Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 7



Ngu Hạ không hề hay biết rằng chỗ ngồi của mình cứ thế bị Lý Duật và cô giáo quyết định.

Ngày mai là cuối tuần, lúc này cô đang vui vẻ thảo luận với Thẩm Nhạc Tranh xem đi chơi chỗ nào.

Hồi nghỉ hè hai người đã đi chơi rất nhiều nơi nên bây giờ tạm thời không có nơi nào mà cả hai đều muốn đến chơi. Xoắn xuýt một lát, Thẩm Nhạc Tranh đề nghị: “Hay chiều mai tụi mình đến quán cà phê truyện tranh?”

Mắt Ngu Hạ sáng lên: “Được đấy.”

Sau khi hai người lập ra kế hoạch cho ngày hôm sau, Lý Duật cũng vừa hay trở về phòng học.

Ngu Hạ lơ đãng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh. Không hiểu sao, cô cảm thấy ánh mắt Lý Duật nhìn mình hơi là lạ, có vẻ như tâm trạng của anh đang rất sung sướng. Ngu Hạ oán thầm một tiếng, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì Trâu Hành ngồi cách Lý Duật một lối đi đã sốt ruột lên tiếng hỏi: “Lý Duật, lão Phùng tìm cậu có phải là nói chuyện chuyển sang lớp tự nhiên không?”

Lý Duật nghiêng đầu nhìn cậu ấy một cái rồi đáp lại bằng một tiếng ừ.

“Tôi biết ngay mà.” Trâu Hành lẩm bẩm: “Thế cậu có định chuyển lớp không?”

Lý Duật trả lời ngắn gọn: “Không chuyển.”

“…”

Nghe câu trả lời của Lý Duật, đa số nữ sinh trong lớp đều thở phào nhẹ nhõm. Hiếm lắm mới có một nam sinh bảnh bao chuyển đến lớp xã hội, họ không muốn bị lớp tự nhiên chiếm được món hời này đâu.

Chuyện Lý Duật chuyển lớp cứ thế được lật sang trang mới, không ai hỏi lại, cũng không ai nhắc lại.

Ngu Hạ hơi tò mò nhưng tâm lý ngượng nghịu vẫn còn đó, khiến cô không muốn chủ động bắt chuyện với Lý Duật. Cô thầm nghĩ hay là mình tìm một cơ hội hỏi thăm bà Ngu thử xem, chắc bà Ngu sẽ biết rõ ràng.



Ngày thứ sáu trôi qua trong sóng êm gió lặng, buổi chiều tan trường, Ngu Hạ chào tạm biệt mấy người bạn chơi thân như Thẩm Nhạc Tranh rồi ngồi lên xe hơi về nhà.

Trong xe không có người thừa thãi, Ngu Hạ vẫn thoải mái như thường lệ. Đầu tiên là chải đầu, sau đó lấy một que kẹo trong ba lô xé vỏ bỏ vào miệng, kế tiếp lại cầm máy tính bảng đặt trong xe rồi bật bộ phim hoạt hình mình đang cày.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, chú Trần nhìn ra ghế sau, cười nói: “Hôm nay Hạ Hạ ở trường thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.” Ngu Hạ trả lời: “Còn chú Trần thì sao?”

Chú Trần ngẩng đầu nhìn đoạn đường chen lấn đằng trước, nói bằng giọng bông đùa: “Nếu hôm nay không bị kẹt xe thì chú Trần cũng sẽ rất vui.”

Ngu Hạ mỉm cười, tranh thủ thời gian nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cháu cũng mong là thế. Bây giờ cháu hơi đói bụng rồi.”

Tiếc rằng mỗi thứ sáu tan học, quãng đường trước cổng trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm sẽ bị kẹt xe chật như nêm cối.

Trong lúc hai người đang trò chuyện, Ngu Hạ tinh mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Hôm nay Lý Duật mới nhận được đồng phục của trường, lúc này tạm thời anh vẫn mặc áo thun trắng có in hoa văn và quần jeans, rất dễ nhận ra.

