Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 21



Nghe thấy Lý Duật nói thế, Ngu Hạ không khỏi câm nín. Cô mở trừng mắt, không còn sức đâu mà phản bác: “Gì gì thế… Tôi nào có ý đó.”

Dưới cái nhìn chòng chọc của anh, mấy chữ cuối cùng bỗng dưng nhỏ xíu lại như tiếng muỗi vo ve.

Lý Duật liếc cô một cái, thái độ rất rõ ràng… Chẳng lẽ lại không phải à?

Ngu Hạ nghẹn lời, tự nhiên muốn phủ nhận nhưng lại cảm thấy phủ nhận như thế thì chẳng có nghĩa lý gì. Trải qua khoảng thời gian này với Lý Duật, cô mơ hồ biết phải làm sao để hòa hợp với anh.

Lý Duật nhìn có vẻ lạnh lùng và không muốn ai tới gần nhưng thật ra lại là người dễ mềm lòng.

Dù là lớp bọn họ hay lớp khác khi có bạn muốn hỏi bài anh thì chỉ cần họ hỏi, anh sẽ trả lời cho họ. Thỉnh thoảng bạn bè nhờ anh giúp gì anh cũng sẽ giúp.

Ngu Hạ nhớ rất rõ vào một ngày nọ, sau giờ học Lý Duật có hẹn với bạn chơi bóng.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên không lâu, có mấy cái đầu ló ra từ cửa sau lớp học: “Anh Duật, đi thôi.”

Lúc ấy có một bạn nữ trong lớp đang cầm một tập đề sai đi tới bên cạnh họ, nghe thấy mấy câu này vội dừng bước, ngại không dám gọi Lý Duật nữa.

Nhưng Lý Duật lại thoáng liếc nhìn bạn nữ đó, thản nhiên hỏi: “Tìm tôi hỏi bài à?”

Nữ sinh đó gật đầu, hơi chút ngại ngùng: “Có phải cậu có việc bận rồi không? Ngày mai tớ hỏi lại cũng được.”

“Không cần đâu.” Lý Duật nghiêng đầu, nói với mấy người bạn đang đứng chờ ngoài cửa một câu: “Các cậu đi trước đi, tối nay tôi đến.”

Ban đầu Ngu Hạ còn tưởng anh sẽ giảng nhanh cho bạn nữ đó để đi chơi bóng.

Nhưng không ngờ, anh lại vẫn giảng giải rất cẩn thận. Chỉ cần đối phương hơi không hiểu thôi anh sẽ nói chậm lại, phân tích kỹ càng để người đó hiểu được.

Sau khi bạn nữ đó hiểu được hết rồi Lý Duật mới thu dọn sách vở đi tới sân chơi bóng.

Lúc đó đã tan học được khoảng hai mươi phút rồi.

Sở dĩ Ngu Hạ biết được là vì hôm đó Thẩm Nhạc Tranh trực nhật, cô ngồi đọc truyện tranh manga đợi cô ấy rồi hai người cùng nhau ra ngoài cổng trường uống nước đường.

Hai người rời đi sau Lý Duật vài phút, khi họ rời đi, Thẩm Nhạc Thành còn bùi ngùi cảm khái rằng tính tình của lt khá tốt, xa cách nhưng không kiêu ngạo, nhìn bề ngoài khó hòa đồng nhưng thực ra lại trái ngược. Và điều cô ấy ngưỡng mộ nhất ở Lý Duật là anh cảm xúc của anh cực kỳ ổn định, không giống như những nam sinh khác, thô lỗ, chỉ chút chuyện nhỏ thôi cũng xé ra to.

Lúc ấy Ngu Hạ không nói gì nhưng sâu trong nội tâm cô cũng công nhận những lời khen ngợi của Thẩm Nhạc Tranh đối với Lý Duật.

Lý Duật thật sự rất đặc biệt.



Nghĩ đến đây, Ngu Hạ bèn thay đổi cách nói chuyện với Lý Duật.

