Dạ Oanh

Chương 14



Editor: Hazakura

Dừng chân trước mặt hắn, Lệnh Ngạn mở lời.

"Sự tình trong căn cứ thế nào?"

Trịnh Thù nhìn anh, trả lời từ tốn.

"Có dị nhân hỗ trợ, căn cứ sẽ xây lại rất nhanh, nhưng thiết kế khác trước. Luật lệ cũng đang được thảo luận, trật tự mới đang dần hình thành."

Ngưng một thoáng, ánh mắt Trịnh Thù hơi tối, giọng điệu u ám.

"Trong căn cứ sẽ không có phố đèn đỏ, cũng không còn dạ oanh."

Nghe vậy, Lệnh Ngạn lắc đầu.

"Phố đèn đỏ với dạ oanh có thể tiếp tục tồn tại, tôi biết ít người thực sự muốn mưu sinh bằng cách này, nếu không được làm dạ oanh, tình cảnh của họ càng gian nan. Riêng những người như tôi... Có vài dạ oanh bị Phương Đức Lâm bức bách, bây giờ có thể trả họ tự do."

Hai chữ "tự do" khiến đáy mắt Trịnh Thù gợn sóng. Hắn nhìn Lệnh Ngạn chăm chú, chỉ đáp.

"Được."

Vài giây yên lặng, hình như Trịnh Thù sợ không khí tẻ ngắt, muốn khiến nó phấn chấn lên, nên mang đôi nét cười trên mặt.

"Sau này em muốn làm gì? Vị trí dành cho người thường trong căn cứ sẽ nhiều hơn lúc trước, ngoại trừ không thể nhận nhiệm vụ ra ngoài giết zombie, em muốn làm việc gì cũng được......"

"Tôi muốn rời khỏi đây."

Trịnh Thù lập tức im lặng.

Lệnh Ngạn nhìn thẳng hắn, nhẹ giọng lặp lại.

"Tôi muốn đi. Tôi muốn rời khỏi căn cứ này."

Bốn phía dòng người qua lại nô nức, ai cũng thân thiện mà kính sợ gọi Trịnh Thù "chào anh ạ", nghiễm nhiên đã xem hắn thành lãnh đạo mới.

Mà khi những người đó nhìn Lệnh Ngạn, ánh mắt trở nên mập mờ không rõ, nhẹ bẫng đi rất nhiều.

Lệnh Ngạn có thể cảm nhận được cách đối xử phân biệt rõ ràng đến thế, Trịnh Thù tất cũng vậy.

Hắn bỗng như bị chọc giận, xoay người hét to với người nọ.

"Cút!"

Người nọ sợ ngây người.

Lệnh Ngạn cũng kinh hoảng, anh thấy sắc mặt méo xệch của người nọ, lập tức bắt lấy tay Trịnh Thù thấp giọng nói.

"Cậu điên rồi Trịnh Thù!"

Anh tin tưởng Trịnh Thù trăm phần trăm có năng lực quản lý tốt căn cứ, bởi vậy dĩ nhiên không muốn hắn hủy diệt uy vọng mới tạo lên quá dễ dàng, bèn dưới tình thế cấp bách túm hắn đi về phía trước, đến góc tường khuất bóng người mới thả ra, cau mày gắt gao.

"Cậu muốn gì?"

Trịnh Thù nhìn thẳng anh chằm chằm, sau khi anh buông tay lập tức bắt lại ngay giây tiếp theo, ngón tay mạnh mẽ siết chặt bàn tay anh, giọng điệu đôi phần dồn dập.

"Phương Đức Lâm đã bị chúng tôi giết, nhưng tôi để lại hơi tàn cho Phương Sách. Tôi có thể để dị nhân hệ trị liệu chữa khỏi gã, rồi tra tấn gã từ từ, để gã sống không bằng chết."

"Lệnh Ngạn ơi, em muốn trả thù gã thế nào cũng được."

Tinh thần Lệnh Ngạn bị chấn động, đột nhiên hiểu rõ mười mươi lời ẩn ý sâu trong lời hắn, yết hầu như bị bịt kín, nhìn hắn bình tĩnh.

Lúc lâu sau, anh cắn răng đáp.

"...... Cậu đến với tôi đi."

Anh hướng về phố đèn đỏ, Trịnh Thù nhắm hờ mắt theo sau anh, vào thẳng phòng Lệnh Ngạn, khóa cửa.