Không chỉ mình cô mà ngay cả chú Trần cũng thấy bóng dáng chói mắt nhất trong đám đông đằng trước. Ông ấy kêu lên: “Hạ Hạ, kia có phải là Tiểu Duật không nhỉ?”

Ngu Hạ khựng lại, hỏi một câu giấu đầu hở đuôi: “Đâu cơ?”

Chú Trần chỉ về một hướng cho cô thấy. Ngu Hạ hạ cửa kính xe xuống rồi đưa mắt nhìn về hướng đó, nói bằng giọng điệu ngập ngừng: “Hình như là cậu ta.”

Chú Trần nhìn chằm chằm về hướng đó hai mấy: “Đúng là thằng bé. Chú nhớ hồi sáng nó mặc bộ đồ này.”

Ngu Hạ: “Vâng.”

Chú Trần nhìn chung quanh, cười ha ha: “Tiểu Duật cao thật đấy.”

Trước cổng trường thật sự quá chen lấn, không chỉ mình xe hơi mà ngay cả các học sinh đi xe đạp cũng nửa bước khó đi. Thế nên lúc này Lý Duật đi bộ đẩy xe đạp ra khỏi đám đông.

Lần đầu tiên thấy Lý Duật, Ngu Hạ đã biết anh rất cao nhưng lại không có khái niệm cụ thể về chiều cao của anh. Mãi đến lúc này, Ngu Hạ thấy anh đứng trong đám đông như hạc trong bầy gà thì mới có một khái niệm cụ thể.

Hình như anh còn cao hơn tất cả nam sinh trong lớp.

Ngu Hạ âm thầm so sánh trong lòng. Cách đó không xa, có người phát hiện ánh mắt của cô, bèn ngước mắt nhìn về phía cô.

Cách dòng người náo nhiệt, ánh mắt hai người va chạm vào nhau.

Chỉ một giây, Lý Duật đã lạnh nhạt quay đi nơi khác.

Ngu Hạ khựng lại trong chốc lát rồi cũng bắt chước anh, quay sang hướng khác.

Bởi vì bị kẹt xe nên Ngu Hạ về nhà trễ hơn mọi khi hai mươi phút. Trùng hợp là đúng lúc này, Lý Duật cũng vừa dắt xe vào sân.

Ngu Hạ xuống xe hơi, Lý Duật dừng xe đạp, hai người nối đuôi nhau vào nhà.

Đến bên tủ đựng giày, Ngu Hạ nghe thấy giọng nói của ba mình. Mắt cô sáng lên, vội đá văng chiếc giày rồi phấn khởi chạy vào phòng khách: “Ba!”

“…”

Lý Duật đi đằng sau Ngu Hạ, đang khom lưng tháo dây giày thì một chiếc giày vải màu pastel bay tới, rơi xuống chiếc giày thể thao màu trắng của anh. Anh cau mày tiết lộ cảm xúc trong lòng mình, nhấc chiếc giày vải đó đặt sang chỗ khác, sau đó tiếp tục thay dép lê đi trong nhà.

Dọn xong giày của mình, Lý Duật đang định cất bước vào nhà thì chợt khóe mắt liếc thấy hai chiếc giày ngã trái ngã phải trước mặt mình. Anh đành phải khom lưng lần nữa, sắp xếp lại hai chiếc giày cho gọn gàng.



Trong phòng khách, nghe thấy tiếng kêu của con gái cưng, Nhậm Nham quay đầu lại, vẻ mặt lộ rõ sự vui mừng: “Hạ Hạ.”

Ngu Hạ cười cong đôi mắt ôm chầm Nhậm Nham: “Ba, cuối cùng ba cũng về rồi.”

Nhậm Nham xoa đầu cô, cười hỏi: “Nhớ ba lắm à?”

Ngu Hạ còn chưa trả lời thì Ngu Thanh Quân ngồi trên sofa đã tiếp lời: “Tất nhiên là con bé rất nhớ anh. Nó đang sốt ruột chờ anh về nhà để mách lẻo với anh đấy.”

