Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà

Chương 38: Lý tưởng hào hùng



Minh Tu Nghệ không rõ nguyên do.

Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Cung Ngô Đồng chậm rãi đi vào, đại khái là y vừa mới tắm xong, cả người dính đầy hơi nước, mái tóc dài ẩm ướt rũ sau lưng vẫn còn đang nhỏ nước tí tách.

Minh Tu Nghệ phục hồi tinh thần hành lễ: "Sư tôn."

Cung Ngô Đồng thuận miệng đáp, buồn bực khụ một tiếng, vẻ mặt yếu đuối mỏi mệt đi đến nhuyễn tháp trong phòng ngoài, cầm quyển thoại bản tường vi mới đọc được một nửa lên.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Minh Tu Nghệ: "……"

Đã yếu cỡ này rồi mà còn không quên đọc thoại bản.

Cung Ngô Đồng cuộn tròn thoại bản lại, nhìn thoáng qua chiếc hộp lưu ly một bên đã đoán được đại khái ý định của Ôn Xuân Vũ, không khỏi bật cười: "Mấy cái đó con thích thì lấy, coi như quà gặp mặt tiểu sư thúc tặng con đi, lúc tu vi ngưng trệ thì chỉ cần ăn một viên là được. Đừng ăn nhiều, chẳng có ích lợi gì cho việc tu hành đâu."

Minh Tu Nghệ do dự một chút, mới gật đầu.

Cung Ngô Đồng đang muốn rời đi, Minh Tu Nghệ lại như bị ma xui quỷ khiến mà gọi y lại: "Sư tôn..."

Cung Ngô Đồng: "Hửm?"

Minh Tu Nghệ thử nói: "Trong thức hải của sư tôn..."

Cung Ngô Đồng liếc hắn một cái: "Không phải ta đã nói là đừng hỏi cái này à?"

"Không phải ạ." Minh Tu Nghệ gấp gáp nói, "Con đã nhìn thấy một chút ký ức... Về bản thân mình trong thức hải của sư tôn, nên con muốn hỏi sư tôn một chút, những ký ức đó là tâm ma của con hay là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai?"

Cung Ngô Đồng khẽ giật mình, lúc này mới hứng thú hỏi: "Con nhìn thấy cái gì?"

Minh Tu Nghệ hơi ngây người, vành tai đột nhiên hơi chuyển hồng, lúng ta lúng túng nói: "Cũng... Cũng không có gì."

Cung Ngô Đồng thấy hắn đỏ mặt, còn tưởng tiểu đồ nhi đứng đắn cũng giống y, cũng thấy được những ký ức khó coi, vuốt môi cười nói: "Ừ, những ký ức trong thức hải của ta đều là thiên mệnh được dự báo trước."

Thật ra y cũng mơ hồ đoán được, cái loại ký ức xấu xa này tám phần là mảnh vỡ ký ức bị chia cắt từ mộng đẹp khi thức hải của y bị rối loạn, nhưng hiếm khi được thấy Minh Tu Nghệ xấu hổ như thế, y cũng nổi lên tâm tư muốn trêu ghẹo.

Minh Tu Nghệ nghe vậy lập tức dại ra tại chỗ, con ngươi không hề chuyển động.

Cung Ngô Đồng duỗi tay quơ quơ trước mắt hắn: "Đồ nhi? Đồ nhi à."

Minh Tu Nghệ bất thình lình thoáng run rẩy, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Con sẽ không!"

Cung Ngô Đồng nghi hoặc nói: "Sẽ không cái gì?"

Trong mắt Minh Tu Nghệ phảng phất như có một ngọn lửa vững vàng đang hừng hực bừng cháy: "Đồ nhi sẽ không làm ra loại sự tình đại nghịch bất đạo như thế đâu ạ! Sư tôn cứ yên tâm."

Cung Ngô Đồng: "……"

Khoé môi Cung Ngô Đồng giật giật: "Đại nghịch bất đạo như nào cơ?"

Minh Tu Nghệ căn bản không dám nhớ lại, chỉ nói: "Dù sao thì sư tôn cứ yên tâm đi ạ."

Cung Ngô Đồng sao mà yên tâm được, y ngay cả thoại bản cũng không muốn đọc nữa: "Ừ ừ ừ? Rốt cuộc là con nhìn thấy cái gì, nói vậy là có ý gì thế?"

Chỉ là y vừa mới trọng thương một chuyến, suy yếu đến sắp chầu trời tới nơi, mới đi được một hai bước đã lảo đảo bổ nhào ra trước, bị Minh Tu Nghệ một phen đón được.

