Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 48



Làn gió cuối thu thổi vào làm tung bay vạt áo của chàng trai và cô gái. Bọn họ nắm tay, chạy về phía trước mà không gặp bất cứ cản trở nào, giống như không chùn bước làm việc nghĩa.

Chạy đến tòa dạy học, Ngu Hạ thở hổn hển, kéo cánh tay Lý Duật: “Tôi không chạy được nữa.”

Lý Duật quay đầu lại nhìn, không thấy bóng dáng của chủ nhiệm giáo dục đâu nữa: “Thầy ấy không đuổi theo nữa rồi.”

Ngu Hạ nhìn theo ánh mắt anh, thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt rồi.”

Nếu không thì hai người không thoát được.

Lý Duật cụp mắt, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô: “Tại sao bọn mình lại phải chạy?”

“?”

Ngu Hạ sửng sốt, không thể tưởng tượng được: “Cậu muốn bị chủ nhiệm giáo dục bắt được à?”

Ý của Lý Duật không phải như vậy, nhưng anh cảm thấy cũng không cần thiết phải chạy làm gì.

Ngu Hạ liếc nhìn anh rồi giải thích: “Thầy ấy thích càm ràm lắm đấy. Hồi lớp mười tôi đến trễ bị thấy ấy tóm được một lần, đã phê bình tôi cả buổi trưa rồi thì thôi đi, lại còn gọi điện thoại cho ba mẹ tôi nói là quá nuông chiều các thứ, đi học muộn không tốt chút nào, làm hỏng nền nếp học tập của nhà trường.”

Lý Duật: “...”

Ngu Hạ nhỏ giọng: “Tôi biết thế không tốt, nhưng mà tôi cũng có thường xuyên đến muộn đâu.”

Sao lại ảnh hưởng tới nền nếp của nhà trường được chứ?

Về chuyện này, Ngu Hạ không hề đồng tình.

Lý Duật nhìn điệu bộ giận dỗi của cô, khóe môi cong lên: “Nhưng bọn mình chạy như thế thì kiểu gì thầy ấy cũng đi tìm hiểu là ai.”

Ngu Hạ sửng sốt vài giây mới phản ứng được: “Vậy phải làm sao đây?”

Lý Duật đưa tay búng nhẹ lên trán cô: “Không làm gì hết, thầy ấy mà tìm được chúng ta thì nói sau.”

Ngu Hạ: “... Thôi được.”

Lý Duật hắng giọng, cúi đầu thấy bàn tay của hai người họ vẫn đang nắm chặt: “Ngu Hạ.”

Ngu Hạ: “Sao vậy?”

Đối diện với gương mặt Lý Duật, cô nhìn theo hướng mắt anh, ngón tay cũng hơi khựng lại, bàn tay đang nắm chặt cũng thả lỏng rồi vội giải thích: “Vừa rồi là tình thế cấp bách nên tôi mới…”

“Tôi biết.” Không đợi cô nói hết, Lý Duật nói: “Đi thôi.”

Ngu Hạ chớp mắt, mơ hồ cảm thấy cảm xúc của Lý Duật thay đổi hơi nhanh. Sao bỗng dưng lại không vui thế này?

Ngu Hạ đang mải suy nghĩ thì bỗng có tiếng bước chân từ sau lưng vang lên.

Hai người họ vội tập trung lại rồi mau chóng chạy lên lớp.

Cửa sau của lớp được mở, giáo viên Tiếng Anh của Ngu Hạ không thích bị gián đoạn giữa chừng nên ông đã nói với học sinh những quy tắc từ ngày đầu tiên đến trường, nếu đến muộn thì có thể vào lớp bằng cửa sau mà không cần phải báo cáo.

Bởi vậy nên Ngu Hạ và Lý Duật nối đuôi nhau đi vào lớp, lặng lẽ quay trở về chỗ ngồi của họ.

Nhận thấy hai người, giáo viên dạy Anh liếc nhìn sang nhưng không nói gì và vẫn tiếp tục giảng bài.

Sau khi Ngu Hạ và Lý Duật ngồi xuống, họ không gây ra tiếng động lớn nào, cả hai lấy bài kiểm tra ra và lắng nghe bài giảng với những dòng suy nghĩ khác nhau.



Mười phút sau, tiếng chuông tan học vang lên.

Giáo viên dạy Anh ra khỏi lớp, bạn học ngồi phía trước quay đầu lại: “Hạ Hạ, sao hôm cậu lại đến muộn thế?”

Ngu Hạ co ro nằm gục xuống bàn: “Lạnh nên tớ đến muộn.”

