Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 17



Hiểu được ẩn ý trong câu nói của Lý Duật, Khuyết Ánh Tuyết vội vàng đứng dậy, xấu hổ cười nói: “Đúng rồi, thảo luận bài tập xong rồi, tớ nên về phòng học của bọn tớ thôi.”

Cô ta nhìn về phía Ngu Hạ: “Cảm ơn cậu nhé.”

Ngu Hạ mỉm cười, không biết nên nói gì bây giờ.

Sau khi Khuyết Ánh Tuyết rời đi, Ngu Hạ cũng không lập tức ngồi vào vị trí của mình. Cô đứng bên cạnh Lý Duật, hơi cúi đầu để lộ chiếc cổ thon dài như thiên nga, hỏi: “Khuyết Ánh Tuyết sang đây hỏi đề toán à?”

Lúc nãy cô không thấy rõ bài thi đặt trên bàn.

Lý Duật: “Vật lý.”

Ngu Hạ: “À.”

Hai người tự dưng im lặng mấy giây, Lý Duật ngước mắt lên, ánh mặt trời chiếu rọi khiến con người của anh trông hơi nhạt màu, xinh đẹp như đá hổ phách: “Cậu chưa ngồi xuống à?”

Ngu Hạ liếc anh một cái: “Nãy tôi ăn hơi nhiều, đứng thì sẽ tiêu hóa tốt hơn.”

Lý Duật không nói nữa.

Thấy thái độ của anh lúc này, trong lòng Ngu Hạ hơi khó chịu. Cô cố gắng kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: “Lý Duật.”

Lý Duật lấy một cuốn sách từ trong hộc bàn rồi mở ra, vẫn là cuốn [Dạo chơi quanh hệ mặt trời] mà hồi sáng anh chưa đọc xong, ngước mắt hỏi cô: “Chuyện gì?”

Ngu Hạ vốn định hỏi anh và Khuyết Ánh Tuyết quen nhau như thế nào, lại cảm thấy hỏi vậy thì hơi cố tình quá mức, cũng quá lộ liễu. Cô suy nghĩ thật lâu rồi chỉ vào cuốn sách trên tay anh: “Tôi muốn xem cuốn sách này của cậu.”

Lý Duật hơi bất ngờ: “Ngay bây giờ?”

Ngu Hạ: “Cậu không muốn hả?”

“…”

Lý Duật tất nhiên là không từ chối, chỉ cho cô mượn một cuốn sách để đọc mà thôi. Chẳng qua anh không ngờ Ngu Hạ sẽ muốn đọc cuốn sách này. Anh không ngần ngại mà đưa cho cô ngay.

Ngu Hạ nhận cuốn sách, bỗng như cảm thấy trên cuốn sách vẫn còn lưu giữ hơi ấm trên ngón tay anh.

Ý thức được điều này, cô ngượng ngùng mím môi, lòng bàn tay như nóng ran: “Cảm ơn.”

Lý Duật không nhận thấy sự khác thường của cô, chỉ khẽ gật đầu đáp lại rồi tiếp tục lấy một cuốn sách bổ sung kiến thức khác từ trong hộc bàn.

“…”

Giờ nghỉ trưa hôm nay, hai người đều không ngủ trưa.

Lý Duật vốn là người không ngủ trưa, còn Ngu Hạ thì không phải. Cô thuộc kiểu người chỉ cần không ngủ trưa thì buổi chiều vào học sẽ ngủ gà ngủ gật. Thế nên như một lẽ dĩ nhiên, còn chưa học hết tiết đầu tiên của buổi chiều thì Ngu Hạ đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Đến cuối cùng, vành mắt của cô đã tràn ra nước mắt sinh lý, nhìn thoáng qua trông rất nhu nhược đáng thương.

Lý Duật lơ đễnh quay sang, đúng lúc thấy dáng vẻ cố gắng mở to mắt của cô. Anh bình tĩnh nhìn cô một lát, cuối cùng không nhịn được mà nghiêng đầu nhếch miệng cười.

“Ngu Hạ.” Giọng nói mát lạnh trong trẻo lọt vào tai, Ngu Hạ cố mở mí mắt nặng trĩu, tràn đầy ngái ngủ: “Chuyện gì?”