Cung Ngô Đồng nóng đến mức thiếu chút nữa là có thể mang đi pha trà.

Minh Tu Nghệ hoảng loạn đỡ y lên giường, sờ trán y: "Sư tôn?"

Chỉ là linh đan đang có hiệu lực mà thôi, không có gì trở ngại, Cung Ngô Đồng lại rảnh rỗi không có gì làm nên bèn kiếm chuyện, mí mắt bị nóng đến đỏ bừng miễn cưỡng nhếch lên, trừng mắt nhìn Minh Tu Nghệ, nói: "Đều là do bị con chọc tức."

Minh Tu Nghệ không biết mình nói sai câu nào, đành phải ngoan ngoãn nhận lỗi trước: "Đệ tử biết sai."

Cung Ngô Đồng càng tức giận.

Túng Tuyết Thanh là đệ nhất mỹ nhân của Ma tộc Quá Vân Giang, có thể quyến rũ người khác đến thần hồn điên đảo chỉ bằng một ánh mắt, năm đó đạo tu Ma tộc không biết đã tiêu hết bao nhiêu tài sản chỉ để đổi lấy một nụ cười của nàng —— nhưng đều bị Túng Hiềm Minh đấm một quyền văng khỏi Quá Vân Giang.

Đôi mắt của Cung Ngô Đồng được thừa hưởng từ Túng Tuyết Thanh, dù không cười cũng toát ra phong tình hút hồn, nói chi là bộ dáng phát sốt đến đôi má đỏ rực, vành mắt ửng hồng do vừa mới hôn mê như được tô thêm một lớp son phấn và đôi đồng tử nhuốm đầy hơi nước.

—— phàm là đổi sang một người khác đã bị y hút hồn đến ngay cả linh hồn bé nhỏ cũng chẳng sót lại được.

Nhưng Minh Tu Nghệ lại hoàn toàn không nhận ra sự quyến rũ của Cung Ngô Đồng, ngược lại còn tính toán không biết có nên ra ngoài tìm Ôn Xuân Vũ tới xem cơ thể cho sư tôn không.

Cung Ngô Đồng hoàn toàn phục Minh Tu Nghệ không hiểu phong tình, giơ tay phất tay hắn ra, tức giận lấy thoại bản từ trong tay áo ra đọc.

Nhưng y sốt đến mờ cả mắt, cứ đọc lộn mãi, đành phải móc một quyển thoại bản phù hợp quy củ ra ném cho Minh Tu Nghệ, mặt hếch lên hừng hực khí thế: "Đọc cho ta nghe."

Minh Tu Nghệ vẫn còn lo lắng: "Không cần gọi tiểu sư thúc ạ?"

"Gọi hắn làm gì?" Cung Ngô Đồng dựa vào gối mềm, lười nhác hừ một cái, "Hắn cũng có phải y tu đâu —— chậc, sao con còn nhỏ mà lo lắm thế nhỉ?"

Minh Tu Nghệ thấy y còn tung tăng nhảy nhót được, đành phải bỏ suy nghĩ trong đầu sang một bên, dọn một cái ghế ngồi cạnh mép giường, cầm thoại bản đọc.

Vốn Minh Tu Nghệ còn hơi thấp thỏm, lo nếu Cung Ngô Đồng đưa mình một quyển xuân cung đồ thì mình rốt cuộc có nên tuân theo sư mệnh đọc cho sư tôn nghe không, nhưng sau khi mở ra nhìn thoáng qua một cái thì mới yên lòng.

Coi như Cung Ngô Đồng có chút lương tâm, chọn một quyển thoại bản tình ái nam nữ nhân gian, cũng không có quá nhiều tình tiết trẻ em không được nghe.

Giọng Minh Tu Nghệ đang trong tuổi dậy thì, giọng đọc nhẹ nhàng non nớt xen lẫn một chút trầm thấp, Cung Ngô Đồng nghe một hồi thì buồn ngủ.

Thoại bản này thật sự chẳng thú vị gì cả, không biết là ai nhét vào nhẫn trữ vật của Cung Ngô Đồng, là thể loại thanh mai trúc mã mà Cung Ngô Đồng ghét nhất.

Cung Ngô Đồng cố gắng lắng nghe, rất nhanh đã tổng kết chuyện tình mật ngọt bằng một câu ngắn ngủn.

Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, khi trúc mã đi tu đạo, thanh mai bệnh chết.