Người ngồi đằng trước: “... Thế Lý Duật thì sao? Hôm nay Lý Duật cũng đến muộn.”

Lý Duật đang sắp xếp lại bài thi, anh gấp đôi bài thi lại rồi đáp gọn ghẽ: “Ừm.”

Anh chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng, không đưa ra bất cứ lý do nào.

Bạn ngồi trên im lặng một lúc, biết điều không hỏi thêm nữa.

Cùng lúc đó, Thẩm Nhạc Tranh đi về phía họ, cô ấy vòng tay lên cổ Ngu Hạ rồi nói thật nhỏ: “Cậu không kiểm tra điện thoại đúng không?”

Ngu Hạ lấy điện thoại từ trong cặp ra: “Cậu nhắn tin cho tớ hả?”

Thẩm Nhạc Tranh trợn mắt nhìn cô: “Tớ gửi nhiều lắm đó.”

Ngu Hạ nhấn mở, sau khi xem nội dung tin nhắn, cô liền trả lời lại ngay trước mặt cô ấy: [Muộn rồi.]

Thẩm Nhạc Tranh không khỏi tức cười vì hành động của cô: “Bọn mình đang ở cạnh nhau mà cậu nhắn làm cái gì hả?”

Ngu Hạ nhướng mày: “Sợ cậu cảm thấy bị bỏ rơi.”

Thẩm Nhạc Tranh liếc cô rồi nhìn sang người bên cạnh, buồn bã nói: “Cậu bỏ rơi tớ từ lâu rồi, bây giờ trong lòng cậu đã không chỉ còn vị trí duy nhất là tớ nữa.”

“?”. Tiên Hiệp Hay

Ngu Hạ bối rối: “Chưa bao giờ có chuyện đó mà.”

Thẩm Nhạc Tranh: “Cậu nói gì cơ?”

Ngu Hạ cười tươi rói với cô ấy: “Hy Nguyệt, Tranh Tranh nói…”

Cô còn chưa kịp dứt câu đã bị Thẩm Nhạc Tranh bịt miệng.

Thích Hy Nguyệt đang trao đổi bài tập với bạn cùng lớp, nghe thế thì liếc nhìn hai người: “Sao vậy?”

Thẩm Nhạc Tranh: “Không sao.”

Thích Hy Nguyệt: “...”

Ngu Hạ dở khóc dở cười, đẩy tay Thẩm Nhạc Tranh ra: “Cậu làm gì thế?”

Thẩm Nhạc Tranh khẽ hừ: “Ngoại trừ Hy Nguyệt ra.”

Ngu Hạ lập tức nhận ra người mà cô ấy ám chỉ là ai, cô trộm liếc nhìn người bên cạnh không nói một lời rồi đáp lại Thẩm Nhạc Tranh: “Cậu đừng nói linh tinh, tớ đâu có bỏ rơi cậu đâu.”

Tuy nói là một chút, nhưng hầu hết thời gian cô vẫn ở cạnh Thẩm Nhạc Tranh.

Thẩm Nhạc Tranh khẽ hừ: “Tốt nhất là như thế.”

Ngu Hạ: “Tớ vốn như thế mà.”

Hai người cãi nhau như trẻ con, tiếng chuông vào lớp cũng vang lên.

Thẩm Nhạc Tranh quay về chỗ ngồi, Ngu Hạ thấy Lý Duật đã sắp xếp gọn gàng lại đống bài thi, cô bỗng thấy nhộn nhạo: “Lý Duật.”

Lý Duật nhìn cô.

Ngu Hạ chỉ vào xấp bài thi của anh, chột dạ: “Bài thi của tôi cũng muốn được xếp lại xinh đẹp như thế.”

“...”

Lý Duật biết cô muốn anh giúp sắp xếp bài thi nhưng lại không ngờ cô có thể nói như thế.

Nhất thời, anh không biết nên cười hay nên giận nữa.

Lý Duật chậm rãi liếc nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: “Bài thi của cậu nói à?”

Ngu Hạ: “Đúng thế.”

Cô tự tin đáp: “Hay cậu nghe thử đi?”

Đang nói chuyện, cô đặt bài thi của mình lên mặt bàn Lý Duật: “Cậu tiếp xúc với nó lâu thế rồi, chắc chắn nó sẽ nói cho cậu.”

Lý Duật không thể phản bác.

Ngu Hạ nhìn thấy nửa mặt lạnh lùng của anh, lòng bỗng bất an: “... Cậu nghĩ sao về lời đề nghị này?”