Lý Duật khẽ nói: “Cậu có thể nằm xuống bàn ngủ một lát.”

“Không được.” Ý chí của Ngu Hạ rất kiên cường: “Môn địa lý tôi thi không tốt, bây giờ ngủ thì giáo viên địa lý sẽ kiếm chuyện với tôi.”

Cô vừa cầm bút vừa lẩm bẩm: “Tôi phải ghi nhớ những kiến thức mà thầy ấy giảng.”

Tiết đầu tiên của buổi chiều là môn địa lý. Môn học mà Ngu Hạ ghét nhất là toán học, ghét nhì là địa lý. Cô thật sự không thể phân biệt được cái gì là địa mảng, càng phiền lòng mấy kiến thức về bồn địa gì đó. Mỗi lần thi cử, hai môn học này cô chỉ loanh quanh trên vạch trung bình, thế nên Ngu Hạ từng bị hai giáo viên môn này lải nhải rất nhiều lần.

Nhưng không còn cách nào khác, cô thật sự không thích hai môn này.

Điều đáng mừng là địa lý có thể học bằng cách ghi nhớ điểm kiến thức. Ngu Hạ nghĩ rằng chỉ cần mình ghi chép lại các điểm kiến thức, đến lần thi sau cố gắng học thuộc lòng, tranh thủ thi được bảy mươi điểm là được.

Nghe vậy, Lý Duật lia mắt nhìn số điểm 68 rõ rành rành trên bài thi của cô, đúng là không học tốt cho lắm.

Nghĩ vậy, anh dời mắt nhìn xuống, dừng lại trên những điểm kiến thức được cô viết trên bài thi. Ngu Hạ quá buồn ngủ nên chữ viết không nắn nót xinh đẹp như mọi khi, thậm chí còn hơi nguệch ngoạc.

Một lát sau, ánh mắt Lý Duật quay lại trên mặt cô, nhìn chằm chằm vẻ mặt buồn ngủ của cô mấy giây, hỏi: “Nhất định phải ghi chép hả?”

Ngu Hạ lắc đầu: “Phải ghi.”

Lý Duật thở dài, giơ tay day ấn đường: “Để tôi ghi chép giúp cậu.”

Ngu Hạ đã buồn ngủ đến mức đầu óc không còn tỉnh táo, cũng không nghe rõ câu nói của anh: “Cậu nói gì cơ?”

Lý Duật không nói thêm lời nào mà lấy cây bút trong tay cô, sau đó cẩn thận rút bài thi của cô ra, nói: “Cậu ngủ đi, tôi ghi chép giúp cậu.”

“… Ờ.” Ngu Hạ đã hiểu. Mí mắt của cô cứ híp lại, không có thời gian để suy nghĩ sâu xa về hành vi hơi đột ngột của Lý Duật, hoàn toàn trái ngược với tính cách ngày thường của anh. Chỉ nghe thấy sẽ có người ghi chép hộ mình, cô không tiếp tục giãy dụa nữa mà thuận thế nằm úp mặt xuống bàn, mơ màng dặn dò: “Thế thì cậu phải viết rõ ràng vào nhé.”

Không thì cô sẽ không hiểu được đâu.

Lý Duật: “…”

Anh cụp mi nhìn các ghi chú bị viết lộn xộn lung tung trên bài thi, buông tiếng thở dài khe khẽ.



Ngu Hạ ngủ một giấc đến khi tiếng chuông báo hết tiết thứ hai của buổi chiều là môn lịch sử vang lên thì mới tỉnh dậy.

Ngu Hạ học lịch sử cũng không tệ cho lắm, điểm thi tạm ổn, lại thêm giáo viên lịch sử lớp họ là một cô giáo rất trẻ tuổi, không nghiêm khắc như giáo viên các môn khác. Trong tình huống bình thường, chỉ cần học sinh không gây ảnh hưởng tới trật tự lớp học thì cô giáo sẽ không can thiệp quá nhiều vào việc học của học sinh. Cho nên mặc dù Ngu Hạ ngủ hết cả tiết học, cô giáo cũng không đánh thức cô dậy.

Lúc cô tỉnh dậy, cả lớp học đang ồn ào ầm ĩ.

