“Không cần. Chúng ta chẳng qua chỉ là đối tượng để phát tiết, anh không cần làm vậy. Tôi có thể tự mình thoa thuốc được …?”
“Đừng nhúc nhích. Để ta thoa thuốc đã.”
“Xin anh đó … thật sự không cần làm vậy đâu….”
Mặc cho Vu Trừng Bình khẩn cầu, Đỗ Thiên Huyền cũng làm như mắt điếc tai ngơ, ngón tay dính thuốc mỡ càng lúc càng tiến sâu vào hậu nguyệt Vu Trừng Bình, ôn nhu thoa thuốc.
Người Vu Trừng Bình khẽ run, cắn chặt áo gối, ngay cả đang bệnh, nhưng chỉ cần Đỗ Thiên Huyền vuốt ve điểm mẫn cảm là lập tức từ hạ thân hắn truyền đến một cảm giác mãnh liệt không kiềm chế được.
Hạ thân Vu Trừng Bình bắt đầu căng cứng. Đỗ Thiên Huyền thoa xong thuốc, lấy ngón tay ra khỏi cơ thể Vu Trừng Bình. Vu Trừng bình vừa thở nhẹ ra lại bất ngờ cảm giác thân thể bị Đỗ Thiên Huyền cuốn lấy.
Đỗ Thiên Huyền thấy hạ thân Vu Trừng Bình kích động, tựa như hiểu biết, bèn bắt đầu xoa nắn chỗ mẫn cảm trên. Hắn vỗ về chơi đùa đồng thời lại dùng tay bóp nắn chúng làm cho Vu Trừng Bình không thể giãy dụa nổi, cơ thể càng lúc càng mất kiểm soát.
Khoái cảm càng lúc càng chiếm lĩnh tâm trí Vu Trừng Bình. Hắn và Đỗ Thiên Huyền chỉ mới vài ngày không gặp, không nên mới đó mà nhiệt hỏa thiêu người chứ. Huống chi bản thân đang bệnh, cơ thể vô lực. Đỗ Thiên Huyền nỡ lòng nào lại trêu chọc, khiến cho hắn khó lòng kìm nổi, nhịn không được lại càng muốn.
“Đừng … cảm … cảm mạo dễ lây … lây bệnh …” – Vu Trừng Bình yếu ớt không nói thành câu, khoái cảm trong cơ thể quá mãnh liệt làm hắn không thể chịu nổi.
“Không sao.”
Đầu lưỡi Đỗ Thiên Huyền tiến hành xâm nhập vào bên trong miệng Vu Trừng Bình, đồng thời tay cũng không ngừng xoa nắn cơ thể Vu Trừng Bình.
Khoang miệng Vu Trừng Bình bị Đỗ Thiên Huyền tham lộng làm cho toàn thân vô lực, eo không ngừng vặn vẹo tay bất giác kéo khóa quần Đỗ Thiên Huyền, nắm lấy phần phân thân bây giờ đang trương lớn của Đỗ Thiên Huyền.
“Xin … tiến … vào đi …”
Hạ thân Vu Trừng Bình bị kích động đến bạo khai. Ngay cả chỗ tư mật đã bị thương lúc này cũng bị dục hỏa đốt sạch lý trí. Hành động vừa ôn nhu lại dịu dàng của Đỗ Thiên Huyền làm Vu Trừng Bình ngỡ như đang ở mười năm trước, làm cho Vu Trừng Bình vừa hoài niệm vừa buồn thương. Vặn vẹo thân mình, Vu Trừng Bình tỏ thái độ muốn cùng Đỗ Thiên Huyền hòa hợp.
“Không được. Ngươi đang bị thương.”
“Nhưng … là … ta …” – Vu Trừng Bình hô hấp khó khăn, bên trong co rút lại, biểu hiện khát vọng muốn được lấp đầy.
Đỗ Thiên Huyền đưa tay kéo hai chân Vu Trừng Bình quấn vòng qua eo hắn. Bộ vị nóng bỏng của hai người bất giác tiếp xúc,, bàn tay Đỗ Thiên Huyền bắt đầu đưa tay vỗ về phần nam tính của Vu Trừng Bình. Hành động vỗ về ôn nhu của hắn làm Vu Trừng Bình không nhịn nổi khẽ run người, đồng thời làm tâm Vu Trừng Bình thêm xôn xao.
