Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà

Chương 40: Sương Hạ Cô Khách



Tất cả mọi người có mặt ở Huyền trai bất giác hít sâu một hơi, kinh hãi nhìn Cung Ngô Đồng.

Dù cho Cung Ngô Đồng đang ngồi sau bàn dạy học thì y cũng không hề chú ý đến dáng ngồi của mình, y lười biếng bắt chéo chân, khuỷu tay chống lên bàn, chống cằm tiện tay gảy đàn, lẩm bẩm một tiếng: "Đi học không phải là nên hành lễ với Cung trưởng lão sao?"

Ai nấy cũng sửng sốt.

Cung... Trưởng lão?!

Cung Ngô Đồng không thích tảng đá khắc "Thiên Đạo huyền mặc" trước cổng Huyền trai nên mấy năm nay gần như không hề lui tới, mà từ trước tới giờ đám đệ tử cũng không biết người này còn có một danh hiệu nữa là trưởng lão của học phủ.

Mặc dù chỉ là chức suông trên danh nghĩa nhưng cũng cực kỳ doạ người.

Cảnh Triệt sửng sốt, vội vàng đứng lên, hành lễ: "Bái kiến Tiểu Thánh tôn."

Các đệ tử khác cũng như mới tỉnh giấc từ trong mộng, bò dậy hành lễ theo.

Đây cũng là lần đầu tiên Cung Ngô Đồng dạy học, thấy cả đám đệ tử hành lễ với mình thì hài lòng gật đầu, nói: "Lên lớp thì gọi ta là Cung trưởng lão."

Mặt mũi mọi người xanh lè xanh lét nhưng cũng chỉ có thể gật đầu vâng dạ.

"Ngồi xuống đi." Cung Ngô Đồng nói, "Hôm nay trưởng lão có việc đột xuất nên ta đến dạy thay cho các ngươi."

Mọi người hoảng hốt ngồi xuống.

Có việc đột xuất? Sao sáng giờ không nghe gì hết?

Minh Tu Nghệ nhìn Cung Ngô Đồng đang nhếch khoé môi mỉm cười, lười nhác gảy huyền cầm.

Cung Ngô Đồng nhận ra ánh mắt đó, ngẩng đầu nhìn xuyên qua đám người về phía Minh Tu Nghệ, sau đó cũng mặc kệ đang trong giờ học, cực kỳ không nghiêm túc mà nháy mắt phải với Minh Tu Nghệ, ngả ngớn thật sự.

Những đệ tử khác: "......"

Minh Tu Nghệ lại không cảm thấy ánh mắt này gây bao nhiêu thương nhớ, ngược lại còn không dấu vết thở dài một hơi.

Xem ra Cung Ngô Đồng vẫn nhớ rõ chuyện này nên sẽ không để mình bị học phủ Thiên Nhận trục xuất.

Sau khi xác nhận có thể tiếp tục tu hành, sắc mặt Minh Tu Nghệ mới không còn tái nhợt nữa.

Sau khi vứt bỏ đức hạnh xong, may mà Cung Ngô Đồng còn nhớ bản thân là trưởng lão, y tiện tay mở cầm phổ ra: "Tiết trước học đến bài nào rồi?"

Cảnh Triệt không hổ là trai trường, tại thời điểm những người khác còn như đang đi vào cõi thần tiên, phản ứng của hắn vô cùng nhanh nhạy, trả lời: "Bài thứ bảy 《 Báo Minh Vương 》 ạ."

"Ồ." Cung Ngô Đồng đóng cầm phổ lại, cong môi mỉm cười, "Ta chẳng biết bài nào trong đây, hay là dạy các ngươi một bài mới mẻ nhé."

Cảnh Triệt vừa trông thấy vẻ mặt này là biết ngay thứ Cung Ngô Đồng muốn dạy không mấy tốt đẹp, hắn thử thăm dò nói: "Tiểu Thánh tôn, thuật pháp dùng cầm điều khiển linh lực vốn khó khăn, thường ngày chúng ta chỉ luyện những khúc có sẵn trên cầm phổ, nếu đổi thành cái khác..."

Hắn còn chưa uyển chuyển từ chối xong, lại thấy Cung Ngô Đồng đầy mặt kinh ngạc: "Dùng cầm điều khiển linh lực có gì khó khăn?"

Cảnh triệt: "……"

Mọi người: "……"

Các đệ tử nhớ lại lúc bị cái câu "trời sinh ngu dốt" của Cung Ngô Đồng treo lên vả mặt đến xấu hổ, căn bản chẳng có cách nào phản bác y.

Việt Ký Vọng và Tuy Tương Phùng là hai cọng cỏ trên tường, vừa nghe Cung Ngô Đồng ngay cả thuật sử dụng cầm cũng thông thạo thì hai mắt bừng sáng, đầy mặt viết "Con muốn học đàn".

*Cỏ trên tường được dùng để miêu tả những người không kiên định, dễ xui theo ý kiến của người khác.

Cung Ngô Đồng hơi nhướng mày, đầu ngón tay đặt trên huyền cầm, rất có ý tứ khoe khoang: "Nghe cho kỹ."

Cảnh Triệt thấy y vậy mà lại thật sự có ý định thi triển thuật pháp sử dụng huyền cầm để điều khiển linh lực trước mặt các đệ tử, sợ các thiếu niên không thể chịu được linh lực Hoá Thần kỳ của Cung Ngô Đồng, đang muốn ngăn cản thì chợt nghe một làn điệu nhẹ nhàng du dương trút ra từ trường cầm của Cung Ngô Đồng.

Tiếng đàn trống vắng sâu thăm thẳm, tựa như mây trôi nước chảy, thoáng như tiếng trời vọng xuống.

Tài đánh đàn của Cung Ngô Đồng cũng được hình thành từ những lúc rảnh rỗi không có gì làm, thế mà cũng làm ra trò thật, chỉ là y cảm thấy đàn không thú vị, vừa nghe đã buồn ngủ nên rất ít khi đánh đàn.

Đệ tử Huyền trai nghe mà hoảng hốt, giữa cơn mơ màng lại đột nhiên sinh ra một ảo giác khủng bố rằng "Người đánh ra tiếng đàn này nhất định là một thế ngoại cao nhân thanh lãnh tuyệt diễm".

Khúc đàn kết thúc, Cung Ngô Đồng chậm rãi rút ngón tay mảnh khảnh trở về, cười híp mắt nhìn mọi người, nói: "Như thế nào?"

Lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần, do dự một hồi mới thực lòng tán dương: "Tiếng vọng từ cõi trời."

Tuy cái người Cung Ngô Đồng này chẳng đoan chính chút nào, nhưng tiếng đàn phát ra lại khiến người ta không thể trái lương tâm mà nói khó nghe.

"Hì." Cung Ngô Đồng gian xảo nháy mắt, "Có ai trong số các ngươi biết khúc nhạc này tên là gì không?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, hồi lâu sau mới có một đệ tử sợ hãi giơ tay, không quá chắc chắn nói: "Chẳng lẽ là... 'Sương Hạ Cô Khách'?"

"Xuất sắc!" Cung Ngô Đồng tiêu sái cầm ngọc tiêu chỉ về phía người nọ, tay áo rộng rãi phất phơ, tán thưởng nói, "Đây là do Sương Hạ Khách cố tình mời ta phổ nhạc cho hắn, thông thường khi kể đến đoạn xúc động sẽ có người ở bên cạnh đàn khúc này —— nhóc con, không ngờ ngươi tuổi còn trẻ mà cũng đã từng đi nghe Sương Hạ Khách kể chuyện. Không tệ không tệ, rất có tiền đồ, sau này đi chung với ta đi."

Các đệ tử: "……"

Đệ tử đáp đúng cũng không ngờ sẽ có chuyện này, lập tức mặt mũi đỏ bừng, hận không thể đập đầu xuống đất, xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Cái tên "Sương Hạ Khách" vang danh tam giới, huống chi là những thiếu niên khí phách hăng hái thích xem náo nhiệt, chẳng ai là không biết đến uy danh chỉ kể những câu chuyện tình ái đoạn tụ của người nọ.

Minh Tu Nghệ là trường hợp hiếm gặp, hắn đã quen bị quản thúc từ nhỏ, rất ít khi giao lưu với bạn cùng lứa, càng không hề hay biết Sương Hạ Khách kể cái gì mà khó nghe, hắn không nghĩ nhiều, hắn chỉ tò mò tại sao vừa rồi khi đánh đàn linh lực của Cung Ngô Đồng lại chẳng có tác dụng, rốt cuộc linh lực đó được sử dụng như thế nào.

Minh thiếu tôn rất muốn học.

Hắn đang suy ngẫm thì chợt thấy Cung Ngô Đồng đứng lên duỗi người, nói: "Được rồi, cũng chẳng học được nữa, để Tiểu Thánh tôn dẫn các ngươi ra ngoài chơi."

Mọi người sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Sao không học được ạ?"

Minh Tu Nghệ cúi đầu, phát hiện dây đàn của trường cầm trên bàn chẳng biết đã bị cắt đứt từ lúc nào.

Tiếp theo chỉ nghe từng đợt bặc bặc bặc trầm đục, toàn bộ dây đàn trên huyền cầm vậy mà lại hoàn toàn bị cắt đứt.

Minh Tu Nghệ: "……"

Mọi người: "……"

Cung Ngô Đồng vẫy tay với họ một cái, nói: "Thất thần làm gì đó, đi, đi ra ngoài chơi nào."

Từng trưởng lão của học phủ Thiên Nhận ai nấy cũng đều nghiêm nghị uyên thâm, hận không thể truyền lại kiến thức cả đời của mình cho các đệ tử trong vòng một tiết học, đệ tử Huyền trai ở học phủ bao lâu nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cái kiểu trưởng lão cắt đứt dây đàn của họ, vô cùng vui vẻ dẫn họ ra ngoài chơi.

Quả thực là không đáng tin!

Mọi người do dự chớp mắt một cái.

Cung Ngô Đồng "Chậc" một tiếng, nói: "Cả ngày buồn chán trong học phủ, không sợ nhịn hỏng à. Sợ cái gì chứ, nếu chưởng viện mà hỏi thì cứ nói là ta dẫn các ngươi đi."

Phần lớn đệ tử Huyền trai đều là những thiếu niên chưa cập quan, tu hành quá khổ, thực ra họ cũng muốn ra ngoài đùa giỡn như người thường, nhớ đến quan hệ của Cung Ngô Đồng và Thu Khước Thiền, đa số đệ tử đều mơ hồ bị thuyết phục.

Minh Tu Nghệ vừa thấy vẻ mặt này của Cung Ngô Đồng, lông mày khe khẽ nhảy dựng, mơ hồ có dự cảm không lành —— thời điểm Cung Ngô Đồng nói "Không phải xin nghỉ mấy ngày là được rồi sao" ở Liên Hoạ Đạo, cũng là vẻ mặt này.

...... Sau đó Cung Ngô Đồng vui chơi hăng say, căn bản không hề nghĩ tới chuyện xin nghỉ giúp hắn.

Một đám thiếu niên bị Cung Ngô Đồng dụ dỗ bắt đầu rục rịch, lại trông thấy Cung Ngô Đồng thế mà lại thật sự muốn rời học đường một mình, do dự một hồi lâu thì cuối cùng cũng hớn hở ào hết ra ngoài.

Toàn bộ học phủ chỉ còn lại mình Minh Tu Nghệ.

Minh Tu Nghệ đã ra ngoài chơi ba ngày, căn bản không có hứng thú đi chơi, hắn đến học phủ xin trưởng lão dây đàn mới rồi cầm công cụ về học đường thay dây đàn.

Sau khi loay hoay một hồi, hắn bắt đầu cầm vở ghi chép Cảnh Triệt đưa cho mình, bổ sung các bài học mấy hôm nay.

Học được một nửa, học đường vốn tĩnh lặng truyền đến tiếng bước chân chậm rãi từ bên ngoài, Minh Tu Nghệ khẽ ngẩng đầu, còn tưởng rằng đã có người trở lại.

Chỉ là cánh cửa vừa mới mở ra, lại là Thu Khước Thiền toàn thân đồ đen.

Minh Tu Nghệ sửng sốt, đứng dậy hành lễ: "Bái kiến chưởng viện."

Thu Khước Thiền trông thấy học đường trống trơn, lông mày khẽ nhíu một cái, khí thế không giận tự uy, thâm trầm nhìn về phía Minh Tu Nghệ.

Minh Tu Nghệ cũng biết chưởng viện học phủ Thiên Nhận thường ngày trầm mặc ít nói không thích nhiều lời, bèn mở miệng giải thích ngọn nguồn cho hắn trước.

Thu Khước Thiền nghe xong, mày càng nhíu ác hơn.

Minh Tu Nghệ vừa thấy nét mặt của hắn là biết ngay nhất định Cung Ngô Đồng không nói chuyện dẫn đệ tử ra ngoài chơi cho chưởng viện nghe, bất đắc dĩ thở dài trong lòng một hơi, chỉ cảm thấy với cái tính tình này của Cung Ngô Đồng, may là gia thế với sư môn của y đáng tin, không thì biết bao năm qua đã bị người ta đè đánh chẳng biết là bao nhiêu lần rồi.

Ngay lúc Minh Tu Nghệ đang âm thầm suy nghĩ thì chợt thấy Thu Khước Thiền chậm rãi đi đến bên cạnh mình, từ trong tay áo lấy ra một chiếc túi trữ vật, đặt thật mạnh xuống bàn.

Lông mày Minh Tu Nghệ khẽ nhảy dựng, cảm thấy hành động này hình như có hơi quen thuộc, chỉ thấy Thu Khước Thiền tiện tay búng nhẹ vào túi trữ vật, linh khí linh đan ào ào đổ ra đầy bàn.

Minh Tu Nghệ: "……"

Đôi mắt sâu thẳm của Thu Khước Thiền chăm chú nhìn Minh Tu Nghệ, tuy một chữ cũng chưa nói, nhưng Minh Tu Nghệ đã quỷ dị nhìn ra ý tứ giống hệt với tiểu sư thúc Ôn Xuân Vũ từ trong ánh mắt của sư thúc.

Ăn.

Ăn nhiều sẽ nâng cao tu vi của ngươi, cứu sư tôn ngươi.

Sau khi đưa đồ xong thì Thu Khước Thiền trực tiếp nghênh ngang rời đi, chỉ để lại Minh Tu Nghệ với một bàn linh vật chẳng biết phải làm sao.

Núi Cửu Phương, Cung Ngô Đồng đang ngồi trên một cây ngô đồng, nơi tóc mai cài một bông ngô đồng tim tím, đung đưa chân nhìn đệ tử phía dưới chạy tới chạy lui.

Viên nội đan yêu hồ mà Hoa Bất Trục đưa cho Cung Ngô Đồng đã được y rót linh lực vào đó, hoá thành một con bạch hồ chạy trốn khắp nơi trong núi rừng, đệ tử Huyền trai sau lưng hú hú gọi bậy đuổi theo nó, vui vẻ vô cùng.

Chạy giỡn bên ngoài sung sướng hơn nhiều so với cả ngày chỉ ở trong học phủ đối mặt với tâm pháp với đống sách vở học cho đến chết.

Cung Ngô Đồng thả thần thức phủ kín ngọn núi đề phòng có đệ tử bị thương, sẵn tiện xem bộ dáng chật vật của chúng khi bị một con yêu hồ rượt chạy tán loạn, cười đến xém chút nữa rớt từ trên cây xuống.

Tâm trạng của Cung Ngô Đồng rất tốt, lấy bích tiêu giắt lên hông ra, rũ mắt thổi một khúc.

Tuy ở học phủ Thiên Nhận y chỉ là trưởng lão trên danh nghĩa, căn bản chưa từng dạy một tiết học nào, nhưng âm luật vẫn miễn cưỡng có thể sử dụng được, tiếng tiêu qua linh lực du đãng đi khắp núi đồi, chậm rãi trấn an các đệ tử đuổi bắt yêu hồ đến hơi thở có phần rối loạn, hệt như ngày hè nóng bức gặp gió mát.

Chúng đệ tử đang truy đuổi yêu hồ được xoa dịu linh lực, sửng sốt một hồi lâu mới nhận ra đây chính là hiệu lực tiêu âm của Cung Ngô Đồng, cuối cùng cũng ý thức được vậy mà Cung Ngô Đồng lại thật sự là trưởng lão dạy âm luật.

Cẩn thận nghĩ lại, tuy Cung Ngô Đồng tinh thông kiếm pháp luyện đan trận phù, bây giờ lại thêm một môn âm luật, tùy tiện lấy ra một cái đều thuộc trình độ đại năng tam giới, nhưng chẳng biết y lấy bản lĩnh cao cường ở đâu ra mà vừa lộ mặt đã có thể khiến người ta hoàn toàn quên mất y có bao nhiêu lợi hại, chỉ biến y trở thành một kẻ ăn chơi trác táng chẳng làm nên trò trống gì, hận không thể tránh ra xa.

Một khúc sáng tỏ, đệ tử Huyền trai lại lần nữa hổ thẹn không thôi vì đã xem nhẹ Tiểu Thánh tôn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chẳng còn muốn chơi đuổi bắt với yêu hồ nữa.

Đúng lúc này, Cung Ăn Chơi Trác Táng dùng tiêu hái một đoá hoa, cất giọng: "Ai có thể nghe ra khúc nhạc vừa rồi từng được sử dụng trong thoại bản nào của Sương Hạ Khách, Tiểu Thánh tôn trọng trọng có thưởng."

Mọi người: "……"

Vẫn là nên tiếp tục chơi đuổi bắt với yêu hồ thôi.