Trong mấy ngày nội chiến trước đó, phố đèn đỏ được bảo vệ rất kỹ. Lúc về đến nơi, Trịnh Thù tưởng như quay về những ngày hắn phải bỏ đá quý mới có thể tiến vào đây.

Nhưng giờ đã khác xưa, Lệnh Ngạn không bao giờ là số 11 nữa.

Lệnh Ngạn nhìn hắn, trên mặt hiện vẻ giãy dụa mười mươi.

Một mặt anh muốn theo đuổi tự do lẫn khát vọng thoát khỏi sự khuất nhục nọ, một mặt anh đội ơn sâu nghĩa nặng vô cùng với Trịnh Thù. Hai loại tình cảm mâu thuẫn ấy khiến anh đau khổ kinh khủng khiếp.

Trịnh Thù cứu mạng anh, nên anh không thể cứ thế nhẹ như bẫng rời khỏi nơi này, rời khỏi Trịnh Thù, đến với cuộc sống mới.

Ít nhất, anh phải được Trịnh Thù chúc phúc, mới có thể an tâm mà đi.

"Trịnh Thù, tôi thật sự cảm kích cậu, nhưng tôi không muốn trả thù Phương Sách, cũng không muốn xây dựng lại căn cứ. Tôi chết dẫm ở đây ba năm, ấy là ba năm vô cùng khổ sổ, đau đớn, khuất nhục. Chỉ khi rời khỏi đây, tôi mới được sống lại."

Trong nháy mắt, trên mặt Trịnh Thù xuất hiện vẻ mờ mịt.

"Nhưng... Nhưng vì em, thế giới mới này hình thành."

"Đây là thế giới mới dành tặng em."

Tín ngưỡng hồn nhiên chính trực từ giây phút hắn giết Phương Đức Lâm đã sụp đổ hoàn toàn. Hắn cần tín ngưỡng mới chống đỡ linh hồn lung lay sắp đổ, mới có thể tiếp tục sống sót.

Vì Lệnh Ngạn, hắn quyết tâm điên đảo thế giới, vì Lệnh Ngạn mà giết người, vì Lệnh Ngạn mà vứt bỏ chính mình trước đây.

Lệnh Ngạn là tín ngưỡng mới của hắn.

Lời nỉ non của Trịnh Thù đè chặt tim Lệnh Ngạn, nặng đến nỗi anh khó lòng gánh nổi.

Anh biết Trịnh Thù thích anh, thậm chí còn cứu vớt chính mình, nhưng Lệnh Ngạn thừa nhận bản thân rất tham lam. Anh thoát khỏi cơn ác mộng Phương Sách, lập tức muốn chạy trốn triệt để, mãi mãi sống dưới ánh mặt trời.

Mà Trịnh Thù cứu anh, là ánh nắng xuyên tầng mây đen, cũng trở thành bóng ma phía sau anh vĩnh viễn không thể vứt bỏ.

Lệnh Ngạn lộ ra vẻ mặt đau thương.

Anh đến gần Trịnh Thù, ngón tay nắm chặt vạt áo, kéo lên trên cởi ra.

Nửa người trên trần trụi nhiễm ánh sáng trong suốt, vừa gầy vừa trắng. đầu v* anh màu hồng nhạt, trên người không chút dấu vết dư thừa.

Anh cởi cả quần, quăng phăng luôn quần lót xuống đất, sau đó đứng trần như nhộng trước mặt Trịnh Thù, đầu ngón tay mềm mại sờ vào nắm tay siết chặt gắt gao rũ bên người hắn.

Từ trước đến nay, Lệnh Ngạn vẫn luôn hờ hững, lãnh đạm không để ai vào mắt. Lúc này đây, anh dùng ánh nhìn chan chứa sự nhiệt tình chưa bao giờ có cầu xin hắn.

"Trịnh Thù, em lấy thân báo đáp anh. Mấy ngày nay anh muốn làm gì cũng được. Em chỉ xin anh, thả em đi với bọn họ."

Anh áp sát thêm một ít, thân thể ấm áp dính vào lòng ngực cứng rắn của Trịnh Thù, như cam tâm tình nguyện mà hiến tế.

"Em đã lên giường với vô số người, em rất dơ, không đáng để người tốt như anh thích."

"Trịnh Thù ơi, sau này, xin anh hãy quên em đi."