“Phát tiết vậy đủ rồi.”
“Ân … A?” – Vu Trừng Bình đang chìm đắm trong khoái cảm bất chợt giựt mình. Lập tức hiểu được Đỗ Thiên Huyền không muốn lần nữa lộng thương hắn, nhưng do dục vọng cả hai đang mãnh liệt nên đành dùng phương pháp này để giải tỏa.
Thanh âm Đỗ Thiên Huyền càng ra phần rên rỉ hưởng thụ. Tay tiến hành xoa nắn nhanh hơn. Vu Trừng Hình đầu óc trống rỗng, mặc cho dục vọng chiếm lấy tâm trí.
“A … a a ….” – Vu Trừng Bình đạt cao trào hét lên.
Vu Trừng Bình toàn thân vô lực nằm ở trên giường, thầm giễu bản thân Đỗ Thiên Huyền chỉ là cho hắn chút an ủi, vậy mà cũng khiến hắn thần hồn câu túy.
Đỗ Thiên Huyền cầm lấy giấy vệ sinh bên giường chà lau cơ thể sao đó mặt quần áo vào.
Vu Trừng Bình thì đang cảm mạo, cơ thể đã yếu lúc nãy lại còn “lao lực” nên chỉ đành tùy ý vào Đỗ Thiên Huyền lau cơ thể cho hắn.
Trải qua hoan ái, VuTrừng Bình mệt đến hai mắt cơ hồ không mở ra nổi, không bao lâu chợt cảm thấy thân thể bị một người gắt gao ôm trọn. Giọng nói trầm thấp đầy cảm xúc vang lên làm Vu Trừng Bình tưởng như giấc mộng.
“Xin lỗi … ngươi đang bệnh như vậy nhưng mà ta lại không thể khống chế nổi chính mình.”
“Thiên … Thiên Huyền …” – Vu Trừng Bình mơ hồ gọi tên Đỗ Thiên Huyền, cho dù lý trí nhắc nhở hắn không được gọi vậy mà phải gọi Đỗ tiên sinh nhưng hiện tại hắn không muốn làm theo lý trí nữa.
ĐỖ Thiên Huyền đưa đầu Vu Trừng Bình tựa vào ngực hắn. Thân thể Vu Trừng Bình đang rét run lập tức cảm nhận hơi ấm từ người bên cạnh làm hắn không dám thở mạnh.
“Lúc Bác Ngạn gọi điện thoại cho ta, ta cứ nghĩ nó chuyện bé xé ra to. Đến lúc ta mở cửa vào nhà, thấy ngươi nằm trên mặt đất không nhúc nhích, làm cho ta nghĩ đến … nghĩ đến …” – Âm thanh trầm thấp của ĐỖ Thiên Huyền bỗng nhiên trở nên khàn khàn đầy thương tâm – “Ta nghĩ … ngươi đã chết. Lúc đó ta mới phát giác rằng ta vẫn yêu ngươi. Cho dù nhiều năm như vậy, ta vẫn không lúc nào quên được ngươi.”
Âm thanh cuối cùng thật dịu dàng, nhưng Vu Trừng Bình thầm nghĩ hắn chắc hẳn đang gặp ảo giác. Đỗ Thiên Huyền hận hắn tận xương cốt. Cả đời này hắn không bao giờ còn cơ hội nghe ĐỖ Thiên Huyền đối hắn nói ra câu này.
“Chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi. Lúc đó ngươi giấu ta ra ngoài cặp với người khác chắc bởi vì ta đối với ngươi có chỗ chưa đủ nên ngươi mới đi tìm người khác. Chúng ta hãy bắt đầu lại đi, ta hứa lần này sẽ không như vậy nữa đâu.”
Cùng với câu nói ngọt ngào bằng chất giọng trầm ấm quen thuộc và nụ hôn khắc trên trán, Vu Trừng Bình mơ màng đi vào giấc ngủ. Giấc mộng này thật đẹp, thật sự làm cho hắn luyến tiếc không muốn tỉnh lại.