Nghe vậy, Nhậm Nham buồn cười: “Hạ Hạ muốn mách lẻo chuyện gì với ba nào?”

Ngu Hạ đang định nói chuyện thì chợt nhớ tới Lý Duật cũng vào nhà với mình. Nhớ lại những gì mà bà Ngu từng nói với mình, Ngu Hạ mím môi, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào thì bắt gặp người đang đứng ở đó. Cô ngượng nghịu hỏi: “Lý Duật, sao cậu thay giày chậm vậy?”

Lý Duật không ngờ Ngu Hạ sẽ chủ động bắt chuyện với mình. Anh hơi sững sờ, sau đó mới lên tiếng: “Chú Nhậm.”

Nhậm Nham và Ngu Thanh Quân cũng đặt sự chú ý lên người Lý Duật, nhiệt tình chào đón anh: “Cháu đứng đó làm gì? Mau vào đây cho chú Nhậm xem thử.” Giọng nói của ông rất ôn hòa, không bày ra thái độ nghiêm khắc của người lớn: “Mấy năm không gặp, bây giờ cháu còn cao hơn cả chú Nhậm.”

Hồi mẹ Lý Duật qua đời, Nhậm Nham và Ngu Thanh Quân đều đến viếng lễ tang của bà ấy.

Mấy người hàn huyên mấy câu, Ngu Hạ than thở: “Ba ơi, con đói rồi, dì Dương vẫn chưa nấu cơm xong ạ?”

Nhậm Nham dở khóc dở cười, giơ tay quẹt mũi cô một cái: “Xong rồi xong rồi xong rồi. Công chúa nhỏ nhà mình đói bụng thì làm gì có chuyện chưa nấu cơm xong chứ.”

Bốn người vào phòng ăn. Mấy ngày nay Ngu Thanh Quân rất bận nên không kịp quan tâm chuyện học hành của Ngu Hạ và Lý Duật, thế nên lúc ngồi trên bàn cơm, bà hỏi cặn kẽ mấy câu.

Ăn cơm xong, Lý Duật về phòng làm bài tập. Ngu Hạ vốn định ở trong phòng khách trò chuyện với Nhậm Nham một lát, nào ngờ ba cô lại nhận được điện thoại công việc. Cô lập tức mất hứng thú, cũng lên lầu về phòng làm bài tập.



Sáng hôm sau, Ngu Hạ ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc.

Cô tràn đầy tinh thần xuống lầu, thấy Ngu Thanh Quân cho dù là ngày cuối tuần cũng rất hiếm khi ở nhà, lúc này lại đang ngồi trong phòng khách. Cô thắc mắc hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ không đến khách sạn hả?”

Ngu Thanh Quân xoa chiếc cổ đau mỏi: “Mẹ kêu ba con đi rồi.”

Bà kêu dì Dương bưng bữa sáng được hâm nóng lên bàn rồi gọi Ngu Hạ ăn bữa sáng.

Ngu Hạ hỏi: “Mẹ ăn sáng rồi à?”

Ngu Thanh Quân trả lời: “Ừ.”

Bà cầm một ly nước ấm, ngồi xuống đối diện Ngu Hạ: “Hạ Hạ, mẹ có chuyện muốn hỏi con.”

Ngu Hạ uống một ngụm sữa bò, nói bằng giọng mơ hồ: “Mẹ hỏi đi.”

Ngu Thanh Quân cụp mi nhìn cô, hơi nhức đầu: “Có phải con vẫn không thể chấp nhận được chuyện Lý Duật ở nhà mình không?”

Ngu Hạ ngây người: “Sao mẹ lại hỏi như vậy?”

Ngu Thanh Quân: “Mẹ thấy thứ con dán trên cửa phòng Tiểu Duật.”

Buổi sáng bà ngủ dậy, cùng dì Dương lên phòng Lý Duật để phơi chăn nệm cho anh thì mới phát hiện, hình như thái độ của con gái bà đối với Lý Duật vẫn rất kháng cự.

