Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 28



Dường như nắng chiều còn gay gắt và chói mắt hơn cả nắng trưa. Nếu không thì sao Ngu Hạ lại cảm thấy choáng váng chứ. Cô lại ôm chiếc áo khoác mà Lý Duật mới đưa qua nữa vào trong lòng, cảm nhận được các bạn học xung quanh đang tập trung nhìn mình, cô thấy lòng lâng lâng như thể đang bước đi trên mây.

Mà chàng thiếu niên khiến nỗi lòng cô gợn sóng thì bình tĩnh xoay người, quay lại phía bên ngoài vạch quy định để chuẩn bị cho phần nhảy cao sẽ diễn ra trong vài phút nữa. Anh đứng trong nhóm rất nhiều học sinh chuyên thể thao nhưng vẫn hoàn toàn nổi bật như mọi khi.

Tiếng còi vang lên, các vận động viên đều vào tư thế chuẩn bị ở trước vạch xuất phát. Đến tận lúc này thì các bạn học xung quanh mới thôi không nhìn Ngu Hạ nữa.

Ngu Hạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Nhạc Tranh ở bên cạnh nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cậu có cảm thấy là Lý Duật có hơi thâm hiểm không?”

“...”

Ngu Hạ: “Có.”

Cô lẩm bẩm: “Lẽ nào cậu ấy không lo lắng tớ sẽ bị các cô gái ở đây đánh hội đồng sao?”

“?”

Thẩm Nhạc Tranh chớp mắt rồi hỏi: “Cậu nói vậy là sao?”

Ngu Hạ ghét bỏ mà liếc nhìn cô ấy một cái rồi nói rõ ràng mạch lạc: “Cậu ấy mượn tớ làm bình phong để đuổi khéo mấy cô gái yêu thích cậu ấy đi thì lẽ nào không nên lo lắng đến vấn đề này sao?”

Thẩm Nhạc Tranh im lặng vài giây rồi quan sát cô từ trên xuống dưới: “Cậu nghĩ Lý Duật làm vậy là vì muốn đuổi cổ hết những cô gái yêu thích cậu ấy đi à?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Ngu Hạ hỏi ngược lại.

Các lớp học buổi chiều đều sẽ không điểm danh, các bạn học đúng giờ đến đây xem nhảy cao ngoại trừ là cán bộ lớp thân mang trọng trách, bắt buộc phải đến ra thì đa phần đều là các bạn nữ thích Lý Duật, thường hay đến bên ngoài lớp học để ngắm nhìn anh.

Anh làm như vậy thì ngoài việc muốn ngăn chặn các bạn nữ nhớ nhung đến anh ra thì Ngu Hạ không còn nghĩ được có nguyên nhân nào khác nữa.

Thẩm Nhạc Tranh có hơi nghẹn lời, cô ấy tỉnh bơ mặt không biến sắc liếc nhìn Mục Trạch Vũ, người lúc nãy vốn dĩ muốn đi đến nói chuyện với Ngu Hạ nhưng kết quả vừa mới bước được một bước thì bị Lý Duật cắt ngang, khiến cho giờ đây sắc mặt hết sức khó coi. Cô ấy lên tiếng an ủi Ngu Hạ: “Cậu nghĩ như thế thì cũng được.”

Ngu Hạ: “…”

Cô cau mày lại hỏi: “Ý của cậu là gì?” Lẽ nào cô đã đoán sai rồi sao?

Thẩm Nhạc Tranh vươn tay sờ đầu cô, như thể đang dỗ dành một chú cún: “Có một số chuyện phải do tự bản thân nhận ra mới được.”

“...”

Ngu Hạ muốn đánh người.

Bỗng nhiên tiếng còi vang lên. Hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía các vận động viên. Mục Trạch Vũ là người nhảy đầu tiên còn Lý Duật là người nhảy cuối cùng.

Chú ý thấy được tầm mắt của Ngu Hạ, Mục Trạch Vũ gượng cười rồi vẫy tay với cô. Ngu Hạ thoáng khựng lại rồi nói với cậu ấy: “Cố lên.”

Cô vừa mới dứt lời thì các bạn học cùng lớp của Mục Trạch Vũ cũng lũ lượt hét lên: “Mục Trạch Vũ cố gắng lên!”

“Nhảy phát là xong!”

Mục Trạch Vũ cũng cười rộ lên, lớn tiếng nói: “Dĩ nhiên rồi, lát nữa nhớ vỗ tay cho tôi nhé.”

Một lúc sau, tiếng còi vang lên. Ngu Hạ còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ nhìn thấy Mục Trạch Vũ xông đến phía xà ngang, nhấc người nhảy lên, lao qua xà rồi vững vàng tiếp đất.

Bên tai là tiếng giáo viên và các bạn học vỗ tay, Ngu Hạ cũng vỗ theo. Lần đầu tiên cô biết được Mục Trạch Vũ nhảy cao giỏi như thế.

“Thấy sao nè?” Không biết Mục Trạch Vũ đã đi đến bên cạnh cô từ khi nào rồi lên tiếng hỏi: “Tôi nhảy cũng được chứ hả?”

Ngu Hạ hơi ngây ra rồi gật đầu: “Ừm, cũng được đó.”

Nghe thấy cô nói thế thì Mục Trạch Vũ nở nụ cười thật tươi. Cậu ấy hơi nghiêng đầu, nhướng mày nhìn về phía một người ở cách đó không xa với đầy sự khiêu khích.

Lý Duật đảo mắt nhìn hai người đang đứng ở bên nhau, sắc mặt anh thản nhiên, chẳng hề nhìn ra chút cảm xúc dao động nào. Một lúc sau thì cũng đến lượt Lý Duật nhảy. Tiếng hoan hô và cổ vũ ở xung quanh thậm chí còn to hơn lúc nãy.

Ngu Hạ chuyển dời lực chú ý đến trên người anh, đôi mắt trong trẻo của cô sáng lên, cô cũng hô to: “Cố lên.”

Cô đã nói với Lý Duật rồi.

Lý Duật rủ mắt nhìn cô, khóe môi anh bất giác nhếch lên, mấp máy môi trả lời cô một câu: Yên tâm đi.

Từ trên người chàng thiếu niên luôn toát ra vẻ điềm tĩnh lạ thường, như thể luôn nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay vậy. Và sự thật cũng đúng là như thế.

Ngu Hạ tập trung theo dõi, chỉ nhìn thấy chàng thiếu niên nhẹ nhàng nhảy lên, cơ thể dễ dàng vượt qua xà ngang rồi tiếp đất đầy vững vàng. Lý Duật cao, chân dài, tư thế lúc nhảy qua xà ngang vô cùng đẹp mắt.

Không cần nghĩ cũng biết khi anh tiếp đất thì tiếng vỗ tay nồng nhiệt hơn các bạn học trước rất nhiều. Ngu Hạ còn phảng phất nghe thấy tiếng của lớp phó thể dục nói: “Anh Duật giỏi thật đấy.”

“Ngầu quá anh Duật ơi!”

“Anh Duật cố thêm tí nữa, cho họ nhìn thấy sự đáng gờm của lớp hai chúng ta đi.”

“...”

Ngu Hạ nghe thấy thì không nhịn được mà phải phì cười. Cô có thể cảm nhận sâu sắc rằng lớp phó thể dục đặt rất nhiều kỳ vọng vào Lý Duật.

Sau lần nhảy đầu tiên, giáo viên sẽ dựa theo thành tích để phân loại rồi điều chỉnh độ cao của xà ngang. Đến cuối cùng, còn lại Lý Duật, Mục Trạch Vũ và một học sinh chuyên thể thao khác sẽ thi đấu cho vị trí số một. Chẳng ai ngờ được rằng nhảy cao lại cạnh tranh kịch liệt như thế.

Dần dà, ngày càng nhiều bạn học đến vây xung quanh. Ngu Hạ nghe các bạn ở bên cạnh thảo luận thì đột nhiên trong lòng có hơi lo lắng. Mục Trạch Vũ và người cạnh tranh còn lại đều là học sinh chuyên thể thao còn Lý Duật thì không phải. Cô nhìn cậu chàng có vẻ mặt nghiêm nghị, tâm trạng trông có vẻ bình tĩnh thì rất muốn chạy đến nói với anh rằng có giành được hạng nhất hay không không quan trọng, an toàn là trên hết.

Ngu Hạ nghe nói trong kỳ đại hội thể dục thể thao lần trước có bạn học nào đó vì thi nhảy cao mà bị trẹo chân. Dường như nhận ra cô đang chăm chú nhìn, Lý Duật nghiêng đầu nhìn về phía cô. Sau khi nhảy vài lần thì trên trán anh có đổ chút mồ hôi khiến cho ngũ quan trông càng rắn rỏi sắc nét hơn, có một sức quyến rũ khó có thể nói thành lời.

Bỗng nhiên, Lý Duật nói gì đó với giáo viên ở bên cạnh xong rồi đi về phía cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh cầm lấy nước trong tay cô, cất tiếng hỏi bằng chất giọng hơi trầm thấp: “Cậu muốn nói gì với tôi à?”

“... Ừm.” Ngu Hạ do dự một lúc rồi cũng nhỏ giọng nói: “Cậu đừng có nghe lớp phó thể dục nói, nhớ rằng thứ hạng không quan trọng, an toàn là trên hết nhé.”

Lý Duật uống nước, yết hầu lăn lên lộn xuống. Nghe những lời Ngu Hạ nói, anh hơi nheo mắt lại nhìn cô trong vài giây sau đó nhét nửa chai nước còn lại vào lòng bàn tay của cô rồi nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không bị thương đâu.”

Lông mi Ngu Hạ khẽ run, cô muốn phủ nhận việc bản thân đang lo lắng cho anh. Nhưng khi chuẩn bị thốt lên thì cô thấy không cần thiết… Nói thì cũng đã nói rồi, giờ mà lên tiếng chối bỏ thì lại có hơi lộ liễu quá.

Sau khi quay lại vị trí ban đầu thì Lý Duật lại biến trở về bộ dạng như thường. Chẳng ai có thể nhìn thấy chút căng thẳng nào trên mặt anh, khi tiếng còi vang lên thì cũng giống như mấy lần trước, anh vẫn chạy lấy đà, nhảy lên, qua xà rồi tiếp đất.



Chẳng ai có thể ngờ được, người giành hạng nhất trong môn nhảy cao lại là Lý Duật. Sau khi tin tức được lan truyền thì có khá nhiều bạn học không thể nào tin được: “Không phải thi chung với Lý Duật là hai học sinh chuyên thể thao sao? Bọn họ thua rồi á?”

“Thì đấy, Lý Duật đáng sợ thật chứ.”

“Cậu ấy thật sự là… thật sự là đến trường chúng ta để nghiền ép mọi người về tất cả phương diện sao?”

“Sao cậu ấy lại phải chuyển đến trường chúng ta nhỉ, tôi nghe Khuyết Ánh Tuyết nói hình như trước đây cậu ấy học ở một trường trung học quốc tế, cậu ấy chuyển đến trường cấp ba phổ thông của chúng ta là vì để có cảm giác thành tựu sao?”

“Làm gì đến mức đó chứ.”

Sau khi kết thúc nhảy cao thì Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh bị gọi đi cổ vũ cho các bạn học khác. Vừa mới đi đến bên cạnh sân chạy thì hai người nghe thấy tiếng thảo luận của hai bạn nữ lớp chuyên khoa học tự nhiên về nhân vật vừa mới giành lấy hào quang lúc nãy.

Ngu Hạ chưa kịp nghĩ nhiều thì Thẩm Nhạc Tranh đã dùng khuỷu tay huých vào cánh tay của cô rồi hỏi: “Đang nghĩ cái gì đấy?”

Ngu Hạ ăn ngay nói thật: “Còn chưa kịp nghĩ gì.”

Thẩm Nhạc Tranh nghẹn lời, nhìn cô rồi nói: “Khuyên cậu đừng nghĩ nhiều.”

Vừa nói xong thì bản thân cô ấy lại bắt đầu tò mò, nén giọng thì thầm bên tai Ngu Hạ: “Cậu có từng hỏi Lý Duật xem cậu ấy và Khuyết Ánh Tuyết quen biết thế nào chưa?”

Ngu Hạ lắc đầu.

Thẩm Nhạc Trạch cạn lời, cô ấy hỏi tiếp: “Cậu không tò mò à?”

Ngu Hạ: “… Tò mò.”

Thẩm Nhạc Trạch không thể nhịn được nữa, cô trợn trắng mắt rồi lên tiếng: “Tò mò thì sao lại không hỏi?”

Ngu Hạ im lặng một lúc rồi đáp lời: “Không tìm được cơ hội.”

Lúc đầu tiên khi mà cô tò mò thì cô và Lý Duật chưa có thân thiết, cô cảm thấy cho dù cô có hỏi thì Lý Duật cũng sẽ chẳng nói cho cô biết. Bây giờ khi đã dần thân hơn thì Ngu Hạ lại nghĩ bọn họ quen biết nhau thế nào cũng không quan trọng, dù sao thì với tình hình bây giờ cũng có thể thấy Khuyết Ánh Tuyết hẳn là đang đơn phương.”

Hai người đang nói chuyện thì Lý Duật và Vương Tân Giác đi về phía họ sau khi đã rửa mặt lúc kết thúc cuộc thì nhảy cao. Một mùi hương mát lành xộc vào trong chóp mũi, Ngu Hạ còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy Lý Duật hỏi: “Có mang khăn giấy không?”

Ngu Hạ ngước mắt lên, đập vào mắt cô là hàng lông mi cong vút vẫn còn vương nước. Mắt của anh sáng rực, tròng đen và trắng phân biệt rõ ràng.

“Có đây.” Ngu Hạ hoàn hồn, lấy khăn giấy từ trong túi ra rồi đưa cho anh.

Lý Duật nhận lấy rồi lau sạch nước còn dính trên mặt. Đột nhiên anh nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Ngu Hạ nên lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”

Ngu Hạ chăm chú nhìn anh, hơi mím môi rồi vươn tay chỉ chỉ: “Trên mặt cậu có vụn giấy kìa.”

“?”

Lý Duật nhướng mày: “Ở đâu?”

Ngu Hạ chỉ vào phía bên trái cằm anh rồi nói: “Ở bên đó.”

Lý Duật sờ lên nhưng không thấy. Ngu Hạ nhìn thấy vậy thì không chịu được, cô không nghĩ gì nhiều, vươn tay lấy vụn giấy còn dính trên mặt anh xuống.

Đầu ngón tay của cô mềm mại, khi chạm vào má anh thì Lý Duật thoáng ngừng hít thở, anh cụp mắt xuống, ánh nhìn dừng lại nơi đôi gò má đỏ hồng của cô. May mắn thay, cảnh này chỉ diễn ra trong ba giây mà thôi.

Sau khi lấy giấy vụn ra thì Ngu Hạ mới muộn màng nhận ra… hình như hành động của cô với Lý Duật có hơi thân mật quá mức. Cô sững sờ ngay tại chỗ, nhân lúc Lý Duật không chú ý đến, cô không được tự nhiên mà nhét mẩu giấy vụn đó vào trong túi. Đáng mừng là Lý Duật không có nhận ra chuyện này.

Anh nói cảm ơn cô rồi cúi đầu xem điện thoại, để lại một mình Ngu Hạ với những suy nghĩ vẩn vơ.