Ngu Hạ nằm nghiêng người mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt mơ hồ mà vẫn đẹp trai quá mức cho phép.

Cô giật cả mình, khi đối phương cảm nhận được điều gì đó mà quay sang nhìn cô, cô mới bừng tỉnh hoàn hồn, ngượng nghịu hỏi: “Hết tiết rồi à?”

Lý Duật khẽ gật đầu.

Ngu Hạ tỉnh táo một lát rồi mới chậm rãi ngồi thẳng lưng: “Thầy địa lý không mắng tôi gì đó chứ?”

Lý Duật: “Không có.”

Nghe vậy, Ngu Hạ yên tâm. Cô dụi mắt, lấy di động trong hộc bàn ra xem đồng hồ, vẫn còn năm phút nữa mới vào tiết học, cô đứng dậy gọi Thẩm Nhạc Tranh: “Tranh Tranh.”

Thẩm Nhạc Tranh đang đọc tiểu thuyết, nghe thấy tiếng kêu của Ngu Hạ thì nhìn về phía cô: “Gì vậy?”

Ngu Hạ chỉ ra bên ngoài, im lặng nói: đi vệ sinh.

Thẩm Nhạc Tranh hiểu ngay: “Đi thôi.”

“…”

Hai người vội vàng đi vệ sinh rồi lại hớt hải về phòng học, tiếng chuông vào học cũng vang lên. Ngu Hạ ngồi vào bàn, tràn đầy tinh thần mở sách giáo khoa lịch sử đặt trên bàn.

Ngay sau đó, cô thấy giáo viên chính trị bước vào lớp.

Ngu Hạ hoang mang dời tầm mắt về phía thời khóa biểu được viết trên góc phải bàn học, vẻ mặt mờ mịt: “Tiết học thứ hai không phải là môn lịch sử hả?”

Lý Duật còn chưa kịp trả lời thì bạn học ngồi trước bàn cô đã quay đầu lại nhìn cô: “Hạ Hạ, cậu ngủ mụ đầu rồi hả? Đây là tiết học cuối cùng của buổi chiều rồi.”

Ngu Hạ: “…”

Cô quay sang nhìn thẳng vào Lý Duật, mắt hạnh tròn xoe: “Tôi ngủ hết hai tiết học luôn ư?”

Lý Duật ừ một tiếng.

Ngu Hạ nghẹn họng trân trối một lát, khó tin lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mình là lợn?”

“…”

Lý Duật cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được che miệng bật cười: “Cô giáo lịch sử có phê bình cậu gì đâu.”

Ngu Hạ cứng đờ. Không phải là chuyện có phê bình hay không, cô chỉ cảm thấy xấu hổ vì mình có thể ngủ suốt hai tiết học.

Sau khi hết tiết chính trị, nhà trường cho học sinh về nhà.

Để bảo đảm an toàn, các học sinh ngoại trú của khối 10 - 11 thuộc trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm có thể tự do lựa chọn có học lớp học buổi tối hay không. Ngu Hạ vẫn chưa từng đăng ký lớp học buổi tối, cô đã quen với việc về nhà làm bài tập.

Hôm nay đến lượt Ngu Hạ và Lý Duật làm vệ sinh.

Tiếng chuông tan trường vang lên, các học sinh cùng khối đã lần lượt ra về, Ngu Hạ và Lý Duật bắt đầu quét rác. Phòng học không rộng, các bạn học cũng rất ít khi vứt rác xuống sàn nhà nên việc quét dọn không vất vả cho lắm.

Quét xong, Ngu Hạ đang định xách thùng rác đi vứt rác, Lý Duật bỗng gọi cô một tiếng: “Ngu Hạ.”

Ngu Hạ ngoảnh đầu nhìn anh: “Gì vậy?”

Lý Duật vừa đi giặt sạch khăn lau bảng đen rồi quay về, anh đặt khăn lau bảng về vị trí ban đầu, nói: “Để tôi đi đổ rác.”

“… Lần trước cậu đổ rồi mà?” Ngu Hạ nhớ lại: “Chúng ta đã thỏa thuận là thay phiên nhau làm việc.”

Trong chuyện này, Ngu Hạ vẫn luôn tuân thủ quy tắc công bằng.