Mềm không được thì phải cứng thôi.

Cô quay đầu, lại đối mặt với hàng lông mày đậm của Lý Duật: “Tất nhiên là không rồi, sao cậu lại vu oan cho lòng tốt của tôi thế chứ?”

Ngu Hạ trả đũa: “Cậu chỉ cần nói là có đi hay không thôi?”

Lý Duật: “... Không đi.”

Ngu Hạ bị từ chối hai lần nên cũng cảm thấy hơi khó chịu. Cô hừ một tiếng đầy kiêu ngạo, uy hiếp anh bằng một câu nói yếu ớt: “Được thôi, lần này cậu không đi thì sau này có muốn mời tôi ăn cơm tôi cũng chẳng đi đâu.”

Mà có khi là Lý Duật cũng chẳng muốn mời cô ăn cơm.

Nghe thấy thế, Lý Duật hơi ngước mắt lên, xoay nhẹ chiếc bút trong tay rồi nói ngắn gọn: “Trưa nay tôi có hẹn rồi.”

Ngu Hạ đã chậm một bước.

“?”

Ngu Hạ sững sờ, khó mà tin được: “Là ai vậy? Sao mà tốc độ lại mau chóng thế, có thể hẹn được người trước mặt tôi cơ.”

Lý Duật ngừng lại, nhìn dáng vẻ khổ não của cô đành bất đắc dĩ nói: “... Đám người Vương Tân Giác.”

“Vương Tân Giác?” Ngu Hạ vô thức đưa ánh mắt về phía trái đằng trước lớp học: “Vương Tân Giác lớp chúng mình á?”

Sao cô lại không biết Lý Duật với Vương Tân Giác chơi thân với nhau nhỉ? Hơn nữa trong ấn tượng của cô Vương Tân Giác là một nam sinh rất thật thà ít nói, cậu ấy cũng hiếm khi tham gia các hoạt động thể thao do nam sinh trong lớp tổ chức, đa phần thời gian cậu ấy chỉ ngồi trong lớp đọc sách.

Lý Duật: “Ừm, còn có hai bạn nam lớp tự nhiên nữa.”

Ngu Hạ: “Hai bạn nào thế?”

Lý Duật: “Thường Tại và Tống Tri Hành.”

“Có phải Tống Tri Hành tôi biết không?” Ngu Hạ kinh ngạc.

Lý Duật: “Trường mình có nhiều người tên Tống Tri Hành lắm à?”

“Không phải.” Ngu Hạ cũng không chắc lắm, cô chỉ hơi bất ngờ: “Tôi không ngờ rằng cậu ấy bị cậu cướp mất vị trí đứng đầu mà vẫn còn đi ăn cơm với cậu đấy? Cậu có chắc bữa trưa nay là ăn cơm không, chứ không phải hẹn đánh nhau hả?”

Trước khi Lý Duật chuyển vào trường, Tống Tri Hành luôn là học sinh đứng đầu bảng trong trường của bọn họ.

Và cũng như Lý Duật, cậu ấy cũng là nam thần được nhiều cô gái mến mộ.

Nhưng từ sau khi Lý Duật tới đây, Tống Tri Hành chẳng còn giữ được vị trí nam thần nữa, vị trí đứng đầu mấy năm cũng bị vuột mất không thể bảo vệ được.

Nghe thế, Lý Duật nghiêng đầu nhìn cô: “Trong đầu cậu nghĩ cái gì đấy/”

Nào có cường điệu đến thế.

“Không phải hẹn đánh nhau thì tốt rồi.” Ngu Hạ nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu hẹn đánh nhau thì cậu nhớ nói với tôi nhé.”

Lý Duật hơi nhướng mày: “Cậu muốn làm gì?”

Ngu Hạ ngẫm nghĩ mấy giây: “Tuy rằng tôi không thể tham gia nhưng mà tôi có thể tìm người trợ giúp cho cậu.”

“...”

Lý Duật không lên tiếng.