Nghe vậy, Ngu Hạ liếm môi dưới: “Con…”

Cô suy nghĩ trong chốc lát rồi ngước mắt nhìn Ngu Thanh Quân: “Con không rõ nữa.”

Ngu Hạ cảm thấy mình rất mâu thuẫn.

Ban đầu, cô hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện Lý Duật sẽ sống ở nhà. Nguyên nhân khiến cô không chấp nhận được là vì Ngu Thanh Quân không thông báo trước với mình, không tôn trọng mình, hơn nữa cô cảm thấy mình không có không gian riêng tư, sẽ phải chia sẻ sự chú ý của cha mẹ thậm chí là phòng của mình với một người lạ.

Cho đến hôm ấy Ngu Thanh Quân kể cho cô biết một số chuyện về Lý Duật, cô lại hơi đồng cảm với anh, thậm chí trong lòng tự thuyết phục mình: Chẳng qua là có thêm một người trong nhà mà thôi, sẽ không ảnh hưởng mấy đến mình đâu.

Nhưng hôm sau đến trường, Ngu Thanh Quân lại gọi điện cho cô chỉ vì Lý Duật, sự ích kỷ đã bị cô cố gắng kìm nén lại rục rịch.

Đến sau này, vì lời nói của đám Thích Hy Nguyệt mà Ngu Hạ cảm thấy mình nên giữ khoảng cách nhất định với Lý Duật, ít nhất không thể để các bạn biết họ đang sống cùng một nhà.

Cô không muốn trở thành kẻ thù chung của đám nữ sinh, đồng thời cũng có một chút tâm lý mà chính cô không thể nói rõ, cho nên mới viết ra bản hiệp ước đó.

Nhìn vẻ mặt buồn rầu của Ngu Hạ, Ngu Thanh Quân khẽ thở dài: “Hạ Hạ, không phải mẹ định trách móc con gì đâu, mẹ cũng không yêu cầu con phải thân thiết với Tiểu Duật nhưng chí ít, mẹ mong con đừng chán ghét cậu ấy đến mức đó.”

Bà ôn tồn nói: “Tính cách của Tiểu Duật hơi lạnh nhạt, cũng không thích thể hiện cảm xúc. Trông thằng bé có vẻ bình tĩnh hiểu chuyện nhưng thực tế nó cũng chỉ là một đứa trẻ mười sáu, mười bảy tuổi, chỉ lớn hơn con mấy tháng tuổi mà thôi.”

Ngu Hạ hiểu được ẩn ý trong lời nói của Ngu Thanh Quân, đồng thời cũng hiểu được nỗi lo của Ngu Thanh Quân.

Cô im lặng một hồi lâu, cuối cùng thỏa hiệp: “Thế thì lát nữa con sẽ xé tờ hiệp ước kia.”

Nghe vậy, Ngu Thanh Quân lắc đầu: “Không cần phải làm vậy.”

Ngu Hạ ngây người: “Dạ?”

Ngu Thanh Quân nói: “Hồi sáng mẹ đã hỏi Tiểu Duật, thằng bé nói là không cần xé. Thằng bé nói một số nội dung mà con viết trên thấy có vẻ rất thú vị, mỗi ngày nó xem một lần thì sẽ tự xét lại bản thân tốt hơn.

“?” Một trăm dấu chấm hỏi bay ra từ trong đầu Ngu Hạ: “Thú vị chỗ nào chứ?”

Ngu Thanh Quân: “Mẹ cũng chẳng hiểu nữa.”

Ngu Hạ nghẹn họng trân trối thật lâu, chợt nghĩ đến chuyện khác: “Hôm nay Lý Duật không có nhà ạ?”

Nếu anh có ở nhà thì Ngu Thanh Quân sẽ không thảo luận chuyện này với cô trên bàn ăn.

Ngu Thanh Quân ừ một tiếng: “Hồi sáng thằng bé ngủ dậy thì đã đến nhà ông ngoại của nó rồi, phải đến chiều mai mới về.”