Nói thật là, cô cũng không dám chắc Lý Duật sẽ đồng ý.

Mấy giây im lặng, Lý Duật nheo lại hàng mi dài rồi trầm giọng đồng ý: “Được thôi, thế để tôi xem nó có nói với tôi không.”

Nghe thấy thế, Ngu Hạ cong môi: “Có chứ, cậu chỉ cần đối xử tốt với chúng nó, nhất định nó sẽ nói cho cậu biết.”

“Chưa chắc.” Lý Duật vừa sửa bài thi cho cô vừa nói hàm ý.

Ngu Hạ: “Sao lại chưa chắc?”

Lý Duật liếc cô một cái, không nói gì nữa.

Ngu Hạ nhíu mày, bỗng cảm thấy cảm xúc của Lý Duật hơi lạ. Cô vốn định hỏi thêm nhưng giáo viên lại vào lớp.

Ngu Hạ chỉ có thể nén lại sự nghi hoặc xuống bụng, quyết định hết giờ sẽ tiến hành truy hỏi anh.

Không may là sau tiết thứ hai, cả hai người bị giáo viên gọi lên phòng làm việc.

Chủ nhiệm giáo dục đã tìm ra được hai người đến muộn, bị gọi lại mà còn dám chạy trước mặt ông ấy.

Trên đường tới phòng làm việc, Ngu Hạ liếc nhìn người bên cạnh: “Cậu có lo lắng không?”

Lý Duật: “Cậu lo à?”

“Tôi hỏi cậu đó, cậu đừng hỏi lại.” Ngu Hạ bực dọc nói.

Lý Duật nhìn vẻ mặt giận dữ của cô, hơi nhếch môi: “Không lo.”

Ngu Hạ à một tiếng rồi hậm hực nói: “Xin lỗi cậu.”

Nếu không phải do cô thì Lý Duật cũng không đến lớp muộn.

Lý Duật im lặng, ánh mắt tập trung vào gương mặt cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Xin lỗi làm gì?”

Ngu Hạ: “Tại tôi hết.”

“Không trách cậu.” Lý Duật nhỏ giọng nói: “Cậu cũng không bảo tôi đợi cậu.”

Đó là vì anh cam tâm tình nguyện mà thôi.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới cửa phòng làm việc.

Nhìn thấy hai người, chủ nhiệm giáo dục chỉ tay: “Đi vào đây cho tôi.”

Hai người nhấc bước chân tiến vào phòng.

Chủ nhiệm giáo dục quan sát cả hai, hỏi: “Hai bạn học sinh sáng nay đến muộn rồi chạy có phải hai em không?”

Ngu Hạ: “... Dạ.”

“Chạy cái gì?” Chủ nhiệm giáo dục lớn tiếng hỏi.

Ngu Hạ bị dọa sợ tới run bần bật, Lý Duật cau mày rồi nghiêng người về phía Ngu Hạ. Cậu nhìn thầy giáo với gương mặt lạnh lùng: “Thưa thầy, việc bọn em đến muộn là không đúng, lần sau chúng em sẽ không tái phạm nữa. Nhưng thầy có thể điều chỉnh âm lượng một chút được không ạ?”

Ngu Hạ chẳng nói nên lời: “Thầy mắng sợ quá.”

Chủ nhiệm giáo dục cau mày: “Tôi không được phép mắng học sinh à?”

Từ trước tới nay ông ấy vốn là người nghiêm khắc và luôn cảm thấy học sinh bây giờ rất lười biếng, không chịu cố gắng. Bởi thế nên ông rất khó chịu khi nhìn thấy những điều đó.

Gương mặt Lý Duật bình tĩnh, anh đang định lên tiếng phản bác thì Phùng Quang Lượng ngồi bên cạnh đã bao che khuyết điểm nói đỡ cho hai người: “Này này này, bạn Lý Duật với bạn Ngu Hạ nói đúng đó. Lão Vương thầy đừng hung ác như thế, Ngu Hạ bị thầy dọa sợ chết khiếp rồi kìa. Hôm nay hai đứa nó đến trễ thì thầy cứ phạt đi, nhưng mà đừng tỏ ra như định đánh chúng nó, dọa bọn nó khóc là phải xin lỗi đấy.”

Chủ nhiệm giáo dục trợn mắt nhìn: “Dọa nó khóc mà tôi còn phải xin lỗi à?”

Phùng Quang Lượng bưng lấy cái chén giữ nhiệt rồi thổi: “Thế không thì sao?”

