Khuyết Ánh Tuyết?!

Thẩm Nhạc Tranh hít sâu một hơi, đang định ngắt lời Thích Hy Nguyệt thì món ăn mà họ gọi đã được bưng lên bàn.

Đề tài trò chuyện bị ngắt giữa chừng, chờ đến khi tất cả đồ ăn được bày lên bàn, Thẩm Nhạc Tranh âm thầm đổi đề tài khác, thảo luận với hai người lát nữa ăn no thì đi chơi hạng mục nào. Cô ấy sẽ không để Thích Hy Nguyệt tiếp tục nhắc lại Lý Duật và đám con gái thích Lý Duật kia đâu.



Buổi sáng tiêu hao quá nhiều thể lực nên lúc chọn hạng mục để chơi buổi chiều, bởi vì đông người hơn nên ba người chơi không được vui vẻ cho lắm.

Chơi đến sáu giờ tối, ba người rời đi mà vẫn còn lưu luyến.

Rời khỏi công viên vui chơi, Ngu Hạ nhận được định vị mà Ngu Thanh Quân gửi cho mình. Cô chào tạm biệt hai cô bạn thân rồi mở chế độ hướng dẫn chỉ đường. Không lâu sau, Ngu Hạ đã thấy Ngu Thanh Quân đứng chờ ngoài xe.

Điều khiến cô bất ngờ là Lý Duật cũng có mặt.

“Hạ Hạ.” Trong lúc cô đang sững sờ, Ngu Thanh Quân đã tinh mắt nhìn thấy cô: “Bên này!”

Bước chân Ngu Hạ khựng lại, chậm rãi đến gần Ngu Thanh Quân: “Mẹ.”

Thấy cô có vẻ mệt mỏi, Ngu Thanh Quân buồn cười hỏi: “Chơi mệt rồi chứ gì?”

“Hơi hơi.” Ngu Hạ không nhìn Lý Duật, gọi Nhậm Nham đang ngồi trong xe chơi điện thoại một tiếng ba rồi khom lưng chui vào xe.

Lúc đến là ba người, lúc về đã thành bốn người.

Từ đoạn đường rời khỏi công viên vui chơi, Ngu Hạ mơ hồ nhận thấy họ không đi theo con đường về nhà. Cô thắc mắc: “Ba, bây giờ nhà mình đi đâu vậy?”

Nhậm Nham trả lời: “Đi ăn cơm trước đã.” Dứt lời, ông lại giải thích: “Mấy ngày nay ba mẹ vẫn bận rộn, không thể ăn một bữa cơm đàng hoàng với con và Tiểu Duật. Tối nay vừa hay ba mẹ có rảnh, chúng ta cùng đi ăn hải sản mà hồi trước con vẫn đòi được ăn.”

Ngu Hạ chỉ đáp một tiếng: “Vâng.”

Hơn nửa giờ sau, xe hơi dừng lại trước cửa nhà hàng hải sản mà Ngu Hạ thích nhất.

Lúc xuống xe, Nhậm Nham và Ngu Thanh Quân tập trung thảo luận công việc ở khách sạn, hai vợ chồng đi đằng trước, Ngu Hạ và Lý Duật đi theo sau.

Lúc ngồi trên xe, hai người không trao đổi với nhau một chữ nào, khi xuống xe cũng vẫn giữ im lặng.

Mãi đến khi ngồi vào bàn ăn trong nhà hàng, tiếng chuông điện thoại của Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham lần lượt reo lên. Hai vợ chồng ra ngoài nghe máy, Lý Duật mới nghiêng đầu nhìn sang thiếu nữ bên cạnh mình, giọng nói trong trẻo lạnh nhạt: “Công viên vui chơi không vui à?”. Ngôn Tình Nữ Phụ

Ngu Hạ sững sờ, không ngờ anh sẽ hỏi mình. Cảm xúc của cô không mấy hào hứng, chỉ trả lời ngắn gọn: “Bình thường.”

Lý Duật không hỏi thêm gì nữa.

Ngu Hạ liếc về phía anh, thấy anh cúi đầu nhìn thực đơn, cô cố gắng kìm nén nhưng rồi cuối cùng vẫn không thể nhịn được, kêu lên: “Lý Duật.”

Lý Duật: “Cái gì?”

Ngu Hạ: “Hôm nay cậu đến nhà ông ngoại cậu chơi có vui không?”

Lý Duật: “Tạm được.”

Ngu Hạ ừ một tiếng không biểu lộ cảm xúc, trong lòng lại chua xót thầm nghĩ, có một thiếu nữ xinh đẹp bầu bạn bên cạnh, nếu là cô thì chắc chắn cũng sẽ chơi vui quên lối về.

Thấy cô cụp mi mắt, vẻ mặt ấm ức tủi thân, Lý Duật mơ hồ đoán được ẩn ý trong lời nói của cô. Anh dừng lại một lát rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu muốn đến đó hả?”

Nghe vậy, Ngu Hạ có cảm giác như tâm tư nhỏ bé của mình bị nhìn thấu, bối rối kêu lên: “Tôi đâu có nghĩ thế!”

Lý Duật: “…”

Anh rất hoang mang vì phản ứng lúc này của cô, bình tĩnh đáp lại: “Biết rồi.”

Ngu Hạ cứng đờ, loáng thoáng nhận thấy anh đã hiểu nhầm ý mình. Cô im lặng trong chốc lát rồi ngượng nghịu nói thêm: “Ý tôi không phải là thế.”

Lý Duật nhìn về phía cô, dùng ánh mắt hỏi cô: Vậy thì cậu có ý gì?

Ngu Hạ im lặng thật lâu, cuối cùng tuân theo suy nghĩ ai chịu thiệt cũng không thể để mình chịu thiệt, nói với vẻ đúng lý hợp tình: “Cách mời người khác của cậu hơi sơ sài.”

Lý Duật mới chậm chạp hiểu rõ ý cô. Thấy gò má của cô phồng to, khóe môi anh cong lên, thái độ trở nên đứng đắn hơn: “Cậu muốn tôi mời cậu như thế nào?”