Lông mày Cung Ngô Đồng giật giật, chẳng biết cốt truyện kiểu này đặc sắc chỗ nào mà viết được hẳn một quyển thoại bản dày cui.

Thấy Minh Tu Nghệ vẫn đang nghiêm túc đọc, Cung Ngô Đồng đoạt quyển sách lại, nói: "Đừng đọc nữa, sắc trời không còn sớm, nghỉ ngơi đi."

Minh Tu Nghệ sửng sốt một chút, mới một lời khó nói hết nhìn y.

Cung Ngô Đồng cất thoại bản xong, cũng mới hậu tri hậu giác nhận ra mình đang bá chiếm giường của Minh Tu Nghệ.

Cung Ngô Đồng căn bản không biết xấu hổ viết thế nào, hắn vỗ giường, nói: "Mắc cỡ cái gì, tới ngủ nào."

Minh Tu Nghệ lúng ta lúng túng nói: "Tư thế ngủ của con không tốt, sợ sẽ mạo phạm sư tôn."

Nghe vậy, Cung Ngô Đồng lập tức mừng thầm một hồi.

Tư thế ngủ không tốt ấy à, các cặp sư đồ trong biết bao nhiêu quyển thoại bản, cặp nào cặp nấy cũng đang ngủ bình thường cái đột nhiên lăn vào lòng nhau.

Tình cảm chính là có thể được sinh ra trong những lúc lơ đãng như thế đó.

Cung Ngô Đồng giả vờ như một con sói già đang vẫy đuôi, ra vẻ rụt rè nói: "Dù sao sư tôn cũng không cần ngủ, không có gì đâu, chắp vá một đêm, ngày mai chúng ta về Cửu Phương tông."

Vừa nghe cuối cùng cũng được về, lúc này Minh Tu Nghệ mới cởi giày bò lên giường, đôi mắt sáng lấp lánh: "Sư tôn không nghỉ ngơi thêm vài ngày ạ?"

"Nghỉ ngơi cái gì chứ?" Cung Ngô Đồng nói, "Cưỡi gió một chút là về tới nơi rồi, nơi này của tiểu sư thúc con nồng mùi mực quá, làm ta nhớ lại cảm giác hồi nhỏ bị cha bắt đến học phủ đi học."

Minh Tu Nghệ: "……"

Minh Tu Nghệ đắp chăn lên người, giường rất lớn, nhưng gần như toàn bộ cơ thể của hắn đều dán lên tường, hệt như đã hạ quyết tâm không chạm vào Cung Ngô Đồng dù chỉ một chút.

Dược hiệu trên người Cung Ngô Đồng dần dần nhạt bớt, hai mắt cũng đã đỡ mơ màng, y hăng hái cầm thoại bản đọc một hồi, ánh mắt thi thoảng lại liếc xéo qua Minh Tu Nghệ.

Hai khắc sau, hô hấp của Minh Tu Nghệ trở nên đều đặn, cuối cùng cũng ngủ say.

Cung Ngô Đồng nâng gò má, lười biếng nhìn Minh Tu Nghệ, định xem xem theo như lời của tiểu đồ nhi "tư thế ngủ không tốt" thì rốt cuộc có bao nhiêu không tốt.

Thoại bản tường vi đọc thì hay thật đó, nhưng cứ đọc được một lúc là Cung Ngô Đồng lại phải nghỉ một hồi để niệm tĩnh tâm chú, thanh tẩy những suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu thì mới có thể đọc tiếp được.

Sau lần thứ năm niệm tĩnh tâm chú, Minh Tu Nghệ vẫn luôn yên lặng cuối cùng cũng ậm ờ nói mớ cái gì đó, sau đó trở mình, tay quơ loạn xạ như muốn tìm cái gì để ôm vào lòng.

Cung Ngô Đồng thấy thế thì lập tức ném thoại bản tường vi đi, cả người từ từ lăn vào tầm tay của Minh Tu Nghệ, định để Minh Tu Nghệ thuận thế ôm mình.

Tay của Minh Tu Nghệ rất nhanh đã sờ đến Cung Ngô Đồng, hắn ngủ rất sâu, ôm lấy cánh tay của Cung Ngô Đồng theo bản năng, cọ cọ mặt lên đó.

Cung Ngô Đồng vui mừng một hồi.

Nhưng vào lúc này, Minh Tu Nghệ trong cơn ngủ mơ đã nhận ra điều gì đó, đột nhiên rụt tay lại, chau mày cả buổi, nói mớ: "Là sư tôn ạ..."

Cung Ngô Đồng ngẩn ra.