Ông ấy thản nhiên nói: “Thầy dọa khóc mà chẳng lẽ bắt tôi xin lỗi à?”

Chủ nhiệm giáo dục bị Phùng Quang Lượng làm cho nghẹn tức trong cổ, giận mà không có chỗ để xả. Ông ấy đành hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế lại âm lượng của mình, hỏi dồn: “Tại sao lại đến muộn?”

Ngu Hạ đang định mở miệng, Lý Duật lại rất bình tĩnh: “Dậy muộn ạ.”

Chủ nhiệm giáo dục híp mắt, hỏi Ngu Hạ: “Bạn ấy dậy muộn, em đừng nói với thầy là em cũng dậy muộn nhé.”

Ngu Hạ: “... Dạ.”

Chủ nhiệm giáo dục nghẹn lời, càng tức hơn: “Các em có biết mình đã là học sinh cấp ba không? Vào thời điểm quan trọng thế này các em lại đi học muộn? Tôi không thể hiểu là ba mẹ các em dạy dỗ các em kiểu gì, các em thật sự là không coi trường học ra cái gì hết.”

Ông ấy giận đùng đùng, bỗng chỉ tay vào Ngu Hạ: “Ngu Hạ, đây là lần thứ bao nhiêu em đi học muộn rồi?”

Ngu Hạ im lặng.

Chủ nhiệm giáo dục nhìn cô thế thì hừ lạnh: “Tạm thời tôi không nói bạn Lý Duật, nhưng còn em, em có biết thành tích của mình không? Thành tích như vậy mà em còn dám đến trễ, rốt cuộc là em có muốn lên đại học nữa không hả?”

Nghe nói như thế, Ngu Hạ hé miệng như muốn phản bác.

Câu nói vừa tới bên miệng, chủ nhiệm giáo dục lại tiếp tục dạy dỗ cô: “Bình thường ba mẹ em giáo dục em như thế nào? Bọn họ cứ nuông chiều cho em đi muộn vậy à? Đúng là coi trời bằng vung, một chút cũng…”

Ông ấy cằn nhằn, nói một tràng những câu rất khó nghe.

Ngu Hạ nghe, khóe môi cũng mím lại thành một đường thẳng.

Thấy gương mặt của cô có gì đó không ổn, Lý Duật cau mày định ngắt lời thì sau lưng bỗng vang lên giọng nói của Trương Minh Tuyết: “Thầy chủ nhiệm.”

Sau khi tra ra là hai người đến muộn, chủ nhiệm giáo dục lập tức gọi điện cho bà ấy và yêu cầu phải quản lý học sinh thật tốt.

Trương Minh Tuyết không yên lòng bèn vội chạy từ nhà đến.

Thấy Trương Minh Tuyết xuất hiện, chủ nhiệm giáo dục chuyển cơn bực dọc sang bà: “Cô Trương, cô xem hai bạn học sinh này của lớp cô đi, thầy dạy bảo thì không nghe, nào có thấy giống học sinh cấp ba chút nào?”

Trương Minh Tuyết không nói gì, dịu giọng: “Thầy chủ nhiệm, tôi biết thầy muốn tốt cho hai bạn ấy, tôi cũng thế mà. Việc đến muộn thì mẹ Ngu Hạ đã gọi cho tôi rồi, mẹ con bé nói là sáng nay lúc ngủ dậy thấy không khỏe, tôi có nhận được thông tin như thế.”

Nghe thấy vậy, chủ nhiệm giáo dục dừng lại: “Cô đã biết thế, vậy tại sao không nói cho tôi từ nãy qua điện thoại đi?”

Trương Minh Tuyết khó mà phản bác, muốn nói là ông ấy không cho bà cơ hội nói nhưng lại cảm thấy không ổn, chỉ đành bảo rằng: “Tôi chưa kịp nói cho thầy.”

“...”

Bị phá đám, thầy chủ nhiệm giáo dục tối sầm mặt mũi: “Thế còn Lý Duật thì sao?”

Lúc này ông ấy cũng không thèm để ý tới việc Lý Duật là học sinh đứng đầu nữa, vẫn tiếp tục phê bình: “Lý Duật cũng đến muộn, chẳng lẽ mẹ…”

Câu phía sau ông ấy còn chưa nói hết, Ngu Hạ đã đột ngột ngắt lời như thể biết ông định nói gì: “Thầy Vương.”

Cô níu lấy áo đồng phục Lý Duật từ phía sau, đối diện với gương mặt uy nghiêm và sắc bén của chủ nhiệm giáo dục, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Lý Duật đến trễ là do em ạ.”