Ngu Hạ thấy gương mặt không chút cảm xúc của anh, ngập ngừng hỏi lại: “Cậu không tin sao?”

Lý Duật: “Cậu định tìm ai giúp tôi?”

“Cậu không cần hỏi.” Ngu Hạ rất kiêu ngạo: “Tôi quen nhiều lắm, người biết đánh nhau tự khắc cũng nhiều.”

Lý Duật: “...”

Không biết vì sao mà anh lại có thể nghe ra được sự kiêu ngạo từ giọng nói của cô.

Cuộc hội thoại dần kéo xa khỏi chủ đề, Ngu Hạ vẫn nhớ nhiệm vụ mà Phùng Quang Lượng giao cho mình bèn hỏi rõ ngọn ngành: “À phải rồi, các cậu hẹn nhau ở đâu?”

Lý Duật: “Ngoài trường học.”

Việc quản lý sinh hoạt ở trường trung học phụ thuộc đại học Sư Phạm không quá nghiêm ngặt. Buổi trưa ăn cơm học sinh có thể tự do ra vào trường học, không muốn xuống căn tin ăn cơm thì có thể ra ngoài trường để ăn.

“Nếu như có bốn người…” Đôi mắt Ngu Hạ chuyển động, ánh mắt trong suốt và nụ cười ngọt ngào: “Thế thì thêm hai đến ba người nữa chắc không quá đông đâu nhỉ?”

Lý Duật nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh sáng ngời dừng trên mặt cô nhưng không nói gì.

Bị anh nhìn như thế, nhịp tim của Ngu Hạ bỗng đập nhanh hơn, hai má cũng hơi nóng lên. Cô ngại ngùng mím môi, ánh mắt đảo linh tinh: “Tôi hỏi cậu đó, Lý Duật.”

Cô cố dùng giọng điệu cứng rắn để che giấu cảm xúc của mình.

Lý Duật ừm nhẹ một tiếng, đưa mắt nhìn về phía bảng đen xa xa, bình tĩnh lại: “Để tôi hỏi chút đã?”

Giọng nói Ngu Hạ nhẹ nhàng song dáng vẻ lại cuống quýt không chịu được: “Vậy cậu mau hỏi đi.”

"..."



Tiếng chuông tan học vang lên, một đám người lao ra khỏi lớp học.

Hôm nay Thích Hy Nguyệt phải đến trạm radio nên không thể ra ngoài ăn cơm với nhóm Ngu Hạ được.

Mọi người trong lớp đã đi gần hết, còn mấy người Ngu Hạ cũng đứng dậy rời đi.

Bốn người đi xuống tầng, Ngu Hạ kéo cánh tay của Thẩm Nhạc Tranh lại rồi hỏi Lý Duật: “Thường Tại và Tống Tri Hành có qua không?”

Lý Duật đang lướt điện thoại, nhỏ giọng đáp lại cô: “Giáo viên lớp mấy cậu ấy dạy quá giờ, bọn mình đi trước thôi.”

Ngu Hạ: “Ồ.”

Bốn người họ cách nhau một khoảng ngắn.

Thỉnh thoảng gặp bạn học cùng lớp, ánh mắt của mọi người không khỏi hướng về bốn người bọn họ.

Cũng may cả bốn người đã được rèn giũa hàng ngày, quen bị người khác nhìn vào nên không cảm thấy khó chịu.

Hai bên cổng trường trung học trực thuộc đại học Sư phạm là hai con phố ẩm thực dài, có nhiều nhà hàng Trung Quốc và phương Tây cùng nhiều món ăn vặt đa dạng.

Sau khi tan học mà không muốn về nhà ăn cơm thì Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh có thể lượn từ đầu đường đến cuối đường để tìm món ăn.

“Mấy cậu đã chọn món gì chưa?” Đi ra tới cổng trường, Ngu Hạ hỏi.

Lý Duật: “Các cậu muốn ăn gì?”

Anh hỏi Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh.