Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 45



Sau khi phát bài thi xong, Phùng Quang Lượng đưa ra tổng kết phê bình sau mỗi lần có điểm thi theo thói quen.

Giọng nói ông ấy trầm trầm có lực nhưng lúc này bên tai Ngu Hạ chỉ còn nghe được câu Lý Duật vừa nói: “Bạn cùng bàn của tôi giỏi quá.”

Vừa nghĩ tới một cái là cô lại không nhịn được mà cong môi lên cười.

Lúc Ngu Hạ cong môi lên không biết lần thứ bao nhiêu, Phùng Quang Lượng chợt liếc mắt nhìn về phía cô rồi nói với ý ám chỉ: “Có bạn lần này làm bài tốt nhưng cũng không được đắc ý, phải biết khiêm tốn.”

Để ý tới tầm mắt của Phùng Quang Lượng, các bạn trong lớp lại đồng loạt nhìn về phía Ngu Hạ.

“...”

“...”

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, trong lòng Ngu Hạ liên tục xuất hiện những chuỗi chấm lửng.

Cô cố gắng đè độ cong bên khoé miệng xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trước đây không lâu lớp bọn họ mới đổi chỗ ngồi. Cô và Lý Duật chuyển từ bên vách tường qua bên cửa sổ.

“Được rồi.” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh. Lý Duật nhìn cô gái vẫn còn đang nhìn ra ngoài kia rồi cất giọng trong trẻo lạnh lùng: “Ngu Hạ, nghe giảng đi.”

Ngu Hạ quay sang buồn buồn nhìn anh một cái.

Lý Duật cụp mắt lấy quyển giấy nháp từ hộc bàn ra viết viết gì đó rồi đưa qua cho cô.

Ngu Hạ cúi xuống nhìn, thấy anh một dòng trên đó - Làm được bài đương nhiên có thể đắc ý, không cần khiêm tốn làm gì.

Anh đang an ủi cô.

Trong mắt Lý Duật, thi tốt tất nhiên là việc có thể kiêu ngạo, ai cũng có quyền này, huống chi là Ngu Hạ. Đây là kết quả mà cô nhận được sau một khoảng thời gian dài học bổ túc. Cô muốn phấn khởi vui sướng thì cứ việc. Anh không hy vọng có ai đó nhảy ra đả kích tâm trạng đang vui mừng của cô.

Ngu Hạ hơi sững người, không ngờ anh lại biết dùng cách này để an ủi mình.

Cô nhìn chằm chằm những lời trên vở, đôi mắt lại cong lên, sau đó cầm bút viết xuống phía dưới - Không phải tôi vui vì thi được điểm cao đâu.

Mặc dù cũng có chút xíu nguyên nhân này nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là Lý Duật khen cô.

Thấy tờ giấy Ngu Hạ chuyển qua, Lý Duật hiểu ý cô. Anh nhìn dòng chữ xinh xắn trên giấy, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

Sau khi hết tiết toán, Phùng Quang Lượng ôm cả bụng đầy nghi ngờ quay lại phòng làm việc. Kỳ thi này Lý Duật vẫn được điểm tuyệt đối, có điều sao trông lại có vẻ vui sướng hơn cả thi tháng tháng trước thế nhỉ?

“Thầy Phùng nghĩ gì vậy?” Trương Minh Tuyết cầm điểm của lớp mình trên tay, nụ cười cũng rất rực rỡ: “Lý Duật không làm thầy thất vọng chứ?”

Phùng Quang Lượng nhìn cô ấy một cái: “Xem ra điểm văn của Lý Duật cũng không tệ nhỉ?”

Trương Minh Tuyết mỉm cười: “Cao hơn lần trước.”

Cô ấy than thở: “Nhưng so với các môn khác như toán và tiếng Anh thì môn văn là thấp nhất.”

Nghe cô ấy cảm thán, chủ nhiệm lớp trùng hợp vừa đi vào phòng làm việc tiếp lời: “Mỗi học sinh đều có môn sở trường và môn sở đoản mà. Lý Duật cũng được coi như là học sinh ít khuyết điểm nhất rồi.”

Nghĩ đến thành tích mình thấy sáng nay, ông ấy lại không giấu nổi nụ cười: “Tôi có một dự cảm.”

Ông ấy nhìn các giáo viên khác trong lòng làm việc rồi nói: “Thủ khoa kỳ thi đại học năm sau 90% là Lý Duật đấy.” Nói đến đây, ông ấy lại quay sang dặn dò Trương Minh Tuyết: “Thường ngày cô Trương nhớ để ý đến Lý Duật hơn chút nhé. Còn một năm rưỡi nữa, không thể để em ấy rẽ đường khác được.”