Thấy phải đến chiều mai mới được gặp lại Lý Duật, Ngu Hạ chậm rãi dạ vâng.



Sau khi ăn trưa xong, Ngu Hạ đi gặp Thẩm Nhạc Tranh, hai người cùng nhau đến quán cà phê truyện tranh.

Ngồi trong quán cà phê truyện tranh đến giờ cơm tối, hai người mới ai về nhà nấy. Chủ nhật hôm sau, Ngu Hạ làm xong số bài tập về nhà còn lại rồi kêu chú Trần đưa mình đến phòng vẽ tranh.

Ngu Hạ có rất nhiều sở thích cá nhân, hồi nhỏ cô từng học đánh đàn, chơi đàn mấy năm, sau đó cô lại thích vẽ tranh. Đến tận bây giờ, vẽ tranh vẫn là sở thích của cô. Cứ đến cuối tuần chỉ cần rảnh rỗi, Ngu Hạ sẽ đến phòng vẽ tranh ngồi một lát. Bình thường cô không phải là tuýp người có thể ngồi yên một chỗ, chỉ riêng lúc ở trong phòng vẽ tranh hay phòng học đàn thì cô có thể ngồi im lặng mấy tiếng đồng hồ.

Từ trước đến nay, cha mẹ chưa bao giờ có yêu cầu cao dành cho Ngu Hạ. Chỉ cần cô thích thì muốn học gì cũng được. Cho dù cô học đến nửa chừng không muốn học nữa, cha mẹ cũng chưa bao giờ phàn nàn một câu.

Hai ngày cuối tuần trôi qua đầy phong phú.

Sáng thứ hai đến trường, Ngu Hạ còn cho Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt xem tranh vẽ của mình. Nghe hai cô bạn thân điên cuồng khen ngợi mình, khóe môi Ngu Hạ cong lên, tâm trạng sung sướng hết sức. Thậm chí ngay cả khi Khuyết Ánh Tuyết lại đến lớp học tìm Lý Duật ôn chuyện cũ, cô cũng có thể mỉm cười với cô ta.

Tiếc rằng sau khi Trương Minh Tuyết dạy xong tiết ngữ văn, hơn nữa còn dán sơ đồ chỗ ngồi mới ở chỗ góc phải của chiếc bàn trên bục giảng, niềm vui của Ngu Hạ hoàn toàn biến mất.

Lúc ấy, Ngu Hạ đang nằm sấp trên bàn lén đọc cuốn truyện tranh mà tối qua mình chưa đọc xong, đang cười khúc khích thì chợt nghe thấy bạn học kêu tên mình: “Ngu Hạ.”

Ngu Hạ ngẩng đầu: “Chuyện gì?”

Đôi mắt bạn học tròn xoe: “Cậu với Thẩm Nhạc Tranh bị cô giáo tách ra rồi kìa.”

Ngu Hạ không hề bất ngờ khi biết Trương Minh Tuyết tách mình và Thẩm Nhạc Tranh, chỉ thuận miệng hỏi: “Rồi tớ ngồi cùng bàn với ai?”

Bạn học trả lời: “Lý Duật. Cậu ngồi cùng bàn với Lý Duật, ngồi ngay bàn cuối cùng.”

Ngu Hạ: “…”

Cô ngơ ngác chớp mắt, ngoảnh đầu nhìn về phía người ngồi sau lưng mình.

Cùng lúc đó, Lý Duật cũng ngẩng cái đầu cao quý của mình lên, nhìn về phía Ngu Hạ.

Không gian chung quanh như chìm vào yên tĩnh mấy giây.

Một lát sau, Ngu Hạ quay đầu lại, đập đầu lên mặt bàn lẩm bẩm: “Điên rồi à?” Sao lại bắt cô phải ngồi cùng bàn với Lý Duật?

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của thiếu nữ ngồi đằng trước, Lý Duật cụp mi mắt, nhìn chằm chằm kiểu tóc đuôi ngựa của cô lúc quay đầu lại vô tình quét trúng sách giáo khoa của mình, bỗng nhếch môi cười.