Lý Duật không ngờ cô nhớ kỹ đến thế. Anh ừ một tiếng, nói: “Chẳng phải chú Trần đang chờ cậu à?”

“?”

Ngu Hạ chần chờ gật đầu: “Tôi đã nói với chú ấy rồi, hôm nay chúng ta làm vệ sinh nên sẽ ra cổng trường trễ hơn hai mươi phút.”

Lý Duật khom lưng cầm thùng rác lên: “Đừng để chú ấy chờ lâu, cậu về trước đi.”

Ngu Hạ còn chưa kịp phản ứng thì Lý Duật đã xách thùng rác rời khỏi phòng học.

Nhìn cửa sau không một bóng người, Ngu Hạ ngơ ngác trong chốc lát rồi trở về chỗ ngồi của mình, chậm rãi sửa soạn cặp sách. Lý Duật đổ rác xong quay về phòng học, Ngu Hạ vẫn chưa rời đi.

Đối diện với ánh mắt thắc mắc của thiếu niên, Ngu Hạ chột dạ dời mắt, biết rõ còn cố hỏi: “Sao cậu nhanh vậy?”

Lý Duật định nói không phải anh làm quá nhanh, mà là cô sửa soạn quá chậm. Song lời nói đến bên miệng, anh bắt gặp được ánh mắt ngượng nghịu của cô nàng. Chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Lý Duật đã đáp lại theo phản xạ: “Ừ, đều tại tôi đi quá nhanh.”

Ngu Hạ: “…”

Sau câu này nghe hơi quái dị thế nhỉ?

Ngu Hạ khẽ mím môi, thái độ hơi mất tự nhiên: “Về không?”

Cô thử đánh vỡ bầu không khí vi diệu này, kêu lên: “Về thôi.”

Hai người cầm cặp sách đi về phía cổng trường. Đến ngã rẽ, hai người tách ra, Lý Duật đi lấy xe đạp, Ngu Hạ ra cổng trường tìm chú Trần.

Họ dùng hai phương tiện giao thông khác nhau, trở về cùng một ngôi nhà.



Sau khi giảng giải xong bài thi tháng, lớp Ngu Hạ bắt đầu học tập kiến thức mới.

Mỗi ngày tan học, cô sẽ cảm thấy đầu mình sắp phát nổ. Tại sao cấp 3 lại có nhiều thứ phải học đến thế?

Hôm nay, Ngu Hạ vừa đến phòng học thì thấy lớp phó thể dục đứng bên cạnh Lý Duật, có vẻ như đang thương lượng chuyện gì đó với anh. Cô lại gần vểnh tai lắng nghe, mới chợt nhớ ra sắp đến đại hội thể dục thể thao của trường rồi.

Trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm nổi tiếng là ngôi trường kết hợp việc học và nghỉ ngơi. Nhà trường yêu cầu học sinh phải đạt thành tích tốt, đồng thời cũng phải chú ý tới thể chất sức khỏe. Cho nên đại hội thể dục thể thao hằng năm, ngoại trừ học sinh lớp 12 sắp thi đại học, tất cả học sinh khối 10 và 11 đều phải tích cực tham dự.

Ngu Hạ đặt cặp sách xuống, lớp phó thể dục lập tức gọi cô: “Ngu Hạ, cậu có muốn đăng ký không?”

“?” Ngu Hạ ngẩng đầu nhìn cậu ta: “… Cậu cảm thấy tôi chạy thắng được ai?”

Môn thể dục chạy tám trăm mét, cô vĩnh viễn là người cuối cùng đến đích.

Nghe cô hỏi vậy, lớp phó thể dục cũng nhớ lại “thành tích vĩ đại” mà cô đạt được. Cậu ta bị chặn họng, song vẫn cố giãy dụa: “Quan trọng là có tinh thần tham gia.”

Ai bảo hiện tại có quá ít bạn học đăng ký dự thi, thiếu người nghiêm trọng nên chỉ còn cách lừa được ai thì cứ lừa.

Ngu Hạ từ chối: “Tôi sẽ không cản trở mọi người.”

Thấy vẻ mặt cô đơn của lớp phó thể dục, cô mềm lòng nói: “Hay là để tôi làm cổ động viên cho các cậu?”