Cũng không phải trước kia trường học chưa từng xuất hiện tình huống tương tự.

Phần lớn các thiên tài đều kiêu ngạo, có không ít người không cẩn thận rẽ ngang giữa chừng nên chủ nhiệm lớp lo vậy là cũng hợp lý.

Trương Minh Tuyết gật đầu một cái: “Yên tâm, tôi sẽ để ý đến Lý Duật nhiều hơn.”

“Ừ.” Chủ nhiệm lớp cũng gật đầu: “Đặc biệt là phải chú ý đến mấy cái chuyện yêu sớm.”

Nghe vậy, Trương Minh Tuyết đáp vâng.

Đám người Ngu Hạ không hề hay biết gì về cuộc đối thoại diễn ra trong phòng làm việc. Sau tiết toán, bài thi của Lý Duật được các bạn trong lớp truyền tay nhau đọc rồi cảm thán: “Lý Duật, sao cậu lại được điểm tuyệt đối hay thế? Đến khi thi đại học không phải thằng nhóc cậu cũng có thể làm đúng hết đấy chứ?”

Không đợi Lý Duật lên tiếng, Vương Tân Giác đang cầm bài thi của anh đã đẩy kính lên nghiêm túc nói: “90% là cậu ấy có thể làm được.”

“Má!” Có bạn văng tục: “Quá đáng quá đê Lý Duật, rốt cuộc đầu cậu làm bằng gì thế?”

Có bạn nữ tiếp lời: “Cậu ấy không chỉ thông minh mà còn đẹp trai nữa.”

Nói xong, bạn nữ kia lại quay sang tra hỏi Lý Duật: “Lý Duật, bình thường cậu có dùng mỹ phẩm dưỡng da không?”

“...”

Nghe các bạn xung quanh nói lao nhao, Ngu Hạ không khỏi tức cười. Cô không khống chế được bản thân mà quay sang quan sát vẻ đẹp trai của anh bạn cùng bàn.

Không thể trách bạn nữ kia tò mò được, bản thân Ngu Hạ cũng rất ngạc nhiên. Tình trạng da của Lý Duật rất tốt, còn đẹp hơn phần lớn các cô gái nữa. Màu da anh thiên về kiểu trắng lạnh, trên mặt cũng không có dấu vết mụn nhọt tuổi dậy thì, rất sạch sẽ và cực kỳ hút mắt người ta.

Nhận ra cô đang nhìn mình, Lý Duật quay sang: “Nhìn gì?”

Tiếng chuông vào học vào lên, các bạn khác lục tục trở về chỗ ngồi của mình. Ngu Hạ nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói nhỏ: “Da cậu tốt thật đấy.”

Lý Duật hơi sững người sau đó lật sách ra: “Tôi dùng mỹ phẩm dưỡng da gì chẳng phải cậu biết rõ nhất à?”

“?”

Ngu Hạ ngạc nhiên: “Hả?”

Cô bối rối mất mấy giây rồi mới kịp phản ứng, mặt đỏ như máu: “Sao tôi biết chứ...” Cô lẩm bẩm: “Tôi có vào phòng vệ sinh của cậu bao giờ đâu.”

Nhiều nhất là cô đứng trong phòng anh thôi, chưa vào phòng vệ sinh của anh bao giờ.

Thấy tai cô đỏ bừng, Lý Duật cười khẽ: “Ý tôi không phải vậy.”

Ngu Hạ nhìn anh, ý trong mắt là - Vậy cậu có ý gì?

Lý Duật: “Mọi thứ tôi dùng đều là do dì Dương chuẩn bị mà.”

Ý anh là vậy đấy.

Mấy cái đồ rửa mặt, thậm chí cả mỹ phẩm dưỡng da mà bạn nữ vừa rồi hỏi kia cũng đều là do dì Dương chuẩn bị cho anh hết.

Có điều mỹ phẩm dưỡng da mà Lý Duật nói là chỉ sữa rửa mặt thỉnh thoảng anh mới dùng.

Ngu Hạ bị bóc trần hiểu sai ý nên có hơi lúng túng: “Tại lời của cậu dễ khiến người ta hiểu nhầm đấy chứ.”

Lý Duật nước lên cố gắng nhịn cười hỏi lại: “Vậy hả?”

Biết rồi còn hỏi.

Bắt được vẻ ranh mãnh dưới đáy mắt Lý Duật, Ngu Hạ làm lơ anh luôn.