Nói xong câu đó, Minh Tu Nghệ lại trở mình về vị trí ban đầu, cuộn tròn cơ thể thành một cục ngủ tiếp.

Cung Ngô Đồng: "……"

Sư tôn trêu ngươi chọc ngươi hay gì?!

***

Sáng sớm hôm sau khi Minh Tu Nghệ dụi mắt ngồi dậy, bên cạnh đã chẳng còn ai.

Hắn ngồi một hồi cho tỉnh ngủ rồi đi rửa mặt, vừa muốn ra ngoài thì chợt nghe được giọng của Cung Ngô Đồng.

"Nhiều linh đan như vậy, đệ định cho hắn nổ tan xác chết à?"

Giọng nói ôn hoà của Ôn Xuân Vũ cũng truyền đến theo sau: "Thể chất của hắn đặc biệt, lại có hàn băng linh chủng, sẽ không nổ tan xác dễ dàng như thế đâu."

Cung Ngô Đồng "chậc" một tiếng, nói: "Đừng rộn, huynh biết dạy đồ nhi của mình như thế nào mà."

"Nhưng dược liệu linh đan của sư huynh quá mức khó tìm, nếu thuốc hết công hiệu thì biết đi đâu để may mắn gom đủ đây?" Ôn Xuân Vũ, "Chỉ cần Minh Tu Nghệ lên Hoá Thần kỳ là có thể lợi dụng hàn băng linh chủng để trấn an thức hải của huynh."

Cung Ngô Đồng cười không ngừng được, "Huynh biết rồi, đệ nói 800 lần rồi đó, ngoan ngoãn đi về đi, một lát đồ nhi của huynh ra rồi đệ lại bị doạ sợ."

Ôn Xuân Vũ: "Sư huynh, đệ nói nghiêm túc."

Ngữ điệu của Cung Ngô Đồng vô cùng qua loa: "Ừ, rất nghiêm túc, huynh biết rồi, đệ là nghiêm túc nhất."

Ôn Xuân Vũ: "……"

Minh Tu Nghệ đứng trong phòng nghe, thế mới hiểu tại sao tối qua Ôn Xuân Vũ lại đưa linh đan cho mình.

Hoá ra hàn băng linh chủng thật sự có thể trấn an thức hải náo loạn của Cung Ngô Đồng.

Minh Tu Nghệ căn bản không hề oán hận Ôn Xuân Vũ coi mình như công cụ, ngược lại còn hơi mừng rỡ vì đã tìm được phương pháp cứu rỗi thức hải của sư tôn.

Hoá Thần kỳ.

Chỉ cần hắn lên Hoá Thần kỳ là có thể trấn an thức hải của sư tôn, giúp y yên giấc.

Vừa nghĩ như thế, mục tiêu tu luyện lên Nguyên Anh đại viên mãn của Minh Tu Nghệ trong vòng 5 năm bị rút gọn.

Ôm lý tưởng hào hùng như vậy, Minh Tu Nghệ sinh ra niềm khát vọng và nỗi hứng thú xưa nay chưa từng có đối với tu hành.

Thẳng đến khi Ôn Xuân Vũ rời đi, Cung Ngô Đồng mới lại gọi hắn về Cửu Phương tông.

Được nửa đường, Minh Tu Nghệ mặt mũi nghiêm trọng, nghiêm túc kể cho Cung Ngô Đồng nghe về mục tiêu của mình.

Hắn muốn đột phá Hoá Thần kỳ trong vòng 5 năm.

Cung Ngô Đồng đang mang theo hắn cưỡi gió, định chậm rãi tản bộ về Cửu Phương tông, nghe vậy thì kinh ngạc nhìn hắn: "5 năm? Hoá Thần kỳ?"

Minh Tu Nghệ: "Đúng ạ."

Cung Ngô Đồng phức tạp nhìn hắn nửa ngày rồi mới buồn bã nói: "Đồ nhi, đợi lát nữa ta sẽ tìm một vách đá rồi đá con văng xuống dưới, con mang lòng oán hận với sư tôn, dốc sức liều mạng tìm cách sống sót, sau đó tìm được một cao nhân ẩn cư thế ngoại, nhận được công phu hiếm có khó tìm. Cao nhân nọ chẳng còn sống được bao lâu, truyền công lực cả đời lại cho con..."

Minh Tu Nghệ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, mờ mịt nhìn y.

Cung Ngô Đồng: "... Vậy thì thật ra có khả năng con sẽ thăng lên Hoá Thần kỳ trong vòng 5 năm."

Minh Tu Nghệ: "……"