—————-
Được chăm sóc tận tình đồng thời lại được điều dưỡng đúng cách nên Vu Trừng Bình rất nhanh đã khỏe mạnh. Cách hôm sau tỉnh lại, Đỗ Thiên Huyền đã không còn bên cạnh, mà chỉ có một nữ giúp việc được Đỗ Thiên Huyền kêu đến dọn dẹp phòng hắn, đồng thời lo chuyện ăn ở cho hắn. Sau khi tan học, Đỗ Bác Ngạn sốt ruột đến thăm Vu Trừng Bình.
Hai người đánh tennis. Trong khi Vu Trừng Bình mệt đến thở không nổi, thì Đỗ Thiên Huyền như không hề mệt mỏi, còn cực kì hưng phấn. Nhưng đối với Vu Trừng Bình thì vận động như vầy thật sự là quá sức.
Sáng hôm sau, khi Vu Trừng Bình đang chuẩn bị ăn bữa sáng, Đỗ Thiên Huyền như xuất quỷ nhập thần xuất hiện trong nhà hắn. Vẫn là trang phục đơn giản nhưng khí thế làm người khác mê mẩn.
“Hôm nay chúng ta đi bơi đi.”
Đỗ Thiên Huyền hôm nay lại dẫn Vu Trừng Bình đến chỗ khác để bơi. Vu Trừng Bình bơi không tốt, ĐỖ Thiên Huyền lại ở bên cạnh hướng dẫn. Đợi cho cả người hắn mệt rã, Đỗ Thiên Huyền lại mang hắn đến chỗ khác để người ta mát xa toàn thân.
Từ bữa đó, Đỗ Thiên Huyền cơ hồ như mỗi ngày đều đến, có khi là đưa Vu Trừng Bình đi vận động, có khi lại đi xem triển lãm, có khi lại lái xe đưa hắn đi thăm danh lam thắng cảnh.
“Anh … anh không phải rất bận rộn sao? Nếu quá rảnh thì về nhà chăm sóc Bác Ngạn đi.”
Nhiều ngày sau, Vu Trừng Bình nhịn không được, bậc hỏi.
Đỗ Thiên Huyền nhân nha trả lời: “Bây giờ công ty đã vào quỹ đạo, nên ta không bận rộn như trước nữa. Hiện tại là rất rảnh.Với lại thời gian nghỉ hè, Bác Ngạn sẽ đến thăm mẹ nó, để tránh cho sao này nó xa lạ với mẹ.”
Vu Trừng Bình lúc này mới an tâm. Chỉ là dạo gần đây, hầu như mỗi ngày họ đều gặp mặt, nhưng không hề có quan hệ. Kể cả khi ở khách sạn, bọn họ thậm chí thuần khiết hơn cả học sinh tiểu học, không, ngay cả học sinh tiểu học cũng còn kém, bởi đến một chút biểu hiện ái ý cũng không hề có.
Lúc hai người cùng ở ôn tuyền tắm rửa, Đỗ Thiên Huyền đối với Vu Trừng Bình là vô cùng thủ lễ, khác xa với bình thường, ánh mắt nhìn thân thể trần trụi của hắn cũng không hề biểu hiện một tia dục vọng. Chỉ có Vu Trừng Bình là mỗi lần nhìn lén Đỗ Thiên Huyền, tim hắn không tự chủ được, đập mạnh trong lòng ngực, cả bộ vị cũng là trở nên khó chịu.
Giống như nhìn thấu tâm tư hắn, Đỗ Thiên Huyền tựa tiếu phi tiếu nhìn Vu Trừng Bình, làm hắn xấu hổ thu hồi ánh mắt, chỉnh gương mặt đỏ bừng của mình quay sang hướng khác. Cũng may là thường ngâm mình trong ôn tuyền là cả người đều hóa hồng nên mới không tiết lộ tâm tư mình.
Vu Trừng Bình biết, trải qua sự kiện kia, Đỗ Thiên Huyền cũng không muốn cùng hắn phát sinh quan hệ, cho dù mỗi lần ở chung có rất nhiều cơ hội, nhưng lại không có việc gì xảy ra.
Hôm nay cả hai lại đến chỗ khác, tận hoàng hôn mới về nhà. Đỗ Thiên Huyền lại nói có việc bận, nhìn theo hắn lên lầu.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn như đoạt đi trái tim người khác, Vu Trừng Bình không khống chế được mình, bất giác nói.