“Tôi không nói chuyện với cậu nữa.” Có nói cũng không lại nên cô chỉ có thể dùng cách này để biểu đạt sự bất mãn của bản thân.

Lý Duật cười cười, cũng không tức giận.

Hai người không nói chuyện riêng nữa mà tập trung vào giờ học.

-

Sau tiết thứ hai, học sinh xuống tầng tập thể dục.

Điểm thi giữa kỳ đã được dán hết lên bảng thông báo.

Sau khi tập thể dục xong, Thẩm Nhạc Tranh kéo tay Ngu Hạ hỏi: “Cậu muốn đi xem điểm không?”

Ngu Hạ nghĩ nghĩ rồi nói: “Tớ không đi đâu, nhiều người lắm.”

Cô đã biết điểm thi toán của mình rồi, còn điểm những môn còn lại thì cô không lo lắm.

Lần này điểm toán của Thẩm Nhạc Tranh cũng có tiến bộ không nhỏ. Cô ấy ngẫm lại rồi đồng ý: “Cũng đúng, dù sao thì lát nữa cũng sẽ biết thôi.”

Dứt lời, cô ấy lại lo lắng: “Chỉ là không biết mấy môn tự nhiên như thế nào?”

Nghe vậy, Ngu Hạ chợt nhớ ra gì đó: “Vậy hay chúng ta đi xem một chút đi?”

Thẩm Nhạc Tranh: “...”

Sau đó hai người cùng đi, chỉ là còn chưa đến gần đã nghe giọng Thường Tại: “Má! Lý Duật lại đứng nhất. Rốt cuộc cậu là bi3n thái đến mức nào vậy?”

Những bạn khác: “...”

“Lý Duật được mấy điểm thế?”

“Má ơi... Không phải Lý Duật học lớp xã hội à? Vật lý cậu ta được điểm tuyệt đối kìa.”

“...”

Nghe những lời thán phục của các bạn khác, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh quay sang nhìn nhau một cái, cũng không bất ngờ lắm, chỉ là hơi ngạc nhiên.

“Lý Duật thật sự... Giỏi cả sáu môn à?”

Ngu Hạ im lặng một hồi rồi mới đáp: “Hẳn là tám môn mới đúng chứ?”

Kỳ thi giữa kỳ, học sinh lớp mười một thi tổng cộng chín môn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đã có tám môn Lý Duật làm bài không tệ rồi.

Lần này ngay cả môn văn yếu nhất anh cũng tiến bộ không ít.

Sau khi quay về lớp, Ngu Hạ biết được số điểm của Lý Duật.

Toán, vật lý và sinh học đều được điểm tuyệt đối. Những môn còn lại trừ môn văn được tám mươi lăm ra thì đều trên chín mươi cả.

Trong khoảng thời gian ngắn, học sinh toàn trường, bao gồm cả giáo viên đều ngạc nhiên rớt cả cằm.

Lý Duật thật toàn năng.

Có điều những gì xảy ra tiếp theo là phiền não của Lý Duật.

Thi giữa kỳ, một học sinh lớp xã hội như anh lại có hai môn tự nhiên đạt điểm tuyệt đối. Vì điều này mà giáo viên lớp xã hội tỏ vẻ khá thất vọng về anh, còn giáo viên lớp tự nhiên thì lại sôi sục ý chí chiến đấu muốn thuyết phục anh chuyển sang lớp tự nhiên.

Giờ nghỉ trưa, hôm nay lạnh nên không có bạn nào ngủ lại trong lớp, phần lớn đều về ký túc xá cả.

Mấy người Ngu Hạ vừa mới quay về lớp đã nghe Giang Phồn gọi Lý Duật, nói rằng Phùng Quang Lượng kêu anh lên phòng làm việc.

Không cần đoán Ngu Hạ cũng biết thầy giáo tìm anh làm gì. Cô dựa vào vai Thẩm Nhạc Tranh nặng nề thở dài một hơi.

Thẩm Nhạc Tranh: “Cậu thở dài gì vậy?”

Cô ấy đang đọc manga nên thấp giọng nói: “Đúng rồi, Lăng Ngạn nhắn tin cho tớ hỏi điểm thi của cậu ấy sao rồi?”

Ba ngày thi giữa kỳ kia, Lăng Ngạn cũng tới tham dự.

Thi xong, cậu ấy lại phải chạy đi tuyên truyền cho bộ phim đã quay năm ngoái nay sắp phát sóng.

“Cậu nói cho cậu ấy biết chưa?” Ngu Hạ hỏi.