“Thật không?” Mắt lớp phó thể dục sáng ngời: “Chỉ cần cậu xác nhận làm cổ động viên thì dễ ăn.”

Ngu Hạ: “… Dễ ăn chỗ nào?”

Lớp phó thể dục quan sát cô từ trên xuống dưới, tươi cười xán lạn: “Chỉ cần tôi tuyên bố cậu sẽ làm cổ động viên thì sẽ không thiếu nam sinh đăng ký dự thi.”

Khi Ngu Hạ vào lớp 10, số lượng nam sinh tỏ tình với cô bất kể là lộ liễu hay ám chỉ đều rất nhiều. Mặc dù tất cả lời tỏ tình đều bị cô từ chối nhưng chỉ cần có cuộc thi bình chọn hoa khôi của học sinh gì gì đó, đa số nam sinh đều sẽ chọn Ngu Hạ.

Ngu Hạ chẳng những xinh đẹp mà còn thân thiện dễ gần. Rõ ràng xuất thân là con nhà giàu, gia cảnh giàu có nhưng chưa bao giờ coi thường các bạn học gia cảnh bình thường, thậm chí khi biết hoàn cảnh gia đình bạn học khó khăn, cô còn âm thầm trợ giúp.

Ngu Hạ cứng đờ, định nói lớp phó thể dục nói quá. Song ngẫm lại thì hình như cũng không lệch đi đâu được, cô cũng nhận thấy mình rất được cánh nam sinh săn đón, cho nên cậu ta nói mình làm cổ động viên sẽ giúp cậu ta lôi kéo không ít nam sinh tham dự thi đấu, hẳn là sẽ thành công.

Nghĩ đến đây, Ngu Hạ đồng ý một cách dứt khoát: “OK nhé.”

Lớp phó thể dục hoan hô: “Cảm ơn cô cả Ngu của chúng ta.”

Ngu Hạ bối rối: “… Không có gì.”

Hai người trò chuyện mấy câu, lớp phó thể dục đang định khuyên nhủ các bạn học khác. Trước khi rời đi, cậu ta vẫn chưa hết hy vọng hỏi Lý Duật một lần nữa: “… Cậu thật sự không đăng ký một hạng mục nào hết hả?”

Nghe vậy, Ngu Hạ kinh ngạc: “Cậu không đăng ký tham gia hạng mục nào hả?” Cô còn tưởng Lý Duật sẽ đăng ký ít nhất một hạng mục.

Lý Duật liếc cô: “Tạm thời chưa.”

Nghe thấy hai chữ “tạm thời”, lớp phó thể dục cảm thấy mình vẫn có thể giãy dụa thêm một lát: “Lý Duật, hay là cậu suy nghĩ lại thử xem? Lớp xã hội tụi mình vốn đã thiếu con trai rồi, số người chịu đăng ký thật sự không nhiều, ít nhiều gì cậu cũng đăng ký một cái đi, được không?”

Lý Duật giơ tay: “Đưa tôi.”

Lớp phó thể dục sửng sốt, sau đó chần chờ đưa đơn đăng ký cho anh: “Mời ngài xem.”

“…”

Thấy vẻ mặt uất ức của lớp phó thể dục, Ngu Hạ bật cười: “Lý Duật, hay là cậu đăng ký thêm hai hạng mục được không?”

Cô không suy nghĩ nhiều, chỉ nói thẳng: “Năng khiếu vận động của cậu tốt cỡ này, không đăng ký thì tiếc lắm.”

Lý Duật đang định lấy bút từ trong hộc bàn để đánh dấu hạng mục thì bỗng cứng đờ: “Năng khiếu vận động của tôi tốt ư?”

“Đúng vậy.” Ngu Hạ nghiêng đầu: “Lần trước cậu chơi bóng với đám con trai lớp tự nhiên, chẳng phải cậu thắng à?”

Lý Duật hỏi: “Cậu đi xem hồi nào?”

“Tôi không xem.” Ngu Hạ không có hứng thú với trò bóng rổ của đám con trai, cô trả lời thành thật: “Tôi nghe các bạn học kể lại.”

Lý Duật thôi không nhìn cô nữa, nhìn lướt qua những hạng mục chưa được đánh dấu rồi cầm bút chọn nhảy cao và chạy nước rút một trăm mét.