Thẩm Nhạc Tranh: “Tất nhiên rồi, tớ không chỉ chụp cho cậu ấy xem điểm của cậu ấy mà còn chụp cả điểm của Lý Duật, tớ và cậu nữa.”

Thích Hy Nguyệt vừa đi tới há hốc mồm rồi giơ ngón tay cái với Thẩm Nhạc Tranh: “Cậu đúng là gi ết chết trái tim người ta mà.”

Đã một thời gian dài rồi Lăng Ngạn không đến trường học. Mặc dù cậu ấy thông minh nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc điểm tụt hơn mọi người một khoảng lớn.

Thẩm Nhạc Tranh liếc xéo cô ấy: “Tớ đang khích lệ cậu ấy thôi.”

Thích Hy Nguyệt: “Cậu ấy trả lời chưa?”

Thẩm Nhạc Tranh mở QQ ra cho cô ấy xem: “Rồi á, cậu ấy trả lời sáu dấu chấm lửng.”

Ngu Hạ vừa cầm tai nghe lên chuẩn bị bật nhạc thì nghe cô ấy nói vậy. Cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Người ta không block cậu là may lắm rồi.”

Thẩm Nhạc Tranh nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Tớ cũng đâu có nói sai?”

Thích Hy Nguyệt: “Đúng là cậu nói không sai, chẳng qua ai bảo cậu gửi cả điểm của người đứng nhất lớp cho cậu ấy làm gì đâu?”

Lăng Ngạn so sánh thành tích của mình và Lý Duật xong không tức hộc máu mới là lạ.

Ba người đang cười nói thì Thích Hy Nguyệt liếc thấy tai nghe Ngu Hạ đang đeo. Cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Hạ Hạ, cậu mua tai nghe mới từ lúc nào vậy?”

Thẩm Nhạc Tranh cúi đầu nhìn: “Mua cho tớ với nhé?”

Ngu Hạ cầm tai nghe trợn mắt lườm cô bạn: “... Thứ sáu tuần trước.”

“Nói mau.” Thẩm Nhạc Tranh ôm vai cô: “Đi dạo phố mua tai nghe với cô nào hay cậu nào mà lại vứt chúng ta ở nhà vậy hả?”

Ngu Hạ đẩy tay cô ấy ra rồi tắt nhạc đi: “Đi với quý bà Ngu đấy, cậu muốn đi tính sổ với bà ấy hả?”

Thẩm Nhạc Tranh: “... Tớ không dám.”

Thích Hy Nguyệt đứng bên cạnh cười vui vẻ rồi cầm tai nghe của Ngu Hạ lên xem: “Đẹp ghê, cậu mua ở đâu vậy? Nay sắp vào đông rồi, tớ cũng muốn đổi tai nghe mới.”

Ngu Hạ vốn định nói thẳng nhưng nghĩ nghĩ một hồi rồi lại đáp: “Cậu khoan hãy đổi, chờ Giáng sinh tớ tặng cậu. Cậu muốn kiểu dáng như thế nào?”

Thích Hy Nguyệt còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Nhạc Tranh ở bên cạnh đã nói với vẻ sâu xa: “Tớ thì sao?”

“Sao thiếu của cậu được?” Ngu Hạ liếc nhìn cô ấy một cái: “Cửa hàng kia có rất nhiều loại khác nhau. Lần sau chúng ta cùng đi xem thử được không?”

Hai người kia đồng ý: “Được.”

Hai người bọn họ cũng cảm thấy hứng thú với những thứ đáng yêu xinh xắn như này.

Ba người túm tụm lại rủ rỉ nói chuyện, ngay cả Lý Duật quay về và đứng bên cạnh lúc nào cũng không biết.

Ngu Hạ đang giỡn với bạn thì thấy có người đứng phía sau. Cô chợt tỉnh hồn: “Cậu... Cậu quay về từ lúc nào vậy?”

Lý Duật: “Vừa về.”

Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt quay sang nhìn nhau một cái rồi vô cùng có chừng mực mà rời khỏi chỗ ngồi của Lý Duật: “Cậu ngồi đi.”

Lý Duật lạnh nhạt đáp: “Không sao, các cậu cứ tự nhiên.”

Anh đưa bài thi lấy từ chỗ Phùng Quang Lượng về cho Ngu Hạ: “Cất vào hộc bàn giúp tôi.”

Ngu Hạ nhận lấy rồi nghi ngờ nhìn anh: “Cậu còn muốn đi đâu nữa hả?”

Lý Duật: “... Đi gọi điện thoại.”

“À.”